[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm

Chương 17 : Tên nô lệ trị giá một vò rượu

Người đăng: 

.
Mấy ngày nay những chuyện phiền muộn thật nhiều. Ngày đầu tiên trước hết có người đến báo Điển Vi giết 112 người trong doanh lục quân. Dò hỏi nguyên do thì ra là ba người Văn Sính, Điển Vi và Lý Quân mang lệnh bài của tướng quân dẫn hai trăm thân binh đến quân doanh tiếp quản binh quyền, đâu biết rằng đám mèo mả gà đồng của mấy sĩ quan cũ cự tuyệt không nghe mệnh lệnh, các sĩ tốt khác đều chần chừ xem tình hình, Điển Vi thấy vậy hết sức giận dữ, một mình tay không xông vào trong mấy trăm người đó, thấy ai giết người đấy, ai đến gần người đều bị xé làm hai nửa, toàn quân khiếp sợ, không còn ai dám không nghe lệnh. Sau đó lại nghe báo Hoàng Trung giết 73 người trong doanh thuỷ quân, tình hình na ná như tại doanh lục quân, chỉ khác là đều bị Hoàng Trung chém một đao thành hai đoạn. Ta nghe xong chỉ thấy buồn nôn, hai người này đúng là nhân tài trong nghề đồ tể. Trong trường hợp đó cũng chỉ có giết người tàn nhẫn như vậy mới có thể làm chấn động toàn quân, quả nhiên có cá tính, ta thích! Ta lập tức phán 185 người này tội danh không tuân quân lệnh, ngay cả tiền trợ cấp cũng không có. Ài, lại tiết kiệm được một khoản! Hôm sau lại có lời đồn khắp nơi về việc quân đội Kinh Châu cướp bóc, giết người, bắt người khắp nơi, phỏng chừng là Điển Vi, Văn Sính lại động thủ rồi, xem ra lần này được mùa lớn, ta lại có tiền rồi. Hy vọng kỷ luật của quân đội Kinh Châu tốt một chút, ngàn vạn lần đừng cưỡng dâm phụ nữ, coi như không nhịn được thì kiểu gì cũng phải để lại những người tuổi trẻ xinh đẹp, đó đều là tài sản tư nhân của ta sau này mà!!! Có điều Khoái Lương lạp tức đã sắp xếp nhân thủ dán bố cáo chiêu an và công văn phủ thứ sử, nói rõ tội ác của các cựu sĩ quan Kinh Châu, trăm họ Kinh Châu hả hê còn đám cường hào và quan lại địa phương thì lại thấp thỏm lo âu. Ngày thứ ba Âu Dã Kim đưa trang bị nấu rượu tới, ta nhận xong trả tiền đuổi hắn đi, chợt thấy mặt hắn lộ vẻ hưng phấn, chạy đi nhanh hơn cả thỏ. Ta đáng sợ như vậy sao? Chẳng lẽ thằng rác rưởi này đưa đến là hàng kém chất lượng, ta phải thử xem mới được. Kêu người đem trang bị đến một gian phòng trống, lại đưa tới mấy chục vò rượu, một bó củi lớn và mười thùng nước lạnh, sau đó ta lập tức đuổi hết mọi người ra ngoài, bây giờ kỹ thuật này chính là núi vàng, cần tuyệt đối bảo mật. Chưng cất một hồi lâu, cùng với mùi rượu thơm lan tỏa, rốt cục ta đã chứng cất ra mười vò rượu độ cao, có điều loại phương pháp nhà quê này cất rượu vẫn chưa được chuẩn lắm, phải điều chỉnh lại một chút mới được. Lúc này bên ngoài có tiếng ồn ào truyền đến, ta ra ngoài xem, một đám đông hùng hổ lao vào, đám thân binh đang cố gắng ngăn cản, sau khi nghe ngóng mới biết thì ra một đám sâu rượu ngửi thấy mùi rượu thơm nên tụ tập xông vào phủ như nổi điên. Ơ, đám rác rưởi này muốn tạo phản hay sao, cần rượu không cần mạng à? "Người đâu, mang nước lạnh đến, hắt tỉnh đám sâu rượu này cho ta!" Vất vả một hồi rốt cục mới khống chế được tình hình, ném toàn bộ đám sâu rượu này vào trong nhà lao rồi thông báo cho người nhà mang năm nghìn đồng đến chuộc người. Ài, lại kiếm được một khoản, có người đưa tiền mà không lấy thì phí của! Hôm sau cả Kinh Châu đã nghe được tin tức thứ sử đại nhân có tuyệt thế tiên tửu. Nào ngờ trước đây Khoái Lương liều sống liều chết mới đưa tới được vài người, bây giờ vừa nghe được có rượu ngon mỗi ngày đều có rất nhiều văn nhân mặc khách tới thăm phủ thứ sử, trong đó cũng có mấy người có chút hiền danh tại Kinh Châu. Đúng là cố ý trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tình cắm liễu liễu xanh rờn, xem ra sau này phải tuyên truyền nhiều hơn mới được, biết đâu còn có thể dụ dỗ mấy ngưu nhân đến. Kết quả là ta càng thêm cố gắng ủ rượu, hết thảy công viêc đều ném cho anh em nhà họ Khoái đi xử lí, khi nào có việc lớn mới đến tìm ta. Mười ngày sau việc lớn đã đến. Hạ nhân báo có một tráng hán tuổi trẻ chờ ta tại phòng khách, tự xưng Cam Ninh Cam Hưng Bá. Ha ha ha ha ha ha ~ ~ ~ đại tướng thuỷ quân tương lai của ta đến rồi. Dù sao sở trường của Hoàng Trung vẫn là lục quân, thuỷ quân vẫn cần có gã Cam Ninh xuất thân thủy tặc này thống lĩnh mới được. Ta lập tức mang một vò rượu vừa ra lò lao vào phòng khách. Cam Ninh đang ngồi trong phòng khách lo lắng không yên vì vận mệnh của Tô Phi, lúc này đột nhiên nhìn thấy một đại hán vóc người vạm vỡ mặt bị khói hun đen như đít nồi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi mang theo một cái vò kêu gào lao về phía mình. Vô thức một chiêu thần long bái vĩ xoay người đá ngang, a a a a a, người đến lập tức bay ngược ra ngoài. Rầm một tiếng, mùi rượu lan khắp phủ. "Không được!!!" Vừa thấy điệu bộ của Cam Ninh Khoái Lương đang đi theo ta đã biết không tốt, đáng tiếc phản ứng vẫn chậm một chút. Các thân binh xung quanh thấy đại nhân nhà mình lại bị đá bay ra ngoài liền lập tức rút binh khí vây Cam Ninh lại. Thấy tình hình này Cam Ninh biết mình gặp rắc rối rồi, không biết vừa rồi mình đá là ai, trong lòng cũng thấp thỏm lo âu. Nhưng việc này sao trách mình được, một thằng lao vào mình như thằng điên không phản kháng sao được, mà hồi lâu chưa được đá một cước sướng như vậy rồi. Mẹ nó, tên rác rưởi Cam Ninh này muốn giết người hay sao mà dám đá bản đại nhân, hơn nữa một cước này còn nặng như vậy. Nếu thấp hơn một chút thì ta đã đoạn tử tuyệt tôn rồi. Một hồi lâu ta mới bò lên được, lập tức mở miệng rống to: "Cam Ninh, ngươi còn cần mạng của Tô Phi không? Bản đại nhân có ý tốt triệu ngươi đến đây mà lại dám đá bản đại nhân, muốn mưu sát mệnh quan triều đình tru di cửu tộc sao?" Bây giờ Cam Ninh mới biết một cước của mình đã đá trúng người triệu kiến mình, mình chết cũng không sao nhưng lần này còn liên quan cả đến tính mạng của Tô Phi nữa, trời ạ, chẳng mấy khi được đá một cước sướng như vậy nhưng cái giá phải trả cao quá! Hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, đầu đập xuống đất như giã gạo: "Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận, tiểu nhân không biết là đại nhân, tất cả đều là tiểu nhân sai, xin đại nhân tha cho Tô Phi, tiểu nhân thì tùy đại nhân xử trí". Hê hê, coi như ngươi thức thời, đã nói tùy ý ta xử trí mà ta không làm cho ngươi bán mạng cả đời cho ta thì thật có lỗi với những lời này của ngươi! "Ngươi có ngửi thấy mùi thơm từ vò rượu ngươi vừa làm vỡ không?" "Có ngửi thấy, hương thơm tinh khiết, rượu ngon tuyệt thế". "Vậy ngươi cho rằng vò rượu này giá trị bao nhiêu tiền?" "Ngàn vàng khó cầu". "Còn có chút ánh mắt, ngươi biết ngàn vàng khó cầu là được rồi. Ta cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, vừa rồi ngươi đá ta một cước có thể bỏ qua, có điều vò rượu này ngươi phải đền ta". Hừ, vốn đến cho ngươi uống mà vừa gặp mặt đã cho ta một cước, không bắt ngươi làm lao động giá rẻ cho ta sao được. "Cái này... Đại nhân, tiểu nhân không có nhiều tiền như vậy". Nhảm nhí, đương nhiên ta biết ngươi không có nhiều tiền như vậy, nếu không làm sao ngươi lại chịu bán mình? "Không sao, ngươi tới nhậm chức trong quân ta, tiền rượu trừ dần từ bổng lộc của ngươi, lúc nào trả hết thì ngươi sẽ được tự do. Đương nhiên để biểu thị thành ý ta sẽ thả Tô Phi trước, có điều trước khi ngươi trả hết tiền Tô Phi và thân tộc của ngươi không được rời khỏi Kinh Châu. Như vậy ngươi có đồng ý không?" "Đại nhân nhân từ, tiểu nhân đồng ý!" "Tốt, ngươi cầm thư tay của ta tới doanh thuỷ quân tìm Hoàng Trung Hoàng tướng quân báo danh, trước hết làm một tiểu hiệu đã, dù sao bây giờ ngươi còn quá trẻ, phải cố gắng tích lũy kinh nghiệm, tử tế mà làm, ta sẽ không bạc đãi ngươi". "Vâng, đại nhân". "Ngươi mau đi đi, ta chờ mong biểu hiện của ngươi!" Mười lăm ngày sau chị gái của Thái Mạo bị đưa đến. A a a ~ ~ ~ đối tượng SM đến rồi. Dù sao Xuân Lan và Điêu Thuyền còn quá non, quá nhỏ, thật sự không hạ thủ được, hơn nữa khi chơi bị người khác nghe thấy còn tưởng rằng ta rất tàn nhẫn, kỳ thực ta rất thương các nàng mà! Cùng chị gái Thái Mạo chơi SM nhất định người khác sẽ cho rằng ta chỉ đang tự mình tra hỏi phạm nhân, sẽ không bị ai lên án. A ha, cuộc sống hạnh phúc của ta bắt đầu từ hôm nay, sau này có thể không kiêng nể gì rồi, ha ha ha ha ~ ~ ~ ~
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang