[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm

Chương 67 : Kiếm thành

Người đăng: 

.
"A a... A... A... Hô hô.. ". "A a... Không... Không được... Thở... Thở ... từ từ.. thở nào …. ". "Đại nhân, Tân Dã đại thắng, đại thắng!" Tiếng Khoái Việt như ma kêu từ ngoài xa truyền đến. Mẹ kiếp! Có lầm không? Sáng sớm kêu réo om sòm, nhà có tang à! Ta đang cùng em gái Văn Cơ thảo luận về sự khởi nguyên của loài người, đây là một vấn đề triết học vĩ đại. Ta không chối từ cực khổ dùng hành động thực tế để biện chứng lẫn nhau, sắp có kết quả rồi. Tại sao đúng vào thời điểm mấu chốt ngươi lại cản trở? Đây chính là tội lớn, nhà ngươi sao dám ngăn trở loài người tồn tại cùng phát triển. Vì giải cứu loại cừu non như ngươi, ta quyết định cố gắng gấp bội. Nhanh, nhanh, …. Nhanh… nhanh … nhanh hơn nữa! A ..a..a .aaaaa… Dùng hết sức lực còn lại ta kéo lê hai chân mềm nhũn ra khỏi phòng, Khoái Việt dùng ánh mắt xấu hổ nhìn kỹ từng bước chân ta đi, ta trợn mắt hung ác liếc nhìn hắn, “Chuyện gì?” Khoái Việt mang vẻ mặt vô tội nhìn ta trả lời, “Tân Dã đại thắng, Vu Cấm nửa đêm đem quân tập kích Trương Huân, đốt sạch lương thảo đại phá Viên quân. Hiện tại Trương Huân tàn quân cùng Tôn Kiên đội ngữ trốn tránh về hướng Bắc. Vu Cấm đã hạ lệnh cho Hạ Hầu Uyên và Cam Ninh thủy quân theo sau truy kích. Thật không? Vu Cấm quả thực rất trâu bò, dám đuổi theo truy kích Trương Huân cùng Tôn Kiên. Nhà ngươi sao lại làm như vậy, ta rõ ràng ra lệnh cho ngươi thủ thành 1 tháng, ngươi làm sao có thể biết được chiến lược vĩ đại và tư tưởng lớn của ta. Ngươi đánh bại Trương Huân, còn đâu thể diện của ta! Được rồi! Xem ra chân tay ngươi cũng nhanh nhẹn đã đánh bại Trương Huân, tiết kiệm cho ta một lượng lớn công sức cùng quân phí, lần này không thèm tính toán cùng ngươi. “Dị Độ, giúp ta gởi lời chúc mừng và khen thưởng cho Vu Cấm, kỳ vọng hắn không ngừng toàn diệt Viên quân, sau khi trở về ta sẽ trọng thưởng. Mặt khác ra lệnh Hạ Hầu Đôn lãnh 1 vạn quận đi Nam Dương ngăn chặn Viên quân!” "Vâng, đại nhân! Thuộc hạ lập tức đi làm!" Nhìn về phía Đông Bắc ta thì thào tự nói, “Để coi Thái Sử Từ có thể chiếm Cổ thành chặt đứt đường về của Viên quân!” ... ... ... ... Cổ thành. Bầu trời đã dần sáng, trước cửa thành người người xếp hàng chật ních chờ cửa mở vào thành. “Trương Bố, gần đây sống tốt không? Thực phẩm của ngươi là loại tốt nhất chắc bán được không tệ chứ? “Bán được tốt thì thế nào? Tháng này thuế má lại tăng, nếu còn như vậy nữa chắc chẳng còn đường sống. Hơn nữa hôm qua buổi tối không biết ai thiếu đạo đức lại hái trộm hết nửa mẫu hoa màu nhà ta!” “Đúng vậy, suốt ngày hết thuế này đến thuế kia, sớm muộn gì có ngày chẳng có cơm mà ăn. Ta nghe nói, Kinh Châu bên kia không những không tăng thuế mà còn cho đất khai hoang nữa. Hơn nữa ta còn nghe nói là thợ thủ công có thể có tiền công đầy đủ, mỗi ngày ăn thịt còn dư tiền uống rượu, đó mới gọi là thoải mái. Trương Bố, hay là chúng ta dời sang Kinh Châu, bên kia ngay cả nạn dân mỗi ngày còn được hai chén cháo.” “Ta già rồi, không nghĩ tới đi xa. Nhưng Nhị cẩu tử nhà ngươi còn trẻ nên ra ngoài mở rộng tầm mắt, đừng ru rú ở trong núi săn bắn mãi. Đúng rồi, hôm nay sao không thấy người mang thú săn nào vậy?” “Mấy ngày nay, không biết trên núi có chuyện gì, động vật đều chẳng thấy, chắc là do có mấy trận chiến ở vùng núi phụ cận. Dường như có nhiều người qua lại nhưng không lẽ có quân đội đi qua khe núi hẻo lánh đó sao?” Đúng lúc này, tiếng cần trục chuyển động, cửa thành đã mở ra, một đội binh lính đi ra chia thành hai bên. Đội trưởng mỗi bên đều thét lên, “Đừng chen lấn, xếp thành hàng, chuẩn bị nộp thuế vào thành, từng người một đi vào!” Ngoài cửa thành, dân chúng bắt đầu hướng về phía cửa thành đi tới, đủ loại hạng người, có người bán thực phẩm, có người bán củi, cả thầy số bói toán cũng có. Tất cả đều chen chân hướng về cửa thành xếp hàng, phía sau đội ngũ là một chiếc xe ngựa chở quan tài do một người đàn ông đội nón chậm chạp giục ngựa đi theo đoàn người. Bên cạnh là bốn người khác đỡ quan tài, chiếc xe ngựa lắc lư cà rịch cà tàng có vẻ không còn chở nổi nữa rồi. “Đứng lại!” Trước cửa thành một đội trưởng ngăn xe ngựa lại, nhìn phu xe hồ nghi hỏi, “Vào thành làm gì? Ngươi ở chỗ nào? Sao trước đây chưa bao giờ thấy ngươi?” Phu xe lập tức cung kính trả lời, “Tiểu dân người Nhữ Nam, nửa tháng trước đánh xe đến chỗ này rồi, hôm nay đưa người chết hồi hương an táng, vào thành chỉ là nghỉ chân một chút, ngày mai còn phải trở về Nhữ Nam. Quan nhân có nhiều việc phải lo, làm sao nhớ ra tiểu dân!” Đội trưởng đột nhiên quát lớn, “Đánh rắm! Người Nhữ Nam sao không có khẩu âm Nhữ Nam? Làm gì có ngựa tốt đi kéo chiếc xe rách nát như thế này? Ta xem ra các ngươi chính là gian tế, người đâu bắt chúng!” Vừa nói xong đã rút đao bên hông ra. Phu xe không khỏi cười khổ, chiếc xe ngựa cà tàng này do trộm được từ ngoài thành, quan tài cũng không phải mới vì không dễ tìm ra ngôi mộ mới, nhưng ngựa lại là Hổ Báo kỵ chiến mã. Phối hợp tất cả những điều trên quả thật có chút kỳ quái. Bất quá chuyện đến nước này cũng không còn quan hệ nữa. Phu xe không ai khác chính là Thái Sử Từ, thấy đối phương muốn rút đao, lập tức quát lớn, “Động thủ!” Nói xong, liền xông về phía trước ôm lấy đội trưởng kia dùng đầu nện vào sống mũi đối phương, làm cho gã máu đầy mặt, thuận tay cản lấy đao đã rút ra một nửa, dùng chân đá gã bay ra ngoài. Đằng trước, những người tiều phu, thương nhân, thầy bói bỗng như cọp đói tấn công binh lính cướp vũ khí, bốn gã khiêng quan tài vội mở nắp quan lấy ra cung nỏ nhắm bọn lính xung quanh bắn loạn xạ, mặt khác một tia lệnh tiễn bắn vọt lên không trung báo hiệu. Lúc này dân chúng ở cửa thành mới kịp phản ứng đối với chuyện vừa xảy ra, họ hoảng sợ bỏ chạy khắp nơi. Mọi việc diễn tiến thuận lợi theo kế hoạch, Thái Sử Từ chém ngã hai tên lính xông tới rồi vội vàng điều khiển xe ngựa tiến vào cửa thành, đám lính giả trang sau khi giết chết lính canh cửa lập tức nhảy lên xe ngựa lấy vũ khí cung nỏ bắn chết binh lính giữ thành đồng thời liều chết ngăn cản quân trong thành kéo ra viện trợ. Một khoảng không lâu sau đó, tiếng vó ngựa từ phương xa truyền tới, một đám kỵ sĩ mang mặt nạ hung tợn như ác quỷ, phóng ngựa xông tới Cổ thành. Thái Sử Từ thấy Hổ Báo kỵ đã tới nếu còn đứng ở cổng thành sẽ bị người nhà giẫm chết tươi làm trò cười cho kẻ địch. Muốn sống chỉ còn cách xông vào trong thành, liền hô to, “Tránh ra!” giục ngựa xông tới, lấy đao chém vào mông ngựa làm cho nó hí vang phát cuồng xông tới trước. Quân giữ thành sợ hãi tránh né sang hai bên, ngay cả Thái Sử Từ lúc này cũng không thể chém giết, chỉ có thể chụp lấy dây cương, lệnh cho quân mình đi theo xe ngựa rời xa cửa thành mới an toàn. Tiến vào được mấy trăm bước, đội quân Thái Sử Từ liền đụng độ đợt quân cứu viện lần hai, cả rừng thương phản xạ ánh sáng chói mắt đầy con đường. Thái Sử Từ bất đắc dĩ xoay người nhảy xuống ngựa, quay lại nhìn về phía cửa thành. Rất nhiều Hổ Báo kỵ đã xông vào thành, trường thương của họ xem ra còn dài hơn thương của binh lính thủ thành. Quân tiếp viện lần thứ hai của Cổ thành vừa nhìn thấy không dám xung phong vội lui về làm hậu trận rối loạn. Thái Sử Từ trong lòng hiểu rõ chỉ có hơn ngàn quân không thể khống chế Cổ thành, nếu như trực diện chiến đấu toàn quân sẽ bị diệt. Lúc này phải tiến công nhanh bắt lấy thủ lãnh đối phương hạ lệnh đầu hàng thì may ra có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ. Nghĩ tới đây Thái Sử Từ liền dẫn một đội Hổ Báo kỵ đem theo vài tên tù binh hướng phủ thành chủ chạy tới. Trước phủ thành chủ, trên tường cao hàng loạt cung thủ đang trương cung chờ đợi. Không thể ở chỗ này giằng co, thời gian càng lâu nguy hiểm càng tăng. Trong đầu chợt nghĩ ra một kế Thái Sử Từ vội lớn tiếng, “Người trong phủ nghe đây, mấy vạn đại quân đã tiến công vào thành, nếu không đầu hàng ta sẽ phóng hỏa đốt nhà đồ sát toàn thành!” Vừa mới dứt lời, bên trong phủ một giọng nói run rẩy vội trả lời, “Đừng! Ta đầu hàng! Đừng phóng hỏa!” Cửa phủ chợt mở rộng theo sau là một gương mặt mập mạp run run đi ra, cung thủ trên tường đành phải hạ cung xuống. Lừa gạt thành công, Thái Sử Từ vội tiến lên bắt lấy thành chủ béo mập hăm dọa, “Lập tức phái người hạ lệnh toàn quân thủ thành đầu hàng buông vũ khí, ta bảo đảm cả nhà ngươi không sao, nếu không …hơ …hơ …” Nhìn thấy Thái Sử Từ mang vẻ mặt hung thần ác sát, gã mập sợ quá suýt nữa tè ra quần, liền miệng cầu khẩn, “Đừng nha, đừng nha! Ta lập tức hạ lệnh!” Nói xong vội truyền thân binh đi các nơi truyền lệnh đầu hàng. Thái Sử Từ cũng đi theo, đem quân lính đầu hàng tập trung lại để dễ quản lý, đóng chặt cửa thành thuận tiện phát bố cáo chiêu an dân trong thành. Mọi việc sắp xếp xong, Thái Sử Từ nhìn gã mập trước mặt, “Này thành chủ đại nhân, không biết xưng hô ra sao?” Mập mạp cung kính trả lời, “Tại hạ Phương Đông Huyền, chữ là Ngạo Ngọc!” “Ai hỏi ngươi chữ với không chữ! Ngươi mập béo như thế này, chắc cướp đoạt không ít mồ hôi nước mắt của dân chúng. Nhưng gan nhỏ như nhà ngươi, sao Viên Thuật lại phái ngươi đến làm thành chủ?” Phương Đông Huyền vội lắc đầu thề thốt, “Không có, không có! Bản thân ta có gia cảnh sung túc, cái chức thành chủ này cũng do ta quyên góp hai kho thóc gạo cho Viên tướng quân!” “Trong thành có bao nhiêu quân?” Phương Đông Huyền nuốt nước miếng, có chút do dự, “Năm nghìn!” “Bao nhiêu dân?” “Khoảng tám vạn một nghìn hộ!” “Gần đây Viên Thuật có chuyển vận cái gì qua nơi này không?” “Nửa tháng trước có một số lương thực chuyển qua.” “Còn có gì nữa?” “Còn có … còn có .. Ah, hôm qua một nhóm y sĩ đến dừng chân trong thành chuẩn bị ngày mai đi đến thành An Lạc, họ đâu biết hôm nay tướng quân ghé thăm nơi này, hê hê …” “Y sĩ? Bao nhiêu người?” “Đại khái khoảng hai trăm người!” “Viên Thuật đưa nhiều đại phu đến thành An Lạc làm gì?” “Nghe nói thành An Lạc đã xảy ra ôn dịch.” Xem ra kế sách của đại nhân đã có hiệu quả! Nếu không có đại phu không biết Trương Huân còn chịu đựng được bao lâu nữa?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang