[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng- Sưu tầm
Chương 12 : Con sói đến từ phương bắc
.
Rời Trần Lưu thẳng đến Kinh Châu. Các em gái xinh đẹp Kinh Châu, sói phương bắc đến rồi!
Phong cảnh trên đường thật đẹp, những ngọn núi chưa bị ô nhiễm cực kì xanh, nước cực kì trong, các em gái cực kì xinh đẹp.
Nhìn những em gái Giang Nam lung linh nhỏ nhắn, ngon mắt thanh thuần này ta thật sự muốn chiếm đoạt con gái nhà lành! Không được, tầm nhìn nhất định phải lâu dài, ta phải giữ lại danh tiếng tốt, bằng không sẽ không thu nhận được thủ hạ tốt, không có thủ hạ tốt sẽ không đoạt được địa bàn, hơn nữa nói không chừng địa bàn của chính mình cũng không giữ được, không giữ được địa bàn sẽ chết sớm, chết sớm sẽ không có cơ hội hưởng thụ các em gái xinh đẹp! Sau này nhất định phải tìm một lí do đàng hoàng rồi mới đi săn gái...
"Đại nhân, chúng ta sắp đến Tương Dương rồi. Ngài nhìn kìa, tường thành!" Con mẹ Âu Dã Kim nhà ngươi, lại đánh gãy ý dâm của ta lần nữa.
Nhìn tường thành Tương Dương xa xa trong lòng ta cảm xúc dâng trào. Rốt cục đã đến địa bàn của chính ta, rốt cục không cần ra vẻ đáng thương nữa, rốt cục có thể làm lão Đại rồi. Một đường đi ta phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, mặc dù phong cảnh rất đẹp, đồ ăn rất ngon, ôm Điêu Thuyền và Xuân Lan ngủ lõa lồ nhưng ta vẫn rất khổ cực mà. Giờ đây rốt cục hết khổ rồi. Có điều nghe nói thế gia Giang Nam rất không nể mặt triều đình, phải nghĩ biện pháp thật sự nắm giữ Kinh Châu mới được.
Đi tới gần chỉ thấy ngoài cồng thành đứng một đám đông quần áo hoa lệ, chắc là trăm quan Kinh Châu tới đón tiếp ta. Trong đó một văn sĩ mặc nho sam từ trong đám người đi ra chắp tay bái ta, "Chủ bạc Kinh Châu Khoái Lương dẫn quan chức văn võ Kinh Châu cung nghênh thứ sử đại nhân".
Người này là Khoái Lương? Đây chính là một cao thủ mưu lược, Tôn Kiên chính là bị hắn thủ tiêu. Nếu Lưu Biểu có chút dã tâm thì nước Ngô đã là của họ Lưu rồi, tên Khoái Lương này có thể không bằng Trư Ca, Chu Du nhưng ít nhất sẽ không kém Điền Phong, Tự Thụ, chỉ tiếc là theo nhầm chủ. Không sao, bây giờ ta đã đến, ngươi nhất định sẽ công thành danh toại. Hơn nữa em trai hắn Khoái Việt là một cao thủ nội chính, năm đó chính là Khoái Việt dùng kế thu phục các thế gia Giang Nam, ta nhất định phải mượn sức được hai người này. Có điều bây giờ Khoái Lương nghe lệnh ta chỉ là do lệnh của triều đình, nhất định phải nghĩ cách làm cho hắn quy phục mới được.
"Xin lỗi đã để các vị đợi lâu, Trần mỗ thật là áy náy, Hôm nay Trần mỗ phải mở tiệc bồi tội các vị", các ngươi nhất định phải từ chối, ta đây rất nghèo, nếu các ngươi dám đáp ứng ta sẽ mời các ngươi uống nước giếng, nước sôi cũng không được, tốn công đun nước.
"Thứ sử đại nhân quá khách sáo, chúng ti chức có thể chờ đại nhân ở đây đã là vinh quang vô thượng, há có thể để đại nhân chi tiền. Ti chức đã đặt tiệc rượu tại Túy Tiên lâu trong thành để đại nhân tẩy trần rồi, đại nhân, mời!"
Coi như các ngươi thức thời. Ài, ta đây sẽ gắng gượng sa đọa một trận vậy, "Vậy Trần mỗ từ chối thì bất kính, các vị đại nhân, mời!"
Trên tiệc rượu Khoái Lương lần lượt giới thiệu cho ta những người có mặt, ta cũng dối trá ứng phó một phen, kết quả thật là làm cho ta thất vọng, có danh tiếng một chút cũng chỉ có hai thằng ăn hại Thái Mạo và Hoàng Tổ, Hoàng Trung và Văn Sính đều không thấy, có lẽ còn chỉ là sĩ quan cấp thấp, không có tư cách tham dự. Cam Ninh có thể còn đang làm cướp biển. Vất vả ăn xong, ta mới thật sự cảm nhận được quả nhiên các lãnh đạo đi dự tiệc không hề dễ chịu, quả thật làm lãnh đạo là chuyện rất khổ cực!
Sau khi ăn uống và làm quen những người dự tiệc ta gọi riêng Khoái Lương vào phủ thứ sử.
"Tử Nhu, trước khi Trần mỗ tới Giang Nam đã nghe đến hiền danh của tiên sinh, sau này mong rằng tiên sinh sẽ dạy ta như thế nào mới có thể vì triều đình an bang, vì trăm họ mưu phúc!"
"Thứ sử đại nhân quá khiêm tốn, chia sẻ công việc cho đại nhân là nghĩa vụ của Khoái Lương, Lương sẽ không phụ kỳ vọng của đại nhân".
"Tốt, tốt, có những lời này của tiên sinh thì Giang Nam không lo rồi. Nghe nói hiền đệ của tiên sinh Khoái Dị Độ cũng có đại tài, không biết có chịu ra làm quan mưu phúc cho trăm họ hay không?"
"Đại nhân ưu ái như thế là vinh hạnh của gia đệ, ngày mai Lương mang gia đệ tới gặp đại nhân".
Sau khi đuổi Khoái Lương đi còn lại mình ta lâm vào trầm tư, ta nên khống chế Kinh Châu như thế nào? Ta có thể trước phân hoá thế lực của thế gia Giang Nam, mượn sức một số thế gia thân triều đình, dùng lợi ích dụ dỗ thế lực trung lập và thành lập thế lực mới có cùng ý tưởng đen tối với mình, tỷ như Âu Dã Kim, nghĩa đệ Điển Vi và những nhân tài tương lai đến nhờ cậy ta. Triệt để chèn ép những thế gia và thế lực địa phương đối địch hoặc ngăn trở ta tiến lên. Mà để đạt được mục đích này sẽ phải khống chế kinh tế và quân sự của Kinh Châu. Phải khống chế kinh tế đơn giản là phải có sức mạnh nắm chắc mạch máu kinh tế hiện có hoặc thành lập hệ thống kinh tế mới để thay thế. Muốn nắm giữ mạch máu kinh tế, sợ rằng hiện nay ta còn chưa có thực lực này. Vậy thành lập hệ thống kinh tế mới? Thời đại này những thứ có lợi nhuận cao đơn giản là trà, muối, rượu, tơ, sắt, gốm sứ. Muối, tơ, gốm có thể không để ý, xung quanh Kinh Châu không có biển, mặc dù chỉ cần phơi nước biển có thể có muối biển nhưng bây giờ không có điều kiện địa lý, tơ tằm, ta lại không biết làm máy dệt, máy quay sợi hiệu suất cao như thế nào, trong thời gian ngắn cũng không có sức cạnh tranh. Đồ sứ, ta căn bản không biết phương pháp nung, sắt thì có thể dìu đỡ Âu Dã Kim thành lập xưởng đồ sắt lớn nhất Kinh Châu, với kỹ thuật của hắn và tài chính của ta, cộng thêm ưu đãi về chính sách thì điểm này có lẽ không khó, cứ như vậy có thể khống chế được trang bị quân đội của Kinh Châu. Còn rượu và trà chế tạo đơn giản, lợi nhuận cao, rượu bây giờ đều là rượu nhạt, thu mua với giá thấp sau đó pha chế rồi cất lại là có thể có rượu mạnh, lợi nhuận gấp mười lần trăm lần giá thành, tuyệt đối là thuốc phiện của thời cổ đại. Bây giờ trà đều là trà xanh, kĩ thuật sao chè còn chưa xuất hiện, làm được mấy việc này thì tiền sẽ cuồn cuộn mà đến. Việc tiêu thụ sẽ được chia cho các thế lực thân cận, như vậy sẽ có thể dìu đỡ và mượn sức rất nhiều thế gia Kinh Châu, cơ bản khống chế được mạch máu kinh tế của Kinh Châu. Có điều muốn duy trì lãi cao thì phải bảo mật kỹ thuật chế tạo rượu và trà, phải bảo mật kiểu gì bây giờ? Đúng rồi, trên Động Đình hồ có một hòn đảo, đảo Quân Sơn, xưởng rượu và vườn trà đều phải xây dựng trên đảo Quân Sơn, công nhân và người nhà cũng an trí trên đảo, sau đó lại thành lập hai khu vực kho hàng, một dùng để trữ hàng, một dùng để xuất hàng, công nhân và thương nhân nhập hàng phải được cách ly. Mặt khác tìm Hoàng Trung đến thành lập một đội thuỷ quân mới, vây kín cả đảo lại, bình thường có thể vừa luyện binh vừa bảo an, hơn nữa bây giờ Hoàng Trung đang ở độ tuổi trung niên hừng hực lý tưởng mà lại không được trọng dụng, ta cho hắn cơ hội, nhất định hắn sẽ nhớ ơn tri ngộ của ta, đến lúc đó lại có thêm một cao thủ bán mạng cho ta, ha ha ha ha... Hơn nữa trong nhà các thế gia Kinh Châu chắc chắn có rất nhiều em gái xinh đẹp, tiền cũng chắc chắn rất nhiều, chờ xem ai không thức thời ta phải ghi nhớ lại, sau này hoàn toàn nắm giữ được Kinh Châu sẽ tịch biên với tội danh đại bất kính, người đẹp sẽ làm nô cho ta, đàn ông thì đi đào núi mở đường cho ta. Như vậy người khác sẽ sẽ không nói ta lừa nam ép nữ, ta đúng là thiên tài...
Nghĩ là phải làm, ta lập tức sắp xếp quản gia trong phủ mang Âu Dã Kim vào trong thành mua cửa hàng, chuẩn bị cho tốt rồi khai trương sớm một chút. Sau đó lại sai Điển Vi cầm thủ lệnh của ta đi Trường Sa điều Hoàng Trung đến Tương Dương, nhân tiện xem thân thủ của Hoàng Trung. Còn ta, là lãnh đạo, sau khi hoàn thành công việc nội vụ đương nhiên phải buông lỏng một chút, đương nhiên phải thực hiện nguyện vọng vĩ đại khi đến Tam quốc - ta cầm nến, dây và roi da kéo Xuân Lan và Điêu Thuyền đi vào hậu phủ... A a a a a...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện