[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm

Chương 66 : Tập kích đêm

Người đăng: 

“Người đâu, đi thu thập chăn bông các gia đình trong thành, nhúng ướt đem treo ở tường thành!” Tôn Kiên nhà ngươi đem xe bắn đá phân tán vậy chúng ta cùng chơi trò chậm rãi tiêu hao, cho dù chăn bông chỉ có thể làm giảm đi lực đập của cự thạch vào tường thành, tuy vậy nhà ngươi đã phân tán xe bắn đá thì ta chờ xem chừng nào bắn thủng được tường thành. Đứng bên cạnh, Hạ Hầu Uyên nghe được vội lắc đầu, “Văn Tắc huynh sao lại làm như vậy, đó chỉ là cách tạm thời, binh lực quân địch hơn chúng ta quá nhiều! Một khi chúng đào đường hầm đến chân thành, đối phương lấy xe bắn đá bắn áp chế tường thành từ xa, dùng thang cường công đánh gần, chúng ta sẽ rơi vào khổ chiến với chúng. Từ xưa đến nay chủ công luôn yêu cầu chúng ta giảm thiểu thương vong!” Vu Cấm bỗng thở dài, bất đắc dĩ nói, “Đó là lòng nhân từ của chủ công đối với binh sĩ! (Nếu như hai người biết lý do chính của Trần Bình là đau lòng với tiền trợ cấp cho tử sĩ thương binh, không hiểu họ có cảm giác gì.) Nhưng làm gì có chuyện đánh trận lại không có thương vong.” “Nhưng đó là trách nhiệm của chúng ta vì chủ công phân ưu, cố gắng nghĩ cách giảm thiểu thương vong!” Vu Cấm nghe xong lặng lẽ ngơ ngác nhìn về phía quân địch xuất thần, một hồi thật lâu đột nhiên quay lại hỏi Hạ Hầu Uyên, “Ngươi nói xem nếu như ngươi là Tôn Kiên thấy ban ngày trong thành bỗng nhiên trống đánh ầm ầm, buổi tối đèn đóm tắt ngỏm. Vậy thì Tôn Kiên và Trương Huân hai người có ý nghĩ gì?” Hạ Hầu Uyên suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Tôn Kiên nhất định cho rằng chúng ta sẽ ra thành tác chiến, lập tức ngừng đào hầm, tập trung quân lính đợi chờ. Trong khi đó Trương Huân nhất định sẽ đặt chú ý vào tình hình chiến đấu, một khi quân ta thật sự ra khỏi thành bị Tôn Kiên ngăn chặn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua mà sẽ bổ thêm một đao nữa!” "Nếu như chúng ta ngày ngày làm như vậy?" Hạ Hầu Uyên dừng lại một chút sau đó lắc đầu, “Vô dụng thôi, chỉ cần làm vài lần thì Tôn Kiên sẽ có phản ứng thích hợp. Trước thành có nhiều bẫy rập nên không thể bày bố nhiều quân lính, về sau hắn chỉ cần phái ra một số ít sĩ tốt quan sát chúng ta là đủ, hắn tiếp tục đào hố, Trương Huân cũng tiếp tục đào kênh!” Vu Cấm vẻ mặt nụ cười quỷ dị, “Vậy thì tốt thôi, ta có biện pháp giáo huấn bọn chúng!” Hạ Hầu Uyên có chút nghi hoặc hỏi, “Ngươi sẽ không dùng quân đánh lén chứ? Tôn Kiên doanh trại không dễ bị đánh trộm như vậy!” Vu Cấm lắc đầu trả lời, “Ta sẽ không đánh lén!” Thấy Vu Cấm úp úp mở mở, Hạ Hầu Uyên không chịu nổi tính tò mò, sốt ruột hỏi, “Nói đi, nhà ngươi định làm gì?” Vu Cấm cười cười đưa ra vẻ mặt bí hiểm, “Hê hê hê … vài ngày nữa ngươi sẽ biết!” ... ... ... ... Mấy ngày nay, trên đầu thành Tân Dã mỗi canh giờ nổi trống ban ngày, ban đêm tắt đèn đuốc làm cho quân lính Tôn Kiên bực bội bất an, sau khi kết trận hồi lâu lại không thấy cửa thành mở, vừa về doanh trại lại có mệnh lệnh tập kết, khiến cho mọi người uể oải, suy nhược thần kinh. Quân lính của Trương Huân cũng bị lệnh truyền làm cho chóng mặt, căng não, nào là chuẩn bị xuất kích rồi giải tán về doanh, trở về vừa nằm chưa nóng giường lại nghe lệnh tập hợp. Sau vài lần như vậy tiếng oán than của sĩ tốt vang trời dậy đất. Trương Huân cũng không chịu nổi, vội lên tiếng trách móc Tôn Kiên sao không giao chiến với địch rồi hãy cầu viện. Tôn Kiên vo lệnh khiển trách của Trương Huân thành một cục rồi ném sang bên, sắc mặt lạnh lùng hướng vào trong trướng bồng hỏi, “Đức Mưu, ngươi có suy nghĩ gì về hành động của đối phương?” Trình Phổ trả lời không cần suy nghĩ, “Đây là khúc dạo đầu để tập kích doanh. Năm đó Hoàng Phủ Tung cũng sử dụng cách này để đại phá giặc khăn vàng!” Một nụ cười lạnh xẹt qua Tôn Kiên khóe miệng, "Đúng vậy! Vu Cấm xem chúng ta như giặc khăn vàng, đám ô hợp đó sao! Ta sẽ làm cho bọn họ có đến mà không có về!" ... ... ... ... Vài ngày sau, Viên quân làm lơ đối với mọi tình trạng trong thành, tiếp tục đào hầm đào kênh. Quân Kinh Châu trong thành thấy làm phiền không hiệu quả nên kéo dài thời gian nổi trống cũng như tắt đèn thành hai canh giờ một lần. Nhìn xuống chân thành, Viên quân không còn phản ứng giống như tê liệt, Vu Cấm lại nhìn không trung, từng cơn gió Tây thổi tung bay quân kỳ, hắn quay lại nói với Hạ Hầu Uyên, “Đêm này có thể tập kích doanh trại đối phương!” Hạ Hầu Uyên nghe được cảm thấy kỳ lạ vội hỏi, “Không phải ngươi nói không tập kích doanh trại mà?” Vu Cấm cười cười, "Ta nói không tập kích doanh trại Tôn Kiên, nhưng chưa nói không tập kích doanh trại Trương Huân ! Đêm nay ngươi mang hai ngàn người.. ". Nghe thấy chính mình phải đi tập kích, Hạ Hầu Uyên lập tức chặn lại, “Khoan đã, tại sao lại là ta phải đi?” Vu Cấm đưa bộ mặt khẳng khái nói, “Chẳng lẽ là ta đi? Ngươi có thấy chủ soái tự mình phải đi tập kích không?” Hạ Hầu Uyên vẻ mặt bi phẫn nhìn Vu Cấm, "Rốt cục ta có thể hiểu ý nghĩa bài hát ‘Thủ ca’ mà chủ công thường xuyên ngâm nga!” Chủ công thường xuyên ca hát? Dường như hát rất nhiều bài! “Cái gì ca?” Hạ Hầu Uyên đưa ánh mắt ai oán cùng giọng vịt đực của mình nhìn Vu Cấm gào lên, “Anh em tốt ngươi thật là độc ác, ngươi thật độc ác aaaaaác …” Thua cho ngươi rồi đó. Nếu còn tiếp tục hát nữa, không cần Tôn Kiên ra tay, chỉ sợ ta nhịn không nổi sẽ nhảy xuống chân thành. Lập tức làm ra bộ dáng chủ soái đưa ra mệnh lệnh lấy giọng nghiêm túc nói, “Hạ Hầu Uyên nghe lệnh!” Ngươi trâu bò lắm, dám cầm quân lệnh chèn ép ta. Khi nào về lại Tương Dương ta nhất định đến Hồng Thúy lầu ăn cho nhà ngươi nghèo luôn. Bất quá quân lệnh đã ra, Hạ Hầu Uyên cũng đành nghiêm mặt nhận lệnh, “Có mạt tướng!” “Đêm nay, tướng quân dẫn hai ngàn quân, mang theo nhiều đồ dẫn lửa, chờ lúc thành lầu tắt đèn, mở cửa thành Nam nơi chưa có bẫy rập, đánh đường vòng lại thành Tây, tập kích doanh trại Trương Huân!” Hạ Hầu Uyên không làm gì được đành nhận lệnh, “Mạt tướng lĩnh mệnh!” Thấy Hạ Hầu Uyên đã lĩnh mệnh, Vu Cấm gật đầu, "Tự ta sẽ dẫn đại quân từ cửa thành Nam để tiếp ứng!" Hạ Hầu Uyên chợt nhớ tới rồi Cam Ninh, lập tức nhắc nhở, "Có cần thông báo Hưng Bá lão đệ một tiếng không?" Vu Cấm nhìn Hạ Hầu Uyên với ánh mắt xem thường, “Hưng Bá là chuyên gia cháy nhà hôi của, ngươi cho rằng Trương Huân doanh trại bốc cháy, hắn sẽ không động lòng sao?” Không sai! Cam Ninh vốn là thủy tặc theo chủ công làm nhiều vụ cháy nhà hôi của, có lợi mà không làm chính là mặt trời mọc từ hướng Tây. Hạ Hầu Uyên lập tức rõ ràng gật đầu có chút thông cảm nhìn về không trung Tây thành, “Haiz, đêm nay Trương Huân không thể ngủ ngon!” Vào lúc nửa đêm, màn đêm mờ mịt, tiếng côn trùng kêu vang không dứt bên tai, Hạ Hầu Uyên dẫn theo hai ngàn quân tinh nhuệ mặc áo đen len lén rời thành … Trước doanh trại Trương Huân, mọi người nằm sấp im lặng chờ đợi, lính canh tuần tra đã đổi ba đợt rồi, quy luật về khoảng cách thời gian đã nắm rõ nhưng bọn lính canh gác chỗ này vẫn không ngừng tán dóc. Hạ Hầu Uyên trong lòng muốn mắng, con mẹ chúng mày giờ này còn chưa ngủ gà ngủ gật! Xem ra Trương Huân trị quân tương đối nghiêm khắc. Canh ba đã trôi qua, nếu còn chờ nữa là bình minh rồi, Hạ Hầu Uyên lại thấy một đội lính tuần tra đi qua, không thể chờ nữa, liền điểm danh một trăm cung thủ xuất sắc nằm dán xuống đất bò vào doanh trại đối phương. Trăm bước, 50 bước, 40 bước, 30 bước. Chỉ có thể bò tới đây thôi vì phía trước đã nằm trong phạm vi chiếu sáng của đống lửa. Hạ Hầu Uyên lấy nỏ đặc chế từ trên lưng xuông, khều binh lính bên cạnh gợi ý một chút, mỗi người tự chọn lấy mục tiêu của mình, ba người 1 tổ tấn công kẻ địch, trong miệng khẽ đếm. "Ba!" “Hai!” “Một!” “Giết!” Tiếng lò xo rất nhỏ vang lên, 101 mũi tên thần chết màu đen bay thẳng vào mục tiêu, tiếng xuyên phá xương cốt vang lên. Ở trạm gác đầu tiên, mười mấy tên lính đồng thời bị hai, ba mũi tên xuyên thấu không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống. Thấy đánh lén thành công, Hạ Hầu Uyên lập tức đứng dậy vẫy tay, phía sau hai ngàn quân im lặng hướng doanh trại tiến vào, cửa vừa mở, lệnh cho quân lính sẵn sàng cung nỏ trong tay, vừa chạy được vài trăm bước đã đụng phải đội lính tuần tra, một rừng tiễn nỏ bay ra nhưng tiếc thay gã lính đi sau cùng không bị trúng tên, hoảng sợ la lên, “Địch tập kích!” Hạ Hầu Uyên lập tức rút đao chém chết tên lính lên tiếng cảnh báo, bên trong doanh trại đã bị kinh động. Hạ Hầu Uyên lập tức phát mệnh lệnh, “Trăm người một đội, phân tán ra xung quanh phóng lửa, đợi khi đại quân đến đây, các ngươi chính là anh hùng, luận công phong thưởng. Bây giờ chính là lúc kiếm quân công, giết cho ta!” Cùng lúc quân lính phân tán tập kích, doanh trại phía trước đã bốc lửa, gió nổi lên làm lửa lan tràn đến trung quân, khắp nơi là quang cảnh quân lính tay không chạy khắp nơi, tiếng kêu gào sợ hãi vang lên từ những doanh trướng bị cháy, trận doanh trở thành một đống hỗn loạn … "Đại soái, mau thức dậy, quân địch tập kích doanh trại!" Mấy ngày liên tục bị quấy nhiễu, thần kinh Trương Huân căng thẳng, còn chưa kịp tỉnh dậy, theo thói quen ra lệnh, “Biết rồi! Lập tức điểm quân giúp đỡ Văn Đài!” "Không phải! Là quân địch tập kích chúng ta!" “Chúng ta cái gì mà chúng ta, hoảng sợ cái gì? Ngươi nói cái gì? Quân địch tập kích chúng ta?” Tiếng ồn ào náo động từ bên ngoài xa xa truyền đến làm Trương Huân tỉnh táo, không kịp mặc áo giáp đội mũ vội cầm lấy vũ khí, phóng ra khỏi soái trướng. Tiền doanh và trung doanh xa xa phía trước ánh lửa đã ngút trời, khắp nơi đều thấy quân lính y phục không chỉnh tề chạy loạn như ruồi. Trương Huân nhìn thấy tình cảnh này vội lớn tiếng gào thét, “Hoảng sợ cái gì? Các tướng lãnh chỉnh đốn thuộc hạ theo ta nghênh địch!” Binh lính chung quanh liền tỉnh táo lại, Trương Huân quay sang một thân binh nói, “Ngươi dẫn lính bộ thuộc đi xem lương thảo ra sao, không thể để cho kẻ thù có cơ hội lợi dụng!” Nói xong liền dẫn binh lính tụ tập trước mặt hướng tiền doanh xông tới. Dọc đường đi thu gom thêm một số lượng lớn binh sĩ chạy loạn, lúc này Trương Huân đã tụ tập được mấy ngàn người, bất quá theo lời kể của binh lính biết được, kẻ thù không chỉ có đơn giản tập kích doanh với số lượng nhỏ mà phía trước bỗng xuất hiện vô sô thủy quân Kinh Châu tham gia tấn công doanh trại. Bên mình thì mấy ngàn lính sĩ khí sa sút, y giáp không chỉnh tề chưa chắc có thể chống được thế công của đối phương. Nghĩ tới đây Trương Huân vội đưa mệnh lệnh cho thân binh, “Lập tức đi đến chỗ Tôn Văn Đài cứu viện!” ... ... ... ... Tôn Kiên đang nằm suy nghĩ làm thế nào tiêu diệt toàn quân đánh lén của Vu Cấm bằng cách sắp xếp mai phục ở ngoài, lại bị Trình Phổ đánh thức báo tin doanh trai Trương Huân bị tập kích. Nhất thời Tôn Kiên cảm thấy khó tin chợt hỏi lại, “Mục tiêu của Vu Cấm lại là Trương Huân?” Trình Phổ cũng có chút tự giễu nói, “Đúng là bình cũ, rượu mới. Chiêu này của Vu Cấm giương Đông kích Tây thật là tuyệt. Gã đem chúng ta làm trò đùa!” Tôn Kiên từ chối cho ý kiến bắt bẻ Trình Phổ thay vì vậy lại nói, “Bây giờ đừng suy nghĩ thêm nữa, mau điểm binh cứu viện Trương Huân!” Trình Phổ vội giữ Tôn Kiên lại, vẫn dùng ngữ điệu không nhanh không chậm, “Khoan đã, chủ công! Tình huống hiện này đã không còn hy vọng nữa! Trách nhiệm doanh trại bị tập kích đều rơi ở trên đầu hắn, chủ công còn nhớ lúc trước thuộc hạ đã nói gì cùng người không?” “Ý ngươi là …? “Chúng ta kéo dài thời gian điểm binh, chậm rãi đuổi theo sau. Nếu như Trương Huân may mắn không chết sau này Viên Thuật khẳng định sẽ giết Trương Huân cho hả giận. Đến lúc đó, chủ công nhất định phải tìm cách cứu hắn, Trương Huân sẽ có lòng oán hận Viên Thuật mà ngược lại cảm kích chủ công. Trong Viên quân, hắn có uy tín cao và quan hệ sâu rộng, sau này chủ công khởi sự cần phải có nhiều người tốt giúp việc!” Nghe rồi, Tôn Kiên im lặng gật đầu! ... ... ... ... ... Vu Cấm dẫn theo quân chủ lực xông thẳng vào trung doanh loạn quân, chỉ thấy một biển lửa mênh mông, trong lòng không khỏi có chút tự đắc, sau cuộc chiến này thanh danh Vu Cấm ta sẽ được truyền khắp thiên hạ, chủ công nhất định càng trọng dụng ta. Vài chục năm khổ công đọc binh pháp rốt cục cũng có ngày nở mặt nở mày. "Đại nhân, phía trước có rất nhiều quân địch đang đối kháng mạnh mẽ!" Ảo tưởng tiền đồ tốt đẹp của Vu Cấm chợt tan biến vì báo cáo của tên lính truyền tin. Chắc Trương Huân chỉnh đốn binh mã rồi, “Không sao! Chúng ta nghênh tiếp chúng, cùng chơi trò tiêu hao. Đem trường nỏ tới hướng vào doanh trướng phía bên trong bắn tên lửa!” Muốn cùng ta chậm rãi chơi đùa, ta không tin Cam Ninh sẽ không chặn đường lui của ngươi. Tiền hậu giáp kích, đêm này chính là đêm Trương Huân tận thế. Lúc này trong lòng Trương Huân như có lửa đốt, tiền doanh đã hoàn toàn sụp đổ, trung doanh lửa cháy khắp nơi, xu thế này có thể lan tràn về hậu doanh. Nếu như không đẩy lùi quân địch sẽ không khống chế được cơn lửa này, coi như mình cũng xong đời, thời gian chính là bùa đòi mạng. Trận chiến càng kéo dài phe mình càng bất lợi, sĩ khí bên mình đang sa sút, phe đối phương sĩ khí như cầu vồng. Với tình tình này làm sao đánh lại? Tôn Văn Đài đâu, sao còn chưa tới? Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, từ phía hậu doanh chợt truyền đến tiếng ồn ào làm cho Trương Huân có chút cảm giác không ổn. Chỉ chốc lát sau, một binh sĩ thân đầy vết máu được mấy thân binh đỡ đến trước mặt, Trương Huân nhìn kỹ lại đó chính là tì tướng mình phái đi lo việc lương thảo, bây giờ đang hấp hối, dùng hết sức lực nói, “Thủy quân Kinh Châu … thiêu sạch …lương thảo quân ta … Lương …” Lời chưa dứt đã lăn ra chết. Cho dù lời chưa nói xong nhưng Trương Huân cũng đã rõ ràng, những lời này giống như ngũ lôi oanh đỉnh. Đầu óc Trương Huân bỗng trống rỗng, xong rồi, tất cả đã tiêu rồi. Kỷ Linh mới đi chưa được bao lâu, lương thảo còn chưa biết bao giờ mới tới. Bây giờ không có lương thảo ngày toàn quân bị diệt không còn xa nữa. Tại sao có thể như vậy? Tại sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang