[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm
Chương 18 : Kết cục hoàn mỹ
.
Tết Đoan Ngọ sắp đến, sau khi Hoàng Trung báo cáo đã khống chế được thuỷ quân ta liền gọi bọn hắn về, đợi bên phía lục quân xong việc mọi người sẽ cùng nhau mừng công, nhân tiện cùng thử loại rượu mới ta vừa nấu được.
Trước Đoan Ngọ rốt cục doanh lục quân đã hoàn thành công việc tịch biên và bắt bớ, mang rất nhiều vàng bạc châu báu và phạm nhân trở lại Tương Dương. Bởi vì công tác tuyên truyền được thực hiện rất hiệu quả nên các sĩ tốt trở về đều nhận được sự tiếp đãi như anh hùng của trăm họ, ai aai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực. Hơn nữa bây giờ lương bảng đã được đề cao không ít, trong lòng mọi người đều cảm thấy theo thứ sử đại nhân lăn lộn thực sự có tiền đồ!
Đương nhiên trong lòng ta lúc này cũng rất sướng, nhiều vàng bạc châu báu như vậy, lần này thật sự phát rồi, hơn nữa số lượng mang ra diễu hành trên phố cho dân chúng xem này chỉ là một phần nhỏ còn đa số đã đưa đến phủ thứ sử từ hai ngày trước rồi. Hai ngày nay ta đều qua đêm trên đống châu báu. Đám rác rưởi này quả thật giỏi vơ vét, có điều bây giờ đều thành làm việc không công cho ta mà thôi, oan các ngươi phải chịu, lợi ích ta tới nhận, các anh em cứ việc đi đi, ta sẽ chăm sóc tốt một nhà già trẻ của các ngươi, ha ha ha ha ha ha ha ha ~ ~ ~ ~
Lần này bắt được nhiều phạm nhân và người nhà như vậy các phòng giam ở Kinh Châu đều không còn chỗ chứa. Có điều may là ta đã chuẩn bị từ trước, các em gái trẻ tuổi xinh đẹp đều đưa đến phủ thứ sử làm hầu gái, muốn trách thì trách số các ngươi không tốt bị người thân làm liên lụy khiến bây giờ phải đeo mác tội phạm. Ta thu nhận các nàng nhất định người khác còn có thể khen ta nhân nghĩa, khi đó, hê hê, người nhà của các nàng đều bị ta khống chế nên các nàng không thể phản kháng, lúc nào hứng thú sẽ trân trọng các nàng một phen. Đương nhiên chị gái của Thái Mạo nhất định sẽ được chăm sóc trọng điểm, hô hô, Thái Mạo, ngươi ở dưới đất nhất định phải cảm ơn ta!
Sau khi tất cả mọi người trở về tề tụ tại phủ thứ sử ta liền cho bày tiệc rồi nâng chén mời:
"Lần hành động này hoàn thành thuận lợi đều do các vị tận tâm giúp đỡ, Trần mỗ bất tài chỉ biết ủ chút rượu này để kính các vị, cạn!"
"Toàn nhờ có đại nhân tính toán chi tiết chúng ta mới có thể tận lực mà làm. Tạ đại nhân ban rượu, cạn!"
Mọi người ngửi thấy mùi rượu thơm từ lâu đã không chịu nổi rồi, sau khi khách sáo một chút lập tức ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Một hồi lâu sau mọi người vẫn còn đang ở trong dư vị...
Điển Vi phản ứng lại đầu tiên:
"Đại ca, ngươi thật thiếu hào phóng, có rượu ngon như vậy mà không mang ra từ sớm. Hừ, bây giờ ta mới biết những thứ bình thường ta vẫn uống đều là nước đái ngựa, thứ này mới gọi là rượu".
"Ngươi cho rằng ta không muốn à, nhưng trước đây đâu có thời gian làm mấy thứ này. Hôm nay chúng ta đã hoàn thành bước đầu tiên để đặt chân tại Kinh Châu nên phải ăn mừng. Để cảm ơn sự ủng hộ của các vị đối với Trần mỗ, hôm nay mỗi người đang ngồi đây sẽ nhận được một vò rượu. Bây giờ các vị cứ uống thoải mái, chúng ta không say không về!"
"Tạ đại nhân ban tặng".
Trong lòng mọi người hết sức vui vẻ, Đây chính là loại rượu ngon ngàn vàng khó cầu, bây giờ có thể nhận được một vò, cho dù mình không thích rượu đem bán đi cũng kiếm được một khoản lớn! Có điều ta phát hiện Cam Ninh cầm vò rượu trên tay mà vẻ mặt không được tự nhiên. Hê hê, muốn dùng vò rượu này trả lại cho ta để chuộc thân mà không nỡ rời đúng không? Ngươi vào lòng bàn tay ta mà còn muốn chạy hay sao? Vậy ta ăn một cước đó không phải vô ích à?
"Hưng Bá, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì. Ngươi muốn dùng vò rượu này đền ta đúng không? Ngươi phải nghĩ rõ ràng, vò rượu này của ngươi ở đâu ra? Những người khác đều lập công được thưởng mà ngươi thì tấc công chưa lập, vò rượu này là ta cho không ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng vò rượu ta cho ngươi để đền ta? Ngươi cũng đừng nghĩ mang vò rượu này bán đi để trả tiền ta, vậy ta sẽ chỉ càng khinh bỉ ngươi. Ta triệu ngươi đến cũng không phải vì Tô Phi mà là vì ngươi - Cam Hưng Bá. Ta kính trọng ngươi là một người đàn ông đội trời đạp đất, không muốn ngươi hủy tiền đồ của mình trong hang ổ thủy tặc nên mới triệu ngươi đến đây kiến công lập nghiệp, chẳng lẽ ngươi không muốn lưu danh muôn đời như Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh? Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ có chí khí làm thủy tặc? Ngươi phải nghĩ cho rõ ràng!"
Ta chặn họng chết ngươi! Chỉ cần ngươi là đàn ông, chỉ cần da mặt ngươi không dày như Hàn Tín thì không sợ ngươi không nghe theo ta!
Những lời này của ta làm cho Cam Ninh đỏ mặt tía tai khóc rống lên: "Hu hu hu... Đại nhân, Cam Ninh sai rồi, hôm nay những lời của đại nhân đã làm Cam Ninh tỉnh ngộ, cuộc đời trước đây của Cam Ninh quả thực là sống uổng, hôm nay Ninh thề với trời, Ninh sẽ cố gắng hết mình để lập công vạn thế bất diệt báo ơn tri ngộ của đại nhân, nếu kiếp này không lập được công sau khi chết Ninh sẽ vĩnh viễn không siêu sinh, không dám nhìn mặt người đời!"
"Tốt lắm! Đây mới là người đàn ông có nhiệt huyết. Bây giờ ngươi còn trẻ, phải chịu khó học tập để tích lũy vốn liếng cho tương lai, Trần mỗ chúc ngươi mười năm sau có thể dẫn theo thuỷ quân Kinh Châu tung hoành mọi vùng nước trong thiên hạ, tặc khấu nghe tên tướng quân phải kinh hồn táng đởm".
"Ninh nhất định không phụ kì vọng của đại nhân!"
"Ha ha ha, đến, chúng ta cạn chén!"
Sau khi tan tiệc ta giữ Khoái Việt và Điển Vi lại.
"Dị Độ, lần này chúng ta đồng loạt diệt trừ toàn bộ ung nhọt trong quân đội Kinh Châu và nắm giữ binh quyền Kinh Châu nhưng hành động lần này chắc chắn động chạm đến lợi ích của rất nhiều người, nhất định sẽ có người nói xấu chúng ta với triều đình, đây sẽ là phiền phức rất lớn. Ta muốn ngươi đi kinh thành một chuyến để giải quyết triệt để chuyện lần này".
"Vâng, đại nhân".
"Lần này ngươi lấy danh nghĩa tiến cống rượu ngon tuyệt thế tới dâng mười vò rượu mới ủ lên Hoàng thượng, mặt khác cũng dâng lên cho đại tướng quân Hà Tiến, Trung thường thị Trương Nhượng, Tư Đồ Vương Doãn, thủ trưởng cũ Hoàng Phủ Tung và nhạc phụ tương lai Thái Ung của ta mỗi người mười vò, có điều cần bí mật, đặc biệt là chuyện dâng cho Trương Nhượng tuyệt đối không thể để người khác biết được. (Dâng rượu thật tốt, giá thành thấp, giá bán cao, sau này có thể tiết kiệm một khoản tiền hối lộ lớn rồi). Chuyện lần này ngươi nói qua với họ, bọn họ sẽ không để ta có chuyện gì. Bài thơ "Trên trời mong làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành" này ngươi giúp ta giao cho Văn Cơ. Sau khi mọi chuyện tại Lạc Dương đã xong xuôi ngươi đến những nơi này tìm một vài người".
Ta lấy ra tờ giấy lúc thường vẫn ghi chép về các võ tướng khi chợt nhớ tới rồi đưa cho Khoái Việt.
"Những người này đều là người có đại tài, ngươi cố gắng tìm được bọn họ, có thể mang đến Kinh Châu thì cố gắng mang tới, người nào tạm thời không muốn đến cũng lấy lễ đối đãi để cho đối phương một ấn tượng tốt. Trong số này không tìm được hai người Từ Thứ và Thái Sử Từ cũng không sao, bất kể dùng biện pháp gì cũng phải mang người nhà họ tới đây, ngươi nhưng nhất định phải dùng lễ đối đãi, không thể để cho người khác có ác cảm đối với chúng ta. Còn nữa, người này tên là Gia Cát Khuê, nhất định phải mang cả hắn và mấy thằng con trai tới đây".
Sau đó ta lại lấy ra bản đồ chôn vàng bạc khi tác chiến tại Quảng Tông năm đó giao cho hắn, "Mặt khác, năm đó đánh giặc khăn vàng ta chôn kha khá vàng bạc ở đây, các ngươi tới đào lên dùng làm lộ phí đi đường".
Khoái Việt cảm động không thôi, đại nhân đã nói cho mình biết chuyện có dính líu đến Trương Nhượng, đây chính là chuyện có thể làm cho rất nhiều người xem thường, đại nhân thực sự coi mình là tâm phúc rồi, "Việt nhất định không phụ kì vọng của đại nhân".
"Tiểu Cường", vừa nhắc tới cái tên này ta đã buồn cười nhưng phải cố nhịn, nhất định phải nhịn, cần giữ hình tượng, "Ngươi đi cùng Dị Độ. Bây giờ sự đời không yên ổn, ngươi phải bảo vệ tốt Dị Độ. Mặt khác, trong danh sách này có hai người, một người tên là Hứa Chử, một người tên là Triệu Vân, đều có cái dũng vạn người không địch được, nếu tìm được ngươi có thể thử sức xem. Nhớ kỹ tất cả mọi việc trên đường đều phải nghe Dị Độ, không được lỗ mãng".
"Đại ca yên tâm, ta bảo đảm Khoái Việt nhất định không có việc gì!"
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi đều xuống nghỉ ngơi đi!"
"Vâng, đại nhân/đại ca, thuộc hạ/tiểu đệ cáo lui".
Chờ bọn hắn đi khỏi ta lập tức về hậu viện, HOHO, hôm nay bắt tới nhiều em gái Kinh Châu như vậy nhất định phải sướng một hồi, ha ha ha ha ~~~~
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện