[Dịch] Đế Bá

Chương 63 : Chiến Thần Quyết (Thượng)

Người đăng: vietstars

Chương 63: Chiến Thần Quyết (thượng) - Áaaaaa... Ba tên đường chủ hét thảm một tiếng, thanh âm xương vỡ cứ răng rắc răng rắc vang lên chói tai vô cùng làm ai nấy nghe mà sởn hết cả gai ốc. Không hề nghi ngờ rằng: dưới một cước này, xương cốt của cả ba đường chủ đã bị đánh nát. Thanh âm xương vỡ vang lên, tất cả mọi người không tự chủ được rùng mình một cái. Cường giả cảnh giới Hoa Cái còn không đỡ được một cước của Lý Thất Dạ, một cước này đáng sợ cỡ nào chứ? - Trấn Ngục Thần Thể! Mặt Lý Sương Nhan nghệt ra vì sửng sốt, nàng thì thào nói nhỏ. Ở thời điểm này, nàng đã biết rõ hắn tu luyện vô thượng Tiên Thể gì rồi, chính là Trấn Ngục Thần Thể trong mười hai Tiên Thể. Sức nặng của Trấn Ngục Thần Thể có thể đè chết Thần Ma. Một thể này vừa ra sẽ trấn áp, ép diệt hết thảy mọi pháp tắc. Phải biết, Phàm Thể tuyệt đối không dễ dàng tu luyện thành vô thượng Tiên Thể, trừ phi tu sĩ có được vô thượng Tiên Thể thuật. Vạn cổ đến nay, đã có nhiều Tiên Đế sáng tạo ra vô thượng Tiên Thể thuật, nhưng nếu Phàm Thể tu luyện nó, chỉ sợ cũng không thể chắc chắn thành được Tiên Thể. Không nghi ngờ gì nữa, Trấn Ngục Thần Thể của Lý Thất Dạ khẳng định đã thành hình thức ban đầu, đạt đến đại viên mãn cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Điều này có nghĩa, thể thuật mà hắn tu luyện còn xếp trên Tiên Thể thuật của Tiên Đế. Xếp trên thể thuật của Tiên Đế, đây là cái dạng thể thuật gì? Lý Sương Nhan nghĩ tới điểm này, sắc mặt biến đổi không ngừng, nàng biết nó có ý nghĩa như thế nào. Trấn Ngục Thần Thể có khuyết điểm là tốc độ quá chậm, nhưng Côn Bằng chính là sinh linh có tốc độ nhanh nhất thế gian. Lý Thất Dạ lấy "Côn Bằng Lục Biến" làm mệnh công, đền bù chỗ thiếu sót của Trấn Ngục Thần Thể. Côn Bằng Lục Biến phối hợp với Trấn Ngục Thần Thể, đây là tồn tại đáng sợ đến bực nào? Thân thể của hắn quả thực là bá đạo nhất, là vũ khí bạo lực nhất thế gian. - Thiên Cương Khốn Địa! Tại thời điểm Lý Thất Dạ hạ sát thủ với ba tên đường chủ, hắn đã tránh thoát một chiêu đánh lén của Hà Anh Kiếm. Tam Thập Lục Thiên Cương Kiếm trận ào tới vây giết Lý Thất Dạ, kiếm quang cuồn cuộn, tưởng muốn phá hủy hết thảy. Nhưng Lý Thất Dạ thân như Côn Bằng, trong nháy mắt liền nhanh nhẹn rời khỏi kiếm trận. - Đó là Côn Bằng Lục Biến, cẩn thận... Hồ hộ pháp hoảng hốt. Hắn đã gặp qua thuật này. Toàn bộ Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ có Đại trưởng lão đã tu luyện qua nó mà thôi. Đó là Đế thuật mạnh nhất trong Tẩy Nhan Cổ Phái. Tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, Hà Anh Kiếm căn bản không kịp trốn. Hai vệt ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, "phốc" một tiếng, đôi Kỳ Môn Đao đã găm thân thể gã vào trên mặt đất. Trên người Hà Kiếm Anh tuy mặc thần khải, phải biết, thần khải chính là lấy Thần Kim tạo thành, vậy mà dưới Kỳ Môn Đao lại không khác gì một tờ giấy mỏng manh, thoáng cái bị đâm thủng. - Aaaa... Thân thể bị đóng trên mặt đất, Hà Anh Kiếm kêu thảm một tiếng. - Đến một phần mười huyền ảo của kiếm trận cũng không lĩnh ngộ được, lại dám vây khốn ta ư? Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, ánh mắt mãnh liệt, muốn chém Hà Anh Kiếm. - Phanh... Trong nháy mắt, một trận kình phong vọt đến, huyết khí phun trào. Ngay lúc này, Hồ hộ pháp đột nhiên ra tay, từ phía sau lưng đánh lén Lý Thất Dạ, muốn một chiêu đánh xuyên qua lồng ngực hắn. Nhưng một chiêu này lại bị một chưởng của người khác vỗ cho tiêu tán. Hồ hộ pháp vội lui về phía sau vài bước. Ngăn một chiêu này cho Lý Thất Dạ không phải Lý Sương Nhan, mà là Đồ Bất Ngữ đang tươi cười. Không biết từ lúc nào, Nhị sư huynh Đồ Bất Ngữ đã đứng ở một bên rồi. - Hồ hộ pháp, với tư cách là hộ pháp, vậy mà ngươi lại đánh lén môn hạ đệ tử. Cái này xem ra không hay ho lắm. Bất luận ở thời điểm nào, Đồ Bất Ngữ vẫn giữ nguyên nụ cười tủm tỉm, nói. - Giết... Hồ hộ pháp quát chói tai một tiếng, không muốn nói nhiều lời, giận giữ hét dài, há mồm phun ra một tòa bảo tháp. Bảo tháp vừa xuất hiện, sát khí vô biên, thanh âm ma quỷ hung ác khóc kêu bên tai không dứt, tựa như địa ngục vậy. Bảo tháp vừa xuất hiện, từng mảnh pháp tắc tan vỡ, "Oanh" một tiếng thật lớn, vô tận pháp tắc hóa thành vòng xoáy khổng lồ, phun ra rồi lại nuốt lấy những phù văn hoàn chỉnh. Phù văn đan xen lẫn nhau thành chương pháp, chương pháp liền có thể trấn sát hết thảy sinh linh, thu lấy hồn phách của vạn sinh linh. Hồ hộ pháp cuối cùng vẫn là cường giả ở cảnh giới Thiên Nguyên, đây là đường ranh giới của tu luyện giả. Y vừa ra tay, lập tức khí thế cuồn cuộn không thôi. - Trấn Yêu Thuật của Hồ hộ pháp được tu luyện cũng không tệ lắm! Đồ Bất Ngữ ha ha cười, tiếng kiếm vang lên, trong nháy mắt, toàn thân hắn tuôn trào vô vàn kiếm ý, cả người hóa thành Kiếm Vực, bay thẳng lên trời, tựa như một chiến thần đang đứng ngạo nghễ. - Keng... Một kiếm trảm cửu thiên. Kiếm này quét xuống, ngân hà vụt tắt. Dưới một kiếm này, thiên địa như bị quét sạch. Đồ Bất Ngữ trong tay không có kiếm, nhưng kiếm ý lại bao phủ thiên địa. - Chiến Thần Quyết! Vừa thấy Đồ Bất Ngữ ra tay, Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, thần thái ngưng tụ nhìn thẳng vào Đồ Bất Ngữ. Thực ra, thời điểm Đồ Bất Ngữ sử dụng Chiến Thần Quyết, Lý Sương Nhan cũng kinh ngạc khôn cùng. Nàng đã từng nghe qua một truyền thuyết có quan hệ với Tẩy Nhan Cổ Phái. Hồ hộ pháp tu luyện Trấn Yêu Thuật, đây có thể nói là một thuật cường đại của Thánh Hoàng. Mặc dù Tẩy Nhan Cổ Phái đang xuống dốc, Đế Thuật mất đi, nhưng cũng đã từng thống trị qua một cái cố quốc trăm ngàn vạn năm, là Tiên môn đế thống, Tẩy Nhan Cổ Phái vẫn có không ít thuật của Cổ Thánh, Thánh Hoàng, Đại Hiền. Đây cũng là nội tình của Tẩy Nhan Cổ Phái. Đáng tiếc, Tẩy Nhan Cổ Phái mặc dù có bảo thuật, lại không có người kế tục. Nhưng Chiến Thần Quyết mà đối đầu với Trấn Yêu Thuật, xem ra cũng không đáng để lo lắng lắm vì đạo hạnh của Đồ Bất Ngữ rất cao cường. "Phanh" một tiếng, Đồ Bất Ngữ trên tay không có kiếm, nhưng Chiến Thần Quyết xuất ra, bảo tháp của Hồ hộ pháp cũng không đỡ được, một kiếm trấn áp xuống, bảo tháp liền bị đánh bay. Bảo tháp của Hồ hộ pháp cũng không ngăn cản nổi, cả người hắn bị kiếm ý cường đại đập văng ra xa, miệng phun một ngụm máu tươi. Trong chớp mắt, Lý Thất Dạ chuyển động. Toàn thân hắn như Côn Bằng, Thiên Biến vừa xuất ra, tốc độ tuyệt luân. Tại thời điểm họ Hồ đang lơ lửng trên không trung, thoáng cái hắn đã xuất hiện trước mặt y. Sát na đó, Lý Thất Dạ đạp một cước như trường tiên, hung hăng quất xuống, Hồ hộ pháp bị một kích trọng thương, rơi thẳng từ không trung xuống. Lý Thất Dạ đột nhiên ra tay, Hồ hộ pháp làm sao có thể đỡ được? Càng không kịp tế bảo vật ra đón đỡ vì tốc độ của Lý Thất Dạ quá là nhanh. Việc duy nhất Hồ hộ pháp có thể làm chỉ là nâng hai tay lên một chút, tựa như Thiên Vương nâng tháp, muốn ngăn trở một cước đạp xuống này của Lý Thất Dạ. - Răng rắc... Tiếng xương vỡ vang lên, không hoài nghi gì nữa, dưới một cước này cái chiêu “nâng tháp” căn bản không ngăn đỡ nổi. Một tiếng "Aaa..." thảm thiết vang lên, một cước của Lý Thất Dạ hung hăng quất trên người Hồ hộ pháp, tiếng xương gãy răng rắc vang lên không ngừng. - Oanh... Khi rơi xuống đất, đại địa đều run rẩy. Cả người Hồ hộ pháp bị Lý Thất Dạ hung hăng đạp vào trên mặt đất. Y đã hoàn toàn không thể cứu được nữa rồi, thân thể đều bị đạp đến biến hình, nhanh chóng hóa thành thịt vụn. Trấn Ngục Thần Thể, vô thượng Tiên Thể, một khi đại thành, đáng sợ đến mức làm cho Thần Ma run rẩy. Chỉ bằng vào thân thể xương thịt cũng có thể đạp nát ngân hà, trấn diệt thiên vũ. Mặc dù thần thể của Lý Thất Dạ chưa đến đại viên mãn, nhưng trọng lượng thân thể của hắn phải dùng đến trăm triệu quân đến so sánh. Hồ hộ pháp thật chẳng may mắn gì. Một cường giả cảnh giới Thiên Nguyên như y đã bị chết ở trong tay đệ tử cảnh giới Uẩn Thể. Cho dù Lý Thất Dạ dùng Trấn Ngục Thần Thể cũng không thể dễ dàng giết y như vậy. Nhưng đáng tiếc y gặp Đồ Bất Ngữ thần thần bí bí kia. Đồ Bất Ngữ vừa ra tay liền làm y bị thương nặng, lại gặp Lý Thất Dạ, y đã không còn lực tái chiến, không chết mới là lạ. - Cần gì chứ! Thấy Lý Thất Dạ ra tay lập tức giết Hồ hộ pháp, Đồ Bất Ngữ cười mỉm, lắc đầu nói ra mấy từ, nhưng mà cũng không ngăn cản. Lúc này, tất cả mọi người ở đây trong nội tâm đều run lên. Bất luận là Lạc Phong Hoa hay là đệ tử Tẩy Thạch Cốc khác đều rùng mình một cái. Mặc dù bình thường Lý Thất Dạ giáo huấn bọn chúng không ít, thậm chí đánh cho bọn chúng đầu nứt máu chảy, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không thấy Lý Thất Dạ có sát ý đáng sợ như vậy. Hiện tại Lý Thất Dạ vừa ra tay đã lập tức giết sạch ba vị đường chủ, một vị hộ pháp, thủ đoạn hung ác như thế hoàn toàn không giống như là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi. Lý Thất Dạ giết chết Hồ hộ pháp, tựa như là hành vi chẳng có ý nghĩa gì, đi đến trước người Hà Anh Kiếm. Lúc này, Hà Anh Kiếm bị đóng trên mặt đất, máu tươi chảy tràn thành vũng. Đến hiện tại, Hà Anh Kiếm cũng không thể hiểu nổi, gã đường đường là cao thủ cảnh giới Hoa Cái, vì cái gì mà thua bởi một tiểu đệ tử nhập môn chưa đến một năm. Lý Thất Dạ có cảnh giới rõ ràng kém xa gã mà gã vẫn không phải là đối thủ. Nhiều khi cảnh giới kém hơn, công pháp cao cũng không có khả năng bù đắp. Ví dụ như tu luyện Đế Thuật, lấy cảnh giới Uẩn Thể so ra cũng không có khả năng giết chết đối thủ ở cảnh giới Hoa Cái. Nhưng Lý Thất Dạ là Lý Thất Dạ, những tu sĩ khác sao có khả năng so sánh với hắn, một người chưởng ngộ đạo nghĩa cao nhất của Côn Bằng Lục Biến cơ chứ? - Kiếm trận không tệ! Nếu ngươi có thể ngộ thêm ba thành nữa, nói không chừng thật sự có thể vây được ta. Đáng tiếc! Ngươi còn không hiểu ra được đến một thành, lại dám khoe khoang ngay tại trước mặt ta, chỉ có thể nói đó là ngươi muốn tự tìm đường chết. Lý Thất Dạ nhìn Hà Anh Kiếm, ung dung vừa cười vừa nói. - Ngươi, ngươi đừng xằng bậy. Ta, ta, sư phụ ta là, là trưởng lão. Ngươi, ngươi, ngươi. . . Lúc này, Hà Anh Kiếm bị dọa cho sợ bể mật, gã không nghĩ tới lại có thể có kết cục như vậy. Gã vốn tưởng chỉ cần ba tên đường chủ cùng với hộ pháp sư huynh của mình, muốn chém giết một đệ tử như Lý Thất Dạ còn không phải là dễ như trở bàn tay đó sao? - Đương nhiên ta biết. . . Hà Anh Kiếm còn chưa nói xong, "răng rắc" một tiếng, Lý Thất Dạ đã vặn gãy đầu lâu của gã, ngay cả cơ hội gào thảm cũng không có. - Dù sư phụ ngươi là Nhân Đế, lão tử cũng giết không tha! Lý Thất Dạ đem đầu của Hà Anh Kiếm ném qua một bên, xong liền xoa xoa tay, thong dong nhàn nhã, tựa như sự tình gì cũng chưa từng phát sinh. Lúc này đám đệ tử Tẩy Thạch Cốc hai chân cũng không khỏi nhũn ra như bún. Ở thời điểm này, trong mắt bọn chúng, Lý Thất Dạ quả thực là một tên sát thần. Một hơi giết ba vị đường chủ, một vị hộ pháp, chém thêm một tên Hà Anh Kiếm nữa mà sắc mặt hắn đều không biến đổi đến một lần. Phải biết giết đường chủ, đồ sát hộ pháp, đây là tử tội đại nghịch bất đạo. Nhưng chuyện như vậy với Lý Thất Dạ tựa hồ như không đáng để ý. - Có muốn ta tự mình đưa các ngươi ra Tẩy Thạch Cốc không? Lúc này, Lý Thất Dạ đột nhiên cười híp cả mắt lại, nhìn đội chấp pháp đệ tử đang đứng ở đây, thần thái của hắn cực kì đáng yêu và thân thiện. Nhìn thấy cái bộ mặt cười cười khả ái thân thiện kia của hắn, đội chấp pháp đệ tử đều cảm thấy hai chân run lập cập. Thế này mà là thiếu niên mười bốn tuổi sao? Rõ ràng là tên đại sát nhân, là đại ma đầu mà. Không cần Lý Thất Dạ nói câu thứ hai, những đệ tử này vội vàng vắt chân mà chạy trốn ra khỏi Tẩy Thạch Cốc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang