[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm
Chương 69 : Đường về xa xôi
.
Từng đợt tảng đá nhỏ rơi xuống như mưa ở cửa thành Tây, làm cho tướng sĩ Viên quân ngẩng đầu lên không nổi. Trương Huân trốn dưới lầu thành âm thầm tự hỏi tại sao đối phương lại dùng đá nhỏ? Loại đá này có thể sát thương binh lính nhưng vĩnh viễn không phá nổi tường thành. Vậy ta phải xem chuyện gì xảy ra? Tại sao chỉ có thủy quân mặc trang phục kỳ dị? Còn lục quân đâu? Nghĩ tới đây Trương Huân vội vàng ra lệnh thân binh mang lệnh kỳ đi xem xét bốn cửa thành. Thân binh vừa đi xong đã có báo cáo của Thiên tướng, một đội quân đối phương đã vượt qua cửa Nam hướng thẳng hướng Đông mà đi.
Tin tức này rõ ràng làm cho Trương Huân hiểu rõ ý đồ đối phương, dùng thủy quân cản chân mình còn lục quân tiếp tục rong ruổi truy kích còn đường vận lương tiếp tế. Ta không thể cầm cự lâu ngày ở An Lạc và cũng không thể chặn đứt đội truy kích đối phương. Bây giờ mình nên làm thế nào? Đuổi theo lục quân có thể bị đối phương tiền hậu giáp kích. Nhưng nếu không đuổi theo, đám quân vừa rút đi sẽ bị truy kích. Thôi được ta quyết định đầu hàng là xong, ta đã ở lại An Lạc thành ngăn chặn đối phương 3 ngày vì hết lương thảo bắt buộc phải đầu hàng đến lúc đó không ai có thể nói ta được.
... ... ... ...
“Báo cáo phó soái, bên ngoài doanh có mấy tên lính tự xưng là thuộc hạ của Kỷ tướng quân mang theo tin tức quan trọng cần hồi báo!”
Vừa dựng trại đóng quân xong, các tướng lĩnh còn đang tập trung trong soái bồng nghị sự, nghe được tin không khỏi cảm thấy kinh ngạc, kể cả Trần Kỷ cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Kỷ Linh lại phái người trở về? Chẳng lẽ có biến cố? “Mau dẫn tới đây!”
Một lát sau, vài tên lính ăn mặc rách rưới đầy bụi đất tuy vậy cũng miễn cưỡng nhận ra quân trang Viên quân được đưa tới soái trướng, Trần Kỷ trong lòng dự cảm chuyện chẳng lành, “Chuyện gì đã xảy ra? Mau nói đi!”
“Bẩm báo đại nhân, Cổ thành đã bị quân địch chiếm, Kỷ tướng quân không biết nên đã bị phục kích bỏ mạng rồi!”
Tất cả tướng lĩnh đều xôn xao náo động, Cổ thành bị chiếm mang ý nghĩa đường trở về và tiếp tế đã bị chặt đứt! Nhưng địch quân làm sao có thể vượt qua phòng ngự đến Cổ thành? Chính Trần Kỷ phụ trách phòng ngự. Mọi người nhìn Trần Kỷ với vẻ mặt nghi hoặc.
Trần Kỷ bị ánh mắt hồ nghi của các tướng lĩnh đều không cảm thấy tự nhiên nhưng hy vọng đó không phải là quân Kinh Châu, vội hỏi tiếp, “Đối phương là đội quân nào?”
“Thuộc hạ không biết vì không thấy cờ hiệu của đối phương!”
Trần Kỷ trầm ngâm một chút rồi hỏi tiếp, “Quân địch là binh chủng gì? Mang vũ khí ra sao? Trang phục như thế nào? Có bao nhiêu người?”
“Tất cả đều là kỵ binh! Trường thương của chúng dài hơn chúng ta nhiều lắm, toàn thân mang giáp, đeo mặt nạ hình quỷ sứ, lúc đầu mới nhìn còn tưởng ác quỷ đến từ địa phủ. Không rõ bao nhiêu người, lúc đó Kỷ tướng quân bỏ mạng, bọn thuộc hạ không người chỉ huy bị đối phương tấn công mãnh liệt, chỉ lo chạy trối chết!”
Tôn Kiên nghe xong, thở dài thật sâu rồi nói, “Chúng ta gặp phải phiền phức lớn rồi, đó là tinh nhuệ Hổ Báo kỵ của Trần Bình, bình thường là thân vệ bên người hắn. Hồi đó, Trần Bình phục kích ta với mấy vạn binh lực đều không thể cầm chân được ta nhưng chỉ đội quân ngàn người này đã phá đội ngũ ta tan tành, không cần nói nhiều cũng có thể hiểu!”
Tôn Kiên vừa nói ra làm cho tâm tình mọi người vốn đã nặng nề càng trở nên trầm trọng hơn, sắc mặt như chết cả gia đình.
Thấy mọi người chán nản như thế, Tôn Kiên vội lên tiếng an ủi, “Các vị không cần quá lo, mặc dù Hổ Báo Kỵ sức chiến đấu kinh người nhưng nhân số không nhiều, lúc Trần Bình phục kích ta chỉ có khoảng hai ngàn người, cho dù sau đó có mở rộng thêm nữa tuyệt đối cũng không vượt qua ba ngàn người.Quân ta có bốn vạn người đông hơn chúng gấp 10 lần, chỉ cần giẫm thôi là bọn chúng cũng chết!”
Tóm lại trong tin xấu còn có tin tốt, mọi người thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Trần Kỷ hồ nghi mấy binh lính này vội hỏi, “Đối phương chiếm Cổ thành rồi, sao các ngươi một chút tin tức cũng không có?”
“Thuộc hạ không biết. Chung quanh Cổ thành phạm vi năm dặm đều là đông bằng căn bản không có chỗ ẩn thân, nếu như không phải bọn thuộc hạ đông người chia nhau chạy tứ tán, có thể đã chết hết. Khi quân địch đánh lén Cổ thành, cho dù có người trốn ra cũng lập tức bị bắt trở về!”
Trần Kỷ đôi lông mày càng nhíu chặt hơn, “Nói như thế chắc không ai có thể trốn về hướng Nhữ Nam, rất có thể chủ công còn chưa biết Cổ thành đã bị chiếm. Do đó chúng ta cần phải dựa vào chính mình để kiếm đường về!”
Tôn Kiên lập tức an ủi, “Phó soái không cần lo lắng nhiều, nếu Cổ thành lâu ngày không có tin tức, Nhữ Nam chắc sẽ hoài nghi. Hơn nữa nếu quân ta đến Cổ thành cùng đánh với Hổ Báo kỵ, Nhữ Nam chắc chắn sẽ phái binh cứu viện.”
Trong trướng các tướng lĩnh đều gật đầu đồng ý.
Đôi lông mày Trần Kỷ giãn ra một ít, “Hy vọng là như vậy!”
Đột nhiên, từ bên ngoài hướng Đông Bắc tiếng ồn ào vang động, có lính vào trướng cấp báo, “Doanh trại hướng Đông có địch tập kích!”
"Cái gì?" Chúng tướng nghe được quá kinh hãi, Trần Kỷ vội ra lệnh, “Các vị mau đi chỉnh đốn binh mã, đừng để quân địch lợi dụng sơ hở. Văn Đài, đi bảo vệ lương thảo, cẩn thận đó căn cơ sống chết của quân ta.”
Mọi người tuân lệnh đi ra, nhanh chóng trấn an sĩ tốt, tổ chức lại đội ngũ chuẩn bị phản kích.
Một canh giờ sau, doanh trại đã khôi phục lại cục diện.
Khi các tướng lĩnh quay lại hội họp, Trần Kỷ vội hỏi, “Quân địch có đuổi theo không?”
Một Thiên tướng trả lời, “Không phải truy binh, hạ quan nghe binh sĩ bị tập kích miêu tả, chắc là Hổ Báo kỵ, nhân số không nhiều, dường như chỉ có mười mấy người, chắc do đuổi theo binh lính đào ngũ tìm tới đây. Thấy quân doanh ta liền giết một đội tuần tra, phóng hỏa vài chục trướng rồi lập tức triệt binh biến mất!”
Mọi người thoáng thở phào nhẹ nhõm, Trần Kỷ tự hạ mình ngồi xuống an ủi, “Không phải truy binh là tốt rồi, không sao …”
"Địch tập kích! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Trần Kỷ còn chưa kịp nói hết câu, doanh trại phía Nam lại vang lên tiếng kêu thảm, toàn doanh trại lại ồn ào náo loạn.
“Đúng là khinh người quá đáng!” Trần Kỷ nổi giận lôi đình gầm thét, “Chỉ có mười mấy người dám khiêu khích mấy vạn đại quân, các người dẫn mỗi người một đội mai phục bốn phía doanh trại, nếu bắt được chúng ta muốn xem gan chúng lớn bao nhiêu!”
Các tướng lĩnh cũng tức giận vô cùng, từng người một đem quân đi.
Đáng tiếc thay cả buổi tối, đám Hổ Báo kỵ chẳng hề xuất hiện, làm Viên quân thức trắng một đêm.
Ngày thứ hai, cho dù mệt mỏi nhưng biết truy binh chưa đuổi kịp Viên quân cũng phải tiếp tục lên đường.
"Bẫy! ! !"
Đi không đến năm dặm đường, sĩ tốt phía trước đã rớt vào bẫy trúc bị đâm thành tổ ong vò vẽ.
Nghe được tin bẫy rập, Trần Kỷ phải phái người dò xét kỹ càng, cả năm dặm phía trước cũng không phát hiện bẫy.
Hành quân với tốc độ chậm như thế thì truy binh chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp do đó Trần Kỷ hạ lệnh từ bỏ dò xét, toàn quân tăng tốc lên đường, vừa đi được ba dặm lại có binh sĩ giẫm vào bẫy rập.
Trần Kỷ có chút khóc không ra nước mắt. Trời ơi hãy cho Thiên Lôi đánh chết ta cho rồi, xin đừng chơi ta nữa. Ta cũng có tuổi rồi, chịu không nổi giày vò!
Tôn Kiên chợt đề nghị, “Phó soái, những bẫy rập này là do đám Hổ Báo kỵ lập ra, bọn chúng nhân số có hạn không thể làm ra nhiều bẫy cho nên chúng ta nên dùng tốc độ cao hành quân là chính!”
“Nhưng đám lính phía trước không dám tiến tới!”
“Nên ra lệnh cho đội chấp pháp cưỡng bức họ dùng ngựa có tốc độ cao tiến lên, một mặt khác hứa trọng thưởng cho đám người này. Dưới cưỡng bức cùng trọng thưởng chắc bọn họ sẽ tiến lên!”
Trần Kỷ cắn răng nhìn Tôn Kiên với ánh mắt tràn ngập chờ mong, “Tốt! Vậy do ngươi đi chấp hành!”
Tiên sư lão! Tôn Kiên muốn đá đít lão hết sức. Chuyện này đắc tội nhiều người, chính mình hiến kế đem đá đập chân mình còn bị lão này ép mình đi chấp hành. Nếu như không muốn sống trở về Nhữ Nam có đánh chết cũng không làm. Bây giờ đành phải chịu phép cấp trên còn phải đưa bộ mặt cầu xin ra nữa.
Lại giẫm thêm chín cái bẫy chết mất hai mươi mấy người thì trời đã tối đành phải dựng trại đóng quân. Đêm qua mất ngủ, hôm nay thần kinh căng thẳng, hành quân cấp tốc, mọi người đều mệt mỏi đến chết. Nhưng tối nay lại đến phiên ta đi ra ngoài mai phục tránh cho kẻ địch đến làm phiền.
Một buổi tối bình yên trôi qua đó là một buổi ta thức trắng.
Vầng mắt mọi người lại đen thêm một tầng nữa. Rồi lại hành quân, cũng một thứ bẫy rập, trời lại sắp tối đến lúc dựng trại nghỉ ngơi. Chịu không nổi nữa rồi, vẫn phải thay phiên mai phục.
Vẫn không thấy địch đến tập kích.
Qua đến ngày thứ tư, tất cả mọi người đều mệt mỏi hai chân như đổ chì hướng về phía Đông tiến tới. Lại là một ngày bình an vô sự, không bẫy rập xem ra kẻ địch đã lui ra. Đến lúc đóng quân vẫn phải thay phiên mai phục gác đêm cho an toàn. Nhưng than ôi ai nấy đều ngủ như lợn chết, kể cả lính mai phục canh gác qua loa, mí mắt đã sụp xuống chìm trong giấc ngủ.
“Lửa cháy, lửa cháy, nhanh cứu lửa!”
“Địch tập kích!”
Tiếng kêu thảm rung trời, làn hơi nóng bốc cao, binh lính đang ngủ chợt mở mắt ra chung quanh là lửa, bàng hoàng chạy ra ngoài doanh trướng. Nghênh đón bọn họ là trường thương cùng mã đao sắc bén. Cả doanh trại bừng lên lửa đỏ, từng bầy kỵ binh tay cầm trường thương mã đao cong cong, đeo mặt nạ ác quỷ tung hoành như chốn không người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện