[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm

Chương 38 : Cháy nhà hôi của

Người đăng: 

.
"Dị Độ, truyền lệnh ta, tập kết lục quân Kinh Châu chuẩn bị đưa quân lên bắc, điều gấp Cam Ninh về Tương Dương, đảo Quân Sơn do Vương Uy đóng giữ". "Vâng, đại nhân!" Đợi Cam Ninh chạy về Tương Dương, ta lần nữa triệu tập Khoái Việt và Điển Vi, tất cả 4 người cùng nhau nghị sự. "Hưng Bá, ngươi dẫn man binh làm tiên phong lên bắc, ta dẫn đại quân đi chậm theo sau. Nếu trong kinh xảy ra loạn lạc thì ngươi dẫn man binh thừa dịp loạn cướp bóc gia tài của hoạn quan và kho sách của hoàng gia. Nhớ kỹ, phải thu thập toàn bộ thư giản ghi chép về kĩ thuật thủ công và địa lý con người trong kho sách, còn lại có thể mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu. Khi nghe thấy tin tức ta bị hành thích trọng thương lập tức lấy cớ này lãnh binh trở lại Kinh Châu". "Vâng, đại nhân!" "Hiền đệ, ngươi ẩn thân trong quân cùng đi với ta, duy trì liên lạc với Dị Độ, nếu trong kinh xảy ra biến loạn thì ngươi lập tức hành thích ta". "Đại ca, thật sự cần ta hành thích ngươi?" "Ngươi cứ làm theo dặn dò của ta là được rồi!" Không được, ta không yên tâm về khả năng hiểu vấn đề của Điển Vi, lại bổ sung một câu, "Đâm ta bị thương là được rồi!" Lại bổ sung câu nữa, "Đừng đâm chỗ yếu hại!" "Biết rồi, đại ca!" "Dị Độ, gián điệp trong kinh tạm thời do ngươi thống lĩnh, lúc nào cũng phải chú ý tin tức. Trong kinh nổi loạn thì lập tức thông báo cho Tiểu Cường. Sau khi ta bị ám sát thì lập tức tung tin tức ra khắp kinh thành". "Vâng, đại nhân!" Hê hê, dù sao Lạc Dương cũng không giữ được, thay vì để Đổng mập mạp chiếm lợi không bằng tự mình chiếm còn hơn. Dù sao man binh cũng không hiểu pháp luật, Cam Ninh xuất thân thủy tặc, đến lúc đó ta đang nằm trên giường dưỡng thương, ai cũng không thể trách đến trên đầu ta được, ha ha ha ha ha ha ha ha, ta đúng là thiên tài... Vài hôm sau, Cam Ninh dẫn man binh lên bắc, ta áp đại quân đi chậm theo sau, quân tiên phong tiến thẳng đến kinh thành... Kinh thành Lạc Dương. Hà Tiến nhận được tin tức Đổng Trác, Trần Bình, Đinh Nguyên khởi binh vào kinh liền tụ họp các đại thần để nghị luận. Ngự sử Trịnh Thái can gián: "Đổng Trác là lang sói, rước vào kinh thành sẽ ăn người khác. Trần Bình là hổ báo, lại có quan hệ cũ với Trương Nhượng, làm sao tin được?" Tiến đáp: "Ngươi đa nghi, không đủ mưu việc lớn. Trần Bình là cháu ta, cựu bộ của Hoàng Phủ tướng quân, hắn và bọn hoạn quan Trương Nhượng chỉ diễn trò lá mặt lá trái, sao không thể tin được?" Lư Thực cũng can gián: "Thực biết tình tình Đổng Trác, ngoài mặt hiền lành trong lòng ác độc, nếu vào đến cấm đình nhất định sẽ sinh họa. Không bằng lệnh hắn chớ đến, tránh gây ra họa". Tiến không nghe, Trịnh Thái, Lư Thực đều từ quan mà đi. Đại thần triều đình từ quan quá nửa. Đám Trương Nhượng biết ngoại binh đến liền cùng bàn bạc: "Đây là mưu của Hà Tiến, binh của Trần Bình thế yếu, không đủ để chống cự, chúng ta không hạ thủ trước thì sẽ bị diệt tộc". Thế rồi bọn họ mai phục năm mươi vệ sĩ bên trong cửa Gia Đức, cung Trường Lạc, giả lệnh thái hậu triệu kiến Hà Tiến. Khi Hà Tiến tới, Thượng phương giám Cừ Mục rút kiếm chém Tiến trước điện Gia Đức. Tuyên cáo: "Hà Tiến mưu phản, đã đền tội rồi!" Các tướng Ngô Khuông, Trương Chương dưới tay Tiến nghe tin Tiến bị hại liền dẫn binh vào cung... "Đại nhân, trong kinh cấp báo. Đại nhân liệu sự đúng như thần vậy, đại tướng quân Hà Tiến bị giết, thuộc cấp của hắn đang dẫn binh tấn công hoàng cung". Khoái Việt hưng phấn chạy vào. "Biết rồi, bên chỗ Hưng Bá kia chắc đã bắt đầu rồi! Chúng ta cũng hành động theo kế hoạch!" Nghe thấy tin tức này ta không hề cảm thấy vui vẻ, mặc dù có chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng vẫn cảm thấy vô cùng cô đơn và đau thương. &&&&&&&&&&&&&&&&&&&& "Túc hạ quả nhiên là nhân tài, là trụ cột tương lai của triều đình Đại Hán ta, hãy xưng tên ra, ta sẽ thượng báo Hoàng thượng khen thưởng công lao chém giặc bình loạn". "Viễn Chí, Trần Bình, tên hay tự đẹp, mong ngày sau ngươi có thể lập được công lao như nguyên huân khai quốc Trần Bình của Đại Hán. Tướng quân ở xa tới mệt nhọc, mời đến phủ của ta nghỉ tạm, đợi ta lên điện báo công cho ngươi. Người đâu, dẫn tướng quân Trần Bình đến phủ ta nghỉ ngơi". "Viễn Chí, không cần câu nệ như thế, ta và Hoàng Phủ tướng quân luôn luôn giao hảo, tính ra gọi ngươi một tiếng hiền chất cũng không quá đáng". "Người một nhà không cần phải nói những lời này, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Có hài lòng với con bé hầu gái kia không?" "Ha ha, không thành vấn đề, hiền chất cứ đợi tin lành, chuyện này cứ để đấy cho thúc thúc". Đã như vậy thì hiền chất cứ nghỉ ngơi cho tốt, có nhu cầu gì chỉ việc phân phó Xuân Lan là được. Đúng rồi, chuyện cầu hôn nhà họ Thái đã đồng ý, hê hê, hiền chất cứ việc yên tâm an dưỡng thân thể. Chúng ta ra ngoài trước, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa". ********************** Từng cảnh tượng gặp gỡ qua lại với Hà Tiến tái hiện trước mắt ta, một loại cảm giác chán ghét, uể oải và tự trách dần dần dâng lên. Ta thật là một tiểu nhân hèn hạ vô sỉ vì tư lợi sao? Trước kia ta không phải như vậy! Chẳng lẽ là môi trường đã làm ta thay đổi lớn như thế? Ta xót xa, ta giận dữ, đến cùng đây là lỗi của môi trường hay là lỗi của chính ta? Hà Tiến hoàn toàn có thể không chết, với vị thế và sức mạnh của ta bây giờ, ta hoàn toàn có thể ngăn cản Hà Tiến phạm loại sai lầm cấp thấp này, dù sao Hán triều là hết thuốc chữa rồi, cùng lắm mình chờ thêm một thời gian nữa là được. Nhưng ta không làm như vậy, không làm như vậy! Hôm nay đã hy sinh một Hà Tiến, ngày mai lại phải hy sinh ai nữa? Ta còn phải đạp lên thi thể của bao nhiêu người để bò lên cao đây? Ta còn có thể chịu đựng cuộc sống tranh giành quyền lợi, đấu tranh quyền mưu này bao lâu nữa? "Đại nhân, ngài không sao chứ?" Phát hiện tâm tình ta không tốt, Khoái Việt bên cạnh lo lắng hỏi. "Ờ, à, không sao. Ngươi đi làm việc đi, thực hiện theo kế hoạch!" "Đại nhân bảo trọng, thuộc hạ cáo lui!" Sai thân vệ mang một chậu nước lạnh tới, rửa mặt xong cuối cùng tâm tình ta cũng bình tĩnh lại một chút. Nhìn bóng mình dưới nước, ta thì thào tự nói: Trần Bình ơi Trần Bình, ngươi phải kiên cường một chút, đấu tranh chính trị chính là dơ bẩn tàn khốc như thế, không muốn trở thành bàn đạp tiến thân cho người khác thì phải tàn nhẫn hơn người khác. Một thời gian là sẽ quen với tất cả những chuyện này, đến lúc chính mình đã tê liệt thì sẽ không còn nghĩ nhiều như vậy nữa... Đêm tối hoàn toàn tĩnh lặng, bất chấp tiếng bếp lửa vẫn lách tách và tiếng hô khẩu lệnh tuần tra của lính gác thỉnh thoảng lại vang lên... "A a a a a..." Một tiếng kêu thảm kinh thiên động địa vang lên từ phía soái doanh. "Có thích khách..." "Bảo vệ đại nhân..." "Bắt thích khách!" Doanh trại lập tức náo động, vô cùng hỗn loạn. Sau một lát, hiệu quả diễn tập thực chiến bình thường mới được thể hiện, trong tiếng quát hét của các sĩ quan cấp thấp, quân doanh từ từ khôi phục bình tĩnh, các binh lính trở về đơn vị của mình, kiểm tra lẫn nhau xem có xuất hiện khuôn mặt xa lạ nào hay có thiếu ai không. Quan binh tuần tra nhanh chóng phong tỏa cửa ra của các doanh, cả doanh trại đều châm đuốc, cả khu vực đèn đuốc sáng choang. Trong doanh chủ soái. Đau quá!!! Điển Vi, con bà nhà ngươi! Ta không cho ngươi đâm chỗ yếu hại, vậy mà tên rác rưởi nhà ngươi lại đâm một đao vào đúng cái bàn tọa cao ráo săn chắc của ta, ta nhất định sẽ trả thù ngươi, ngươi chờ đấy! A a a a, đau quá, đau quá...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang