[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm
Chương 72 : Tự tay bóp dế
.
Tại Cổ thành.
Sau khi Thái Sử Từ nghe thám mã hồi báo, trong lòng lo lắng nói với Tào Thuần : “Tử Hòa huynh, dựa theo tốc độ trước mắt vừa rà soát vừa hành quân của quân địch, cho dù có chậm hơn nữa thì hai ngày sau sẽ đến Cổ thành, chúng ta chỉ có một vài người mà muốn thủ vững nơi này e là rất khó khăn!”
Tào Thuần mỉm cười gật đầu “Không sai, Cổ thành quá nhỏ, lại không có địa lợi, hơn nữa bên phía Nhữ Nam lúc nào cũng có thể phái viện binh tới, đến lúc đó trước mặt sau lưng đều có địch, chỉ một vài người chúng ta muốn thủ vững nơi này là điều không thể, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể liều chết phòng thủ!”
Thái Sử Từ tỏ vẻ nghi ngờ hỏi tiếp “Không phòng thủ? Chẳng lẽ tiếp tục chơi trốn tìm với quân địch?”
Tào Thuần lắc đầu “Tử Nghĩa huynh, chúa công lúc đầu chỉ lệnh cho chúng ta chặt đứt đường vận lương của quân địch, ép chúng phải lui quân. Hiện giờ đã đạt được mục tiêu, chúng ta nên rút đi rồi!”
“Lúc đến thì dễ lúc đi mới khó! Lúc đến chúng ta lén lút mò tới, lúc đi làm thế nào để che giấu được biết bao nhiêu người ở Cổ thành đây? Một khi chúng ta rút đi, người trong Cổ thành mà tiết lộ tin tức thì chúng ta gặp phải phiền phức lớn rồi!”
Tào Thuần giải thích “Ta đã suy nghĩ rất lâu về vấn đề này! Đầu tiên, chúng ta là một tiểu đội, có thể đi qua được những nơi hoang vu khó đi. Đại quân của địch rất khó có thể đuổi kịp chúng ta. Tiếp theo đó, chúng ta giỏi che giấu hành tung, quân địch muốn phát hiện chúng ta rất khó. Sau đó, cho dù quân địch có phát hiện được cũng chỉ có thể phái một đội kỵ binh trang bị giáp nhẹ đuổi theo. Dựa vào sức bền và thể lực của chúng ta, quân địch muốn đuổi kịp chúng ta cũng khó, với sức chiến đấu của chúng ta có thể tiêu diệt loại truy binh này dễ như trở bàn tay. Còn về vấn đề người trong Cổ thành tiết lộ tin tức thì từ sau khi chúng ta đến, Cổ thành vẫn luôn do quân đội quản lí, ban đêm cũng giới nghiêm cho nên nếu ban đêm chúng ta cho người ngậm tăm ngựa bọc vó rút lui một cách yên tĩnh thì xác suất bị phát hiện rất thấp. Lúc đi lại cho thuốc mê vào thức ăn của tù binh, lặng lẽ giết sạch bọn chúng! Lại đặt một vài người rơm ở trên tường thành để lừa bọn chúng tưởng rằng chúng ta vẫn còn ở trong thành, ít nhất cũng có thể che mắt bọn chúng cho đến khi trời sáng! Ngoài ra, trước khi chúng ta đi nhân lúc trời vừa tối đặt một ít cạm bẫy ở xung quanh cổng thành và trên đường đi đến thành An Lạc, lúc đi lại đóng chặt cổng thành, người trong thành nếu phát hiện chúng ta rút đi thì có thể làm gì được? Nếu có người muốn đi thông báo tin tức mà đạp phải cạm bẫy thì cũng đáng đời!”
Sắc mặt của Thái Sử Từ trở nên rất khó coi, giọng nói có vẻ hơi giận dữ : “Được rồi! Ta có thể hiểu được việc rút quân! Nhưng tại sao lại giết sạch tù binh? Bọn họ đều là những người đã đầu hàng, như vậy có phải quá tàn nhẫn không? Hơn nữa còn những người không phải là người Cổ thành, lại bị chúng ta nhốt trong thành đã mấy ngày, lỡ bọn họ đang vội trở về nhà thì sao? Lỡ như bọn họ là người đầu tiên ra khỏi thành rồi đạp trúng bẫy thì sao?”
Tào Thuần xuất thân từ gia đình làm quan vốn không hề có suy nghĩ khi chiến tranh còn phải quan tâm tới người dân, nhưng nhìn sắc mặt của cấp trên chỉ có thể bất lực thở dài rồi nói “Tử Nghĩa huynh! Không thể quan tâm cho hết được, chiến tranh chính là như vậy, không đồ sát hết người trong thành là chúng ta đã rất nhân nghĩa rồi! Huynh phải biết rằng những tù binh kia đều là binh lính đã trải qua huấn luyện, bọn họ rất dễ dàng tổ chức lại nên có thể nhanh chóng phá hỏng cạm bẫy mà chúng ta đặt bên ngoài thành, điều này không có lợi cho việc rút quân vội vã của chúng ta! Hơn nữa, huynh là tướng lĩnh, điều đầu tiên cần phải nghĩ đến là làm sao hoàn thành được mệnh lệnh mà chúa công đã đưa ra, tiếp đó là chịu trách nhiệm đảm bảo tính mạng của huynh đệ dưới trướng. Còn người dân và kẻ địch, nếu không gây cản trở cho hai điều trên thì có thể cân nhắc một chút!”
Tuy nghe có vẻ hơi hợp lí nhưng Thái Sử Từ xuất thân từ tầng lớp bình dân nhất thời khó có thể chấp nhận được suy nghĩ xem mạng người như cỏ rác của Tào Thuần xuất thân từ gia đình quan lại “Nhưng chúng ta còn có thể phòng ngừa, ví dụ như …” Thái Sử Từ đi lại hai vòng, sau khi nghĩ ra mới nói tiếp “Ví dụ như chúng ta có thể tăng thêm lượng thuốc mê trong phần cơm cho tù nhân, hơn nữa có thể mang theo cả nhà Đông Phương Huyền, không có bọn họ thì không còn ai có thể tổ chức lại binh lính trong thành. Hơn nữa chúng ta có thể dán chữ trên thân của người rơm, đến khi trời sáng bọn họ phát hiện ra người rơm thì có thể thấy được thông báo, biết được bên ngoài thành có cạm bẫy. Bọn họ vẫn không thể ra khỏi thành được, chờ đến khi bọn họ rà soát hết cạm bẫy thì chúng ta sớm đã đi xa rồi!”
Dẫu sao Thái Sử Từ cũng là chủ tướng, Tào Thuần chỉ có thể thỏa hiệp “Được rồi, cứ như vậy mà làm, nhưng chúng ta không thể mang cả nhà Đông Phương Huyền theo, như vậy sẽ làm chậm tốc độ rút quân của chúng ta, hơn nữa hắn đã đầu hàng chúng ta, có để hắn lại thì Viên Thuật cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, không bằng chúng ta cứ giết hắn trước để trừ tai họa về sau!”
Thái Sử Từ lập tức bác bỏ “Không được! Như vậy thì sau này còn có ai dám đầu hàng chúng ta! Cho dù Viên Thuật có giết hắn thì cũng là chuyện của Viên Thuật, tuyệt đối không thể chết trong tay chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh thuốc mê hắn!”
Tào Thuần không thể lay chuyển được Thái Sử Từ nên chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhưng sau cùng lại bổ sung một câu “Trước khi chúng ta đi phải thiêu sạch số lương thực còn lại trong kho”. Thấy sắc mặt của Thái Sử Từ lại thay đổi, hắn bèn vội vàng giải thích “Lương thực còn lại trong nhà của người dân đủ để chống đỡ được hai ngày, sau hai ngày quân địch sẽ đến nơi, để quân địch nghĩ cách vỗ về người dân của mình là được rồi. Như vậy bọn chúng sẽ không còn tinh lực để đuổi theo chúng ta!” Nhưng Tào Thuần còn vài lời vẫn chưa nói ra, có lẽ Thái Sử Từ nhân nghĩa chính trực cũng không thể nghĩ tới, đó là với tiếng tăm trước giờ của Viên Thuật, quân địch không thể nào quan tâm đến việc sống chết của người dân, không cướp lương thực của người dân đã là không tệ rồi!
Thái Sử Từ nghe xong chỉ lặng lẽ gật đầu!
……………………
Chặng đường vốn chỉ cần hai ngày nhưng phải đi hết cả bốn ngày mới đến, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy tường thành của Cổ thành hiện ra trước mắt. Mấy ngày nay, các chiến sĩ của Viên quân ban ngày phải cẩn thận từng li từng tí rà soát cạm bẫy, thu gom lương thực khắp nơi vẫn không đủ ăn, đến đêm phải thấp thỏm đề phòng kẻ địch đánh lén không thể ngủ yên, cuối cùng cũng xem như có thể yên lòng, chỉ cần đánh hạ được Cổ thành thì sẽ an toàn.
Khi phó soái Trần Kỷ đang chuẩn bị hạ lệnh cho binh sĩ cắm trại tại chỗ để phục hồi thể lực thì cửa thành của Cổ thành đột nhiên mở ra, một đám người đang hò hét vui mừng nhảy qua khỏi các hố bẫy dày đặc trước cửa thành chạy về phía bên này, rõ ràng là những người dân tay không tấc sắt.
Nhưng cẩn thận đề phòng vẫn hơn, ai biết được có phải là Hổ Báo kỵ đang giở quỷ kế hay không. Nghĩ đến đây, Trần Kỷ lập tức hạ lệnh “Ra lệnh cho những người phía trước ngừng lại, cử một người đại diện đến đây là được rồi!”
Binh lính lập tức giương cung giơ thương lên, hò hét ra lệnh cho người dân đang xông đến ngừng lại, chỉ cho phép cử một người đến.
Những người dân vừa rồi còn vui mừng phấn khởi thấy cảnh bạt kiếm giương cung bèn lập tức ngừng lại, im lặng như ve sầu mùa đông. Người này đẩy người kia người kia đẩy người nọ cuối cùng đẩy ra được một người đại diện, người này nhấc đôi chân run rẩy của mình bước từng bước về phía trước, vừa bước đến trước trận, Trần Kỷ đã hết kiên nhẫn bèn trực tiếp cho người bắt người nọ tới.
“Ngươi là ai?”
Người nọ run rẩy trả lời “Tại … tại hạ … là người quản lý … của thủ phủ … Cổ thành, tên … tên Đông Phương Chiêu Tài!”
Thấy tên Đông Phương Chiêu Tài này hoảng sợ như vậy, Trần Kỷ chỉ có thể dùng ngữ khí chầm chậm, nhẹ nhàng mà hỏi “Ồ? Thành này không phải đã bị quân Kinh Châu chiếm rồi sao? Bọn chúng đâu rồi?”
Đông Phương Chiêu Tài thấy vị đại tướng quân này có vẻ mềm mỏng nên nỗi sợ hãi trong lòng giảm đi không ít, lời nói cũng trở nên rành mạch “Bẩm tướng quân, bọn họ đã rút lui từ hai ngày trước rồi! Vừa rồi nhìn thấy đại quân đến còn tưởng rằng địch quân đi rồi trở lại, sau đó nhìn rõ cờ của tướng quân mới biết là người mình”.
Tin tức này khiến mọi người xung quanh nghe xong đều thở phào một hơi, không cần phải công thành, xem như mình đã an toàn trở về. Nếp nhăn trên mặt Trần Kỷ cũng giãn ra không ít, trong lòng vô cùng vui vẻ hỏi “Các ngươi đã cử người truyền tin đến Nhữ Nam chưa?”
Đông Phương Chiêu Tài lập tức ra sức gật đầu kể công “Đã cử đi người rồi, có lẽ không lâu sau bên đó sẽ phái binh lính tới!”
Tin tức này càng làm mọi người hưng phấn không thôi, Trần Kỷ cũng vui mừng tiếp tục hỏi “Đã như vậy thì tại sao đại nhân thủ thành của các ngươi không ra đây nghênh đón?”
“Lúc quân địch rút lui đã cho đại nhân thủ thành uống thuốc mê, hiện giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Tướng quân, nhanh vào thành đi, hiện giờ trong thành thiếu lương thực trầm trọng, những binh lính Kinh Châu đáng chết đó trước khi đi còn dán thông báo ở kho lương thực rằng lương thực trong kho đã bị trộn lẫn thuốc độc, hiện giờ bà con trong thành đang đợi đại nhân đến cứu chúng ta”.
Câu nói này bỗng chốc khiến sắc mặt rạng rỡ của những người xung quanh như bị mây đen phủ kín, trong lòng mọi người đều thầm hỏi thăm người nhà và họ hàng của Hổ Báo kỵ một lượt, tâm tình vui vẻ không dễ dàng có được của Trần Kỷ cũng tan thành mây khói trong nháy mắt, hắn cũng lười hỏi tiếp mà lập tức truyền lệnh cho một tiểu đội vào thành trước để kiểm tra.
Một lúc sau, những binh lính vào thành trước để kiểm tra thông báo tất cả đều an toàn, toàn quân bèn lập tức vào thành.
Tiến vào thành nhìn những binh lính thủ thành ngủ say như heo chết, mọi người nhìn nhau không biết nói gì. Lại đi đến kho lương xem thử, thông báo ở trước cửa vẫn còn, có người mang một tia hi vọng Hổ Báo kỵ chỉ dọa người mà thôi bèn tìm một con gà đến ăn thử lương thực trong kho. Sau thời gian một nén hương, con gà đã nằm chết thẳng cẳng trên mặt đất. Nhìn ngắm lương thực chỉ có thể xem mà không thể ăn chất đầy trong kho, Trần Kỷ bất đắc dĩ hạ lệnh thiêu rụi cho xong, hi vọng Nhữ Nam sớm cử người mang lương thực đến! Nhưng với tính cách của chúa công có lẽ sẽ không quan tâm đến sống chết của người dân, mình vẫn phải cử người đi cầu viện mới được. Ài ~ Hi vọng sau khi trở về vẫn có thể giữ được cái đầu.
Đến lúc hoàng hôn, một binh lính tới báo “Thưa phó soái, bên ngoài thành có đông đảo quân địch tới!”
Đệch, có để cho người ta yên ổn không vậy! Chắc hẳn là truy binh của địch đã đuổi đến, Trần Kỷ lập tức ra lệnh cho người đi gọi các tướng quân lên tường thành bàn bạc.
Nhìn thấy lá cờ lớn thêu chữ Trần ở trên tường thành, Hạ Hầu Đôn và Hạ Hầu Uyên buồn bực nhìn nhau, đuổi theo lâu như vậy không ngờ rằng đối phương đã thành công lui về Cổ thành, chắc hẳn địch quân đã nhận được tiếp tế rồi, việc công thành đã không còn ý nghĩa!
Hạ Hầu Đôn thở dài một hơi rồi nói “Lui quân thôi!”
Hạ Hầu Uyên hỏi “Thái Sử Tử Nghĩa thì sao? Chúa công đã dặn không diệt hết quân địch cũng không sao nhưng nhất định phải bảo đảm Thái Sử Tử Nghĩa an toàn trở về”.
Hạ Hầu Đôn chỉ về phía trước giải thích “Tử Nghĩa huynh đệ chắc hẳn không sao, hắn dẫn theo Hổ Báo kỵ luôn quấy rối ở sau lưng quân địch. Những cạm bẫy đã bị phá hỏng ở trước cổng thành chứng minh Hổ Báo kỵ từng đi qua đây, quân địch sẽ không đào bẫy rồi tự phá hỏng. Trên tường thành không hề có dấu vết đánh nhau và vết máu chứng minh chưa từng xảy ra công thành chiến, cho nên rất có thể là Tử Nghĩa thấy thế của quân địch lớn nên đã rút lui trước rồi”.
Hạ Hầu Uyên gật đầu tỏ vẻ đồng ý “Có lí! Hiện giờ chúng ta phải làm sao để an toàn rút lui đây, quân địch đã nhận được tiếp tế, hiện giờ lúc nào cũng có thể phát động phản kích, chúng ta phải nghĩ cách rút lui an toàn!”
Hạ Hầu Đôn trầm tư một lúc mới nói “Chúng ta hành quân cả đêm là được! Quân địch luôn bị Hổ Báo kỵ quấy nhiễu, hơn nữa luôn thiếu thốn lương thực, khẳng định là mệt mỏi hơn chúng ta, nhân lúc bọn chúng vẫn chưa phục hồi thể lực chúng ta lập tức rút lui là tốt nhất. Hơn nữa dọc đường còn có sẵn nhiều cạm bẫy như vậy, sửa qua loa một chút là có thể ngăn cản được quân địch đuổi theo.”
“Không sai! Việc không thể trễ, chúng ta đi thôi!”
Tướng sĩ của Viên quân đứng trên tường thành thấy truy binh dày đặc ở phía dưới quay người bỏ đi bèn thở phào một hơi. Trần Kỷ hỏi Tôn Kiên ở bên cạnh “Văn Đài, viện quân của chúng ta khi nào mới đến, ngươi xem chúng ta có cần đuổi theo không?”
Tôn Kiên quả thật muốn đá thằng ngu này bay xuống dưới, con mẹ mày muốn chết thì tự mình đi là được rồi! Nhưng lúc này cũng chỉ có thể kiềm nén mà trả lời “Phó soái, tướng sĩ quân ta mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi. Ban đêm đuổi theo còn phải trông chừng mai phục, hơn nữa dọc đường ngổn ngang cạm bẫy. Lúc quân địch đuổi theo sau chúng ta nhất định đã chịu không ít thiệt thòi. Hiện giờ nếu chúng ta đuổi theo bọn chúng, đối phương nhất định sẽ dùng cạm bẫy sẵn có để đối phó chúng ta, quan trọng nhất là hiện giờ chúng ta thiếu thốn lương thực, tướng sĩ không còn thể lực để chiến đấu, cho nên cứ đợi viện quân đến rồi bàn tiếp!”
Đối mặt với hiện thực như vậy, Trần Kỷ chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, không ngờ lại đánh thành kết cục như thế này, ài!
Kể từ đây, sau ba tháng, cuộc thảo phạt Kinh Châu chấm dứt với việc phía Viên quân không đoạt được gì, thất bại hoàn toàn. Trong cuộc chiến này Viên quân tổn thấy hơn bảy vạn quân, chủ soái Trương Huân đầu hàng bị bắt làm tù binh, cả nhà Trương Huân một trăm ba mươi hai người đều bị Viên Thuật ra lệnh chém sạch, đại tướng Kỷ Linh chết trận, phó soái Trần Kỷ bị cách chức đưa vào đại lao. Quan thủ thành của Cổ thành Đông Phương Huyền bị giết sạch cả tộc, hơn nữa do tiêu hao lượng lớn lương thực dẫn đến trong lãnh địa của Viên Thuật thiếu lương thực trầm trọng. Viên Thuật chỉ có thể vơ vét của dân, tăng thêm thuế má, khiến cho một lượng lớn người dân phải trốn chạy đến các vùng xung quanh …
Ta ngoại trừ thu được một tên Trương Huân vô dụng và hơn hai vạn thương binh ra thì cũng tổn thất nặng nề, chờ các lộ đại quân chiến thắng trở về phải khao thưởng ba quân, luận công ban thưởng, việc bồi thường cho những binh lính chết trận thì không cần phải nhắc đến, ài, tốn hết biết bao nhiêu tiền của ta! Những việc cần phải giải quyết ổn thỏa cũng không ít, nhiều binh lính đầu hàng của thành An Lạc bị bệnh truyền nhiễm, cần phải lập tức triệu tập đại phu ở Kinh Châu đi khống chế dịch bệnh. Tuy là ta tự chuốc lấy nhưng việc này lại phải tốn rất nhiều tiền. Bà con được sơ tán trước chiến tranh cũng cần phải nghĩ cách để bọn họ trở về lại nhà mình, ổn định cuộc sống. Hu hu hu hu hu hu ~ Thật nhiều tiền, tiền ở sao lại mọc cánh bay thế này! Còn tên Trương Huân đầu hàng thì cứ cho hắn đến thủ Kinh Nam là được. Đáng hận nhất là sau khi nghe Thái Sử Từ và Hạ Hầu Đôn báo cáo tỉ mỉ việc truy kích, ta quả thật muốn đập đầu xuống đất, cơ hội diệt sạch Viên quân và thủ tiêu Tôn Kiên tốt biết bao, chỉ vì hai bên không thể liên lạc với nhau mà để lãng phí mất. Hiển nhiên, lúc cuối cùng Viên quân đã hết sạch lương thực, chỉ cần Thái Sử Từ cố thủ Cổ thành ba ngày chờ Hạ Hầu Đôn đến tạo thành thế gọng kiềm thì Viên quân sẽ phải tan vỡ không cần phải nghi. Trời ơi ~ Nếu có điện thoại di động thì tốt biết bao, có điện báo cũng tạm được, không biết thời đại này có biết đến việc nuôi bồ câu hay chưa. Xem ra phải nghĩ ra một phương pháp liên lạc để tránh về sau lại tự tay bóp dái như thế này.
Nhân tài ơi ~ Giờ ta đánh bại tên trâu bò Viên Thuật rồi, các ngươi cũng nên tìm đến cửa rồi chứ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện