[Dịch] Đế Bá - Sưu tầm

Chương 10 : Giết người không chớp mắt (hạ)

Người đăng: 

.
Tin Lý Thất Dạ khiêu chiến Đỗ Viễn Quang được cố ý tung ra ngoài, chẳng mấy chốc đã truyền tới tai đệ tử khắp Cửu Thánh Yêu Môn. Ở Cửu Thánh Yêu Môn, Đỗ Viễn Quang cũng có chút tiếng tăm, mới nhập môn năm năm đã đạt tới cảnh giới Ích Cung nên được gọi là tiểu thiên tài. Tư chất như vậy nếu ở Tẩy Nhan Cổ Phái thì có thể coi là đại thiên tài. Dù là sư huynh, sư tỷ nhập môn trước nghe được tin này cũng kinh ngạc thốt lên: - Khiêu chiến Đỗ Viễn Quang? - Đỗ Viễn Quang chính là thân truyền đệ tử của Hứa hộ pháp. Dù thể chất Kim Lang của hắn mới chỉ đạt tới Hậu thiên nhưng cũng thuộc loại hung hãn. Tên thủ tịch đại đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái này đã tới cảnh giới gì? Có vài sư huynh sư tỷ mới xuất quan chưa nghe chuyện về Lý Thất Dạ nên khó tránh khỏi tò mò. - Hà, Thắng sư huynh quá lo rồi! Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ là môn phái tầm thường không có cao thủ, thủ tịch đại đệ tử cũng chỉ là một tên phế vật. Phàm luân, phàm thể, phàm mệnh. Hắn bái nhập Tẩy Nhan Cổ Phái còn chưa được hai ngày. Nghe nói hắn chỉ luyện võ kỹ mà thôi, ngay cả đạo pháp cơ bản nhất cũng chưa luyện qua. Có đệ tử vừa cười vừa trả lời. Nghe thấy thế, đám sư huynh sư tỷ chưa biết gì về Lý Thất Dạ càng cảm thấy khó hiểu. Một võ giả khiêu chiến tu sĩ? Chán sống chắc! - Đúng là nghé con không sợ hổ, buồn thay! Có sư huynh nghe vậy lắc lắc đầu, chẳng còn hứng thú muốn xem nữa. Chuyện chẳng có gì thú vị cả, Đỗ Viễn Quang chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết xong mọi việc. Một vài tên đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn cùng tuổi với Đỗ Viễn Quang thì lại háo hức, vừa cười vừa nói: - Đi xem Đỗ sư huynh thịt gà thôi. Người của Tẩy Nhan Cổ Phái không biết sống chết, một đám quê mùa mà cũng dám khiêu khích Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta. Đúng là muốn chết đây mà! Tin này không hiểu sao cũng truyền đến tai vài vị đường chủ, hộ pháp, có người lắc đầu nói: - Thật là hồ đồ. Có hộ pháp lại nghĩ khác, lạnh nhạt nói: - Nói không chừng chuyện này là chuyện tốt. Giết một tên phế vật cũng chẳng phải chuyện gì hay ho nhưng tiểu bối Tẩy Nhan Cổ Phái ngu ngốc dám khiêu khích Cửu Thánh Yêu Môn đó chính là muốn làm nhục chúng ta. Dù chúng ta làm lớn chuyện thì bọn chúng cũng phải đến chuộc người bồi tội. Lời này khiến vài hộ pháp, đường chủ nhíu mày, Tẩy Nhan Cổ Phái tuy xuống dốc nhưng nó chính là Tiên Môn Đế Thống. Tương truyền Tẩy Nhan Cổ Phái còn nắm giữ tiên pháp đế công, truyền thừa của Minh Nhân Tiên Đế, không biết có bao nhiêu người thèm thuồng nhìn chằm chằm như hổ đói. Cửu Thánh Yêu Môn hiện nay chỉ cần hộ pháp xuất thủ cũng đủ để đoạt đế thuật từ tay Tẩy Nhan Cổ Phái. Chỉ có điều Yêu Hoàng của Cửu Thánh Yêu Môn chưa bao giờ bày tỏ thái độ về chuyện này, trưởng lão trong môn cũng giữ im lặng. Nếu không chỉ cần Yêu Hoàng ra lệnh, ngay lập tức sẽ có người động thủ cướp lấy đế thuật ngay, đừng nói đến chuyện hỏi han lôi thôi. Ngay khi cao tầng Cửu Thánh Yêu Môn còn đang suy tư thì Lý Thất Dạ đã đứng trên Đấu trường. Có không ít đệ tử trẻ tuổi của Cửu Thánh Yêu Môn xúm lại hò hét góp vui. Đối với đám đệ tử trẻ tuổi Cửu Thánh Yêu Môn mà nói thì việc giết tên phế vật Lý Thất Dạ là chuyện chẳng có gì hay ho. Chẳng qua bọn họ hiếu kì muốn biết Đỗ Viễn Quang sẽ hành hạ Lý Thất Dạ kiểu nào thôi. Khi Đỗ Viễn Quang bước vào Đấu trường, có đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn hét to: - Đỗ sư huynh, một kiếm chém rớt đầu hắn. Có tên đệ tử khác la lên: - Một kiếm thì lợi cho hắn quá. Dám nhục mạ Lý sư tỷ, vũ nhục Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta, nhất định phải xẻo từng miếng thịt trên người hắn. Những người ái mộ Lý Nhan Sương nghe những Lý Thất Dạ nói chỉ hận không thể chém hắn thành vạn mảnh. - Xúc phạm người của Cửu Thánh Yêu Môn ta tất phải chết. Đỗ sư đệ, đừng vội giết hắn, trước hãy chém tay chân của hắn, bắt Tẩy Nhan Cổ Phái đến chuộc người. Để cho cả Đại Trung Vực, thậm chí cả Đế Cương đều biết, đối địch với Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta sẽ có kết cục thảm hại thế nào. Một sư huynh khác mở miệng nói. Chỉ trong chốc lát, đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn kêu gào ầm ĩ, trong mắt bọn chúng, Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ là cá nằm trên thớt, tuỳ ý mặc cho Đỗ Viễn Quang chém giết. Giữa Đấu trường, Lý Thất Dạ thoáng nhìn Đỗ Viễn Quang rồi nói: - Đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi chỉ được mẽ ngoài hả? Chỉ giỏi võ mồm thôi sao? - Súc sinh ngu ngốc, chỉ cần một kiếm ta sẽ khiến ngươi đầu lìa khỏi xác. Mặt Đỗ Viễn Quang lạnh tanh, nhếch miệng nói. Lý Thất Dạ cũng chẳng để ý, thản nhiên đáp lời: - Muốn đánh thì nhanh lên, lãng phí thời gian quá! Nói xong hắn tay trái cầm chặt đoản đao, nhắm Đỗ Viễn Quang nói: - Ra tay đi. - Chết đi. Đỗ Viễn Quang bị Lý Thất Dạ xúc phạm thì giận run, hắn đường đường là tiểu thiên tài vậy mà hôm nay lại bị một võ giả khinh thường? Trong cơn cuồng nộ, một kiếm phá không đánh tới. Kiếm nhanh như chớp, sắc bén bá đạo đâm thẳng vào tim Lý Thất Dạ. Kiếm này mang theo sự phẫn nộ vô tận của Đỗ Viễn Quang. Lý Thất Dạ không lùi mà tiến, bước lên một bước, đao ở tay trái như linh xà uốn lượn, chớp mắt đã đánh trượt trường kiếm qua một bên. Chỉ nghe phập một tiếng, hoa lửa bắn ra tung toé, kiếm của Đỗ Viễn Quang dù không đâm trúng tim Lý Thất Dạ nhưng cũng đã xuyên qua vai trái hắn. - Giun dế... Đỗ Viễn Quang nhếch mép cười, ngay sau đó hắn kinh ngạc phát hiện khi kiếm của mình đâm vào vai trái Lý Thất Dạ thì tay phải đối phương chợt động. Trong chớp mắt, ngay cả Đỗ Viễn Quang cũng không thể nào thấy đao trên tay Lý Thất Dạ đã chém ra như thế nào. - Tốt... Một đao này quá nhanh, huyền ảo không gì sánh được, không thể nào nhìn ra đường đao. Mà đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn khi nhìn thấy kiếm của Đỗ Viễn Quang đâm trúng Lý Thất Dạ thì la hét um xùm. Đúng lúc này, máu từ cổ họng của Đỗ Viễn Quang trào ra, cả người hắn đổ về phía sau. Lý Thất Dạ vô cùng tàn nhẫn, chỉ trong tích tắc hai thanh kỳ môn đao đã rời tay bay tới. - Kiếm hạ lưu nhân... Vào lúc trường kiếm Đỗ Viễn Quang đâm thủng vai trái Lý Thất Dạ, Nam Hoài Nhân cùng Mạc hộ pháp rốt cuộc cũng chạy tới. Mạc hộ pháp từ xa thấy vai trái Lý Thất Dạ bị đâm thủng thì vội quát to một tiếng. "Phập... Phập..." Nhưng đã quá muộn. Trong tích tắc thân thể Đỗ Viễn Quang ngã xuống, hai thanh đoản đao giao nhau đầy huyền ảo, nháy mắt đã xuyên qua cơ thể Đỗ Viễn Quang. Đến khi Đỗ Viễn Quang ập xuống đất, cả người hắn đã bị cắt thành năm khối, máu tươi lênh láng... - Hạ thủ lưu tình... Mạc hộ pháp chạy tới muốn cứu người, nhưng vừa đến nơi thì tất cả đã im bặt. Đôi mắt Đỗ Viễn Quang trợn trừng, đến lúc chết hắn cũng không biết mình đã chết thế nào. Làm sao hắn có thể biết Kỳ Môn Đao của Lý Thất Dạ chính là đao pháp mà Minh Nhân Tiên Đế truyền lại, dù Minh Nhân Tiên Đế chỉ tiện tay chau chuốt lại cũng đáng sợ không gì sánh kịp. Vũ kỹ của Tiên Đế được mài rũa đáng sợ đến bậc nào? Dù không thể sánh với Đế thuật, thì cũng không phải thứ mà các đạo pháp tầm thường khác có thể sánh được. Đáng sợ hơn, Lý Thất Dạ còn nắm rõ sự huyền ảo của bộ đao pháp này. Từ vạn cổ đến nay, ngoại trừ Minh Nhân Tiên Đế, cũng chỉ có Lý Thất Dạ mới hiểu thấu tới mức đó. Phải biết rằng nếu tu luyện đao pháp này đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh thì có thể chém cả Vương Hầu. Đỗ Viễn Quang lâm trận khinh thường, làm sao có thể tránh nổi đao pháp huyền ảo vô song bậc này. Một đao trí mạng, đây là kết quả mà Lý Thất Dạ phải đổi bằng một kiếm xuyên vai. Trong phút chốc, toàn trường lặng ngắt như tờ, không còn bất cứ tiếng cười nói nào, tất cả vẫn đang sững sờ. Nam Hoài Nhân há hốc mồm, hắn chạy tới chính là muốn cứu Lý Thất Dạ. Nhưng ngay cả hắn cũng không thể ngờ, Lý Thất Dạ lại chỉ bằng một đao đã phanh thây Đỗ Viễn Quang. Vũ kỹ giết tu sĩ, đây là chuyện không thể, trừ phi Lý Thất Dạ là cao thủ. Nhưng Lý Thất Dạ không phải là cao thủ, nên chuyện này không có khả năng xảy ra. Lúc này Lý Thất Dạ đang từ từ rút thần kiếm ra khỏi vai. Tiếng mũi kiếm mài vào xương vô cùng chói tai vậy mà Lý Thất Dạ không nhíu mày lấy một cái. Bởi đau đớn hơn nữa hắn cũng đã trải qua rồi, chút nhức nhối này nào có sá gì. Thần kiếm rút ra, tiên huyết phún trào, Lý Thất Dạ tiện tay ném thanh kiếm đi rồi bước ra ngoài, thoáng nhìn mọi người, tiếc nuối nói: - Xem ra đao pháp của ta còn thiếu chút hỏa hầu, phải đổi một kiếm lấy chút giáo huấn. Nam Hoài Nhân há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn không thể khép lại được làm hắn sái cả quai hàm. Một đao phanh thây Đỗ Viễn Quang mà còn tiếc nuối, đây là chuyện quái quỉ gì vậy? Chuyện này, chuyện này quả thực quá sức tưởng tượng của hắn. Về phía các đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn xung quanh, tất cả đều chết lặng, nhất thời chưa thể hoàn hồn. Đỗ Viễn Quang trong đám đệ tử chính là tiểu thiên tài, chính là cao thủ cảnh giới Ích Cung vậy mà lại bị đối phương một đao phanh thây. Cảnh tượng kích thích ấy khiến bọn họ không có cách nào bình tĩnh được. Mãi một lúc sau, Mạc hộ pháp là người đầu tiên tỉnh lại. Hắn lập tức xuất thủ cầm máu cho Lý Thất Dạ, sau đó trầm giọng nói: - Chúng ta đi. Nói xong ôn ta kéo Lý Thất Dạ xoay người rời đi. Nam Hoài Nhân bình tĩnh lại, cũng không dám ở lâu, lập tức nối gót sư phụ. Mạc hộ pháp mang theo Lý Thất Dạ chạy về tới tiểu viện, vừa tới nơi không nói không rằng ngồi đờ ra. Lúc này ông ta chẳng còn tâm trí mà nghĩ xem Lý Thất Dạ đã giết Đỗ Viễn Quang như thế nào, ông ta đang vì chuyện giết chết đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn mà cảm thấy lo lắng, đây chính là đại họa. Nam Hoài Nhân hoàn hồn lập tức rắc kim sang dược rồi băng bó kỹ vết thương cho Lý Thất Dạ. - Điều này, điều này không thể nào. Kỳ Môn Đao chỉ là võ kỹ phổ thông, sao có thể giết chết cao thủ cảnh giới Ích Cung? Lúc băng bó cho Lý Thất Dạ, Nam Hoài Nhân vẫn chưa thôi nghĩ về chuyện đó. Thực tế trước đây Nam Hoài Nhân đã từng xem qua Kỳ Môn Đao nhưng thấy đây chẳng qua chỉ là võ kỹ nên hắn chẳng thèm luyện. - Chỉ bởi vì ngươi không hiểu được thôi. Lý Thất Dạ nằm trên ghế, hài lòng khẽ nói. Đương nhiên, hiện tại Kỳ Môn Đao của Tẩy Nhan Cổ Phái vẫn còn khiếm khuyết, đao pháp hoàn chỉnh cùng tất cả ý nghĩa sâu xa vẫn đang ở trong đầu hắn. Nếu là trước đây Lý Thất Dạ nói vậy, Nam Hoài Nhân nhất định cho rằng hắn bị điên, chỉ nói lung tung cho sướng mồm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang