[Việt Nam] Đế Chế Đại Việt
Chương 68 : Lục Giang (2)
Ngày đăng: 19:13 19-11-2018
                                            .
                                    
             Ý nghĩ của Phillip rất hay nhưng hiện thực lại không được như ý đấy.  Phillip vừa ra lệnh rút lui ba ngàn binh sĩ liên quân liền trở nên rồi  loạn, tranh nhau chạy ra cầu tàu trèo lên thuyền chiến. Chủ tướng sợ  voi, binh sĩ lại không sợ sao. Nhất thời trên cầu tàu loạn thành một  bầy.
GREEET!
Nhưng lúc này chiến tượng của Đại Việt cũng  đến nơi rồi, theo điều khiển của quản tượng hai mươi con voi chiến như  hai quả núi nhỏ xông vào cày nát đội hình hỗn loạn của liên quân, thân  thể voi to lớn, bị chân voi đạp trúng binh sĩ xấu số liền trở thành một  đống thịt nát. Quân liên minh thấy voi chạy đến liền tan vỡ bỏ chạy toán  loạn. 
Lúc Phillip phát hiện ra việc này thì mọi việc đã muộn, voi chiến Đại Việt đã chạy đến sát mông đít của binh sĩ liên quân.
- Xung phong!
- Giết!
Ba  ngàn binh sĩ Đại Việt nhất thời xung phong truy kích chém giết quân  địch. Quả thực nếu ba ngàn binh sĩ liên quân giàn trận còn có thể gây  một chút khó khắn cho quân Đại Việt thì bây giờ quay đầu bỏ chạy chân  chính là đại đồ sát. Binh sĩ liên quân thấy Phillip leo lên thuyền trước  cũng tranh nhau chạy lên thuyền, một số ít tướng lĩnh hiểu được quay  lưng là chết, tập hợp quân của mình xếp thành đội hình rút lui rất nhanh  cũng bị những con voi dũng mãnh đạp chết. 
Phillip liền ra lệnh  cho mấy viên tướng trung thành của mình miễn cưỡng tập hợp được hơn một  trăm cung thủ nhắm đến đám voi hung mảnh tề phóng. Thế nhưng giáp trụ  dày cộm khoác trên mình voi nói rằng: Ta miễn nhiễm với cung tên. Ngược  lại đám cung thủ này gây đến sự chú ý của cung thủ Đại Việt trên lưng  voi. Nhất thời một đám mưa tên phủ xuống đầu bọn hắn. Mấy viên tướng của  Phillip cũng sợ hãi liền ôm lấy lãnh chúa bỏ chạy.
Phillip lẫn  trong đám binh sĩ vật cã cuối cùng cũng leo được lên thuyền, vừa lên đến  thuyền thấy chiến tượng đã đến gần hắn vội vàng ra lệnh.
- Chặt dây neo nhanh cho ta.
Dây  neo bị chặt đứt ra, kết quả là thuyền chiến chưa đầy trọng tải đã dạt  ra khỏi bến, bỏ còn bỏ lại hàng ngàn binh sĩ trên bến tàu.
- Cho ta lên, cho ta lên với.
- Đừng bỏ lại ta.
Binh sĩ liên quân thấy tàu chiến chặt neo liền gọi với theo, nhưng tàu cũng dần dần rời xa bên. Lúc này Phillip mới ra lệnh.
- Người đâu, lắp nỏ bắn chết mấy quái vật kia cho ta.
Binh sĩ trên thuyền chiến hoàn hồn liền lắp đặt tên vào nỏ nhắm thẳng vào thân voi mà bắn.
Keng.
Mũi  tên đâm vào trọng giáp trên lưn voi nhưng không đâm thủng được qua lớp  giáp và da dày của nó, thế nhưng lại càng kích thích tính hung bạo của  voi, nó lồng lên dữ tợn càng ra sức đạp chết binh sĩ liên quân phía  dưới.
Lúc này từ thượng nguồn, những lá cờ long tinh kỳ cũng dần  dần hiện ra. Chiếu thuyền Bắc Hải thủy sư do Lê Chân cùng Phạm Cự Lượng  chỉ huy nhanh như gió lao xuống.
Bắc Hải thủy sư cũng không phải  trang bị những chiến thuyền kiểu cũ như của Thần Sách quân mà đều là  những chiến hạm được đóng mới. Ba mươi chiến chiến hạm lao xuống trong  đó có đến năm chiếc là Lâu thuyền, tầng lâu cao đến hai mươi bảy mét,  bên trên tòa lâu đứng hàng chục cung thủ, mười lăm chiến thuyền còn lại  là thuyền Mông Đồng với hai mươi tay chèo, đằng trước mũi đặt hai chiếc  sàn nỏ. Lê Chân mặc Quan Minh giáp anh khí ngời ngời đứng nhìn đội hình  tàu giặc bị kẹt cứng trong bãi cọc liền phát lệnh xuống.
- Sàn nỏ, bắn.
Theo  cờ hiệu mười lăm chiếc Mông Đồng thuyền đồng loạt phóng ra những mũi  lao được bọc thép. Hạm đội liên quân bị kẹt cứng chỉ biết nằm yên chịu  trận. Những mũi tên to lớn đâm xuyên qua các lớp ván gỗ, buồm làm thuyền  chiến liên quân trở nên vô cùng rách nát. Thế nhưng đợi chờ bọn hắn  tiếp theo lại là năm chiếc Lâu thuyền cao sừng sững như những ngọn núi,  binh sĩ Đại Việt trên Lâu thuyền vậy mà toàn bộ trang bị liên châu nỏ,  hàng vạn mũi tên phóng ra như mưa đổ ập xuống đầu bọn hắn. Lâu thuyền  quá cao bọn hắn hoàn toàn không thể ẩn nấp đến bất kỳ đâu được.
Tuy  nhiên dù sao tàu chiến liên quân dù bị đốt cháy, đâm chìm cũng gấp ba  lần Đại Việt, sau một hồi bị đánh phủ đầu binh sĩ trên các tàu cũng bắt  đầu phản kích, hai bên lại đối xạ với nhau, tuy số lượng liên quân đông  hơn nhưng Đại Việt có lợi thế về thuyền chiến, cả thuyền Mông Đồng và  Lâu thuyền đều là thiết kế để tấn công từ xa, có sức chống tên cực tốt.  Lý Anh Tu luôn quan niệm, nếu có thể đứng từ xa bắn chết kẻ địch thì cứ  từ từ mà mài chết bọn hắn, việc gì phải lao lên giáp lá cà.
Hai  bên hạm đội giằng co với nhau thì thế cục trên bờ liền được định đoạt,  Phillip vừa thấy hạm đội Đại Việt xuất hiện liền lệnh cho cacs tàu  thuyền trên bến lùi về phía sau, bỏ rơi hai ngàn binh sĩ trên bờ mặc cho  Đại Việt tàn sát. Giết được gần một nửa, khi liên quân sĩ khí tan rã,  không còn khả năng tái chiến Phạm Tu mới truyền lệnh xuống.
- Kẻ đầu hàng không giết!
- Người đầu hàng không giết!
Vừa  nghe đến không một chút kháng cự binh sĩ liên quân trên bờ đều ném vũ  khí, hai tay ôm đầu đầu hàng. Lúc này Lý Anh Tú mới cưỡi Song Vĩ Hồng  đến thu dọn chiến trường. Lần ày bọn hắn tiêu diệt hơn một ngàn tên  địch, bắt sống hơn tám trăm binh sĩ liên quân, bản thân cũng chỉ bị  thương vong hơn trăm người.
Lý Anh Tú cho người áp tải tù binh  liền thu dọn chiến trường, tiếp tục đem theo hai ngàn binh sĩ chạy xuống  phía hạ lưu sông. Chiến trường lúc này vẫn đang trong thế giằng co, hai  bên đã đánh nhau hơn hai tiếng đồng hồ, thương vong đã lên đến hàng  ngàn người, mười chiến chiến thuyền, thuyền vận tải của liên quân bị  đánh chìm trong khi Đại Việt cũng bị phá hủy một chiếc thuyền Mông Đồng.  Thuyền liên quân vẫn còn bị kẹt lại tại bãi cọc, bị đốt cháy không ít  nhưng sau khi Phillip chỉ huy vẫn kịp dập tắt lửa, tuy vậy nhưng hạm đội  của hắn cũng bị đốt cháy gần một nửa, giờ cũng chỉ còn bốn mươi bảy  chiếc thuyền mà thôi.
- Đô đốc, chúng ta đã hết mũi tên rồi.
Thủy  binh hướng Lê Chân báo cáo, trong hai tiếng đồng hồ bọn hắn vậy mà bắn  ra tổng cộng tám vạn mũi tên, nhìn thuyền địch lít nha lít nhít đầy mũi  tên như con nhím thế kia cũng thấy được độ ác liệt của chiến trường.  Nhìn sang bên bờ thấy đại quân do Lý Anh Tú chỉ huy đang chạy đến Lê  Chân cũng chỉ còn âm thầm chờ đợi.
Bỗng nhiên thuyền chiến Đại  Việt không bắn tên nữa Phillip liền không khỏi mừng rỡ, dù sao này giờ  bọn hắn chính là bị đè lên đánh, như cái bia sống cho cung thủ Đại Việt  vậy, vừa phải chữa cháy, vừa phản kích, vừa lo sợ bị mũi tên bắn trúng  binh sĩ liên quân khổ không thể tả.
- Nhanh, nhanh bắn bọn hắn cho ta, cho ta hung hăng đánh.
Phillip hào hứng ra lệnh, thế nhưng viên tướng lĩnh bên cạnh gãi đầu nói.
- Tử tước đại nhân, hình như chúng ta cũng đã hết mũi tên rồi.
- Cái gì? 
Bất  giác nãy giờ bọn hắn vậy mà đem hai vạn mũi tên tiêu hao sạch sẽ, may  mắn kẻ địch cũng hết mũi tên, nếu không bọn hắn chỉ nằm im chịu trận  sao.
- Tử tước đại nhân, hình như nước triều dần lên rồi.
Một  binh sĩ vui mừng nói. Vừa nãy mực nước chỉ đến một phần hai cọc, bây  giờ lại lên được ba phần năm cây cọc, rõ ràng đã dâng lên rồi. Phillip  liền vui vẻ cười lớn.
- Ha ha, trời giúp ta, quả nhiên là trời giúp ta.
Chỉ  cần nước triều lên, hơn bốn mươi thuyền chiến có thể hoạt động, bọn hắn  có thể rút lui sau đó quay lại tái chiến với đám chuột nhắt này sau.  Thế nhưng tiếp theo hắn liền không cười nổi. Bên bờ là gì thế kia, bộ  binh Đại Việt vậy mà đẩy lên máy bắn đá, vật này hành quân đường dài  cũng có thể đem theo sao?
Phillip không biết là Lý Anh Tú cũng  không có đem theo mà là giấu sẵn ở bên bờ bãi cọc từ trước, hắn dự đoán  trận chiến này thủy binh non yếu của Đại Việt không dễ dàng tiêu diệt  quân địch như vậy liền quyết định sắp xếp thêm mười cỗ máy bắn đá bên bờ  sông. Quả nhiên bây giờ liền có thể đem ra dùng.
Thế nhưng binh sĩ Đại Việt đặt lên máy phóng không phải là đá tảng mà là những hủ gốm nhỏ không biết chưa cái gì.
- Phóng.
Xoảng, xoảng.
Những  hủ gốm được máy bắn đá phóng ra vẽ nên những đường cong tuyệt mỹ rơi  xuống sàn tàu liên quân liền vỡ ra hàng chục mảnh, cùng với đó là thứ  chất lỏng sệt sệt. Một binh sĩ liên quân quệt tay nếm một cái liền kinh  hoảng la lên.
- Là dầu thông, chạy mau. Rời khỏi tàu.
Vừa  nói dứt lời hắn liền nhảy xuống biển, các binh sĩ khác nghe vậy liền  hiểu được quân Đại Việt muốn gì, chính là muốn nướng chín bọn hắn a.  Liên quân nhất thời tan vỡ, các binh sĩ tranh nhau nhảy xuống sông tẩu  thoát.
- Phóng.
Lần này Đại Việt phóng không phải là dầu  thông nữa mà là những viên đá đem theo hỏa diễm như thiên thạch rơi  xuống hạm đội của liên quân. Từ đó ngọn lửa lan ra từ tàu này sang tàu  khác, binh sĩ liên quân thấy tàu bốc cháy đá không thể cứu vội vả nhảy  xuống sông tìm đường thoát thân.
- Tấn công.
Đợi tàu địch  cháy hơn phân nửa, binh sĩ Đại Việt lấy ra bè gỗ đã chuẩn bị sẵn bắt đầu  xung phong về phía quân địch. Các chiến hạm cũng lục tục thả xuống  thuyền con, toàn bộ quân Đại Việt tổng tấn công vào những chiến thuyền  còn sót lại của liên quân. Thủy binh nhanh nhẹn ném móc câu trèo lên  tàu, hai bên giao chiến giáp lá cà trên sàn tàu. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện