[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm
Chương 42 : Anh hùng thiên hạ!
.
Tháng bảy, các châu quận ở Quan Đông đều khởi binh để đánh dẹp Đổng Trác, tôn Viên Thiệu lên làm minh chủ, uống máu ăn thề.
Viên Thiệu hăng hái, lên đài hô to:" Thiệu ta dù bất tài, có điều các vị đã đề cử Thiệu làm minh chủ, có công sẽ được thưởng, có tội phải chịu phạt giống nhau. Quân phải có kỷ luật, tất cả mọi người đều phải tuân thủ, không được vi phạm."
Mẹ! Ngươi còn tưởng ngươi được coi trọng! Dù sao ta cũng chỉ là đến xem náo nhiệt thôi. Trận chiến lưu danh thiên cổ kia mà, vẫn nên đến hiện trường để tham quan học tập, so với trên phim chắc chắn đã nghiền hơn nhiều! Ta lập tức theo mọi người cùng nhau hô lên:" Tuân mệnh chủ tướng."
Viên Thiệu lại nói tiếp:" Đệ đệ của Ta là Viên Thuật sẽ quản lí lương thảo, cung cấp cho các doanh trại, không để bị thiếu thốn. Càng cần hơn nữa là ta tìm một người làm tiên phong, khiêu chiến ở cửa sông Tị. Bố trí người ở các nơi hiểm yếu, sẵn sàng tiếp ứng."
Một tráng sĩ trung niên thân thể cao lớn bước ra:" Kiên xin nguyện làm tiên phong!"
Người này chính là Tôn Kiên? Quả nhiên là giống như ta tưởng tượng. Hê hê, mãnh nam, ngươi phải cố biểu hiện cho tốt nha!
" Đại nhân, Kinh Châu có việc gấp, man di Vũ Lăng phản loạn rồi!" Một tên lính liên lạc thở hỗn hển chạy đến bên người ta, khiến mọi người đều hướng mắt về phía này.
Thật tốt quá! Nhóc con nhà ngươi có tiền đồ, có thể chạy đến trong trường hợp tạo được muôn người chú ý, trở về nhất định trọng thưởng. Khoái Việt bên kia nắm giữ thời cơ thật tốt! Ta lập tức tỏ ra kinh ngạc, rung động," Cái gì? Man di Vũ Lăng tạo phản?" Nói xong sốt ruột đi đi lại lại vài vòng, đem tâm tình của mọi người đều bị khuấy động lên, sau hướng tới mọi người xung quanh vái chào:" Các vị, Kinh Châu có biến, Trần mỗ bị bất đắc dĩ cần phải điều động binh mã trở về để bình định phản tặc. Hi vọng các vị và minh chủ thứ lỗi." Nói xong cũng không đợi người khác lên tiếng, ta lập tức hạ lệnh:" Tử Hiếu, Tử Liêm, ngươi đợi dẫn ba vạn binh sĩ chạy về Kinh Châu, hết thảy nghe điều khiển của Dị Độ!"
"Tuân lệnh!" Bốn người lập tức điểm binh đi, mọi người cũng ngại ngùng không ngăn trở!
..............................
Lạc Dương.
"Thừa tướng, vừa nhận được cấp báo, mười tám lộ chư hầu Quan Đông khởi binh phát động phản loạn, đang hướng cửa quan Tị Thủy mà đến." Lý Nho vội vàng tiến vào phủ Thừa tướng nói.
"Cái gì? Đồ khốn!" Đổng Trác tức giận ném chén trà cầm trong tay xuống vỡ tan!
"Nghĩa phụ chớ lo, chư hầu quan ngoại trong mắt Bố ta chỉ là chuyện vặt, mong được chiến Hổ chi sư, tận giết thủ lĩnh của bọn chúng, treo tại cửa nhà ta." Lữ Bố thẳng người tiến ra.
"Giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu, Hoa Hùng mong được làm tiên phong, tận sức chém thủ cấp chư hầu!"
Đổng Trác nghe vậy hớn hở:" Tốt, ta phong ngươi làm Hiệu úy Kiêu kỵ, lãnh năm vạn binh đi trước nghênh địch."
Lý Nho bên cạnh vội nhắc nhở:" Hoa tướng quân, chư hầu còn lại đều không đáng sợ, nhưng cần phải cẩn thận thứ sử Kinh Châu Trần Bình, suy cho cùng không phải tự nhiên có thể có tiếng tăm như thế."
"Hừ, ta đang muốn chiến một trận với hắn đây."
........................
Ta đang lúc nhàm chán ngồi trong đại trướng trung tâm cùng các chư hầu, uống rượu làm vui. Phiền à! Một là hồi lâu rồi mà chưa có danh tướng nào đánh hạ được cửa ải Tị Thủy, đến lúc Lữ Bố đến rồi làm sao mà lăn lộn được? Binh mã của Công Tôn Toản còn chưa tới, phỏng chừng Lưu Bị, Quan Vũ với Trương Phi có khả năng sẽ cùng đến với hắn! HOHO~ nghĩ đến trận chiến tam anh đấu Lữ Bố sẽ sướng lắm đây, đợi lúc đó ta sẽ cổ vũ cho các ngươi! Lữ Bố, Ta sẽ ủng hộ tinh thần ngươi~
Lúc này, một tên lính liên lạc chạy vào thét lên, "Minh chủ, Tôn tướng quân thua trận, đội thiên tướng đã vỡ rồi!"
Viên Thiệu nghe thấy thế vô cùng kinh ngạc, Tôn Kiên được xưng là mãnh hổ Giang Đông, sao lại thua trận? Chẳng lẽ là Lữ Bố lãnh binh đến đây? "Cái gì? Tôn Văn Đài sao lại bại được? là Tặc phương nào lãnh binh?"
"Tướng địch tự xưng là Hoa Hùng!"
"Hoa Hùng? Chưa nghe nói qua người này bao giờ. Chẳng lẽ Tôn Văn Đài lại thua bởi một tên tiểu tốt hoàn toàn không có danh tiếng?"
"Cẩu tặc Viên Thuật, ta phải giết ngươi!"
Viên Thuật thấy Tôn Kiên lao thẳng về phía mình, sợ đến chạy loạn trong trướng.
Ta trốn ở một góc tối âm thầm sung sướng. Cố lên! Cố lên! Chém chết hắn! Nhất định phải chém chết hắn! Tình cảnh náo nhiệt như vậy khó có dịp được nhìn thấy ~ này ~này~ Viên Thiệu, ngươi không cần nhiều chuyện được không?
Viên Thiệu vội tiến lên ngăn cản Tôn Kiên, "Văn Đài có chuyện gì mà giận dữ như thế?"
"Ngươi, cẩu tặc này không phát lương thảo, khiến quân ta đại bại, không giết hắn há không phụ lòng anh em của chúng ta đã chết đi hay sao?"
"Có việc này sao?"
Viên Thuật thấy Tôn Kiên tức giận như thế, không cũng không dám thừa nhận, đành phải tìm kẻ chết thay, "Mỗ gia không biết, lương thảo nhất định là do thuộc hạ tham lam tư lợi quân lương, mỗ gia nhất định chém người này, để an ủi bộ hạ đã chết trận của tướng quân."
Viên Thiệu biết sự không ổn này nhất định là do em trai mình đỏ mắt với quân công của người khác, việc này tám chín phần mười là hắn làm. Có điều anh em lại không thể không cứu, đành phải giảng hòa," Văn Đài bớt giận, việc lớn không thành, không thể nội đấu. Việc này nhất định là do bọn thuộc hạ làm, ta nhất định sẽ chém người nàyđể an ủi bộ hạ chết trận của Văn Đài trên trời linh thiêng, Văn Đài cho bản minh chủ một chút thể diện, việc này đến đây cho qua đi!"
"Hừ!" Tôn Kiên đã qua lúc lửa giận nhập đầu, cũng biết không thể giết Viên Thuật khi đang trong đại trướng trung tâm được, đành phải tạm thời bỏ qua.
Ai ~ Tôn Kiên ngươi quả thật không có khí phách rồi! Khinh bỉ ngươi ~
" Chuyện gì mà náo nhiệt thế?" Một tướng quân đội mũ bạc vén trướng bước vào, theo sau còn có ba tráng sĩ.
Ủa ? Vành tai dài chạm vai? Tay dài quá gối? Giặc tai to? Đây chính là Công Tôn Toản sao? Hai người khác chính là Quan Vũ, Trương Phi? Dường như không đúng à? Quan Vũ râu rậm còn có thể xác định được, còn một người tướng mạo anh tuấn trẻ tuổi kia là ai? Trương Phi không phải là râu quai nón hay sao? Chẳng lẽ đây là Triệu Vân? thôi, quan tâm gì hắn là ai, Lưu Bị, ngươi cũng đừng để ta bắt được cơ hội!
"Thì ra là Bá Khuê tướng quân đến rồi. Không có việc gì, chỉ là một trận thua nhỏ mà thôi." Viên Thiệu thấy Công Tôn Toản đến, lập tức tới nghênh đón. Nhìn thấy phía sau Công Tôn Toản còn có ba người theo sau cùng tiến vào trướng, không biết là người phương nào, liền mở miệng hỏi:" Phía sau Công Tôn tướng quân là người phương nào?"
"Bạn tốt đồng môn từ thuở nhỏ của Mỗ gia, trước làm huyện lệnh Bình Dương tên Lưu Huyền Đức, dòng dõi Trung Sơn Tĩnh vương!"
"A! Tức là dòng dõi hoàng thất nhà Hán, ban cho ngồi!"
Có xuất thân tốt chính là thật tốt a! Ta sau này có cần nói chính mình là khai quốc Trần Bình không nhỉ? Được rồi, nào có chuyện cùng tên với tổ tông đâu, lúc đầu sao lại không lấy tên khác ~ Hối hận thì đã muộn!
Chính trong lúc nói chuyện, bên ngoài lại có tiếng ồn ào, một sĩ tốt chạy vào hô lên," Minh chủ, Hoa Hùng khiêu chiến ở bên ngoài!"
"Hừ, dám kiêu ngạo như thế! Ai nguyện ý xuất chiến?"
"Tiểu tướng Du Thiệp mong được chiến!"
"Tốt! Chúng ta cùng ra xem chiến đấu, trợ uy cho tướng quân!"
Rốt cục cũng đến lúc trình diễn động tác rồi, ta vội chen đến hàng trước.
Mẹ, cũng quá nhanh đi? Chiêu thứ nhất chém thẳng vào, chiêu thứ hai cắt ngang cản, chiêu thứ ba... Đầu người rơi xuống đất!
"! ! ! ! ! ! !" Ta mặc niệm cho ngươi~
"Ta có thượng tướng Phan Phụng, có thể chém Hoa Hùng!" Hàn Phức tự tiến cử một tướng.
Càng vui, cứ đăng kí đi~ ta nói các ngươi cũng nên phái chút cao thủ lên có được không? Như thế này nhìn rất không đã mắt!
Người này ở bên cạnh Viên Thiệu bất đắc dĩ thét lên, "Đáng tiếc, thượng tướng Nhan Lương, Văn Xú lại không có ở đây, có được bọn họ sợ gì Hoa Hùng! Còn có ai có thể chiến một trận nữa không?"
Ánh mắt mọi người đồng thời tập trung đến một người...
Này này này~~ các ngươi nhìn ta làm gì? Ta là người yêu thích hòa bình!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện