[Dịch] Đế Bá - Sưu tầm

Chương 31 : Côn Bằng Lục Biến (thượng)

Người đăng: 

- Đùng, đùng, đùng...! Lý Thất Dạ dùng Côn Bằng Lục Biến gõ lên cửa Mệnh cung không biết bao nhiêu vạn lần rồi, nhưng chẳng thấy phản ứng gì, cửa Mệnh cung vẫn không mở ra. Với rất nhiều tu sĩ thì đây cũng không phải tình huống lạc quan lắm, gõ lâu như vậy mà cửa Mệnh cung còn chưa mở thì tư chất của tu sĩ quả thật quá kém. Nhưng Lý Thất Dạ có một đạo tâm không thể lay chuyển, dù có phải gõ triệu lần nữa hắn cũng sẽ gõ, gõ đến khi nào cửa Mệnh cung mở ra mới thôi. - Đùng! Rốt cuộc sau năm ngày năm đêm, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo là tiếng cửa mở "két, két, két". Dưới sự kiên trì của Lý Thất Dạ, cửa Mệnh cung cuối cùng cũng mở ra. Xuyên qua cửa Mệnh cung người ta có thể thấy một cỗ Sinh Mệnh Lực. Có điều Lý Thất Dạ chỉ có Phàm mệnh, Sinh Mệnh Lực của hắn cực kỳ hạn chế, đổi lại là thiên tài nào đó, sinh mệnh lực của người đó ắt hẳn sẽ rất dồi dào. Lúc này chân quyết Côn Bằng Lục Biến như nước thủy triều tràn vào Mệnh cung, ý niệm của Lý Thất Dạ cũng theo đó tràn vào. Không gian bên trong Mệnh cung vô cùng rộng lớn, mênh mông vô hạn. Lúc này ở giữa Mệnh cung, chân quyết Côn Bằng Lục Biến đang lưu chuyển quanh một vầng sáng, phù văn của nó cũng di chuyển không ngừng, tựa như muốn đánh thức vầng sáng đó vậy. Vầng sáng này chính là Mệnh Hồn mà mọi người vẫn nói, cũng có người gọi là Ba hồn bẩy vía, thậm chí là Chân mệnh. Đây chính là thứ quyết định vận mệnh cả đời của một người. Bất luận là sinh linh nào, chỉ có thông qua tu luyện mới có thể đánh thức Chân mệnh và Ba hồn bẩy vía của mình. Chỉ khi chúng thức tỉnh thì tu sĩ mới có thần thông. Nói rõ hơn: chỉ sau khi Chân mệnh tỉnh lại, tu sĩ mới có thể nắm giữ sinh mạng của mình, có thể câu thông thiên địa vạn vật, mới có thể công phạt địch nhân hoặc tu luyện nghịch thiên. Côn Bằng Lục Biến là Mệnh công, nó nhất định phải đánh thức Chân mệnh, lấy Chân mệnh làm cơ sở, tu luyện ra đạo hạnh thuộc về Lý Thất Dạ. Cho nên áo nghĩa phù văn của Côn Bằng Lục Biến không ngừng quấn lấy chân mệnh. Chúng thỉnh thoảng hóa thành Thiên Bằng bay lượn, có lúc biến thành Cự Côn nhảy quanh, có khi lại biến ra Côn Bằng, thứ chẳng phải cá cũng chẳng phải đại bang, dung nhập vào trong Chân mệnh. Áo nghĩa phù văn biến thành Côn Bằng liên tục dung nhập vào Chân mệnh rồi lại thoát ra ngoài, điều này khiến cho Chân mệnh của Lý Thất Dạ như vực sâu biển lớn, còn vầng sáng trong Chân mệnh lại dập dềnh như sóng. Quá trình này gọi là Tỉnh Giác, đây là tầng thứ hai của cảnh giới Khấu Cung. Khi Chân mệnh thức tỉnh thì tu sĩ mới có thể chân chính tu luyện. Nếu là thiên tài, đặc biệt là những người có Hoàng Mệnh và Thánh Mệnh thì việc thức tỉnh Chân mệnh là một chuyện cực kì dễ dàng, thậm chí bọn họ chỉ cần nửa ngày là xong. Tuy Lý Thất Dạ có Phàm mệnh, không thể nào so với thiên tài sở hữu Thánh Mệnh và Hoàng Mệnh, nhưng hắn lại chẳng hề nóng vội mà vẫn bình tĩnh tu luyện, để cho Côn Bằng Lục Biến lưu chuyển không ngừng. Đối với Lý Thất Dạ, chỉ cần Côn Bằng Lục Biến không dừng lại, một ngày nào đó Chân mệnh của hắn ắt sẽ thức tỉnh. Phía trong Mệnh cung rộng lớn vô cùng, mịt mờ không cách nào thấy rõ. Thực tế, sự rộng lớn của Mệnh cung vượt xa tưởng tượng của mọi người. Dù Chân mệnh của Lý Thất Dạ có thức tỉnh đi nữa thì hắn cũng không thể nào nhìn thấu toàn bộ Mệnh cung. Có điều dù không thể nhìn thấu, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được trong Mệnh cung còn có thứ khác tồn tại. Ở tận cùng nơi phương Đông xa xôi, dường như có một nguồn suối cực lớn, nhưng dường như đã khô kiệt, không thấy nước suối chảy ra. Sinh Mệnh Tuyền theo truyền thuyết là một trong Mệnh Cung Tứ Tượng, Có rất nhiều sự tích liên quan tới nó, có tiên hiền cho rằng nó chính là nguồn gốc của Sinh Mệnh Lực. Ở tận cùng nơi phương Tây xa xôi, Lý Thất Dạ mơ hồ cảm giác được một bếp lò cực kỳ to lớn, nhưng lúc này nó lạnh lẽo vô cùng. “Sinh Mệnh Hồng Lô”, trong vạn Giới lưu truyền một câu như vậy. Đại Đạo như Hồng Lô (Bếp lò lớn), có thể luyện hóa hết thảy. Từ vạn cổ tới nay có vô số người gọi nó là Sinh Mệnh Hồng Lô. Rất nhiều người cho rằng, lửa trong Sinh Mệnh Hồng Lô đến từ Chân mệnh hoặc đến từ chính linh hồn, được gọi là Lửa Linh Hồn. Ở tận cùng nơi phương Nam xa xôi có một gốc cây đại thụ vươn tới trời, gốc đại thụ này đứng sừng sững trong Mệnh cung, nhưng lúc này đại thụ không tỏa ra bất kì sự sống nào, tựa như đã chết héo rất lâu vậy. Sinh Mệnh Thụ chính là tồn tại bí ẩn nhất trong Mệnh cung. Theo truyền thuyết kể lại: Sinh Mệnh Thụ có thể thông thiên địa, đoạt tạo hóa. Ở tận cùng nơi phương Bắc xa xôi có một cây cột cực lớn nối trời đất. Cây cột này mang vô số phù văn quanh thân, thần bí khó lường, tựa như nó đã đứng đó từ rất xa xưa. Sinh Mệnh Trụ, truyền thuyết gọi nó là Mệnh Căn, không có Sinh Mệnh Trụ, hết thảy đều không tồn tại. Mệnh Cung Tứ Tượng: Sinh Mệnh Tuyền(suối), Sinh Mệnh Hồng Lô(lò lớn), Sinh Mệnh Thụ(cây), Sinh Mệnh Trụ(cột). Đây là những thứ bí ẩn nhất thế gian, cũng là những thứ huyền ảo nhất trong Mệnh cung. Từ vạn cổ tới nay đã có vô số tiên hiền nối nhau nghiên cứu mong tìm hiểu thấu đáo Mệnh Cung Tứ Tượng. Thế gian đã từng lưu truyền một câu thế này: nếu ai có thể nắm giữ chân chính áo nghĩa của Mệnh Cung Tứ Tượng, hắn có thể nhận lấy Thiên Mệnh, trở thành Tiên Đế và thậm chí sống muôn đời bất diệt. Lý Thất Dạ để Côn Bằng Lục Biến lưu chuyển không ngừng, lại để Nguyệt Qua Dương Luân Công quay Thọ luân, khiến hắn đạt tới trạng thái huyền diệu khó giải thích. Lý Thất Dạ chậm rãi tu luyện, không nóng nảy chút nào, bởi vì hắn tuyệt đối tin tưởng vào chính mình. Không có ai cũng như không có gì có thể lay chuyển đượđạo tâm của hắn cả. Rốt cuộc mười ngày sau, khi Nam Hoài Nhân trở về thì lập tức chạy tới Cô Phong gặp Lý Thất Dạ. Hắn liên tục xin lỗi: - Sư huynh, lần này đã để huynh chờ lâu, chưởng môn bế tiểu quan, đệ đành phải đợi chưởng môn xuất quan mới báo cáo được. - Chuyện nhỏ thôi. Lý Thất Dạ bình tĩnh đáp lời. Thấy bộ dáng Lý Thất Dạ ung dung nhàn định, Nam Hoài Nhân trầm ngâm một chút rồi lên tiếng: - Sư huynh, nghe ý tứ chưởng môn thì nhị sư huynh sắp trở về môn phái. Nói tới đây hắn bổ sung: - Nhị sư huynh là đệ tử của chưởng môn. Nhắc tới nhị sư huynh, ánh mắt nhìn Lý Thất Dạ của Nam Hoài Nhân có chút khác thường, sau đó hắn không nói gì thêm nữa. - Nhị sư huynh? Lý Thất Dạ thấy ánh mắt lạ lùng của Nam Hoài Nhân liền thuận miệng hỏi. Nam Hoài Nhân cười khan một tiếng, gãi gãi đầu: - Sư huynh, nói thẳng ra thì đệ cũng không biết nói thể nào. Đợi huynh thấy nhị sư huynh thì sẽ tự hiểu. - Tình huống của nhị sư huynh có chút đặc thù. Cuối cùng, hắn lại bồi thêm một câu. Lý Thất Dạ nghe vậy chỉ cười, cũng không hỏi thêm. Việc này với hắn mà nói cũng chẳng quan trọng. Cho dù tình huống của nhị sư huynh ra sao hắn cũng kệ. Hơn nữa hắn cũng chẳng quan tâm vị nhị sư huynh kia tới đây làm gì, tới chỉ điểm hắn cũng được, tới giám sát hắn cũng không sao. Lý Thất Dạ quyết tâm xây dựng lại Tẩy Nhan Cổ Phái, không ai có thể lay động. Chỉ cần thời cơ chín mùi, hắn sẽ một lần nữa trùng kiến môn phái. Trên con đường này, không ai có thể ngăn bước chân hắn, ai cản hắn chỉ có đường chết, Phật đến chém Phật, Thần đến diệt Thần! Năm đầu của thời đại Chư Đế, Tẩy Nhan Cổ Phái do hắn dựng lên đã từng càn quét Cửu Giới. Ở kiếp này, hắn muốn xây dựng lại Tẩy Nhan Cổ Phái, một ngày nào đó hắn sẽ thống lĩnh Tẩy Nhan Cổ Phái càn quét Bát Hoang, diệt Tiên Ma Động, không sợ bất kể uy hiếp nào. Nam Hoài Nhân cũng đã quen với tính cách coi trời bằng vung của Lý Thất Dạ, ngay cả lúc đối mặt với Luân Nhật Yêu Hoàng mà Lý Thất Dạ còn ngông cuồng thì chuyện này có gì to tát. Nam Hoài Nhân nhìn Lý Thất Dạ thêm một lượt, phát hiện sư huynh đã bắt đầu tu luyện, vui mừng nói: - Sư huynh, huynh đã khai mở cửa Mệnh cung rồi ư? Đã tốn bao nhiêu thời gian vậy? - Không nhiều lắm, năm ngày năm đêm mà thôi. Lý Thất Dạ thong thả trả lời. - Ặc... Lời này khiến Nam Hoài Nhân á khẩu hồi lâu. Năm ngày năm đêm mà vẫn còn không nhiều? Bất luận ở môn phái nào, nếu môn hạ đệ tử dùng tới ba ngày ba đêm để mở cửa Mệnh cung thì nhất định sẽ bị sư trưởng mắng là ngu dốt, mắng cho không ngẩng đầu lên được. Còn tới năm ngày năm đêm thì đúng là ngu trong ngu, nếu như có người biết Lý Thất Dạ mất nhiều thời gian đến vậy, sợ rằng sẽ hắn trở thành trò cười lớn nhất của Tẩy Nhan Cổ Phái. Đệ tử kém cỏi nhất của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ mất ba ngày ba đêm, mà Lý Thất Dạ lại cần tới năm ngày năm đêm. Nhưng Nam Hoài Nhân nhìn thần thái ung dung của Lý Thất Dạ liền hiểu rằng: sư huynh chẳng coi việc dùng năm ngày năm đêm đo là việc đáng xấu hổ gì. Nếu các đệ tử khác mất nhiều thời gian như vậy, chắc chắn là sẽ cảm thấy hết sức tự ti. Nhưng Lý Thất Dạ lại chẳng tự ti chút nào, cũng không kiêu ngạo, giống như vừa thoải mái ăn một bữa cơm vậy. Dĩ nhiên Nam Hoài Nhân không tin Lý Thất Dạ là kẻ ngu đần. Nếu như có ai nói Lý Thất Dạ ngu xuẩn, vậy kẻ đó mới thực sự là ngu xuẩn. Giống như Đỗ Viễn Quang, Từ Huy hoặc Hứa hộ pháp vậy; những người này đều tự cho mình thông minh hơn Lý Thất Dạ, nhưng cuối cùng cũng chết trong tay hắn đó sao? Đỗ Viễn Quang và Từ Huy còn bị Lý Thất Dạ phân thây là đằng khác. Nghĩ tới đây, Nam Hoài Nhân không khỏi rùng mình một cái. Một người được cho là kẻ đần nhất thế gian nhưng có khí thế hiên ngang bất khuất, có bộ dáng lúc nào cũng ung dung nhàn rỗi, có tự tin tuyệt đối, có đạo tâm không thể nào lay chuyển và giết người không run tay như đại sư huynh mới là người vô cùng đáng sợ. Nam Hoài Nhân không dám nói thêm gì nữa, phụng bồi Lý Thất Dạ đi lựa chọn bảo khí. *** Khi tới Tam Giác Cổ Viện, Lý Thất Dạ cùng Nam Hoài Nhân cầm theo thủ lệnh tiến vào Tàng Binh Các. Vừa tiến vào thì họ thấy ngay một pho tượng cực lớn đứng sừng sững giữa nơi đây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang