[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm

Chương 15 : Bạo lực lập chính quyền

Người đăng: 

.
Năm ngày sau Khoái Việt cầm một quyển sổ dày ghi lại các bằng chứng phạm tội thu thập được của các sĩ quan Kinh Châu đưa đến trước mặt ta. Ta xem qua một lần, đúng là nhìn thấy mà giật mình, toàn châu các sĩ quan cấp úy trở lên tổng cộng hơn một trăm người mà chỉ có năm người không có vấn đề, trong năm người này Hoàng Trung chiếm một danh ngạch, có điều không nghĩ tới rõ ràng Văn Sính cũng ở trong số năm người này, xem ra vận may của ta không tồi, có Văn Sính thì lục quân cũng đã có người nắm giữ. Ba người khác là Vương Uy, Lý Quân, Trương Hán. Vương Uy thì ta đã thấy trong lịch sử, dường như người cuối cùng vẫn ở lại bên người Lưu Tông con trai Lưu Biểu chính là hắn, là người trung nghĩa. Hơn nữa trong các sĩ quan tham ô có một người lại là Tô Phi, tên Tô Phi này dù là đồ bỏ nhưng tìm được Tô Phi chẳng khác nào tìm được Cam Ninh, bọn họ chính là anh em thân thiết, dạng kết hợp quan cướp điển hình. Có Tô Phi ở trong tay Cam Ninh cũng đừng nghĩ chạy. Có điều trên phương diện này khó làm nhất là ba anh em Thái Mạo, Thái Trung, Thái Hòa và Hoàng Tổ. Thái gia là cự phú Giang Nam, gia đinh trong nhà vượt qua năm nghìn, mà Hoàng Tổ này cũng ở trong quân đội Kinh Châu nhiều năm, thân bằng cố hữu không hề ít, xử lý không tốt sẽ tạo thành nội loạn Kinh Châu. Trước hết xem ý của Khoái Việt cái đã. "Dị Độ, năm người này xác định không có vấn đề gì sao?" "Qua quá trình điều tra bí mật vừa rồi thì người này đều không có vấn đề gì, nhưng việc điều tra bí mật gặp nhiều khó khăn khi thu thập chứng cớ, có lẽ năm người này che giấu rất khá, sau khi khống chế được tất cả mọi người chúng ta có thể kiểm chứng lại một lần". "Vậy ba anh em Thái gia và Hoàng Tổ xử lý như thế nào? Thái gia là thế gia Giang Nam, Hoàng Tổ là tướng cũ trong quân, xử lý không tốt sẽ có thể gây ra nổi loạn". "Không sao, khống chế được ba anh em nhà họ Thái thì Thái gia không có người chủ sự sẽ không gây ra được sóng gió gì. Để tránh hậu hoạn đại nhân có thể để Điển Vi cầm quân lệnh của đại nhân khống chế quân đội, lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai tịch biên Thái gia, khống chế toàn bộ người nhà họ Thái, ba anh em họ Thái chiếm dụng quân phí rất lớn, thời gian kéo dài, hoàn toàn có thể xử trí theo quân pháp, xử chém lập quyết. Lại công bố công khai tội ác của ba anh em Thái gia, lấy ra bộ phận trong gia sản Thái gia để lo liệu trên dưới. Còn Hoàng Tổ, tục ngữ nói người tụ theo loại, những người giao hảo với Hoàng Tổ đa số nằm trong danh sách những sĩ quan tham ô này, còn lại những kẻ không có binh không có quyền đối với đại nhân không có bất cứ đe dọa nào. Đại nhân, đây chính là cơ hội tốt, mau hạ quyết tâm đi. Chỉ cần đại nhân nắm giữ được binh quyền Kinh Châu và công bố cho thiên hạ thấy những bằng chứng phạm tội này thì tại Kinh Châu không có ai dám có nửa câu chỉ trích đối với đại nhân, thiên hạ sẽ cùng khen ngợi mỹ danh trị quân nghiêm cẩn, thủ đoạn sấm sét của đại nhân". Ta nhìn chằm chằm Khoái Việt hồi lâu, Khoái Việt cũng nhìn ta không hề úy kỵ. Phương diện này còn có vài lời chưa nói ra, ta biết Khoái Việt không làm rõ là muốn xem ta xử lý như thế nào để xác nhận xem ta có phải người đáng phụ tá hay không, như việc xử lý tài sản ruộng đồng và người nhà bị liên lụy củ nhà họ Thái. Một hồi lâu sau ta thu hồi ánh mắt nhìn danh sách trước mặt nói: "Kế này rất tốt, cứ làm như thế. Mùng 10 tháng sau triệu tập nghị sự an ninh Kinh Châu, thông báo toàn bộ sĩ quan các nơi từ hiệu úy trở lên đến Tương Dương nghị sự. Nhớ kỹ, không được tiết lộ phong thanh!" Lần nữa ta ngẩng đầu nhìn mắt Khoái Việt nói: "Bất luận kẻ nào!" Khoái Việt ơi Khoái Việt, ngươi đích xác thông minh, là một mưu sĩ tốt, nhưng tính hiệu quả của ngươi quá mạnh, sau này ngươi cũng đừng bán rẻ ta như bán rẻ con trai Lưu Biểu, cái giá phải trả sẽ rất lớn đấy! "Đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ đi làm". Sau khi Khoái Việt rời khỏi ta gọi Hoàng Trung tới để hắn huấn luyện gấp thủy tính và kỹ năng thuỷ chiến cho năm trăm thân binh của ta, trước mùng 5 tháng sau chọn ra năm mươi người ưu tú cho ta. Thời gian còn lại nên làm gì nhỉ? Hay là đi tìm Điển Vi luyện võ, ít nhất cũng thêm chút vốn liếng bảo vệ tính mạng, còn sống mới là đạo lý cứng. Năm Trung Bình thứ hai, mùng 10 tháng tư năm 185 sau công nguyên, phủ thứ sử. Gà gáy. "Đại ca, năm trăm anh em đều đã đến đủ, không biết đại ca có gì dặn dò?" Lần hành động này trừ anh em nhà họ Khoái ai cũng không biết, thậm chí Khoái Lương cũng không biết chi tiết cụ thể. "Hiền đệ, ngươi dẫn bốn trăm người mai phục xung quanh phòng nghị sự trong phủ, đợi hiệu lệnh của ta thì khống chế mọi người trong phòng, người nào dám phản kháng cứ đánh gãy tay chân". "Vâng, đại ca". "Tử Nhu, ngươi dẫn một trăm người sắp xếp hội trường, duy trì trật tự, toàn bộ sĩ quan Kinh Châu vào phòng yêu cầu bỏ lại vũ khí mỡi được vào". "Vâng thưa đại nhân". "Dị Độ, ngươi mang rượu và thức ăn vào trong phòng nghị sự, bên trong cho thêm một chút thuốc làm mọi người tay chân vô lực, ta hy vọng hôm nay không hề có sơ hở gì". "Vâng, đại nhân". Hết thảy sắp xếp thỏa đáng, ta về phòng ngủ một giấc, làm lãnh đạo thật tốt, chỉ việc nói vài câu là thuộc hạ chạy gãy chân. Ôi buồn ngủ quá, ngủ một hồi nào. Buổi trưa. Khoái Việt đến báo mọi người đã đến đầy đủ, hết thảy sắp xếp thỏa đáng. Ta lập tức mang đao đi đến đại sảnh nghị sự. "Thiên hạ đệ nhất dũng sĩ, Bình Nam tướng quân, thứ sử Kinh Châu Trần đại nhân đến". Mẹ, câu thiên hạ đệ nhất dũng sĩ này nghe thật ngứa tai, sau này phải cấm người khác nhắc tới danh hiệu này, không cẩn thận chết người như chơi. "Ra mắt đại nhân". Một đám đông sĩ quan lờ đờ đứng lên thi lễ. Quả nhiên là tố chất tốt, so với sự đồng đều của quân đội hiện đại trong TV đúng là một trời một vực, đám người này càng nhìn càng chướng mắt, xem ra sau này huấn luyện sĩ tốt nên bắt đầu từ tư thế mới được. "Không cần đa lễ, đều ngồi xuống đi". "Tạ đại nhân". "Trần mỗ mới tới Giang Nam, do sự vụ bận rộn nên hôm nay mới có thể cùng các vị anh hào hổ bôn gặp gỡ. Đến, uống hết chén này, mong ngày sau chúng ta đồng tâm hiệp lực bảo cảnh an dân báo đáp thánh ân". Ta nhìn Khoái Việt, Khoái Việt gật đầu, ta nâng chén uống một hơi cạn sạch. Các ngươi cũng uống nhiều một chút, lát nữa sẽ cho các ngươi thật sự thỏa mãn, đến lúc đó ta đây cũng thử xem quất đàn ông là cảm giác gì, có phải càng có khoái cảm so với SM, nếu không tại sao Trương Phi lại thích trò này như vậy. "Đến, dùng bữa đi, ăn uống no đủ rồi chúng ta mới có tinh thần nghị sự, mới có sức mạnh bảo cảnh an dân". "Quả nhiên Trần đại nhân thật thương các anh em khổ cực. Yên tâm, có các anh em ở đây Kinh Châu sẽ bình an vô sự". Hê hê, ta cười lạnh trong lòng. Mau ăn uống no đủ đi, đây rất có thể sẽ là bữa ngon cuối cùng của các ngươi rồi. Mặc dù lại tốn một khoản tiền không nhỏ nhưng đối với người sắp chết con người của ta vẫn rất nhân nghĩa. Nhìn thấy mấy người bên dưới có vẻ như dược lực đã phát tác, phỏng chừng đã đến lúc, ta cao giọng cười làm cho mọi người chú ý rồi cầm lấy quyển bằng chứng phạm tội từ trong tay Khoái Việt giơ giơ lên nói, "Mời các vị nói với ta như thế này có thể bảo cảnh an dân sao?" Nói xong ta ném tới trong lòng Thái Mạo đang ngồi ở hàng đầu tiên. Đám sĩ quan cao cấp Thái Trung, Thái Hòa, Hoàng Tổ ngồi ở hàng trước lập tức chen đến bên Thái Mạo xem là cái gì. Vừa mới xem thấy đoạn mở đầu sắc mặt mọi người đã tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh, Hoàng Tổ nhìn ta, giọng nói có chút khô khốc, "Đại nhân, đây là ý gì?" "Hoàng đại nhân, ngươi phục vụ trong quân thời gian không ngắn, không biết tham ô quân phí quân lương nên định tội gì?" Trên mặt Hoàng Tổ có vẻ suy tư, không đáp mà hỏi ngược lại, "Đại nhân, có thể để lại đường sống không?" Ta lạnh lùng nhìn hắn không hề đáp lại. "Đại nhân, quân Kinh Châu chỉ biết Hoàng mỗ không biết đại nhân, đại nhân phải suy nghĩ rõ ràng". "Ha ha, không cần Hoàng tướng quân phải lo lắng, không biết nếu như sĩ tốt biết Hoàng tướng quân cắt xén quân lương nhiều năm sẽ có cảm tưởng gì?" "Trần Bình tiểu nhi, ngươi đã muốn đưa anh em chúng ta vào chỗ chết thì chúng ta liều mạng với ngươi. Các anh em, lên, hôm nay không giết Trần Bình chúng ta đều không có đường sống". "Hừ! Người đến, bắt toàn bộ!" Điển Vi lập tức mang thân binh của ta xông vào đại sảnh nghị sự. Các sĩ quan còn muốn cố gắng phản kháng nhưng lúc này mới phát hiện tay chân bủn rủn vô lực, một lát sau đã bị bắt sống toàn bộ. "Đại nhân, trước nay chúng ta chưa từng tham ô quân phí, cắt xén binh lương, vì sao đại nhân lại trói ta?" Hoàng Trung cũng ở trong đám sĩ quan, bị trói nằm trên mặt đất, đành phải lớn tiếng la lên. "Hán Thăng, trước tiên ngươi chịu oan mấy ngày, chỉ cần chưa từng làm chuyện trái pháp luật ta sẽ không để người vô tội bị oan, đợi điều tra rõ chân tướng Trần mỗ phải tự mình thỉnh tội những người trong sạch. Đều dẫn đi. Chuyện hôm nay tạm thời không truyền ra ngoài, trong vòng 10 ngày bất luận kẻ nào đều không được hành động một mình, phải giám sát lẫn nhau, người nào tiết lộ phong thanh sẽ nghiêm trị không tha!" Sau khi đám sĩ quan đều bị mang đi ta nhìn Khoái Việt: "..." Khoái Việt: "????????" "Không phải ngươi gật đầu sao? Tại sao trong rượu của ta cũng hạ dược?" "Đại nhân thứ tội, đại nhân hiểu sai ý thuộc hạ rồi, ta gật đầu ý là trong rượu đã hạ dược, hết thảy sắp xếp thỏa đáng, đâu biết rằng đại nhân lại cũng uống, thuộc hạ còn tưởng rằng đại nhân sợ đám sĩ quan hoài nghi, cho nên..." "Vậy ngươi còn lải nhải cái gì, không mau mang giải dược đến đây?" "Thuốc này không có giải dược, một ngày sau dược lực tự tan" "#¥(—*—)#¥#!" Ngươi chờ đấy, quân tử báo thù mười năm không muộn...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang