[Dịch] Đế Bá - Sưu tầm

Chương 14 : Rừng Loạn Tâm (hạ)

Người đăng: 

.
- Hừ, đi vào rừng Loạn Tâm? Gã vô dụng của Tẩy Nhan Cổ Phái có thể làm được gì chứ? Bên ngoài rừng Loạn Tâm, đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn đang cười nhạo. Lại có kẻ phụ họa: - Lần khảo hạch trước, Từ sư huynh từng đi tới tầng năm rừng Loạn Tâm. Bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Mệnh, chuẩn bị lĩnh ngộ cảnh giới Hoa Cái. Đạo hạnh và đạo tâm đều mạnh hơn xưa rất nhiều, theo ta nghĩ, đi tới tầng bảy là không thành vấn đề. Cảnh giới của tu sĩ từ thấp tới cao là: Khấu Cung, Thác Cương, Uẩn Thể, Bích Cung, Tráng Thọ, Chân Mệnh, Hoa Cái, Niết Dục, Thiên Nguyên, Dục Thần... Đạt đến cảnh giới vô địch, tiếp nhận thiên mệnh, sẽ là Tiên Đế. Thế gian không có Tiên thì lấy đâu ra đế vương thống trị chư tiên. Nhưng nhân gian có một câu như vậy: Mệnh là của ta, không phải do trời! Thiên mệnh chủ yếu trói buộc, kiềm hãm thần tiên. Thế nên khi tu sĩ đạt đến đỉnh phong thì theo đuổi của họ chính là khống chế thiên mệnh, tự mình thừa nhận thiên mệnh, thực sự đạt đến cảnh giới mệnh là của ta, không phải do trời. Chỉ có tiên nhân mới có thể khống chế thiên mệnh, mà đế vương lại trường sinh. Cho nên, Tiên Đế chính là tiên nhân sống lâu muôn tuổi chấp chưởng thiên mệnh. Tiên Đế có trường sinh bất tử hay không, cho tới tận bây giờ vẫn là một bí ẩn. Một thời đại chỉ có một thiên mệnh. Một thời đại chỉ có một người có thể trở thành Tiên đế. Lúc này, hầu hết các đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn đang tụ tập bên ngoài rừng Loạn Tâm và bàn luận về chuyện này. Trong mắt họ, Lý Thất Dạ không phải đối thủ ngang tài trong trận cuộc thi này. - Một kẻ tu võ kỹ ngay cả đạo tâm cũng không có, lấy gì đi vào rừng Loạn Tâm. Có người tỏ ra khinh thường nói. Rừng Loạn Tâm là nơi Cửu Thánh Yêu Môn kiểm tra thiên phú, tuệ căn, đạo tâm của môn hạ đệ tử. Ở nơi này, điều quan trọng nhất là đạo tâm. Nơi này rất rộng lớn, có tổng cộng mười bốn tầng, bề ngoài chẳng khác rừng cây thông thường là mấy. Có điều rừng Loạn Tâm này là do Cửu Thánh Đại Hiền, thủy tổ của Cửu Thánh Yêu Môn tự tay tạo ra. Nếu có người xâm nhập, rừng Loạn Tâm sẽ sinh ra ảo cảnh giống y như thật. Ngay cả tuệ nhãn cũng không phá được ảo cảnh, trừ phi ngươi hùng mạnh hơn cả Cửu Thánh Đại Hiền năm xưa, bằng không thì huyễn cảnh ở nơi này chính là sự thực. Ví dụ, khi đi vào rừng Loạn Tâm, ngươi có thể sinh ra ảo giác đang ở trong biển lửa. Ngoài ra, ngươi còn cảm thấy bản thân như thực sự chìm trong biển lửa, toàn thân bị lửa thiêu cháy, có thể cảm nhận đau đớn rất rõ ràng, càng đi vào sâu, loại thống khổ này càng mãnh liệt. Đương nhiên, ngươi có thể thi triển công pháp để chống lại loại thống khổ này, cũng có thể sử dụng tuyệt thế công pháp để ngăn cản biển lửa hừng hực. Có điều, nó không thể giúp ngươi đi xuyên qua rừng Loạn Tâm. Chỉ có người mạnh hơn Cửu Thánh Đại Hiền mới có thể sử dụng công pháp ngăn trở toàn bộ ảo cảnh, trực tiếp đi xuyên qua. - Nhãi con ngu ngốc, mau vào đi! Bên ngoài rừng Loạn Tâm, Từ Huy cười nhạt, khinh thường Lý Thất Dạ. Hắn rất tin tưởng vào thi văn và tự tin bản thân có thể xông vào tầng tám của rừng Loạn Tâm mà không có vấn đề gì. Lý Thất Dạ nhìn rừng Loạn Tâm, khẽ mỉm cười. Năm xưa lão đầu gà tự tay tạo ra rừng Loạn Tâm, đúng là địa phương khảo nghiệm đạo tâm của mọi người. - Ta hả? Lý Thất Dạ chậm rãi nói: - Rừng Loạn Tâm không có ý nghĩa gì với ta. Nếu ta đi vào thì e rằng ngay cả cơ hội thi đấu ngươi cũng không có. Ngươi đi trước đi, để tránh sau này nói ta không cho ngươi cơ hội. Lý Thất Dạ lại xuất khẩu cuồng ngôn, làm cho Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân hận run cả người, chỉ hận không thể khóa cái miệng hắn lại. Ngươi khoác lác ít đi vài câu thì sẽ chết à? Lúc nào cũng nổ. - Đồ ngu! Hứa hộ pháp lạnh lùng nói: - Loại phế vật ngay cả đạo tâm cũng không biết là gì mà cứ bốc phét không biết ngượng! Từ Huy giận đến run rẩy, một phế vật phàm thể mà dám khinh thường hắn như vậy. Hắn giận quá hóa cười, nói: - Được, được, khẩu khí lớn lắm! Ta phải xem xem ngươi có thể đi được mấy tầng! - Mấy tầng? Thật vô nghĩa, xuyên qua mười bốn tầng cũng không phải chuyện gì to tát. Lý Thất Dạ chậm rãi nói: - Cho nên ta mới chịu để ngươi vào trước, để cho ngươi đỡ bị đả kích! "Hừ!" Lý Thất Dạ ngạo mạn như vậy làm cho rất nhiều đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn không thể chịu nổi, có đệ tử lạnh lùng nói: - Người của Tẩy Nhan Cổ Phái đều không biết xấu hổ như vậy sao? Nói khoác mà không đỏ mặt! Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều không biết giấu mặt vào đâu, bọn họ rất muốn bỏ Lý Thất Dạ lại. Đây đúng là càng nói càng luyên thuyên chẳng ra thể thống gì. Bọn họ hiểu rất rõ rừng Loạn Tâm của Cửu Thánh Yêu Môn, có thể đi tới tầng bảy đã là giỏi lắm rồi. Đệ tử trẻ tuổi đi vào tầng bảy cần có đạo tâm kiên định, hoặc là đạo hạnh cực kỳ cao. Thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà không khỏi lắc lắc đầu, sao Tẩy Nhan Cổ Phái lại thu loại cực phẩm này làm thủ tịch đại đệ tử. Xuyên qua mười bốn tầng rừng Loạn Tâm? Dễ như vậy sao? Ngay cả hắn cũng không có thực lực xuyên qua mười bốn tầng rừng Loạn Tâm. - Mười bốn tầng? Từ Huy không nhịn được cười phá lên, cười nhạo Lý Thất Dạ: - Ngươi có thể xuyên qua mười bốn tầng, ta gọi ngươi một tiếng cha! - Ta không có thằng con bất hiếu như ngươi! Lý Thất Dạ nhìn Từ Huy rồi ung dung nói. Từ Huy lỡ lời, bị Lý Thất Dạ chiếm tiện nghi, lập tức nổi khùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, nói: - Tốt, ngươi đã xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, có dám đánh cuộc với ta một ván hay không? - Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì? Lý Thất Dạ cười cười, hỏi lại. Từ Huy cười lạnh, âm hiểm nói: - Nếu ngươi có thể xuyên qua mười bốn tầng, ta tự động nhận thua! Nếu ngươi không làm được thì quỳ xuống chui qua háng ta! Từ Huy đánh cuộc như vậy làm cho Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân không khỏi tái mặt. Đây không phải là khảo hạch, đây là mượn cớ làm nhục Lý Thất Dạ, cũng là làm nhục Tẩy Nhan Cổ Phái. Nhưng bọn hắn chỉ có thể lắc lắc đầu, đây là Lý Thất Dạ tự chuốc lấy nhục. - Nếu ta xuyên qua mười bốn tầng thì sao? Ngươi sẽ bò qua háng ta phải không? Lý Thất Dạ thoáng nhìn rồi bình thản cười nói. “Ngươi!!!” Từ Huy bị Lý Thất Dạ khích tướng như vậy, sắc mặt đỏ lên giận dữ. - Nếu ngươi có thể xuyên qua mười bốn tầng! Hắn sẽ quỳ xuống bò qua háng ngươi. Ngươi làm không được thì chui qua háng hắn! Lúc này, Hứa hộ pháp lạnh lùng lên tiếng. Lý Thất Dạ giết chết Đỗ Viễn Quang, hắn hận không thể tự tay bóp chết Lý Thất Dạ. Lúc này không giết được Lý Thất Dạ thì làm nhục hắn một phen cũng được. Lý Thất Dạ quay ra nhìn Hứa hộ pháp, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, nói: - Được, các ngươi muốn đánh cuộc như vậy, ta đồng ý là được! - Từ sư huynh, làm nhục hắn, đánh cuộc với hắn đi! Đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn kêu gào ở bên ngoài. Từ Huy âm lãnh nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói: “Ta chờ ngươi quỳ xuống bò qua háng ta!” Nói xong liền xoay người dời đi, bước vào rừng Loạn Tâm. - Lần này Tẩy Nhan Cổ Phái mất hết mặt mũi rồi, thủ tịch đại đệ tử của bọn hắn phải bò qua háng Từ sư huynh! Hắc hắc! Đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn cười quái dị. Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều quay mặt ra chỗ khác, chẳng muốn nhìn nữa. Lý Thất Dạ có thể thắng được Từ Huy thì đó đã là một kỳ tích rồi. Xuyên qua mười bốn tầng rừng Loạn Tâm? Đó là chuyện hoang đường! Bọn họ hận không thể rời đi ngay lúc này. Nếu Lý Thất Dạ thực sự quỳ bò qua háng Từ Huy thì Tẩy Nhan Cổ Phái đúng là mất hết mặt mũi rồi. Lúc này, Mạc hộ pháp bỗng thấy hận Lý Thất Dạ, hận không thể giáo huấn hắn một trận. Từ Huy đạp một bước vào rừng Loạn Tâm, phía trước lập tức tối sầm lại. Hắn đã đặt chân vào quỷ vực, một vùng đất rộng vạn dặm, quỷ khí ngút trời, vô số bộ xương vang tiếng lách cách, có thi thể leo lên từ trong đất mùn. Từ Huy hít một hơi thật dài, vận chuyển công pháp, thủ vững đạo tâm, không màng tới quỷ vực, từ từ đi vào bên trong. - Tầng thứ nhất! Bên ngoài, tất cả mọi người nhìn không chớp mắt vào Từ Huy ở trong rừng Loạn Tâm. Không có gì trở ngại, Từ Huy đã xuyên qua tầng thứ nhất rất nhanh. "Tầng thứ hai… tầng thứ ba…" Từ Huy thực sự không tệ, đạo hạnh và đạo tâm đều rất xuất sắc. Hắn xuyên qua ba tầng đầu bằng tốc độ rất nhanh. Đến tầng thứ tư, tốc độ bắt đầu chậm lại, bởi vì Bạch Cốt Hung Quỷ của Quỷ Vực bắt đầu tấn công hắn. Lúc đầu hắn còn có thể bỏ qua, nhưng bị bẻ nát tay mấy lần làm hắn đau đớn rú lên thê thảm, thân thể tự động phản kháng theo bản năng. "Ra!" Lúc đến tầng thứ năm, Từ Huy hoàn toàn sa vào quỷ vực. Hắn gầm lên một tiếng, tế ra bảo vật, thần kiếm xông thẳng lên trời, miệng phun ra chân khí, chân khí rủ xuống từng đạo pháp tắc, quét sạch bốn phía. Sau đầu Từ Huy hiện ra Thọ Luân, khí huyết trùm trời, thi triển pháp tắc vô song, không ngừng chém giết mà tiến lên. - Từ sư huynh đã tu luyện Đại Hiền Mệnh Công - Liệt Đồ Kiếm Quyết! Trông thấy Từ Huy dùng công pháp mạnh mẽ vô bì giết qua tầng thứ năm rừng Loạn Tâm, có đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn vừa hâm mộ vừa giật mình. Công pháp mà có Thọ pháp mệnh công thì nhiều khi còn hơn cả Thể thuật! Mệnh Công lấy sát phạt làm chủ, nhất là công pháp cấp bậc Đại Hiền do Cửu Thánh Đại Hiền lưu lại thì càng hùng mạnh. Lý Thất Dạ khe khẽ lắc đầu khi nhìn Từ Huy giết qua tầng thứ năm. Rừng Loạn Tâm, đã là Loạn Tâm rồi lại dùng công pháp chém giết để xông qua thì làm sao có thể. Năm đó Cửu Thánh Đại Hiền tạo ra rừng Loạn Tâm, mục đích là để ma luyện đạo tâm của môn hạ đệ tử. - Tầng thứ bảy. Từ Huy giết tới tầng thứ bảy, bản lĩnh này làm cho vô số đệ tử phải kính sợ. Ngay cả Hứa hộ pháp cũng cảm thấy hài lòng. Từ Huy là đệ tử của hắn, là niềm kiêu ngạo của hắn. Mặc dù thiên phú của Từ Huy thua xa công chúa Lý Sương Nhan, đạo hạnh cũng thua xa đại đệ tử Lãnh Thừa Phong. Nhưng hắn đạt được trình độ như ngày hôm nay, kẻ làm sư phụ đã rất hài lòng. "Ầm!"Từ Huy vừa giết vào tầng bảy không bao lâu, rốt cuộc không kiên trì được nữa, không chịu được uy lực của rừng Loạn Tâm, thoáng cái đã bị rừng Loạn Tâm đẩy ra ngoài. - Chỉ thiếu một chút! Từ Huy bị rừng Loạn Tâm đẩy ra, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần. Hắn không nhịn được gào lên một tiếng. Hắn cảm thấy bản thân có thể bước vào tầng tám, không ngờ chỉ đến được tầng bảy. Hắn vẫn còn đánh giá thấp uy lực của rừng Loạn Tâm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang