[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm
Chương 13 : Công lược Kinh Châu
.
Hôm sau Khoái Lương mang Khoái Việt đi tới phủ thứ sử. Gã Khoái Việt Khoái Dị Độ này không phải nhân vật đơn giản, trong lịch sử chính là Lưu Biểu dựa vào hắn mà một ngựa định Kinh Châu. Tào Tháo hạ Giang Nam cũng nói không mừng vì được Kinh Châu mà mừng vì được Khoái Dị Độ. Có thể thấy tài năng của Khoái Việt cũng là hãn hữu trong thiên hạ. Có điều ánh mắt của người này rất cao nên sẽ không dễ dàng phục ai, Hà Tiến từng mời hắn vào kinh làm quan, hắn ở kinh thành chẳng bao lâu đã phát hiện Hà Tiến không có triển vọng liền từ quan về nhà không chút do dự. Ta đương nhiên không thể để hắn coi thường, nhất định phải làm hắn bán mạng cho ta cả đời. Ta lập tức lộ ra nụ cười, dùng ngữ khí ôn hòa nói: "Nghe danh Khoái Dị Độ Kinh Châu đã lâu, hôm nay có duyên gặp mặt, thật là may mắn, hai anh em đều là tuấn kiệt Giang Nam, hôm nay chúng ta phải tử tế tâm sự, mong hai vị không ngại Trần mỗ ngu muội mà rộng lòng chỉ giáo. Đến, chúng ta ngồi xuống nói chuyện".
"Tạ đại nhân".
"Tử Nhu, Dị Độ, Trần mỗ mới tới Kinh Châu, đối với Giang Nam không quá quen thuộc, mong hai vị tiên sinh chỉ giáo Trần mỗ một phen!" Trước hết dò xét ý tứ một chút xem các ngươi có thái độ kiểu gì.
Hai anh em nhìn nhau, Khoái Lương mở miệng trước, "Đất Giang Nam, phong cảnh đẹp đẽ, sông nước dọc ngang, tiền lương sung túc, bốn bề bình an, trăm họ an cư lạc nghiệp. Đại nhân đến Kinh Châu thượng nhậm, đương nhiên có thể tận hưởng phong tình Giang Nam".
Tiên sư hai anh em nhà họ Khoái, rõ ràng dám diễn trò chơi ta!
"Ha ha, hai vị tiên sinh đúng là người hài hước. Trần mỗ thành tâm đối đãi hai vị tiên sinh mà hai vị lại trêu chọc Trần mỗ. Đất Giang Nam, phong cảnh quả thật đẹp đẽ nhưng dã dân Sơn Việt không chịu quản giáo mà liên tiếp gây rối; sông nước ngang dọc lại có thủy tặc tung hoành, chặn đường cướp của, liên tiếp không ngừng; Tiền lương sung túc lại đều nằm trong tay cường hào ác bá, trăm họ áo rách quần manh, ăn không đủ no. Bốn bề của Kinh Châu bình an như thế nào? Trăm họ an cư lạc nghiệp như thế nào?"
Chơi tiểu xảo với ta? Trước hết dọa các ngươi chết khiếp, nếu như không chịu phục tùng ta sẽ trị vô số tội danh của các ngươi, nào là đại bất kính, lừa gạt mệnh quan triều đình, dĩ hạ phạm thượng, hê hê, chỉnh chết các ngươi!
Nào biết đâu rằng hai tên rác rưởi này chẳng những không sợ mà còn nhìn nhau cười, Khoái Việt chắp tay khom người thi lễ nói, "Đại nhân thứ tội, chúng ta còn không biết tấm lòng đại nhân, xin đại nhân chớ trách. Hiện nay hoạn quan chuyên quyền, triều chính hỗn loạn, mua quan bán tước đầy rẫy, tất cả các quan chức đến Kinh Châu thượng nhậm không có ai không mang ý nghĩ vơ vét. Đối với triều đình chúng ta đã thất vọng cực độ, có điều gia huynh lo lắn cho trăm họ Giang Nam mới bất đắc dĩ ở lại vị trí chủ bạc cố hết khả năng chăm lo cho trăm họ một chút. Hôm nay nghe đại nhân nói mới biết đại nhân chi chí, anh em ta tuy bất tài cũng mong dốc hết sức lực phò tá đại nhân", sau khi nói xong hai anh em cùng khom người thi lễ.
Trời ơi, sướng quá, cuối cùng ta đã văn võ song toàn rồi, mặc dù còn không phải những lựa chọn tốt nhất nhưng ít nhất cũng đủ để ta đứng vững chân tại Giang Nam. Chỉ cần sức mạnh càng mạnh, danh tiếng càng vang thì còn sợ không tìm được vương tá chi tài sao? Bây giờ nên hỏi bọn hắn có ý nghĩ gì đối với thống trị Kinh Châu.
"Sự đời gian nan, hai vị tiên sinh lại mới quen Trần mỗ, thường nói không biết không có tội, hai vị tiên sinh không cần băn khoăn. Bây giờ hai vị tiên sinh có thể chỉ giáo cho Trần mỗ một phen hay không?"
Khoái Lương lại mở miệng: "Vừa rồi đại nhân nhận định về hiện trạng Kinh Châu có thể nói là nhất châm kiến huyết, sâu sắc thấu triệt. Người Sơn Việt sống trong điều kiện khắc nghiệt lại dã man chưa khai hóa, bị người Hán kì thị, vì vậy thường xảy ra tranh chấp với người Hán về đất đai và phong tục. Mà thủy tặc khắp nơi thì là do tham quan cường hào bóc lột trăm họ tàn khốc, trăm họ không có cách nào sinh tồn đành phải bí quá hoá liều. Mấu chốt của tất cả những vấn đề này đều nằm ở đất đai. Mà ở Kinh Châu cường hào đông đúc, cơn lốc thôn tính thổ địa càng thổi càng mạnh, trăm họ gần như không có tấc đất cắm dùi.
Khoái Việt tiếp lời nói: "Muốn giải quyết tình thế hiện nay của Kinh Châu đầu tiên phải khuyến khích khai khẩn đất hoang, an trí lưu dân không có đất. Tiếp theo phải đẩy mạnh giáo hóa tại khu vực có người Hán và Sơn Việt sống chung, làm cho song phương hiểu và tôn trọng phong tục, thói quen và kiêng kỵ của đối phương, nghiêm cấm phân biệt chủng tộc, kì thị dân tộc thiểu số, khuyến khích thông hôn giữa dị tộc, khuyến khích người Sơn Việt chuyển ra khỏi núi sâu, quan phủ phải đối xử bình đẳng với dân tộc thiểu số, thậm chí phải hơi ưu đãi. Cuối cùng, cũng là vấn đề mấu chốt nhất là giải quyết cường hào Kinh Châu như thế nào. Hiện nay trên danh nghĩa đại nhân là quan to nhất Kinh Châu nhưng các quan lại dưới tay lại có quan hệ rắc rối phức tạp với cường hào ác bá, tạm thời đại nhân còn không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể từ từ mà tính. Chúng ta nên chia làm ba bước: Một, trấn an. Cùng hòa nhập vào đám cường hào, thu nhận nhan tài phụ tá, thành lập thế lực của mình, tích lũy sức mạnh. Hai, phân hoá. Tạo ra xung đột lợi ích giữa đám cường hào, đại nhân ngư ông đắc lợi, lôi kéo một số thế lực về phe mình, thành lập thế lực của chính mình. Ba, chèn ép. Khi thời cơ chín muồi sẽ tiến hành đo đạc thổ địa lần nữa, thu thuế theo mẫu, tăng giá đất đai. Bán đất khai hoang với giá thấp hoặc thậm chí cho không các lưu dân không có đất, hạ thấp lợi nhuận do đất đai mang lại. Khi đó còn có kẻ nào dám gây rối thì đại nhân có thể dùng thủ đoạn sấm sét để diệt trừ những thổ hào bóc lột mồ hôi nước mắt nhân dân này, tìm lại trời xanh trăng sáng cho đất Kinh Châu".
Không tồi, ý nghĩ không kém ta là mấy, sắp thông minh bằng ta rồi, có điều ngươi cũng quá thiếu khiếm tốn, tất cả đều nói hết mà không chừa ra một chút cho ta bổ sung, dù sao cũng nên để ta thể hiện một chút chứ!
"Hai vị tiên sinh quả nhiên đại tài, những ngày thái bình của Kinh Châu không còn xa nữa, Trần mỗ có thể được hai vị tiên sinh tương trợ quả là may mắn vô cùng. Hôm nay chúng ta không say không nghỉ".
Bây giờ ta thực sự thiếu người, thiếu người có thể đồng lòng với ta, người có thể giúp đỡ ta, người có thể nghe lời ta. Trong lịch sử các danh tướng Tam quốc thì có người nào dễ thu nhận nhỉ? Từ Thứ, Thái Sử Từ đều là người có hiếu, chỉ cần nghĩ cách bắt mẹ hai người này đến Kinh Châu thì hai người này sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta.
Gia Cát Khuê cha của Trư Ca Lượng dường như cũng không thành đạt, lôi hắn lại đây, ba anh em Gia Cát đều đừng chạy nữa, có điều lão Tam nhà Gia Cát cũng thật chả ra gì, tự nhiên nhận một ngoại hiệu cẩu tài, ta sẽ giúp ngươi vụ này, cho ngươi danh hiệu báo tài, ba anh em gọi là "rồng hổ báo" mới thuận miệng, nhìn đến là mọi người lại có liên tưởng thú vị. Còn lại Triệu Vân, Hứa Chử, Điền Phong, Tự Thụ, Vu Cấm, Lý Điển đại khái đều còn ở nhà, đối với những người chưa ra làm quan hoặc có bất mãn với hiện trạng ta đều phải sớm tìm đến, mặc kệ đối phương có chịu đến hay không ít nhất cũng lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương, nhân lúc này còn nhớ phải mau dùng bút ghi lại mới được.
Hu hu hu, cầm bút lên ta cảm thấy muốn khóc, đây đâu phải bút, một dúm lông buộc vào que tre mà thôi, khi viết cứ chệch choạc lung tung, thảo nào lúc này dùng chữ nòng nọc, loại bút này mà viết được chữ Tống thể mới là chuyện lạ. Xem ra sau này còn có thể mở xưởng làm bút lông Kinh Châu, lại có thể kiếm một khoản, nuôi sống một nhóm người. Đúng, chủ ý này không tồi, ngoài ra còn có thể nghĩ đến những thứ chế tạo đơn giản mà thời đại này chưa có, như ghế dựa, ghế băng, sofa, ghế bành, có thể sẽ nhanh chóng thịnh hành, kiếm chút tiền, đây cũng được coi là phát triển công thương nghiệp cổ đại mà.
Có điều mấy thứ này chế tạo quá đơn giản, rất nhanh hàng nhái sẽ xuất hiện, khi đó sẽ không kiếm được tiền nữa rồi. Vậy ta sẽ tạo ra hiệu ứng thương hiệu, thành lập một thương hiệu đắt tiền và một thương hiệu phổ thông, trên mỗi sản phẩm đều có in dấu hiệu đặc biệt. Loại đắt tiền cung để kiếm tiền còn loại phổ thông dùng để bồi dưỡng thợ mộc. Trong thời đại vũ khí lạnh thợ mộc và thợ rèn chính là tài nguyên quý giá của quốc gia. Nếu có rất nhiều thợ mộc và thợ rèn kỹ thuật tốt thì trang bị của quân đội có thể tốt hơn đối thủ, thời đại hòa bình dùng để sản xuất công cụ sản xuất, mạnh mẽ đề cao hiệu suất sản xuất cho xã hội. Hơn nữa trong tương lai không lâu ta sẽ cần đại lượng trang bị quân sự và công cụ sản xuất khai hoang trồng trọt, nếu có đại lượng thợ mộc và thợ rèn... Có điều những thứ này đều cần đại lượng tiền. Tiền! Tiền!! Tiền!!! Mặc dù Kinh Châu tiền thuế sung túc nhưng bây giờ thu thuế còn phải nộp lên trên triều đình, còn lại tạm thời vẫn phân phối xuống dưới cho các địa phương tại Kinh Châu như cũ, bây giờ còn chưa có sức mạnh khống chế Kinh Châu thì không được xảy ra xung đột lợi ích với các thế lực Kinh Châu. Còn lại chút ít thì có thể còn chưa đủ hối lộ Trương Nhượng và thu hút nhân tài. Vẫn phải nhanh chóng làm vụ đảo Quân Sơn trên Động Đình hồ, đợi Hoàng Trung đến là sẽ chiêu binh, tuyển thợ, mở được xưởng rượu và xưởng trà thì tiền sẽ vào cuồn cuộn. Ha ha ha ha ~ ~, tương lai của ta không phải là mơ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện