[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm

Chương 37 :  Mưu kế buồn bực nhất

Người đăng: 

"Trần đại nhân, khi không mời lão phu tới đây như thế là có dụng ý gì?" Thái Ung nhìn ta với vẻ mặt oán giận. Ha ha, xem ra nộ khí không nhỏ! Không phải là Điển Vi dùng thủ đoạn bạo lực cái gì rồi chứ? "Nhạc phụ..." "Không dám nhận, bây giờ lão phu còn không phải nhạc phụ ngươi, chỉ sợ tiểu nữ không với cao được!" Lão già chết tiệt, không phải vì thể diện của Văn Cơ thì lão sống hay chết cũng liên quan quái gì tới ta. Cứu mạng ngươi mà ngươi còn hống hách nữa chứ, cẩn thận không bố bí mật giải quyết ngươi đấy! "Không biết tiểu tế có gì thiếu sót về lễ số làm nhạc phụ tức giận như thế?" "Hỏi chính ngươi ấy, hừ!" Nhảm nhí, chính ta đương nhiên là biết, có điều kịch thì vẫn phải diễn đủ, ta bày ra một bộ mặt nghiêm khắc hung tợn nhìn Khoái Việt và Điển Vi nói: "Không lẽ là hai ngươi không tận lực làm việc, đắc tội nhạc phụ của ta rồi?" Điển Vi còn muốn phân trần Khoái Việt bên cạnh đã kín đáo kéo áo Điển Vi giành trả lời trước, "Là thuộc hạ hành sự bất lực, Thái lão tiên sinh khăng khăng không muốn đến Kinh Châu, thuộc hạ sợ không hoàn thành nổi nhiệm vụ mời Thái lão tiên sinh đến Kinh Châu làm khách của đại nhân nên đã dùng chút thủ đoạn làm Thái lão tiên sinh không vui, Việt ở đây xin lỗi Thái lão tiên sinh, xin đại nhân trách phạt!" "Cái gì xin lỗi với không xin lỗi, kể cả xin lỗi thì cũng nên là hắn, không có thụ ý của hắn thì làm sao các ngươi dám bắt ép ta tới đây? Ta còn chưa già đến mức hồ đồ. Hừ!!" "! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Xem TV không phải thấy chỉ cần diễn một đoạn Song Hoàng như vậy là có thể lừa dối được sao? Là trên TV diễn quá ngớ ngẩn hay là lão già họ Thái quá thông minh đây? Kể cả ngươi biết cũng không cần nói ra được không? Mọi người đều có thể xuống thang! Bây giờ làm cho ta khó xử quá! Ngươi đã bướng bỉnh như vậy thì chúng ta vẫn nên nói rõ ràng là hơn, "Không sai, chuyện không liên quan đến bọn họ, là ý của ta! Tin rằng nhạc phụ đã biết chuyện Thánh thượng băng hà rồi đúng không?" "Biết thì sao?" "Thánh thượng chưa lập thái tử mà đã về tây, Hà đại tướng quân muốn lập hoàng tử Biện, Thập Thường thị muốn lập hoàng tử Hiệp, chỉ sợ kinh thành lập tức sẽ gió tanh mưa máu!" "Lúc này chính là lúc chúng ta bảo vệ xã tắc, tận trung cho Đại Hán ta, há có thể chỉ lo thân mình?" "Không sai, chúng ta thân là bề tôi nhà Hán, trong lúc xã tắc nguy nan này phải xả thân báo đáp, nhưng có cần phải kéo cả người nhà vào theo không?" "Cái này..." "Nhạc phụ, ngài cứ an tâm thoải mái ở đây đi! Chuyện của triều đình ta sẽ chống đỡ!" Có mà điên, diệt vong càng sớm càng tốt, ta làm hoàng đế, con gái ngươi làm hoàng hậu, ngươi làm quốc trượng, tiền đồ đúng là tốt đẹp biết bao! "Hiền tế, hết thảy đều trông chờ vào ngươi!" Yên tâm đi, để thượng được con gái ngươi, ta sẽ cố gắng!!! Nhìn về phía xa giá phía sau lão già Thái, bà xã tương lai của ta chắc đang ở trong đó, lại quay đầu lại nhìn Thái Ung chằm chằm với vẻ mặt mong chờ, vẻ mặt của ta rõ ràng như vậy, ngươi nên biết là ý gì chứ? "Xin tướng quân tự trọng, chớ làm chuyện vượt qua lễ số!" ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Ta muốn đá chết ngươi! %%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%% "Đại nhân, có người tự xưng là từ trong kinh đến yêu cầu gặp mặt đại nhân!" Quản gia chạy vào chuyển lời. "Người nào?" "Đối phương không chịu nói, chỉ nói đại nhân thấy cái này tự nhiên sẽ cho gặp!" Quản gia đưa một sợi dây chuyền có khảm một viên đá mắt mèo rất lớn lên. Ta cầm lấy xem, nhìn rất quen mắt. Nhớ ra rồi, là sợi dây chuyền nổi bật nhất trong số châu báu năm đó ta đưa cho Trương Nhượng, xem ra là Trương Nhượng phái người đến rồi. "Đưa người đó vào phòng sách phụng trà, những người khác không được đến gần phòng sách!" "Vâng, đại nhân!" ... "Ra mắt đại nhân!" "Không cần đa lễ, Trương công công có chuyện gì cần ngươi chuyển lời?" "Chiếm kinh thành! Trương công công hi vọng đại nhân lập tức dẫn quân vào kinh, chỉ cần thành công thì chức vụ đại tướng quân tiếp theo chính là đại nhân rồi!" Hê hê, vào kinh! "Mời hồi đáp Trương công công, ít ngày nữa Trần mỗ sẽ dẫn quân lên bắc!" "Không cần, Trương công công lệnh cho tiểu nhân bồi đại nhân cùng về kinh, ngày nào quân của đại nhân chưa tới ngày đó tiểu nhân chưa được trở lại kinh thành!" Mẹ! Lại còn dám ép ta, ngươi cứ ở đấy mà đợi! "Cũng tốt, có điều binh mã tập kết cần thời gian nhất định, tiên sinh cứ ở tạm trong quý phủ đã!" "Tạ ơn đại nhân!" ... "Đại nhân, lại có một vị tự xưng từ kinh thành đến đưa tới một phong mật hàm, yêu cầu đích thân giao cho đại nhân!" Quản gia lại một lần nữa chạy tới thông báo! Xem ra Hà Tiến rốt cục không nhịn được rồi, chắc Đổng Trác cũng nhận được mệnh lệnh dẫn quân vào kinh rồi! "Biết rồi! Dẫn vào phòng sách, bất kì ai không được tới gần. Đặc biệt là người lần trước đến kia!" "Vâng! Người lần trước đến vẫn có người quan sát chặt chẽ, sẽ không để hắn chạy loạn!" ... "Ra mắt đại nhân, đại tướng quân có mật hàm giao cho đại nhân!" Nhận lấy xé ra xem, quả nhiên là yêu cầu ta lãnh binh vào kinh. "Đại tướng quân còn đưa mật hàm cho ai nữa?" "Tiểu nhân không biết!" "Ngươi chuyển lời cho đại tướng quân giúp ta, Trần mỗ nghe lệnh làm việc!" "Vâng!! ... Lần nữa triệu Khoái Việt và Điển Vi đến, nói chuyện với bọn họ một lượt rồi hỏi: "Các ngươi thấy thế nào?" Điển Vi lập tức ồn ào: "Đại ca nói làm thế nào thì làm thế ấy!" Ờ, ý kiến của ngươi coi như không có! Ta nhìn về phía Khoái Việt. Khoái Việt suy nghĩ một chút rồi đáp lời, "Đại nhân, sợ là chúng ta không thể không vào kinh, chỉ có thể đặt cửa một bên, nếu không bất kể bên nào thắng thì chúng ta cũng không có kết quả tốt!" "Nếu như hai bên đều không thắng nổi?" "Đều không thắng nổi? Đại nhân, ý ngài là?" "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau!" "Đại nhân muốn làm con chim sẻ đó?" "Muốn thì muốn! Đáng tiếc sức mạnh của chúng ta bây giờ không đủ, vừa nhận được mật báo, hai trăm ngàn quân biên phòng Tây Lương của Đổng Trác đang tập kết, mục tiêu rất có thể chính là kinh thành. Với sức mạnh của chúng ta hiện nay còn không thể đối đầu với Đổng Trác!" "Đại nhân, nhưng nếu như chúng ta không vào kinh thì sẽ rơi vào tội danh kháng mệnh không tuân, điều này rất bất lợi đối với tương lai của đại nhân!" "Đúng vậy! Chính là phải tìm một cái cớ thích hợp! Kỳ thực từ lâu ta đã nghĩ đến một biện pháp, nhưng ta hi vọng tốt nhất là không cần dùng đến phương pháp này!" "Không biết là biện pháp gì?" Ta cúi đầu yên lặng, hồi lâu mới nói ra, "Khổ nhục kế!" "Như thế nào?" Ta nhìn về phía Điển Vi, "Có người hành thích, thứ sử đại nhân bị trọng thương!" Điển Vi lập tức căng thẳng nhìn xung quanh, "Ai dám hành thích đại ca? Ta phải băm hắn thành thịt nát!" "Ngươi!" Điển Vi nhìn ta với vẻ mặt tủi thân, "Ta? Ta tận trung với đại ca, sao lại làm ra việc này?" "Không tin ngươi hỏi Dị Độ, xem hắn có biện pháp nào để ngươi không cần ám sát ta hay không!" Điển Vi nhìn Khoái Việt với vẻ mặt kỳ lạ, Khoái Việt trầm tư một lúc lâu rồi bất đắc dĩ ngẩng đầu, "Thuộc hạ vô năng, chỉ có thể làm đại nhân phải vất vả!" "Tốt, hôm nay mới phát hiện ngươi ác độc như thế, dám xui khiến ta hành thích đại ca, ta giết ngươi trước!" Nghe vậy Điển Vi lập tức vươn tay tóm được cổ Khoái Việt lắc mạnh! Cố lên! Cố lên! Điển Vi, ta ủng hộ ngươi! Khoái Việt, đáng đời ngươi, ai bảo không nghĩ ra cách gì khác, ta sẽ mặc niệm cho ngươi...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang