[Dịch] Đế Bá - Sưu tầm

Chương 27 : Nguyệt Qua Dương Luân Công (Thượng)

Người đăng: 

.
- Hừ, không ngờ các vị trưởng lão lại để cho mộ kẻ rác rưởi, vô sỉ như vậy làm thủ tịch đại đệ tử. Tiểu tử kia thật là sỉ nhục của Tẩy Nhan Cổ Phái mà! Có đệ tử tức giận bất bình hét to. Cũng có đệ tử thấy lạ hỏi: - Hắn không phải đang đi khảo hạch ở Cửu Thánh Yêu Môn đó ư? Sao lại về nhanh như vậy? - Hắc, nhất định là thất bại rồi, thứ rác rưởi như hắn cũng muốn thông qua khảo hạch sao? Nằm mơ giữa ban ngày a, chỉ bằng hắn mà muốn lấy Lý công chúa của Cổ Ngưu Cương Quốc ư? Rõ ràng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Một đệ tử khác khinh thường cười lạnh. Sáu vị trưởng lão vẫn chưa có công bố chuyện Lý Thất Dạ đã thông qua khảo hạch ra ngoài vì bọn họ vẫn chưa thấy rõ thái độ của Cửu Thánh Yêu Môn trong chuyện này. Còn chưa có sự đồng ý của Cửu Thánh Yêu Môn thì sáu vị trưởng lão không dám dễ dàng tuyên bố việc hôn sự giữa Lý Thất Dạ và Lý Sương Nhan rồi. Lỡ Lý Sương Nhan không đồng ý mà bọn họ làm hư mất danh tiết của nàng, chọc giận Luân Nhật Yêu Hoàng đồng nghĩa với việc có thể bị diệt môn a. Nghe thấy lời của sư huynh đệ trong phái, Nam Hoài Nhân cảm thấy hơi xấu hổ nhưng lại không thể nói ra sự thật về những chuyện xảy ra tại Cửu Thánh Yêu Môn. Còn người bị mắng chửi - Lý Thất Dạ lại nhàn nhã dạo chơi, giống như hoàn toàn không có nghe được cái gì hết, tự do khoan thai, đọc lấy từng quyển bí kíp trên giá sách. Hổ Khiếu Công, Thiên Tàm Thọ Pháp, Liệt Dương Luân Thuật, Thiết Ngưu Hoàng Thể Thuật... Từng quyển bí kíp đặt trên giá, mấy quyển sách này: có quyển là bản gốc, cũng có quyển là bản chép tay, cũng có quyển là bản phục chế, bản khắc trên đá... Muôn hình muôn vẻ, có thể thuật dùng để tu luyện thể chất, có thọ pháp để tăng thêm huyết khí, cũng có mệnh công để công phạt bảo vệ... Số lượng bí kíp ở đây cực kỳ pha tạp, kiểu nào cũng có, còn hết sức đa dạng nữa, chỉ cần xem đống công pháp này là đủ biết quá khứ cực kỳ huy hoàng của Tẩy Nhan Cổ Phái rồi. - Công pháp bí kíp ở đây có rất nhiều loại là đo các đời tiên hiền, tổ sư sáng chế, cũng có loại lấy được từ những môn phái hoặc truyền thừa khác. Nam Hoài Nhân nói với Lý Thất Dạ: - Sư huynh muốn chọn công pháp có quan hệ với Đế thuật thì phải lên trên tầng ba mới có. Công pháp ở tầng một là công pháp bình thường nhất trong môn phái, ai cũng có thể tu luyện. Tầng hai mới có công pháp cho đường chủ hoặc đệ tử có công lao tu luyện. Lý Thất Dạ cũng không vội lựa chọn, hắn chỉ xem lướt qua từng môn công pháp trước mặt, bởi vì hắn đã sớm có mục tiêu trong đầu rồi. Lý Thất Dạ bắt đầu xem từ tầng một, đến lúc bước lên tầng thứ ba thì có thể chứng kiến một hai bản Đế thuật. Nhưng đây chỉ là vài bản Đế thuật không trọng yếu, không phải là mấy bản Đế thuật nòng cốt. Trong quá trình này, hắn phát hiện một chuyện: càng đi lên trên, công pháp trên giá càng ít, nhiều chỗ chỉ có đề tên mà không có sách. Cái này mang ý nghĩa, chỗ này đã từng cất loại công pháp nào đó nhưng sau này thì không thấy rồi. - Không có khả năng tự nhiên đem hầu hết công pháp và bí kíp cho mượn a? Lý Thất Dạ nhìn quanh tầng ba một chút rồi hỏi. Nam Hoài Nhân lắc đầu trả lời: - Nghe nói chúng ta làm mất rất nhiều công pháp bí kíp. Đến đây hắn nhìn quanh một chút, hạ thấp giọng nói tiếp: - Ta nghe sư phụ kể, thực ra Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta còn rất ít Đế thuật. Nếu mà có Đế thuật quan trọng thì tuyệt không nhiều hơn ba loại, chắc nằm ở ba tầng cuối. Nếu ngay cả chỗ đó cũng không có nữa thì Tẩy Nhan Cổ Phái chẳng qua chỉ còn mang cái danh hão Đế Thống Tiên Môn mà thôi. Sau khi Minh Nhân Tiên Đế thừa nhận Thiên Mệnh, có vô số công pháp do cả đời hắn sáng tạo, đặc biệt là sau khi trở thành Tiên Đế thì sáng tạo ra Đế thuật có thể câu thông với thiên địa, thậm chí cả Thiên Mệnh Bí Thuật. - Bị người cướp đoạt sao? Lý Thất Dạ đương nhiên biết rõ Tẩy Nhan Cổ Phái có bao nhiêu Đế thuật. Tẩy Nhan Cổ Phái không chỉ chứa công pháp do Minh Nhân Tiên Đế sáng chế mà cả những Đế thuật, Cổ thuật mà hắn dẫn người đi cướp được. Những cổ thuật này cái thì có nguồn gốc từ thời đại Hoang Mãng, có chút từ trong tay Thiên Ma, Huyết Tộc, Thạch Nhân, Mị Linh, Cổ Minh... có thể nói là rất nhiều bí thuật của vạn tộc. - Ta không biết cụ thể chuyện này. Nam Hoài Nhân khẽ trả lời: - Nghe kể rằng năm vạn năm trước, Tổ sư thiên tài của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta chiến bại, kiếp nạn ập lên đầu. Về sau lại nghe nói, vào ba vạn năm trước Tẩy Nhan Cổ Phái xảy ra đại sự động trời, khiến chúng ta tổn thất nặng nề. Bên trong tông môn cũng có lời đồn, Đế thuật của môn phái bị Mục sư tổ phong tỏa ở ba tầng cuối, thậm chí có người bảo ba vạn năm trước, Thánh Thiên Giáo đánh bại chúng ta rồi cướp đi hàng loạt Đế thuật! - Là Mục Thiếu Đế sao? Nghe được lời của Nam Hoài Nhân, Lý Thất Dạ nhớ tới năm vạn năm trước, trong Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng xuất hiện một thiên tài, bất quá vì trạng thái của hắn lúc ấy đang có vấn đề nên không quá quan tâm tình hình bấy giờ. - Đúng, chính là Mục sư tổ. Vừa nhắc tới Mục Thiếu Đế, Nam Hoài Nhân cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, kể tiếp: - Theo truyền thuyết thì năm vạn năm trước, Mục sư tổ là người có khả năng nhất trở thành Tiên Đế kế tục Minh Nhân Tiên Đế tổ sư, ông ta từng là đối thủ mạnh nhất của cả đời Đạp Không Tiên Đế, ta từng nghe nói... - …Lúc Mục tổ sư cùng Đạp Không Tiên Đế tranh giành Thiên Mệnh, đã từng thắng ba thua ba! Cho dù Đạp Không Tiên Đế có thiên phú nghịch thiên đều phải thua Mục sư tổ ba lần. Năm đó, Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta đang ở trạng thái cường đại nhất kể từ sau thời đại của Minh Nhân sư tổ. Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng quét ngang thiên hạ, đừng nói chỉ một mình Đại Trung Vực, coi như là toàn bộ Nhân Hoàng Giới đều không có người nào dám gây chuyện... Nam Hoài Nhân kể không ngừng về Mục Thiếu Đế, bởi vì Mục Thiếu Đế đã từng là kiêu ngạo lớn nhất của Tẩy Nhan Cổ Phái sau Minh Nhân Tiên Đế. - Nhưng rốt cuộc người thừa nhận Thiên Mệnh vẫn là Đạp Không Tiên Đế. Đối với sự hưng phấn của Nam Hoài Nhân, Lý Thất Dạ chỉ nhàn nhạt nói. Lời của Lý Thất Dạ giống như hắt một chậu nước lạnh vào mặt Nam Hoài Nhân, hắn đang thao thao bất tuyệt liền ỉu xìu, ảm đạm: - Nghe đồn là Mục sư tổ đánh với Đạp Không Tiên Đế một trận cuối cùng liền không còn xuất hiện nữa. Có người bảo sư tổ chết trận, cũng có người nói sư tổ tọa hóa ở bên trong tông môn, thậm chí có trưởng lão suy đoán Mục sư tổ lấy đi hàng loạt Đế thuật trong phái rồi phong tỏa ở ba tầng cuối. - Ba tầng giữa không có Đế thuật gì sao? Lý Thất Dạ nhìn lên phía trên rồi hỏi. Các trưởng lão chỉ cho hắn quyền hạn tiến vào ba tầng dưới mà thôi. Nam Hoài Nhân cũng ngước đầu nhìn ba tầng trên rồi lắc đầu trả lời: - Nghe sư phụ nói, hắn từng đi qua hai lần, nhưng số lượng bí kíp ở trên đó có thể đếm trên đầu ngón tay. Lý Thất Dạ không nói gì thêm, khẽ lắc đầu, xem ra Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ còn mỗi cái tên rồi, Đế Thống Tiên Môn gì mà có rải rác vài bản Đế thuật. Nói Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc cũng là nói có sách, mách có chứng đấy. Cuối cùng, Lý Thất Dạ ở tầng thứ ba chọn một bản bí kíp tấn công địch nhân và hộ mệnh, lại ở tầng thứ hai chọn một bản bí kíp dùng để tu luyện kéo dài tuổi thọ và dưỡng huyết, còn ở tầng chót thì lấy ra một chồng lớn bí kíp. Nam Hoài Nhân đếm thử đống này thì có đến một trăm hai mươi quyển, hắn lập tức im lặng, hạ thấp giọng hỏi: - Sư huynh, mấy bản này chỉ là võ kỹ, không đáng giá nhắc tới. Ở trong tông môn thì ai cũng có thể xem, sư huynh có muốn đổi loại khác không? - Ta tự có tính toán. Lý Thất Dạ lắc đầu trả lời. Nhìn Lý Thất Dạ giống như đã tính trước, Nam Hoài Nhân không nói thêm gì nữa, vội vàng giúp Lý Thất Dạ đem đống bí kíp này đi đăng ký. Nếu là trước kia, Nam Hoài Nhân nhất định cho rằng Lý Thất Dạ thật khờ khạo, tu sĩ mà lại đi chọn hơn trăm quyển võ kỹ, cái này là bỏ gốc lấy ngọn a. Nhưng Nam Hoài Nhân bây giờ lại không nghĩ như vậy. Thời điểm Lý Thất Dạ và Nam Hoài Nhân xách 120 bí kíp và võ kỹ đi ra, các đệ tử có mặt nhìn hắn giống như kẻ ngu, liền mấy vị đệ tử đời thứ hai phụ trách đăng ký cũng nhìn Lý Thất Dạ như nhìn quái vật. - Trưỡng lão quy định ngươi chỉ có thể chọn ba quyển bí kíp. Một vị đệ tử phụ trách xem lại thủ lệnh của Lý Thất Dạ rồi nói. Lý Thất Dạ chậm rãi đáp lời: - Ta biết, ta chỉ chọn một quyển công pháp tu mệnh cùng một quyển kéo dài tuổi thọ và dưỡng huyết, còn quyển thứ ba thì ta không chọn. Hoài Nhân có nói, những cuốn võ kỹ này ai trong bổn môn cũng có thể đọc, chắc ta cũng có thể a? Mấy vị đệ tử phụ trách đăng ký liếc nhau rồi nhìn vị hộ pháp tọa trấn, đợi người nọ đồng ý thì mấy người phụ trách đăng ký này cũng không nói gì thêm. Một người nhìn đống sách rồi đếm to: - Tổng cương võ kỹ bốn mươi bốn cuốn, hỗn tạp võ kỹ ba mươi sáu cuốn, tu lyện da sắt gân đồng bốn mươi cuốn. Người đệ tử này nói đến đây cũng không khỏi nhìn Lý Thất Dạ như nhìn kẻ đần. Toàn bộ những võ kỹ này đều là những thứ chẳng có mấy giá trị, so sánh với những võ kỹ khác còn kém xa chứ đừng nói đem so sánh với đạo pháp. Từ tro bụi đọng khắp đống sách này là có thể nhìn ra chưa từng có ai đọc qua hơn một trăm quyển sách này. Vừa nghe Lý Thất Dạ chọn hơn một trăm cuốn võ kỹ để tu luyện, đám đệ tử ở đây không nhịn được cười lớn. - Thứ ngu xuẩn không biết hàng, cho ngươi tu luyện hết thảy võ kỹ trên thế gian cũng chỉ là kẻ tầm thường mà thôi. Có đệ tử khinh thường lên tiếng. Cũng có đệ tử cười nhạo: - Vương huynh, cái này gọi là tự mình hiểu lấy. Đạo pháp đâu phải là thứ mà kẻ rác rưởi chỉ có Phàm Thể, Phàm Luân và Phàm Mệnh kia có thể tu luyện dễ dàng được, dù cho hắn mười năm cũng không tu luyện thành công tâm pháp đặt nền móng cơ bản nhất. Người ta biết tu đạo không thành nên lùi một bước đi tu luyện võ kỹ đó a!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang