[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm
Chương 59 : Tính kế
.
Năm Sơ Bình thứ hai, 191 sau công nguyên, tháng bảy.
Viên Thuật ra lệnh cho Trương Huân làm chủ tướng, Trần Kỷ làm phó, Tôn Kiên làm tiên phong, Kỷ Linh phụ trách lương thảo dẫn mười vạn quân đánh Kinh Châu.
Cùng tháng này, Lưu Yên ở Tây Xuyên tăng ba vạn quân ở Quỳ Quan, Đổng Trác thêm năm vạn quân ở Hàm Cốc Quan chờ thời cơ khai chiến.
Thứ sử Kinh Châu là Trần Bình dẫn tám vạn quân chống cự.
……………………
Ta nhìn bản đồ Kinh Châu lần nữa, triệu tập Khoái Việt, Tào Nhân, Tào Hồng, Thái Sử Từ, Hứa Chử và Điển Vi đang ở trong thành Tương Dương cùng thương nghị kế sách chống địch. Tất nhiên là Hứa Chử và Điển Vi chỉ đứng trang trí.
“Dị Độ, đã sơ tán hết dân cư chưa ?”
“Bẩm đại nhân, dân cư xung quanh Nam Dương đều đã sơ tán vào trong thành Nam Dương, dân cư ở phía Bắc thành Tân Dã cũng đã sơ tán về phía Nam, lương thực dọc đường đều đã thu hoạch hết, tuyệt đối sẽ không để lại hạt gạo nào cho Viên Thuật. Nhưng thưa chúa công, cuộc chiến này rất hung hiểm, không thể kéo dài ! Vừa hết tháng bảy, Viên Thuật cũng sẽ không quá thiếu lương thảo, vườn không nhà trống chỉ có thể giúp người dân tránh khỏi chiến tranh mà thôi, còn Lưu Yên, Đổng Trác đều tăng cường binh lính xung quanh Kinh Châu, chiến tranh kéo dài sẽ tạo cơ hội cho hai người này, cần phải kết thúc chiến tranh trong thời gian ngắn !”
Điển Vi nghe xong nổi giận lôi đình “Vậy dựa theo lời của Khoái đại nhân, cuộc chiến này có phải một chút lợi ích cũng không có, còn phải hao phí rất nhiều sao ? Sớm biết thế này cho hắn mượn lương thảo là được rồi !”
Khoái Việt chỉ nhìn ta, xem như không nhìn thấy Điển Vi. Ta biết suy nghĩ của Khoái Việt, bởi vì ta quá hấp tấp, đắc tội Viên Thuật quá sớm, binh lực của Kinh Châu tự bảo vệ mình còn được, còn không đủ để tấn công. Hiện giờ thế lực của Đổng Trác quá lớn mạnh, lại sát bên Kinh Châu, lúc nào cũng kéo chân ta. Xem ra sau khi đánh xong trận này cần phải mở rộng quân đội, với tài lực vật lực của Kinh Châu hiện giờ thì mở rộng đến hai trăm ngàn chắc hẳn không thành vấn đề. Hơn nữa phương hướng phát triển hiện giờ của ta có chỗ sai lầm, đáng lẽ phải phải triển về hướng Đông và hướng Nam, phát triển về phía trung nguyên chỉ có thể bốn mặt thọ địch. Năm đó Tào Tháo vận khí tốt, Đổng Trác ngỏm rồi quân Tây Lương tự mình nội chiến, nếu không thì Tào Tháo cũng bị ép về Trần Lưu không thể động đậy được. Cuộc chiến Quan Độ, Tôn Sách như mặt trời ban trưa lại vừa vặn bị ám sát bỏ mình, khiến Tào Tháo không phải lo lắng về sau. Hiện giờ Điêu Thuyền bị ta đem tới đây rồi, Lữ Bố liệu có giết Đổng Trác hay không vẫn còn là ẩn số, không bằng sớm đánh hạ Giang Đông, như vậy mình có thể có được hậu phương vững chắc, còn có thể đoạt hết nguồn lợi từ muối và sắt của Giang Đông, lại có cảng, không gian phát triển sẽ lớn hơn nhiều ! Cần gì phải quan tâm tới lí do lí trấu, cùng lắm là bịa ra danh nghĩa trừng trị kẻ ác cứu dân lành là được. Dù sao thì thời buổi loạn lạc chỉ cần nắm đấm không cần công lí ! Ài, trước tiên phải nghĩ cách tống cổ Viên Thuật rồi bàn tiếp ! Cuộc chiến này cũng không phải không có lợi, hiện giờ ý nghĩa của cuộc chiến này gần giống như mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác năm đó, uy danh của ta lại tăng lên một bậc, chỉ là trong hoàn cảnh này Khoái Việt không tiện nói ra. Sau khi đánh thắng trận này, cái tên Trần Bình sẽ vang dội bốn phương, những người vẫn đang lưỡng lự không quyết định được chắc hẳn sẽ càng tin tưởng vào ta. Lúc tiến công Giang Đô, người mang lòng đầu hàng sẽ càng nhiều hơn, đến lúc đó ta dùng thế Thái Sơn áp đỉnh thì Giang Đông còn ai có thể đỡ nổi ?
Nghĩ đến đây, ta đúng là hùng tâm vạn trượng, sau đó mới lệnh cho Khoái Việt “Có thể cứu được người dân là tốt ! Nói với Văn Sính và Vu Cấm cuộc chiến này rất hung hiểm, hi vọng hai vị tướng quân lấy người dân làm trọng, không thể để cho quân giặc Viên Thuật tiến vào Kinh Châu. Cần tăng thêm tuần tra phòng ngự trong thành, hễ là người không có hộ khẩu trong thành đều bắt lại. Ngoài ra, phát cáo thị thông báo cho toàn thiên hạ nói hết tội trạng của Viên Thuật thu nhận phản tặc Tôn Kiên, giữ ngọc tỷ làm của riêng mưu đồ tạo phản, sau bốn đời làm tam công lại không nghĩ đến việc trợ giúp xã tắc mà lại huynh đệ tương tàn, làm khổ người dân !”
Khoái Việt lập tức trả lời “Vâng thưa đại nhân !”
“Các vị xem thử còn phải bổ sung thêm gì không ?”
Điển Vi là người đầu tiên hưng phấn kiến nghị “Đại ca, chúng ta lại mai phục ở Bác Vọng Pha đánh bọn chúng thêm lần nữa, đánh cho bọn chúng phải kêu la mà chạy !”
Lão đệ ơi ! Cầu xin ngươi nghĩ không ra biện phát tốt nào thì yên lặng chút đi ! “Không được, Tôn Kiên đã trúng mai phục một lần ở nơi này, sẽ không mắc câu lần nữa đâu !”
Thái Sử Từ vẫn luôn nhìn bản đồ bỗng nhiên nói “Đại nhân, ngài xem chỗ này, tòa thành cổ này là thành trì duy nhất giữa địa giới Tô Châu và Nhữ Nam. Chúng ta sao lại không nhân lúc quân đội Viên Thuật chưa tới dùng một đội khinh kỵ do thủy quân vận chuyển tới Nam Dương, sau đó lại đi đường vòng ẩn nấp ở Tung Sơn, chờ quân chủ lực của địch đi hết mới ngày trốn đêm đi, đến tập kích bất ngờ cổ thành, chỉ cần có thể đoạt được cổ thành thì đường vận lương và rút lui của Viên quân đều bị chặt đứt, quân địch phải lui quân về cứu. Hơn nữa cho dù tập kích thất bại cũng có thể quấy rối con đường vận lương ở sau lưng địch, làm loạn lòng quân của quân địch !”
Nghe thấy đề nghị này, ta bèn quan sát bản đồ kỹ lưỡng “Kế này khá là mạo hiểm ! Muốn hoàn thành nhiệm vụ này cần phải mai phục hơn một tháng, mà quân đội đi tập kích nhiều nhất chỉ có thể mang theo lương thực cho năm ngày, có thể sinh tồn lâu như thế ở vùng hoang dã mà vẫn giữ được sức chiến đấu chỉ có thể là Hổ Báo Kỵ, nhưng quân đội mai phục tập kích sau lưng địch chỉ cần có một chút sai sót sẽ dẫn đến toàn quân bị diệt, chuyến đi này cơ hội sống sót trở về chỉ có một thành !” Đây chính là Hổ Báo Kỵ ! Nếu toàn quân bị tiêu diệt, ta có thể sẽ cao huyết áp dẫn đến nhồi máu cơ tim đó !
Thái Sử Từ không hề do dự trả lời “Từ nguyện lĩnh đội quân này !”
“Chuyến này ra đi chính là cửu tử nhất sinh, Tử Nghĩa cần phải cân nhắc kỹ lưỡng !”
“Đại trượng phu sao có thể tham sống sợ chết !”
“Đã như vậy thì thời gian cấp bách, Tử Nghĩa dẫn một ngàn năm trăm Hổ Báo Kỵ lập tức xuất phát !”
“Từ tuân lệnh !”
“Tử Nghĩa” Nhìn vẻ kiên quyết của Thái Sử Từ, ta bất chợt căn dặn “Nhất định phải sống sót trở về !”
Thái Sử Từ gật đầu rồi quay người đi.
…………………………
Trong soái trướng của Viên quân.
Phó soái Trần Kỷ đang buồn bực than phiền “Trần Bình thật ác độc, lại chơi vườn không nhà trống, suốt đường đi ngay cả cái bóng ma cũng chẳng thấy, cứ như thế này ta sẽ bực mình chết mất !”
Chủ soái Trương Huân cười cười, “Lão đệ à, đừng than phiền nữa, sau bốn ngày nữa là có thể đến thành An Lạc rồi, Trần Bình có sơ tán thêm đi chăng nữa cũng không thể sơ tán toàn bộ người Nam Dương đâu nhỉ ? Chỉ cần đánh hạ Nam Dương thì còn lo buồn bực sao !”
Trần Kỷ gật đầu, lại tùy tiện hỏi “Chủ soái, ngươi thấy trận chiến này thế nào ?”
Trương Huân nhíu mày lắc đầu nói “Không chắc lắm, lúc liên quân đánh Đổng Trác ngươi không đi theo, ta lại ở bên cạnh đại nhân từng gặp Trần Bình, người này võ nghệ cao cường, mưu lược hơn người tất nhiên không cần phải nói, sau khi đánh hạ Lạc Dương hắn dám dẫn hai vạn quân đuổi theo 30 vạn đại quân của Đổng Trác, cùng Lữ Bố đi đoạn hậu đánh một trận lại không mất một binh một tốt nào quay trở về ! Binh lực của chúng ta chiếm ưu thế, chỉ cần đánh chắc đánh vững, cố gắng ít lộ sơ hở để Trần Bình lợi dụng, liều mạng mà đánh thì chúng ta không phải là đối thủ của hắn ! Hơn nữa lần này quân ta từ trong Mặc Kinh tìm được cách chế tạo xe bắn đá, ưu thế tấn công tầm xa của quân Kinh Châu đã không còn nữa rồi”.
“Vậy lần này chủ soái chuẩn bị sắp xếp ra sao ?”
“Hiện giờ chắc hẳn Tôn Văn Đài cách An Lạc không xa ! Bằng binh lực hiện giờ của chúng ta muốn một lần nuốt được Kinh Châu là điều không thể, chỉ có thể trước tiên đánh Nam Dương, chỉ cần đánh hạ Nam Dương thì phía Bắc thành Tương Dương đều thuộc về chúa công ! Cho nên ta định đóng quân ở An Lạc, ngăn cản viện quân đến Tương Dương, để Văn Đài tấn công mạnh mẽ Nam Dương ! Với sự dũng mãnh của Văn Đài thì tin rằng Nam Dương sẽ sớm bị phá, đến lúc đó nếu còn có dư lực thì chúng ta lại Nam hạ xuống Giang Nam !”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện