[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm
Chương 47 : Đồ cùng chủy hiện
.
Hai bên bờ Du Thủy, hai đội quân đang đứng cách một con sông đối mặt với nhau.
Thuyền hoa, non xanh nước biếc. Hu hu hu hu hu hu hu ~ Cảm động quá! Từ lần say sóng trước đây, sau khi bị hai tên chết bầm Hoàng Trung Cam Ninh trói ở trên thuyền cho ta lắc tự do cả ngày, chứng say sóng đã ổn rồi, nhưng từ lần đó ta lại mắc thêm chứng sợ ngồi thuyền. Hôm nay tâm tình tốt, ta dồn hết can đảm đặt chân lên chiếc thuyền hoa trong truyền thuyết này, ồ thơm quá, quả nhiên có phong cách, có ý vị! Đáng tiếc trên thuyền ngay cả con muỗi cái cũng chẳng có, chỉ có hai tên thô lỗ Điển Vi, Hứa Chử quả thật làm hỏng hết cả phong cảnh! Được rồi, lần sau có ra ngoài phải mang theo mỹ nữ đi cùng, cái cảm giác hai người cùng nhún ồ nhún này nhất định rất sướng, có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực. ( Người nào có thể hiểu được nhất định không phải là trai tơ )
Ngồi trên chiếc thuyền hoa mà quân ta trưng thu được dạo chơi trên sông Du Thủy, khi cách bờ một khoảng đủ để không lọt vào tầm bắn của cung thủ, ta hét to về phía quân đội Tôn Kiên ở phía đối diện “Văn Đài huynh ở đâu?”
Tôn Kiên thúc ngựa đi ra, đứng trên bờ sông đối diện với ta, “Trần đại nhân quả là nhàn nhã thoải mái thật! Không biết gọi Tôn mỗ có việc gì?”
“Văn Đài huynh tại sao lại đi vội vàng như vậy? Nếu không có chuyện quan trọng chi bằng ở lại Kinh Châu chơi vài ngày, cũng để cho Trần mỗ làm tròn trách nhiệm của chủ nhà?”
Trần Bình ngươi rốt cuộc muốn gì? Rốt cuộc đang đuổi theo ta hay chỉ là dẫn quân về phương Nam? Tốt nhất cứ giữ khoảng cách với hắn, “Ý tốt của Trần đại nhân, Tôn mỗ xin ghi nhận trong lòng! Nhưng trong nhà Tôn mỗ quả thật có chuyện quan trọng, cần phải về gấp, không dám làm phiền đại nhân!”
Ta giả vờ kinh ngạc hỏi, “Ồ? Không biết Văn Đài huynh phiền muộn chuyện gì? Có cần giúp đỡ không, đúng lúc Trần mỗ đang rảnh rỗi không có việc gì, mong được dẫn quân cùng trở về với Văn Đài huynh, giúp đỡ Văn Đài huynh một tay!”
Dẫn quân cùng trở về? Xem ra kẻ đến không phải hạng thiện lương gì! Tôn Kiên không tỏ bất cứ thái độ gì hỏi lại, “Ha ha ~ Trần đại nhân nói đùa rồi! Kinh Châu không phải đang có phản loạn hay sao? Trần đại nhân tốt nhất nên giải quyết chuyện trong nhà mình trước đi!”
Ta mỉm cười, cứ kích động ngươi một hồi, không tin là ngươi không chui vào lồng, “Văn Đài huynh không cần phải lo nghĩ, Trần mỗ vừa nhận được tin thắng trận, phản loạn ở Kinh Châu đã được bình định, không bao lâu nữa thủy quân sẽ đến tiếp ứng Trần mỗ trở về phương Nam, Văn Đài huynh có cần ngồi thuyền thuận gió mà đi không? Hành quân trên đất liền vất vả lắm đó!”
Tôn Kiên nghe xong câu này sắc mặt trở nên rất khó coi, hồi lâu sau mới miễn cưỡng cười trả lời, “Chúc mừng Trần đại nhân bình định được phản loạn. Tôn mỗ vẫn không dám làm phiền Trần đại nhân, giữa hai quân không có quan hệ gì, e là có nhiều điều bất tiện, Tôn mỗ còn có việc gấp xin cáo từ trước, lần sau lại thăm hỏi đại nhân!”
Thấy Tôn Kiên sắp quay mình rời đi, đã đến lúc ngửa bài rồi, ta cao giọng hỏi “Đừng vội đi mà, Văn Đài huynh có phải quên chuyện gì hoặc có vật gì cần phải bàn giao lại hay không?”
Bóng lưng của Tôn Kiên đang quay đi bỗng cứng đờ ra, sau đó quay người lại một cách rất không tự nhiên trả lời “Ồ? Không biết Tôn mỗ quên chuyện gì? Mong đại nhân nhắc nhở!”
Ta ra vẻ giống như chuyện chẳng liên quan đến mình rồi đóng vai người tốt nhắc nhở, “Ngọc tỷ không phải là thứ mà ai ai cũng có thể lấy được? Văn Đài huynh nếu vô tình nhặt được thì tốt nhất là nên trả lại cho triều đình! Hiện giờ bên ngoài khắp nơi đều rộ lên tin đồn. Nhỡ đâu bị khép vào tội mưu phản, đó chính là tội lớn bị chém đầu cả nhà đấy! Văn Đài huynh có phải nên làm chút gì để tránh khỏi mối nghi ngờ này không?”
Sắc mặt Tôn Kiên càng trở nên khó coi hơn, có phần thẹn quá hóa giận trả lời, “Trần đại nhân nói vậy là có ý gì? Tôn mỗ chưa từng nhìn thấy ngọc tỷ!”
Gương mặt ta đầy vẻ giễu cợt, giọng mỉa mai nói “Ồ? Thì ra Tôn đại nhân chưa từng nhìn thấy ngọc tỷ! Ta cũng tin tưởng Tôn đại nhân không phải là người mưu đồ làm phản, nhưng nói không chừng thuộc hạ nào đó của Tôn đại nhân lại giấu làm của riêng, nếu để loại tiểu nhân như vậy liên lụy Tôn tướng quân còn không phải sẽ tạo thành một vụ án oan của đại Hán trong tương lai sao, chi bằng để Trần mỗ giúp tướng quân kiểm tra để khỏi trách lầm Tôn tướng quân, nếu thật sự không có ngọc tỷ, Trần mỗ nhất định giúp tướng quân dẹp bỏ lời đồn?”
Hàn Đương ở bên cạnh nghe thấy cũng không nhịn nổi nữa bèn giận dữ hét lên, “Trần Bình, chúng ta không phải là thuộc hạ của ngươi, bằng cái gì mà ngươi nói kiểm tra thì phải cho ngươi kiểm tra? Người khác sợ ngươi chứ Hàn Đương ta chẳng hề sợ ngươi, muốn kiểm tra thì ngươi phải hỏi ta thanh đao trong tay Hàn mỗ trước đã!”
Điển Vi, Hứa Chử cùng hét lên “Câm miệng, tên thất phu ngươi dám gọi thẳng tên húy của đại nhân, thật đáng tội chết!”
Ta vẫy vẫy tay ngăn cản Hứa Chử Điển Vi, khóe miệng lóe lên một nụ cười xem thường “Ồ? Cái tên gì gì đó, thân phận của ngươi là gì thế? Ngươi cũng xứng nói chuyện với ta sao? Kích động như vậy có phải trong lòng có điều mờ ám không dám cho người khác biết phải không?”
Hàn Đương bị ta chọc giận tới mức tím tái mặt mày, một tay chỉ về phía ta, miệng lắp bắp nói không thành lời “Ngươi ... ngươi ... ngươi… “
Tôn Kiên vỗ vai Hàn Đương, làm dịu lại tâm tình của thuộc hạ rồi hướng về phía ta chắp tay nói, “Không cần làm phiền đến đại nhân, cây ngay không sợ chết đứng, Tôn mỗ xin cáo từ, lần sau gặp lại sẽ thỉnh giáo đại nhân sau”. Nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Hi hi ~ Chúng ta sẽ gặp lại nhau rất nhanh thôi, “Tôn đại nhân thượng lộ bình an! Hi vọng Tôn đại nhân có thể bình an mà về đến Giang Đông!”
Trở về hàng ngũ, Tôn Kiên và Trình Phổ, Hàn Đương đều ủ rũ mặt mày, ai cũng trầm ngâm không nói.
Hàn Đương thấy bầu không khí nặng nề như vậy mới mở miệng phá vỡ sự yên lặng “Chúa công, chuyện ngọc tỷ đã bại lộ, hiện giờ chúng ta bị Trần Bình nhìn chằm chằm vào, nên làm gì mới được?”
Tôn Kiên lắc đầu không nói. Hiện giờ chỉ có cách phái người đoạn hậu, cố gắng hết sức ngăn cản để kéo dài thời gian Trần Bình sang sông còn quân chủ lực nhanh chóng trở về Giang Đông, nhưng những lời này tự mình nói ra thì không ổn, người ở lại đoạn hậu e là cửu tử nhất sinh!
Trình Phổ thấy Tôn Kiên không nói bèn suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi mở miêng nói “Chúa công, hiện giờ chỉ có thể phái người đoạn hậu, ngăn cản Trần Bình vượt sông còn quân chủ lực nhanh chóng Nam hạ trở về Cửu Giang!”
Hàn Đương nghe xong bèn xung phong “Chúa công không cần lo âu, cứ để thuộc hạ đoạn hậu. Thuộc hạ đang muốn đánh với tên Trần Bình đó, dùng máu để rửa nỗi nhục của mình!”
Tôn Kiên nhìn Hàn Đương, vỗ vai Hàn Đương nói “Người anh em tốt, mọi chuyện phải nhờ vào ngươi rồi, nhất định phải sống sót trở về! Ta ở Cửu Dương chờ ngươi!”
Hàn Đương gật đầu trả lời “Chúa công yên tâm đi, Hàn Đương ta không chết một cách dễ dàng vậy đâu, ngược lại ta muốn xem thử Trần Bình kia có lợi hại như lời đồn không. Nếu lỡ như hôm nay ta chiến tử tại nơi này, tương lai chúa công phải cẩn thận tên Trần Bình. Kiếp sau Hàn Đương nguyện đi theo chúa công khai thiên lập địa, chúa công bảo trọng”. Nói xong bèn gọi binh mã của mình chuẩn bị đi quyết chiến.
Tôn Kiên nhìn bóng lưng Hàn Đương đã đi xa mà sững sờ, có phải mình đã làm sai rồi không? Chẳng lẽ chỉ vì ngọc tỷ mà vứt bỏ huynh đệ sao?
Trình Phổ thấy Tôn Kiên vẫn còn đang đứng ngẩn ra mới vội vàng nói “Chúa công, mau mau lên đường thôi! Đừng để phụ lòng Nghĩa Công (Hàn Đương) huynh đệ tranh thủ cho chúng ta chút thời gian!”
Tôn Kiên chợt bừng tỉnh “Trần Bình hắn bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, toàn quân hành quân tốc hành tiến lên, trong đêm đột kích huyện Tân Dã rồi ở nơi đó nghỉ ngơi một đêm, nhân tiện bổ sung lương thảo!” Trần Bình ngươi đã thích lo chuyện bao đồng vậy ta cũng không khách khí, không làm lãnh địa của ngươi loạn đến nghiêng trời lệnh đất thì ta không phải họ Tôn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện