[Dịch] Đế Bá
Chương 49 : Phương thức giảng đạo hung tàn nhất (thượng)
Người đăng: vietstars
.
Chương 49: Phương thức giảng đạo hung tàn nhất (thượng)
- Bịch, bịch, bịch!
Lý Thất Dạ liên tiếp đánh Trương Ngu vài gậy. Trong số ba trăm đệ tử ở đây, Trương Ngu có đạo hạnh rất thấp, mặc dù tiểu tử này nhập môn sớm hơn hầu hết các đệ tử ở đây từ một đến hai năm.
Tuy đạo hạnh của Trương Ngu kém cỏi, nhưng hắn lại có một tinh thần bền bỉ, có một nghị lực cố gắng không ngừng. Hắn bị Đả Xà Côn quất trúng người đau đớn toàn thân, gân cốt tưởng như đang bị vặn vẹo vậy, đi đứng cũng khó khăn mà vẫn ngoan cường chống lại, kể cả biết hành động này của mình không mang hiệu quả gì. Cứ bị ngã xuống là hắn lại cố gắng đứng dậy, mà hắn đứng lên được liền bị Lý Thất Dạ không nương tay quất cho gục xuống.
Lý Thất Dạ cố ý ra tay thật nặng cũng vì muốn khảo nghiệm sự chịu đựng của Trương Ngu, mặc dù không đánh tiểu tử này đến tóe máu nhưng cũng đủ mạnh để Trương Ngu cảm thấy đau đớn toàn thân, xương cốt tựa như bị nghiền nát.
Người có ý chí kém cỏi đã sớm nằm bất động trên mặt đất, nhưng Trương Ngu cứ ngã một lần lại cố gắng bò dậy, ngoan cố chống đỡ những cú đánh của Lý Thất Dạ.
- Bịch, bịch, bịch!
Tiếng gậy quất lên người Trương Ngu liên tiếp vang lên khiến mọi người nghe không thôi đã thấy hãi hùng, chân tay run run vì sợ hãi, sắc mặt của các đệ tử trắng bệch nhìn Lý Thất Dạ hành hạ Trương Ngu.
Những lần trước chỉ quất hai ba gậy, thấy ai đó đã nằm trên mặt đất là Lý Thất Dạ sẽ ngừng và chuyển sang đánh người khác, nhưng lần này tựa như hắn chẳng thèm để ý tới tình trạng của Trương Ngu, cứ đánh, cứ quất cho sướng tay.
Cuối cùng Trương Ngu không còn sức lực nào để bò dậy nữa, nằm sõng soài trên mặt đất, toàn thân đau nhức tới tận xương tủy, chỗ nào cũng bầm tím, mồ hôi to như hạt đậu nành chảy ròng ròng, mặt tái nhợt. Xem tình trạng này của hắn liền biết Trương Ngu đang thống khổ nhường nào.
Kết cục của Trương Ngu đả kích mạnh mẽ tâm tình những đệ tử ở đây, ai nấy sợ hãi run rẩy trong lòng, nhất là các nữ đệ tử càng không đành lòng và cũng không dám nhìn Trương Ngu nữa.
- Nghị lực thật đáng khen. Tốt lắm!
Lý Thất Dạ nhìn Trương Ngu khen một câu rồi lãnh đạm nói tiếp:
- Cho dù ta có mất hứng thế nào đi nữa cũng không trút giận lên người đám tiểu nhân vật như các ngươi. Nói trắng ra, ta mà cố ý ra tay với các ngươi thì lúc nào cũng nghĩ ra được hơn ba hoặc năm trăm phương pháp tra tấn cực kỳ tàn ác, như thế này là còn nhẹ lắm rồi.
Ai nấy đều im lặng nghe từng lời của Lý Thất Dạ, không dám thốt lên một lời nào, sợ làm hắn phật ý.
- Ngươi, đứng ra!
Đánh Trương Ngu một trận xong, Lý Thất Dạ cầm Đả Xà Côn chỉ về một vị đệ tử khác, ra lệnh.
Người đệ tử này bị Lý Thất Dạ gọi ra, đầu tóc như muốn nổ tung đến nơi, hai chân rung rung, nhưng dưới hung uy của Lý Thất Dạ lại không có can đảm kháng mệnh.
- Biết vì sao ta lại phải đánh các ngươi không?
Lý Thất Dạ nhìn vị đệ tử này nói, cũng nói luôn cho tất cả những người khác nghe.
Lúc này, bộ dáng tươi cười của Lý Thất Dạ ở trong mắt vị đệ tử này còn đáng sợ hơn cả ác ma, toàn thân hắn run bần bật, cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, giọng nói cũng không lưu loát nữa, lắp bắp trả lời:
- Vì, vì, là, vì chúng ta đã, đã đắc tội Đại, đại sư huynh…
- Sai!
Lý Thất Dạ nghiêm nghị:
- Phản kháng đi!
Nói xong hắn cầm Đả Xà Côn quất thẳng tới.
Không cần diễn tả cũng biết kết quả của vị đệ tử này như thế nào.
- Kế tiếp!
Lý Thất Dạ lại tiện tay chỉ một người khác rồi đánh cho đệ tử này đau đến không bò dậy nổi.
Trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, nơi này chỉ còn vang lên những âm thanh đánh đập của Đả Xà Côn và kêu gào đau đớn của những đệ tử gặp nạn mà thôi.
- Nói, biết tại sao ta phải đánh các ngươi không?
Một vị đệ tử bị Lý Thất Dạ đánh cho không còn chỗ để trốn, chỉ đành chấp nhận số mệnh, dứt khoát buông tha chống cự, hai tay ôm đầu, mặc kệ Lý Thất Dạ quất đâu thì quất, đánh nặng hay nhẹ. Hắn chỉ thầm than mình không may mắn, tuy đã trả lời mười đáp án khác nhau mà không đáp án nào làm Lý Thất Dạ vừa lòng. Cuối cùng vị đệ tử này đành thều thào lên tiếng:
- Không, không, không biết…
- Đại, Đại sư huynh mỗi một lần đều đánh ngã chúng ta, đánh vào đúng sơ hở của bọn ta. Có thể, có thể nói Đại sư huynh hình như đang, đang khảo nghiệm đạo hạnh của chúng ta đồng thời ngầm chỉ ra những chỗ thiếu hụt của công pháp chúng ta đang tu, tu luyện.
Đúng lúc này, một giọng nói chứa đầy sợ hãi ngập ngừng vang lên.
Vừa nghe xong câu nói này, Lý Thất Dạ ngừng đánh, xoay người lại, nhìn về hướng thanh âm phát ra kia, thấy chủ nhân của nó là một vị nữ đệ tử. Lý Thất Dạ cũng có chút ấn tượng về vị nữ đệ tử này, nhất là đôi mắt to và thần thái rụt rè của cô nàng.
Cô ta trông rất thanh tú, nhưng tính cách nhút nhát cho thấy nàng ta cũng không phải là một người rất can đảm. Bị Lý Thất Dạ nhìn như một con hung thú ác độc ngắm con mồi của mình, vị nữ đệ tử này hoảng hốt lui về phía sau một bước, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, một vị sư tỷ đứng bên cạnh nàng lo lắng vội kéo nhẹ, đỡ lấy thân hình của nàng.
- Ngươi, đi ra!
Lý Thất Dạ chỉ vào vị nữ đệ tử mắt to, thần thái mang đầy sợ sệt này, cười nói.
Mà vị nữ đệ tử này không dám phản kháng, khép nép bước ra. Bộ dáng một thiếu nữ đã lớn tuổi mà còn lúng túng hốt hoảng đứng trước mặt tiểu tử mới mười ba mười bốn tuổi Lý Thất Dạ tuy có chút khôi hài, nhưng không ai dám cười một tiếng.
Đứng trước mặt Lý Thất Dạ, nàng ta thấy mình giống như một chú cừu non đang chờ một con sói già hung dữ phán quyết số mệnh vậy.
- Nói, tại sao ta phải đánh các ngươi?!
Thấy sắc mặt vị nữ đệ tử này trắng bệch, không dám bước tới gần hắn, Lý Thất Dạ mỉm cười hòa ái hỏi.
Nhưng hắn càng cười nói thân thiện thì cô nàng càng sợ hãi thêm, không tự chủ được lại lùi về phía sau một bước, cứ như nàng là một cô gái hiền lành bỗng dưng bị một thiếu niên hư hỏng chặn đường chòng ghẹo, khi dễ vậy.
Thu hết cam đảm, vị nữ đệ tử này cắn răng, lí nha lí nhí trả lời:
- Ta, ta cảm thấy, Đại sư huynh mỗi, mỗi lần đánh đều, đều đánh đúng vào những sơ hở trong chiêu thức của chúng ta. Ta nghĩ, Đại, Đại sư huynh có khả năng đang muốn khảo nghiệm chúng ta, chỉ ra những chỗ, chỗ thiếu hụt trong công pháp chúng ta đang tu luyện.
Nói đến đây, cô ta như một bé gái làm sai việc gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, không đủ can đảm đối mặt với Lý Thất Dạ.
Khi hầu như ai cũng cho rằng Lý Thất Dạ sẽ nổi giận và trừng phạt vị nữ đệ tử này ngay lập tức, thì Lý Thất Dạ lại chậm rãi hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Hứa, Hứa Bội!
Bị Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm và hỏi, vị nữ đệ tử mắt to này cảm thấy lạnh cả da đầu, lắp bắp trả lời vị sư huynh còn ít tuổi hơn nàng mà có ánh mắt như một hung thú khát máu thời Hồng Hoang này.
- Hứa Bội, Hứa sư muội!
Lý Thất Dạ cười mỉm nói:
- Ta cho ngươi một tin tức tốt. Ngươi đã may mắn đoán trúng!
Lời này của Lý Thất Dạ làm tất cả các đệ tử ở đây ngơ ngác trong giây lát, còn Hứa Bội thì thấy vô cùng sung sướng trong lòng, rốt cuộc nàng đã tránh được một trận đòn đau.
- Từ giờ trở đi, ngươi chính là sư tỷ đứng đầu ba trăm đệ tử của Tẩy Thạch Cốc!
Lý Thất Dạ ung dung nói tiếp:
- Nhưng ngươi vẫn phải đánh với ta vài chiêu!
Bổ nhiệm của Lý Thất Dạ làm tất cả các đệ tử ở đây sửng sốt trong giây lát, mà Hứa Bội ngây người trợn to mắt nhìn Lý Thất Dạ không phải vì bổ nhiệm của hắn mà vì câu thứ hai hắn nói ra.
- Đại, Đại sư huynh, ta, ta đã, đã trả lời đúng, đúng câu hỏi của ngươi. Không phải, phải có thể miễn bị đánh sao?
Hứa Bội vất vả lấy lại tình bĩnh, sợ hãi hỏi.
Lý Thất Dạ híp mắt, cười tủm tỉm:
- Tuy ngươi đã đoán đúng nhưng ta cũng chưa nói sẽ tha ngươi a. Ta làm người rất công bằng, ai ai cũng đối xử như nhau.
Nụ cười của Lý Thất Dạ ở trong mắt Hứa Bội giống một lão sói xám đang nhe nanh ngoác mồm, biết mình không thoát khỏi hành hạ, nàng đành cố lấy hết dũng khí chuẩn bị phản kháng. Trước lúc ra chiêu, Hứa Bội không kiềm chế được, rụt rè nói:
- Đại, Đại, Đại sư huynh đừng đánh, đánh vào mặt nhé, được không?!
Nữ nhân trời sinh đều coi trọng gương mặt của mình, cho dù là tu sĩ cũng vậy. Tuy Đả Xà Côn của Lý Thất Dạ không để lại vết thương hoặc vết sẹo nặng nề nào, nhưng là con gái mà bị đánh cho mặt mũi sưng húp lên thì cũng không phải là chuyện thoải mái gì.
- Ừ, ta sẽ cố gắng!
Lý Thất Dạ mỉm cười trả lời nhưng Đả Xà Côn trong tay hắn lại quất thẳng về phía đầu và mặt của Hứa Bội.
Hứa Bội kinh hãi, lập tức đạp chân nhảy né thoát cú đánh này. Nhưng Đả Xà Côn như biết trước mọi cử động, nàng vừa tránh thoát thì nó lập tức biến chiêu quất tiếp vào mặt Hứa Bội.
Bị dọa hoảng sợ, Hứa Bội lại theo bộ pháp nhập môn của Tẩy Nhan Cổ Phái tránh né tiếp, nhưng Lý Thất Dạ vẫn đuổi đánh không tha.
- Nếu ngươi dám trốn tiếp nữa, có tin ta sẽ đánh mặt ngươi thành đầu heo hay không?
Giọng nói như ác ma dưới địa ngục của Lý Thất Dạ vang lên.
Nghe hắn nói vậy, Hứa Bội không dám chạy trốn nữa, lập tức quay lại nghênh chiến, hét to một tiếng, trường kiếm trong tay chém thẳng vào người Lý Thất Dạ.
“Phịch” một tiếng, Lý Thất Dạ không lưu tình quất mạnh vào vai của Hứa Bội, làm cho nàng đau đến chảy nước mắt.
- Chiêu Nhất Kiếm Tảo Trần này ra lực yếu một chút sẽ không chịu nổi một kích của ta. Nhất Kiếm Tảo Trần, chiêu ra như tên của nó, cứng rắn mà lại phải tinh chuẩn!
Lý Thất Dạ vẫn cười nói.
- Tiếp tục!
Lý Thất Dạ mặc kệ bộ dáng đáng thương của Hứa Bội, lạnh lùng nói tiếp:
- Chém giết sinh tử, không những phải thận trọng mà cũng cần có gan lớn như trời, tuyệt không lùi bước. Ngõ hẹp gặp nhau, kẻ can đảm sẽ chiến thắng! Lòng ngươi sáng như gương, có thể thấy được nhiều việc, nhưng khiếm khuyết chính là dũng khí và giác ngộ, nhiều lúc phải huyết chiến đến cùng mới vượt được cực hạn của mình.
Lý Thất Dạ không những chỉ ra những thiếu hụt trong chiêu thức của Hứa Bội mà còn phân tích cả những khuyết điểm khi lâm chiến của nàng ta.
Hứa Bội nhịn đau tái chiến tiếp, quát to lấy khí thế, một kiếm như hóa thành một biển kiếm, ào ào quét tới Lý Thất Dạ.
“Phịch!” một tiếng, Lý Thất Dạ quất một gậy thật đau vào hông của nàng, nhàn nhạt nói:
- Một chiêu Kiếm Hạo Như Hải này thiếu hụt khí thế hào hùng, chiêu này trọng tâm nằm ở chữ “Hạo”! Chính là Hạo Nhiên Chính Khí!
Lý Thất Dạ cứ thế vừa đánh vào từng sơ hở trong chiêu thức của Hứa Bội vừa chỉ điểm những sai sót và cách tu bổ cho nàng:
- Ngươi ra một chiêu Nam Yến Hồi Sào rất khá, nhưng cũng đừng tự đắc quá sớm vì hỏa hầu còn thiếu một ít, nếu ngươi luyện hỏa hầu thành thục liền có thể hoàn mỹ…
Trước khi tiếp nhận việc giảng dạy, Lý Thất Dạ đã bỏ thời gian nghiên cứu tất cả các công pháp và chiêu thức được ba trăm đệ tử ở đây tu luyện. Thực ra những công pháp và chiêu thức mà họ tu luyện cũng rất hạn chế, đã thế phần nhiều đều là những thứ Lý Thất Dạ để lại cho Tẩy Nhan Cổ Phái, thậm chí có công pháp hoặc chiêu thức Lý Thất Dạ sáng tạo ra để Minh Nhân Tiên Đế lúc còn trẻ theo đó mà học.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện