[Dịch] Đấu Y
Chương 63 : Triệu thị tam huynh đệ.
.
Lâm Khiếu Đường mang theo ba người tiểu Lan không ngừng thâm nhập sâu vào nội viện. gia tướng của Vương gia hoàn toàn không tạo được uy hiếp, chỉ là người của các môn phái tạm thời cư trú tại Vương gia có chút khó đối phó.
Bất quá những kẻ này tựa hồ không xuất toàn lực, hơn phân nửa khi chạm mặt cảm thấy khó đối phó liền thu tay lại hướng phía trong biệt viện chạy đi, nhân tâm không đồng nhất, nhưng như vậy thực tế tạo ra cho mấy người Lâm Khiếu Đường một con đường khá lớn đàng hoàng đi vào, bằng không cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Số ít không biết tự lượng sức mình xông lên khá hùng hổ nhưng muốn thu thập cũng không hề khó khăn.
“Lão Tam Tử, ngươi đi cứu sư phụ bảo bối của chúng ta, nếu tỷ tỷ nhớ không lầm thì hẳn là tiểu viện phía bên trái kia!” Tiểu Lan lão luỵên nói.
Thực tế lão Tam tử tuy nhiều tiểu Lan một tuổi nhưng cũng đã hình thành thói quen trò chuyện theo cách xưng hô của tiểu Lan, không nói lời thừa, thân ảnh chợt loé tiến vào trong tiểu viện.
Phanh……..
Lão Tam tử Vừa mới tiến vào tiểu viện lập tức bị một luồng mãnh lực cổ quái đẩy ra ngoài.
Ba………
A Mãnh bước từng bước một, vững vàng đỡ được lão Tam Tử vừa bị đẩy ra ngoài, đẩy đại bộ phận lực lượng, lão Tam Tử hữu kinh vô hiểm (1), cuối cùng cũng không thụ thương.
“Mụ nội con chim nhỏ, Triệu lão tam ở đây, ai dám dương oai!” Một kẻ so với A Mãnh còn thô lỗ hơn nhiều phát ra âm thanh từ trong tiểu viện vang vọng ra ngoài, sau đó một vị cự hán thân hình cực kì khôi vĩ từ bên trong bước ra ngoài.
Nói về thể hình thì kẻ chưa thành niên như A Mãnh còn phải kém hơn một bậc, thân cao chí ít ngoài hai thước, cánh tay thô to, bắp đùi cũng gần bằng thân của người bình thường, đôi mắt giống như đồng la vừa to vừa tròn, ngũ quan kì dị xen lẫn, thực tế có bẩy phần giống quỷ ba phần giống người.
Người này rõ ràng cùng một loại người giống như A Mãnh, chỉ là trông có vẻ hung hăng dữ tợn một chút mà thôi.
Lâm Khiếu Đường nhướng mày, người này không giống những kẻ đã đối phó trước đó, có chút phiền phức, khó đối phó, sợ là không thể tốc chiến tốc thắng, nhưng hiện tại không thể giằng co lâu dài, lập tức phân phó nói: “Lão Tam Tử, chờ ta hấp dẫn lực chú ý của hắn ngươi lập tức đi vào!”
Lão Tam Tử xoa xoa cánh tay gật đầu, vừa rồi may mà phản ứng nhanh, dùng song chưởng mạnh mẽ ngạnh kháng một quyền, nếu một quyền của hắn đánh trúng ngực mà nói, không chét cũng phải gãy vài cái xương.
Từ khi cự hán xuất hiện, hai mắt A Mãnh phóng xuất ra quang mang khát cầu hưng phấn, đối thủ tốt như vậy không phải lúc nào cũng có thể gặp.
Không đợi Lâm Khiếu Đường phân phó công việc, A Mãnh đã cấp tốc vận chuyển nguyên lực nội hạch, tầng thứ hai tâm pháp cuồng cương thôi động đến đỉnh cao, trực tiếp vọt tới.
“Tới hảo!” Triệu lão tam cũng cực kì hưng phấn, từ thời khắc đầu tiên hắn đã phát hiện ra một kình địch như A Mãnh tồn tại.
Phanh………
Một tiếng nổ, hai gã cự hán, song quyền ngạnh kháng, phát ra tiếng nổ chói tai.
Hai khối thân thể to lớn mạnh mẽ lui lại mấy bước mới trụ vững được cước bộ, song phương đều khó nén được vẻ hưng phấn trên khuôn mặt.
Hát a. . . . . . . . .
Hai tên cự hán đồng thời quát lên một tiếng, nhô ra đầu vai, tiếng bước chân đạp đất kinh khủng vang lên, giống như hai toa xe lửa đối diện tông vào nhau.
Một một lần chân đạp đất, nhưng viên gạch rắn chắc trên măt đất đều bị dẫm nát tan tành.
Đông……….
Tiếng va chạm chấn nhiếp lòng người, lực lượng va chạm thật lớn, làm hai vị cự hán song song bắn ngược trở lại, ầm ầm, rầm, phân biệt hai tiếng tông đổ hai bức tường đối diện nhau.
Lão chim nắm lấy cơ hội phóng vụt tới tiểu viện bên trong, chuẩn bị mạn mẽ xông vào.
“Cẩn thận!” Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên cảm thấy bên sườn có người, khẽ quát một tiếng.
Một đạo ngân quang hiện lên, đâm thẳng vào phần eo lão Tam Tử, oanh, một đạo chưởng kình hoả diễm, ngang trời xuất thế, làm cho đạo ngân quang phải thu tay lui lại mấy bước, nhưng cũng đã bức lão Tam Tử lui lại về chỗ cũ.
“Nghĩ muốn vào trong, phải qua cửa của ta trước đã!” Một nam tử cao gầy hai tay loé lên chỉ giáp (2) kim chúc thật dài, tanh mùi máu nhìn lão Tam Tử.
Đông, đông, đông. . . . . . , mặt đất không hiểu sao rung động, từ trong bóng tối, một nam tử có vóc người to mộng khổng lồ bước ra, nhìn sơ qua thể trọng của người này phỏng chừng vượt quá năm trăm cân.
Ánh mắt Lâm Khiếu Đường không bị kẻ khổng lồ vừa xuất hiện hấp dẫn, mà là cảnh giác nhìn lên trên đỉnh mái nhà, nơi đó còn ẩn nấp một cỗ khí tức nguyên lực đáng sợ hơn hẳn ba kẻ đã xuất hiện.
Lúc này Triệu lão Tam và A Mãnh dường như không có việc gì từ trong đống đổ nát đứng lên, hưng phấn vô cùng đối nhãn nhìn đối phương, có loại cảm giác gặp được bằng hữu tri âm.
“Kế hoạch thay đổi, ta đi cứu người, tiểu Lan ngươi tiếp ứng!” Lâm Khiếu Đường truyền âm nói.
Hô, Lâm Khiếu Đường tại chỗ tiêu thất.
Di, đỉnh nóc nhà truyền đến một tiếng kinh ngạc, liền sau đó lại truyền ra một tiếng xé gió, một đạo bóng đen đồng thời đuổi vào trong tiểu viện.
Tình huống nguy cơ bên ngoài, Lâm Khiếu Đường hiển nhiên không dám trậm trễ, vô tung quyết tầng thứ ba vận dụng lô hoả thuần thanh, chỉ chớp mắt công phu đã tiến nhập vào một căn phòng trong tiểu viện.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, chỉ nhìn thấy một chiếc giường, hai chiếc ghế và một chiếc bàn, ngoài ra không thấy cái gì khác, trên giường một người nhỏ bé gầy gò thu mình vào trong góc run rẩy.
Lâm Khiếu Đường vừa nhìn, quả đúng là Hoàng Nhất Đao, chỉ là trên người có rất nhiều chỗ thương tích, xanh xao vàng vọt, cả thân người đều đặc biệt thiếu sức sống, hoàn toàn không có khôn khéo và gian trá của quá khứ, tinh thần vô cùng uể oải.
Lâm Khiếu Đường cũng chẳng quản nhiều, lập tức ôm lấy Hoàng Nhất Đao nhanh chóng phóng ra ngoài.
Đông………. , một bóng người chợt loé lên từ ngoài cửa tiến vào căn phòng, lấy tốc độ mắt thường cũng khó phân biệt đánh về phía Lâm Khiếu Đường. Lâm Khiếu Đường vung tay lên, trong nháy mắt một vòng hoả diễm bùng cháy.
Bóng người vừa đánh tới cuống quít chống đỡ, nhưng vô pháp động vào hoả diễm, lại bị bức lui ra ngoài, Lâm Khiếu Đường căn bản không có tâm tư cùng người này tranh đấu, nơi này không thể ở lâu, một lòng suy nghĩ cách thoát khỏi biệt viện Vương gia.
Giữ lấy Hoàng Nhất Đao, giống như tóm con gà con nhanh như thiểm điện phóng ra ngoài.
Một hồi vừa rồi, kì thực chỉ trong thời gian cực ngắn, nhìn thấy Lâm Khiếu Đường lao ra nhanh chóng như vậy, trên mặt lão Tam Tử hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng tiến đến nghênh đón, thế nhưng Triệu lão đại với thân hình cao gầy sao để cho hắn như ý, nhìn thấy mục tiêu di động, lập tức vọt tới, hai bàn tay bao bọc bởi bộ chỉ giáp kim chúc dài sắc nhọn trảo thẳng vào mặt.
Lão Tam Tử lần thứ hai bị bức lui trở lại, nếu nói về thực lực, lão Tam Tử so với đối phương thì thua kém không nhỏ, nhưng công phu cước bộ so với đối phương tốt hơn nhiều, và đối phương cũng không duy trì công kích nguyên lực liên tục.
Đối với tình hình trước mắt mà nói. sợ là sẽ chuyển biến xấu hơn, sắc mặt Lâm Khiếu Đường khẽ biến, có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng phải giãn hai đầu lông mày ra, lắc mình một cái tiến đến trước người tiểu Lan, đem Hoàng Nhất Đao giao cho nàng rồi nói: “Nhanh chóng cùng A Mãnh và Lão Tam Tử thoát đi trước! Cái gì cũng không cần quản!”
“Lão đại, ngươi muốn làm gì?” Tiểu Lan khẩn trưởng nói.
“Hoạt động một chút cho giãn gân cốt mà thôi!” Lâm Khiếu Đường liếm liếm một bên môi nói.
A Mãnh và Triệu lão tam đối nhãn nhìn nhau, đang muốn tổ chức lần công kích tiếp theo, Lâm Khiếu Đường lập tức hét lớn mấy tiếng: “A Mãnh, không được ham chiến, đi mau!”
A Mãnh do dự một hồi, Lâm Khiếu đường cả giận nói: “Nếu không đi, ngày mai đừng hòng có cơm ăn.”
Lời này quả là hiệu nghiệm, trong lòng A Mãnh mặc dù không muốn, nhưng cũng chỉ bối rối trong mắt, dưới chân lập tức khởi động thối lui.
“Huynh đệ, đừng đi, ta còn chưa đánh đủ!” Triệu lão tam đâu dễ dàng chấp nhận, vừa kêu vừa đuổi theo.
Tao. . . . . . . . .
Một đạo quang mang trong nháy mắt loé lên.
“Phốc……….” Thân thể to lớn của Triệu lão tam lảo đảo lui về phía sau, bàn tay to ôm bụng, miệng phun ra một ngụm máu.
Vật gì vậy? Ba huynh đệ Triệu thị bên cạnh hoàn toàn không nhìn thấy cái gì xảy ra, mắt mở trừng trừng nhìn Triệu lão tam ngã xuống.
Tiểu Lan và lão Tam Tử nắm đúng thời cơ, song song rút lui khỏi nơi này, chỉ vài cái lắc mình liền biến mất không thấy.
Trong sân chỉ còn lại Lâm Khiếu Đường và bốn huynh đệ họ Triệu, trong đó có một người thống khổ ôm bụng té ngã trên mặt đất.
“Lão tam, ngươi làm sao vậy?” Triệu lão đại cũng không quản tới mục tiêu đang chạy trốn, trong lòng nóng như hoả thiêu chạy đến trước mặt lão tam.
Bốn con mắt của hai huynh đệ Triệu thị còn lại nhìn chằm chằm mục tiêu cuối cùng còn lại, bọn họ cũng không biết vừa sảy ra cái gì, nhưng khẳng định cùng với thiếu niên trước mắt có quan hệ, những người khác có thể đi nhưng thiếu niên này nhất thiết phải lưu lại. . . . . .
(1) Hữu kinh vô hiểm: ngạc nhiên, bất ngờ nhưng không nguy hiểm.
(2) Chỉ giáp: Vũ khí hình móng tay bao quanh ngón tay
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện