[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm
Chương 60 : Đông Sơn tái khởi
.
Thành Tương Dương.
“Dị Độ, vừa nhận được báo cáo của mật thám, tiên phong của Viên quân là Tôn Kiên dẫn hai vạn quân đã đóng quân tại thành An Lạc, chủ soái Trương Huân thống lĩnh đại quân theo sau sắp tới nơi, tổng số binh lính đạt tới mười vạn. Nhưng quân đội của Tôn Kiên đã đóng quân ở thành An Lạc hai ngày rồi mà vẫn chưa tiến tới, ngươi thấy sao ?”
Khoái Việt nhìn bản đồ nghĩ ngợi rồi nói “Về mặt chiến lược Viên quân chỉ có hai lựa chọn, một là chia quân ra kiềm chế Nam Dương, quân chủ lực đi xuống phía Nam đến Giang Nam; hai là chia quân ngăn cản viện quân Giang Nam của ta, quân chủ lực tiến công Nam Dương”. Nói đến đây bèn chỉ bản đồ, “Nếu Viên quân ngăn cản viện quân Giang Nam để tiến công Nam Dương thì cần phải đóng quân hai thành ở Lỗ Sơn và An Lạc, ở thành Lỗ Sơn có thể phái một ít binh lính phòng ngừa mối uy hiếp từ mặt bên của thành Nam Dương, còn quân chủ lực ở An Lạc muốn tiến công Nam Dương thì cần phải đánh bại thủy quân Kinh Châu ta để chiếm quyền khống chế Du Thủy, nếu không thì binh lính của địch qua sông sẽ một đi không trở lại. Nhưng với kỹ năng dưới nước của người phương Bắc thì, ha ha, khả năng đánh bại thủy quân Kinh Châu ta rất thấp. Nếu Viên quân kiềm chế Nam Dương, tiến công Giang Nam thì cũng cần phải cử lính đóng quân ở hai thành Lỗ Sơn và An Lạc. Như vậy có thể uy hiếp Nam Dương, cũng có thể phòng ngừa thành Nam Dương cử lính cắt đứt đường lui của địch. Theo tính toán của thuộc hạ thì địch quân có mười vạn quân, phỏng đoán chúng sẽ chia ra khoảng sáu vạn quân tiến công Tân Dã, mà binh lực của Tân Dã tính cả quân dự bị cũng chỉ có hai vạn, e là Vu Văn Tắc (Vu Cấm) sẽ phải chịu áp lực vô cùng lớn. Nói tóm lại, không cần quan tâm chiều hướng của quân địch giai đoạn đầu ra sao, mục tiêu cuối cùng nhất định là Tân Dã !”
“Theo như lời ngươi nói thì Tân Dã sẽ rất nguy hiểm ! Nhưng Tương Dương chỉ có thể điều động một vạn quân chi viện Tân Dã, binh lính thủ thành dùng ba vạn chống lại sáu vạn chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn đâu nhỉ ?”
Khoái Việt lắc đầu “Chúa công, quân đội trấn thủ Tương Dương không thể manh động được, nếu không sẽ rút dây động rừng ! Một khi Tương Dương trống không, Lưu Yên vốn đang rình rập Kinh Châu e là sẽ chịu không nổi buồn chán mà thừa nước đục thả câu ! Thành đổ thì mọi người cùng xông vào, đã có người dẫn đầu, số người muốn chia một chén canh ở xung quanh chúng ta không ít đâu !”
Ta im lặng gật đầu, phân tích cũng thấy không sai. Vu Cấm ơi Vu Cấm, xem ra cuộc chiến này dựa hết vào ngươi ! Ngươi chính là cao thủ thủ thành trong truyền thuyết, nhất định phải thủ chắc ! Ta ủng hộ ngươi về mặt tinh thần vậy !
…………………………
Thành An Lạc.
“Bẩm báo tướng quân, bên ngoài cửa lớn có một tráng sĩ tự xưng là Trình Phổ muốn gặp tướng quân !”
Trình Phổ ? Trình Phổ không sao cả ? Tin tức đến bất ngờ khiến Tôn Kiên kích động mãi không thôi, thì ra Trình Phổ vẫn còn sống “Nhanh ! Nhanh mời hắn vào đây ! À ! Chờ chút, ta tự mình ra đón !” Nói xong lập tức bước nhanh ra mở cửa.
Từ xa nhìn thấy Trình Phổ đứng ngoài cổng lớn, trên mình mặc một bộ quần áo vải màu xám, khuôn mặt hốc hác đã gầy đi không ít, nhất định khoảng thời gian này đã chịu không ít khổ cực ! Tình cảm gắn bó từng cùng nhau vào sinh ra tử khiến Tôn Kiên không thể kìm nén nổi sự kích động trong lòng, vội vàng chạy nhanh như bay về phía Trình Phổ.
“Đức Mưu !”
“Chúa công !”
Hai ngươi đứng trước cổng lớn ôm chầm lấy nhau “Đức Mưu, ta còn tưởng rằng ngươi đã gặp nạn rồi ! Không ngờ hôm này có thể thấy ngươi bình an vô sự. Tốt ! Tốt lắm ! Xem như ông trời có mắt !”
“Còn chưa tìm Trần Bình để báo thù, Trình Phổ ta sao có thể cam lòng chịu chết ! Nhưng tiếc là Nghĩa Công huynh đệ !”
Nhắc đến Hàn Đương, tâm tình hưng phấn của hai ngươi bỗng chốc trầm lặng, bầu không khí trở nên vô cùng buồn bã và nặng nề …
Tôn Kiên là người đầu tiên từ trong đau thương tỉnh táo lại “Không sao, ít nhất Nghĩa Công huynh đệ vẫn còn sống, còn có cơ hội cứu hắn ra ngoài ! Lần này dẫn quân đi đánh Kinh Châu chỉ cần có thể bắt được thống lĩnh của Kinh Châu thì tin rằng có thể đổi lấy được Nghĩa Công huynh đệ ! Hơn nữa, chắc hẳn ngươi còn chưa biết Công Phúc cũng không sao, chẳng qua ta bảo hắn ở lại Giang Đông rồi !”
Trình Phổ nghe xong lại lần nữa phấn chấn tinh thần “Công Phúc huynh đệ vẫn còn sống sao ? Tốt, tốt quá rồi ! Lần trước Trần Bình lấy nhiều đánh ít mai phục quân ta, lần này chúng ta sẽ báo đáp lại “ân tình” mà hắn dành cho chúng ta !” Nói tới đây, Trình Phổ nhìn hết bốn phía, sau khi xác định xung quanh không có người mới nhỏ giọng hỏi Tôn Kiên “Chúa công vì sao lại đầu nhập Viên Thuật ? Người này chí lớn nhưng tài mọn, lòng dạ hẹp hòi, không thể dựa dẫm lâu dài được !”
“Nơi này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta trở về phòng rồi nói tiếp !”
Sau khi trở về phòng, đóng chặt cửa, Tôn Kiên mới nhỏ giọng nói với Trình Phổ “Binh lực của Viên Thuật lớn mạnh nhưng lòng dạ hẹp hòi, chí lớn nhưng tài mọn, đây chính là vốn liếng mà trời giúp chúng ta Đông Sơn tái khởi !”
Trình Phổ gật đầu đáp lại “Không sai, chúa công muốn Đông Sơn tái khởi thì đây là cách tốt nhất ! Nhưng nếu Viên Thuật đố kị tài năng của chúa công, không giao binh quyền cho chúa công thì chúng ta phải làm sao mới được !”
Nói tới đây, Tôn Kiên tỏ vẻ phiền muộn “Đây chính là vấn đề phiền não của ta ! Từ việc tiến đánh Kinh Châu lần này có thể thấy Viên Thuật không hề tín nhiệm ta, chỉ cho ta làm tiên phong, tài năng chỉ huy của ta hơn Trương Huân cả trăm lần ! Hiện giờ, ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, trước tiên cứ đánh thắng trận này, đạt được sự tín nhiệm của Viên Thuật, tạo dựng uy tín và tâm phúc trong Viên quân, chờ đến khi thời cơ chín muồi thì đoạt lấy cơ nghiệp của Viên Thuật !”
Trình Phổ nghe xong mỉm cười “Chúa công, ngài làm như thế này e là vĩnh viển không ngóc đầu lên nổi !”
Thấy vẻ mặt của Trình Phổ, Tôn Kiên vội hỏi “Vì sao lại thế ?”
“Chẳng lẽ chúa công cho rằng Viên Thuật không biết tài năng của chúa công sao ? Viên Thuật phòng ngừa chúa công như thế này sao có thể cho chúa công cơ hội tạo dựng uy tín và tâm phúc trong quân đội ? E là thế lực của chúa công mới hơi phát triển liền bị Viên Thuật chèn ép !”
“Vậy phải làm sao mới được ?”
“Ta thấy Trương Huân còn lâu mới là đối thủ của Trần Bình, cuộc chiến này có thể nói là chắc chắn phải thua ! Chúa công cứ việc dựa theo bố trí của Trương Huân mà làm, không cần phải đưa ra ý kiến của mình, nhất định không được để Trương Huân tới lúc thua trận lại kiếm cớ giá họa cho chúa công !”
“Vì sao phải làm vậy ?”
“Lúc Viên Thuật còn an toàn thì tuyệt đối sẽ không cho chúa công cơ hội, chỉ khi nào Viên Thuật gặp nguy hiểm mọi mặt mới có thể đưa chúa công ra làm bùa hộ mạng, giao trọng trách cầm quân, đó mới là lúc chúa công vùng lên !”
Lời của Trình Phổ như đã xua hết mây đen trong đầu khiến Tôn Kiên bừng tỉnh “Ha ha, không tệ, ha ha ha ha ha …”
……………………
Tân Dã.
Trên bến cảng tạm thời, mấy chục chiếc thuyền chiến đang bốc dỡ dụng cụ thủ thành mới chuyển tới xuống. Cam Ninh đang chỉ huy việc bốc dỡ thấy Vu Cấm tự mình đến bến cảnh mới thân mật chào hỏi “Văn Tắc huynh, theo yêu cầu của huynh, chúa công bảo ta vận chuyển ba mươi chiếc xe bắn đá tới. Ngoài ra, còn có ba mươi nỏ máy bắn liên tiếp mới chế tạo và ba ngàn mũi tên lớn được chế tạo đặc biệt, nghe nói tầm bắn xa nhất có thể đạt đến hơn ngàn bước, còn đặc biệt điều đến một trăm năm mươi binh lính từng tham gia bắn thử. Chúa công nhờ ta chuyển lời cho huynh là Viên quân rất có thể sẽ dùng quân chủ lực tấn công Tân Dã, hi vọng Văn Tắc thận trọng !”
Vu Cấm nghe xong lời này lập tức tỏ vẻ nghiêm túc trả lời, “Lúc Hưng Bá lão đệ trở về giúp ta chuyển lời cho chúa công, xin chúa công yên tâm, người còn thành còn, tuyệt đối không để một binh một tốt nào của Viên Thuật bước qua Tân Dã !”
“Tốt, nhất định chuyển lại không sót một chữ ! Huynh đệ, ta lại hỏi riêng một câu, không biết Văn Tắc huynh chuẩn bị ra sao rồi, chúa công rất tín nhiệm huynh đó, giao trách nhiệm nặng nề như vậy cho huynh, khiến nhiều huynh đệ rất ghen tị !”
“Hưng Bá lão đệ ơi, đệ đừng chê cười ta nữa ! Chúa công giao nơi quan trọng như thế này cho ta, ta sao có thể không biết sự tín nhiệm của chúa công dành cho ta. Hiện giờ ta mỗi ngày đều chăm chỉ tận tụy, cố gắng hết sức để làm tốt công tác chuẩn bị cho việc thủ thành, chỉ sợ phụ sự tín nhiệm của chúa công ! Không phải ta vừa mới dẫn nước sông Du Thủy vào con sông hộ thành mới đào sao ! Diệu Tài huynh đệ (Hạ Hầu Uyên) cũng đang dẫn những binh lính xuất thân từ thợ săn đi đặt bẫy trong rừng rậm ở hai bên Bác Vọng Pha, hì hì, lần trước Tôn Kiên bị mai phục ở đây, ta nghĩ hắn lần này nhất định sẽ phái nhiều binh lính lục soát Bác Vọng Pha, đến lúc đó không phí một binh một tốt nào cũng có thể khiến hắn tổn thất không ít sức chiến đấu, bảo đảm sẽ khiến hắn nổi giận lôi đình !”
“Ồ ? Văn Tắc huynh, huynh nham hiểm thật ! Ha ha ha ha ha …”
“Ha ha ha ha … quá khen quá khen !”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện