[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm
Chương 51 : Ác chiến
.
"Cho chúng biết thế nào hung ác, đem tường thành triệt để đập nát cho ta!" Hoàng Trung nổi giận lôi đình lệnh sĩ tốt đem từ trên lâu thuyền xuống 50 giá xe bắn đá xếp hàng ngang trước tường thành, tập trung lực lượng bắn vào cùng một vị trí trên tường thành.
Nhìn tường thành từ từ xuất hiện một khe nứt, hơn nữa không ngừng mở rộng, Hoàng Trung trên mặt rốt cục xuất hiện một nụ cười nhẹ, "Công thành bộ đội chú ý, đem áo giáp nhúng nước, đợi tường thành bị phá, xông lên cho ta!"
Trên lầu canh tường thành, Hoàng Cái đang trốn ở phía sau nhìn đá bay tán loạn đầy trời như mưa rơi cộng với dưới chân tường thành không ngừng run rẩy, trong lòng kinh hãi không thôi, tự nhủ chính mình còn có thể phòng thủ được bao lâu? Chỉ cần tường thành bị phá, không công sự phòng ngự, cửu long môn coi như chắp tay dâng cho người khác! Nhưng binh lực chính mình cũng không thể lao ra hủy xe bắn đá đối phương, phỏng chừng còn chưa tới sẽ bị giết huyết quang đầy trời! Trong lòng Hoàng Cái đang rối loạn , đột nhiên dưới chân một chấn động mãnh liệt dao động, theo sát chính là một tiếng nổ, khói bụi tràn ngập, một đoạn tường thành sụp xuống
Đứng tại dưới thành Hoàng Trung phát hiện có một chỗ tường thành bị đập sụp xuống, hưng phấn kêu to: "Tường thành phá rồi, xe bắn đá chấm dứt tấn công, công thành bộ đội xông lên cho ta!" Chờ mong đã lâu thời khắc đến, công thành bộ đội được sắp xếp nhanh chóng lao vào lỗ hổng ở tường thành.
Hoàng Cái thấy thế lập tức dẫn thủ hạ đến lấp lỗ hổng, hai bên nhanh chóng hỗn chiến cùng nhau . Có điều, vừa mới vừa tiếp xúc, Cửu hà thủ vệ đã phát hiện chuyện lạ, một đao bổ vào đối phương trên người đao chẳng những không cắm sâu vào thân thể đối phương ngược lại còn chấn động văng ra, chỉ sững sờ trong giây lát, đao đối phương đã chém tới chính mình, ý thức cuối cùng của họ chính là vì sao đối phương đao thương bất nhập?
Hoàng Cái ỷ vào chính mình võ nghệ thành thạo trong đám người tả xung hữu đột, nhưng phát hiện chính mình rõ ràng không giết chết đối phương người nào, thật mẹ nó gặp ma giữa ban ngày, chẳng lẽ hôm nay đúng là trời khiến ta chết? Không được, tuyệt không thể chết ở chỗ này, bây giờ chủ công đã thoát khỏi nguy hiểm, chính mình đã không cần phải ở chỗ này liều chết, dù sao cũng không giữ được thành này, phải nghĩ biện pháp chạy đi. Nghĩ tới đây gã lập tức vung đao chém tán loạn, hướng trong thành lui nhanh, thẳng đến nhà chính mình, cởi bỏ khôi tháo giáp, mặc lấy quần áo người hầu rồi xé rách nát tả tơi, bôi mặt nhọ nồi, chính mình giả dạng làm nạn dân nên chắc không có việc gì? Lâu nay nghe nói Trần Bình đối với trăm họ nhân nghĩa, quân đội hắn đối với dân chúng cũng không làm khó dễ, hi vọng chính mình có thể lừa dối qua được. Đúng rồi, còn có sơ hở. Lập tức triệu tập hạ nhân trong nhà tập trung, khi mọi người đều đến, gã nhìn kỹ xem xét, đột nhiên gã phát hiện một người hầu có vóc dáng giống mình liền gõ một chuôi đao vào đầu đánh ngất hắn, đối với những người còn lại gã vung đao chém sạch, những người hầu còn không biết chuyện gì xảy ra đã được gã tiễn đi địa phủ đưa tin rồi. Sau khi giết người diệt khẩu, gã kéo người hầu có vóc người giống mình vào phòng, thay quần áo mũ giáp của mình vào, cả đao cũng ném ở bên cạnh, đem trong nhà dầu cải rưới lên người thế thân cùng khắp trong phòng xung quanh, cho một mồi lửa sau đó đi thẳng đến chỗ nạn dân trong thành nương náu...
Hàn Phương bị thương đợi ở phía sau khi thấy đội quân tiên phuông phía trước còn chưa đột phá đối phương phòng tuyến không khỏi sốt ruột vạn phần, bất quá gã cũng không thể làm gì hơn tự mình buồn bực. Chủ lực của Trần Bình đã xuất ra hết rồi sao? Tại sao chỉ cho cung binh bắn tên lại không phái bộ binh cận chiến trợ giúp phương trận vòng tròn phía trước? Chẳng lẽ ... Nghĩ tới đây gã lập tức quay sang binh lính bên người thét lên, "Đem ta nâng lên cao, nâng lên một chút nữa!" Ha ha ha ha ha ~~ quả nhiên như thế, vốn dĩ Trần Bình bên người trừ một chút kỵ binh còn lại đều là cung nỏ bộ đội bất lợi cận chiến, xem ra chỉ cần xông qua trận chiến trước mặt này thì loại phương trận này căn bản đã bị phá, đám cung binh này không cản được chúng ta, "Mọi người nghe đây, Trần Bình chỉ còn cung nỏ binh thôi, hãy cố gắng xông qua phía trước phương trận vòng tròn sẽ không có người có thể ngăn cản chúng ta! Giết chết bọn chúng, xông lên cho ta!"
Lời này vừa thốt ra, quân lính trên trường chém giết người đồng thời ngẩn ra, cả hai đội quân đều tìm cơ hội hướng về phương hướng tên bay xông tới, quân sĩ Tôn Kiên sĩ khí lập tức đại chấn, liều mạng càng lúc càng hung mãnh, quân đoàn phòng thủ Kinh Châu không khỏi bối rối sĩ khí lại có xu thế tan rã.
Ta ở phía sau nghe được tức giận đến chết, Hàn Phương, con bà ngươi, tưởng ta là đậu hũ mềm dễ ăn sao, ta hôm nay cho dù bắt không nổi Tôn Kiên cũng tuyệt không buông tha ngươi! Nhìn phía trước đã nhanh không chống đỡ được tròn trận, phải cần đem cuối cùng hổ báo kỵ phái lên rồi, "Truyền lệnh của ta, lệnh Thái Sử Từ biến đổi phương trận vòng tròn thành hai phương trận, ở giữa nhường ra một khe hở, hai trận nghịch hướng xoay tròn!" Nói xong nhìn sang bên người Hứa Chữ, "Trọng Khang, ngươi dẫn quân bản bộ dưới trướng một ngàn hổ báo kỵ chuẩn bị xuất chiến. Thấy trận thế phía trước biến động, ở giữa xuất hiện lỗ hổng, lập tức đem quân trám vào chỗ đó, đem đối phương đè xuống, nếu như gặp Tôn Kiên, sống chết chớ luận!"
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Nói xong Hứa Chữ dẫn quân bản bộ Hổ báo kỵ tiến lên lập thành trận thế mũi dùi, chính mình đứng ở đầu trận.
Phương trận hình tròn dần dần chia lìa thành hai khối, ở vị trí chính giữa từ từ biến đổi hiện ra một lỗ hổng. Đang ra sức chém giết Tôn Kiên đột nhiên cảm thấy áp lực giảm mạnh, nhìn về phương trận phía trước vẫn luôn ngăn cản mình tiến tới, trận thế lộ ra một khe hở, lúc này không đi thì đợi đến khi nào? Lớn tiếng hướng xung quanh la lên, "Các huynh đệ, đường sống ngay trước mắt, ra sức xông a!" Giang Đông đệ tử nghe được cố gắng tiến lên phía trước hướng khe hở phóng đi, còn chạy chưa được bao lâu, tiếng vó ngựa vang lên như tiếng sấm truyền đến, đối diện với cái gọi là đường sống, nghênh đón họ là rừng trường thương lao đến với tốc độ cao phóng tới, họ chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra thì đã cảm thấy một cây thương dài đâm thủng thân thể... Đường về nhà đã không còn dài nữa!
Hứa Chữ làm đầu tàu gương mẫu, trường thương trên tay sớm đã vứt bỏ nguyên nhân bởi vì nó đã treo quá nhiều thi thể, bây giờ gã tay cầm một mã đao trái chém phải chặt, tìm kiếm xung quanh, trong miệng không ngừng lớn tiếng hô quát, "Tôn Kiên ở đâu? Không dám ra đây cùng mỗ gia đại chiến sao?"
Lúc này Tôn Kiên hai mắt đỏ ngầu, bởi vì sai lầm của mình lặp đi lặp lại nhiều lần từ chiến lược đến chiến thuật bước vào bẫy rập của Trần Bình, chính mình từ Giang Đông mang theo binh gia đệ tử đang bị kỵ binh đối phương càn quét vô số ngã xuống đất, cả trận thế bị tán loạn, bây giờ nếu ngừng có thể hình dung một từ thương vong thảm trọng, bản thân mình còn có đủ thể diện đối mặt Giang Đông phụ lão sao? Chẳng lẽ chính mình cũng cần bước lên Sở bá vương Hạng Võ rập khuôn theo sao? Hừ, chính mình cùng Sở bá vương Hạng Võ căn bản không thể so bì, người ta ít nhất còn đánh hạ được một mảnh giang sơn, mà bản thân mình chẳng hề có gì? Vừa mới cất bước đã bị người ta giẫm đạp dưới chân thảm thiết! Ha ha ha ha ha ~~ Trần Bình, nhà ngươi không cần phải dồn ta vào chỗ chết. Cho dù ta chết cũng mang theo mấy cái đệm lưng.
Đã ôm quyết tâm liều chết Tôn Kiên nghe thấy bên tai có người la lên tên mình, Tôn Kiên quay đầu lại hướng đến chỗ âm thanh nhìn một cái. Là hắn? Cái gã ở trước Hổ Lao quan chém chết Hoa Hùng tráng sĩ? Hừ, giết hắn mà nói Trần Bình nhất định sẽ rất đau lòng, đừng trách ta hèn hạ, muốn trách thì trách ngươi làm sai rồi! Nghĩ đến đây, Tôn Kiên chờ đến lúc ngựa Hứa Chữ giảm tốc chậm lại, liền dấu đao khom lưng len lén hướng tới phía sau...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện