[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm

Chương 34 : Súc thế

Người đăng: 

.
Nhìn đám hổ sói chi sĩ còn lại này,quả thật không tồi, rất tuyệt! Vẻ mặt những người mới tuyển vào đều rất dũng mãnh, đều là hạng người thân thủ khỏe mạnh, có tiền đồ! Chỉ cần huấn luyện tử tế một phen là nhất định sẽ trở thành bộ đội chủ bài chuyên công thành phá trại hãm trận giết địch của ta! Thấy mọi người đều nhìn ta với vẻ mặt hưng phấn, có phải nên nói gì đó hay không? Ta ướm giọng khục khục vài cái, lấy giọng cao nhất, ta nói, "Hôm nay, có thể đứng ở đây đều là người thắng! Nhưng các ngươi còn chưa giành được thắng lợi cuối cùng. Đừng tưởng rằng đánh bại đối thủ cạnh tranh của các ngươi là các ngươi đã có thể vào được Hổ Báo kỵ, nơi này không chỉ cần tinh nhuệ mà là cần tinh nhuệ trong tinh nhuệ! Sau này còn sẽ có huấn luyện cực kỳ tàn khốc chờ đợi các ngươi, chỉ có những người có thể vượt qua mới có tư cách gia nhập, nói với ta, các ngươi có tự tin hay không?" "Có!" "Chưa ăn cơm à? To tiếng một chút, ta không nghe thấy!" Tiếng hét rung trời như núi hú biển gào đập vào tai ta: "Có, có, có!" "Rất tốt, hi vọng các ngươi đều trở thành ưu tú thực sự! Trọng Khang, sau này những người này đều giao cho ngươi! Huấn luyện bọn họ cho tốt, đừng làm cho ta thất vọng!" Nghe vậy Hứa Chữ lập tức vui vẻ đến mức tít mắt, ngó chư tướng với vẻ mặt đắc ý, giọng nói như chuông đồng vang lên, "Thuộc hạ nhất định sẽ huấn luyện các binh sĩ này thành hổ sói chi sĩ, làm tặc khấu thiên hạ nghe thấy Hổ Báo kỵ lập tức sẽ kinh hoàng biến sắc!" Hưng phấn như vậy cơ à? Nhưng ta vẫn thích lấy tấn công ngươi làm niềm vui mà, "Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần mỗi người đều có thể đạt được yêu cầu. Lên núi có thể đánh hổ, xuống nước có thể bắt rồng, cưỡi ngựa có thể ngủ được, bắn tên không cho ruồi bay là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, không làm được thì đến Kinh Nam làm dã nhân". "Phụt!" Thái Sử Từ bên cạnh vừa nhấp một ngụm trà lập tức phun ra hết. Sắc mặt Hứa Chữ lập tức biến thành màu đất, hung hăng trợn mắt nhìn Thái Sử Từ, rồi lập tức lắc đầu như trống lắc, vô cùng khiêm nhường nói với ta, "Thuộc hạ tuổi trẻ bồng bột, còn không thể đảm đương trọng trách, còn phải hộ vệ an toàn cho đại nhân, không thể phân thân. Tử Nghĩa huynh tuổi trẻ tài cao, cưỡi ngựa bắn cung đều hơn tại hạ, mà đến nay vẫn còn đang nhàn rỗi. Nhân tài như thế há có thể không dùng!" Vừa nghe đến đây Thái Sử Từ lập tức nhảy dựng lên kêu lớn, "Trọng Khang huynh khiêm nhường rồi, Từ vừa tới Kinh Châu, hết thảy còn mới lạ, tư lịch quá nông cạn, không thể phục chúng, sợ rằng không đảm đương nổi trọng trách như thế. Chỉ có Trọng Khang huynh mới có thể đảm nhận trọng trách này!" "Không không không, là Tử Nghĩa huynh khiêm nhường rồi..." "Trọng Khang huynh, huynh không thể phụ tín nhiệm của đại nhân dành cho mình được..." "..." "Các ngươi đều tán thưởng đối phương như vậy thì cả hai ngươi mỗi người thống lĩnh một nửa là được rồi. Sau này mỗi tháng diễn tập một lần, nội dung diễn tập do ta đặt ra ngẫu nhiên, bên nào thua trong thời gian một tháng sau đó bất luận gặp bên thắng tại nơi nào cũng phải cúi đầu vấn an, bổng lộc cắt một phần ba giao cho bên thắng!" Hai người lập tức thôi tranh cãi, cùng kêu lên đồng ý, "Vâng, thưa đại nhân!" Hứa Chữ cười xấu nhìn Thái Sử Từ, trong lòng hết sức vui vẻ. Rốt cục kéo được một tên chết chùm, hơn nữa cho dù sau này diễn tập có thua cũng không cần đến Kinh Nam làm dã nhân. Thái Sử Từ thì tiếp nhận mệnh lệnh vẻ mặt buồn bực bất đắc dĩ, phát hiện Hứa Chữ đang cười bỉ ổi nhìn mình lập tức trợn mắt trâu nhìn lại, ngươi chờ đấy, sau này mỗi tháng đều cho ngươi biết mặt... Vài ngày sau, Điển Vi trở về. "Đại ca, thu được 743 trẻ mồ côi, tuổi từ năm đến mười hai, trong đó có 612 bé trai, 131 bé gái, hiện toàn bộ sắp xếp trong quân doanh ngoài thành!" "A! Dẫn ta đi xem xem!" Ta lại đi tới quân doanh, theo Điển Vi tới nơi thu dụng trẻ mồ côi. Những gì hiện ra trong tầm mắt làm cho trái tim sớm đã bị loạn thế này làm tê liệt của ta bị xúc động lần nữa, đây là một hình ảnh thế nào? Trong nháy mắt đó ta cho rằng ta đã đến khu tị nạn châu Phi, đám trẻ con áo rách quần manh tất cả đều chỉ có da bọc xương, toàn thân trên dưới trừ cái bụng ỏng thì không nhìn thấy chút thịt nào. Trước kia nhìn thấy những nạn dân châu Phi trong TV còn chỉ cảm thấy đáng thương, dù sao cũng ở một nơi cách chúng ta rất xa, lại không phải đồng bào của mình, không có quan hệ gì với mình. Nhưng bây giờ nhiều trẻ em tóc đen da vàng sống sờ sờ tập trung trước mặt ta như vậy làm cho thần kinh thị giác của ta bị xung kích mãnh liệt, tâm linh ta bị chấn động thật sâu, chẳng lẽ ta phải lợi dụng những tính mạng bi thảm nhỏ yếu này để bước lên con đường thành vương sao? Thấy ta ngẩn người, Điển Vi kéo kéo góc áo ta nhỏ giọng nói, "Đại ca, đại ca, làm sao rồi?" "Ơ, a, không có gì!" Từ chấn động tỉnh táo lại, ta phát hiện những nhóc con này đều đánh giá người mặc quần áo lộng lẫy mới đến với ánh mắt rụt rè. Hừ, một tướng thành danh vạn cốt khô, tuyệt không thể nhân từ nương tay. Nếu như ta không nhận nuôi bọn nó thì sợ rằng những nhóc con này không có mấy đứa có thể sống đến lúc trưởng thành. Bây giờ bọn trẻ con này có thể được ta nhận nuôi đã là rất may mắn rồi, ít nhất sau này bọn nó cũng không phải lo cơm áo. Đã ăn của ta, mặc của ta thì sẽ phải báo đáp ta! Dùng tính mạng của các ngươi để báo đáp ta! "Bọn nhỏ, nhớ kỹ ngày hôm nay này, bởi vì hôm nay là ngày may mắn của các ngươi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ không cần phiêu bạt khắp nơi nữa, không phải tranh ăn với chó hoang nữa. Bởi vì từ hôm nay trở đi các ngươi đều sẽ được ta nhận nuôi, nhớ kỹ tên ta, ta là Trần Bình, sau này ta chính là chủ nhân của các ngươi. Chỉ cần các ngươi nghe ta thì từ này các ngươi sẽ không phải lo ăn lo mặc, thậm chí còn sống tốt hơn con nhà bình thường. Chỉ cần các ngươi có thể đạt tới yêu cầu của ta thì tiền đồ của các ngươi sẽ không thể hạn chế, có thể mặc đẹp, có thể ăn ngon, có tiền mua đồ chơi mình thích. Nhưng nếu như các ngươi không nghe lời, không đạt được yêu cầu của ta thì các ngươi sẽ phải trở về với cuộc sống phiêu bạt, ti tiện, đói khát ở nơi hoang dã một lần nữa!" Nghe thấy những lời này, bọn nhỏ đều ngẩn người nhìn ta. Đại để là bọn nó còn quá nhỏ, không hiểu rõ ý ta lắm! Không sao, nói dối mà nói một ngàn lần thì cũng có thể biến thành chân lý! Chỉ cần sau này thường xuyên tẩy não cho chúng thì chúng sẽ trở thành đội quân bí mật nhất, trung thành nhất của ta. "Hiền đệ, để bọn nhỏ này ở lại quân doanh một thời gian trước, bồi dưỡng thân thể rắn chắc một chút. Ngươi mang người đến Kinh Sơn bên cạnh chọn một địa điểm xây doanh trại, sau này đưa bọn nhỏ này tới đó. Trước hết ngươi chịu khó phụ trách bọn nó một thời gian, dạy chúng nó kỹ xảo chiến đấu và sinh tồn nơi hoang dã, xây dựng nền tảng cho bọn nó vững chắc một chút. Sau này tìm được lựa chọn thích hợp sẽ thay ngươi phụ trách sau!" "Đại ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc chúng nó thật tốt!" "Ờ, Hết thảy trông cậy vào ngươi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang