[Dịch]Đào Hoa Truyện: Nàng Tiểu Thư Của Trẫm - Sưu tầm
Chương 99 : Hoa Đào Chưa Kịp Nở, Thì Đã Rơi
.
Thuyền của Nam Kì quốc. Vạn Lý Ngâm cười ha hả nói: “ Nha đầu đó đúng là nghịch ngợm! Dám cải nam trang tham gia Vũ Âm Khí Hội. Lại còn dám đánh đàn, mà hát trong bộ dạng đó nữa chứ?” Ông cười đến nổi miệng không khép lại được. Nha đầu thông minh và tài trí đến vậy? Ông có nên, nhận nó làm đệ tử độc môn hay không? Nam Thần Thiên nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của ông, hắn mỉm cười. Nhìn sang đệ đệ của hắn đang đứng thất thần, hỏi: “ Huynh định ở lại Doãn Uy quốc vài ngày. Để thăm thú một số nơi. Cũng như, bàn một số chuyện với hoàng đế Doãn Uy quốc. Đệ về, hay đi cùng bọn ta?” Thần Hy nghe huynh của hắn muốn lưu lại, thì có chút kinh ngạc. Hắn đứng nhìn ra phía ngoài sông, nét mặt ôn nhu, trầm ngâm suy nghĩ gì đó. Vạn Lý Ngâm thấy hắn ta vẫn không lên tiếng, ông cười hỏi: “ Ngũ vương gia, ngươi không muốn gặp lại nha đầu đó sao?” Theo tình hình này, hắn buồn như vậy cũng đúng. Nha đầu và tên hoàng đế đó, coi chừng là một đôi rồi! Nha đầu, ngươi đúng là có phúc! “ Ta..” Thần Hy nghe ông hỏi thẳng như vậy, hắn có chút xấu hổ cùng với khó xử. Hắn quả thật rất muốn gặp lại nàng! Nhưng nghĩ lại một số chuyện, hắn lại không biết có nên ở hay không? Thần Thiên thấy hắn như vậy, cười nhẹ nói: “ Dù gì, thuyền cũng đã xuất phát. Thôi thì đệ đi với bọn ta vậy. Ở lại, không vì người. Coi như là vì, cảnh đẹp nơi đây đi.” Nếu con Thái Uý, không chịu? Vẫn còn công chúa mà! Hoà thân cũng tốt! Nhưng nghe đâu, vị công chúa này ngang ngạnh và tính khí không tốt. Đã có nhiều vương tôn quý tộc của các nước đến cầu thân, nhưng nghe đại danh của nàng thì liền bỏ chạy. Chuyện này, có thật đúng như vậy không? Thần Hy cười cười, gật nhẹ đầu: “ Được!” Coi như, hắn vì cảnh vật mà lưu luyến không muốn rời đi! *** Trong phòng của Hàn Phong. Ánh nến mờ mờ ảo ảo, bầu không khí có chút ám muội. Trên chiếc giường kia, hai tên mổ nam vẫn là tư thế, kẻ ở trên, tên nằm ở dưới. Hàn Phong nhìn Hồ Điệp, hắn chờ nàng trả lời câu hỏi của hắn. Thấy nàng đang suy nghĩ, hắn thúc giục. " Sao hả?" Trong đôi mắt lạnh, ánh lên một chút ý vị cười. Cũng biết sợ sao? Hồ Điệp nhìn tên ở phía trên, nửa ngày mà chỉ nói ra được một chữ duy nhất: “ Ta..” Hàn Phong bắt đầu cúi thấp đầu xuống, miệng thì hỏi: “ Không thể?” Đầu cứ cúi thấp xuống, chạm rãi nói: “ Nhưng mà, hôm nay..” Hắn chưa dứt lời, thì ngươi kia đã phản kháng. Lấy tay đẩy hắn ra, chân còn định cho hắn một cú tuyệt hậu, nhưng hắn đã né tránh sang một bên. Người kia, nhân cơ hội đó định chạy trốn. Hồ Điệp hốt hoảng hét lên hai tiếng: “ Á! Có..” Mới xuống giường, bước có một bước thì đã đứng yên rồi. Định hét lên, kêu người đến. Nhưng tên kia đã nhanh tay điểm huyệt đạo của nàng, muốn chạy cũng không thể, muốn la cũng không có cơ hội nào. Cả người Hồ Điệp ở trong tư thế chạy, nàng không thể động đậy, hay nói gì nữa. Đứng yên như tượng, con ngươi liếc ngang liếc dọc. Trong lòng gào thét không yên, muốn khóc mà không thể. Kỳ này, toi đời rồi! Chơi ngu nữa rồi! Có ai không? Cứu ta với! Ác ma băng, muốn ăn mặn! A... Hàn Phong bước xuống giường, đi lại phía trước mặt nàng, hỏi: “ Muốn chạy sao?” “...” Hồ Điệp trợn tròn mắt, đầy tức giận, muốn chửi không chửi được, muốn trả lời cũng không được. “ Cốc, cốc, cốc..” Tiếng gõ cửa vang lên. Hồ Điệp vui mừng, vì có người đến. Kỳ này, xem hắn làm sao đây? Làm sao giải thích đây? Ha ha ha.. Hàn Phong nhìn nàng, thấy nàng đang đắc ý, nhếch mép cười. Bế người kia lên, đặt lại trên chiếc của mình. Miệng hỏi người bên ngoài: “ Có chuyện gì?” Vân Nhi và Diệu Hinh đứng ở bên ngoài nghe tiếng hỏi của hoàng thượng, hai người nhìn nhau, không biết nói sao, hay hỏi gì đây? Vân Nhi lấy hết can đảm, lắp bắp nói: “ Hoàng thượng. Nô tì nghe tiếng của..” Nàng ta chưa nói hết, thì nghe người bên trong nói: “ Trong phòng có chuột!” Hồ Điệp nhìn tên nào đó, mắt mở to. Chuột? Đừng nói là.. Hắn nhìn người đang trừng mắt nhìn hắn, như muốn giết hắn nói tiếp: “ Tiểu thư của ngươi thấy nó, nên hoảng sợ! Không có gì đâu. Về phòng nghỉ ngơi đi.” Nàng mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt khó tin. Hắn nói, nói dối kìa! Thiên ơi! Hết thuốc chữa rồi! Đây mới là bộ mặt thật của hắn có phải không? Diệu Hinh hạ thấp giọng hỏi: “ Tiểu thư sợ chuột sao?” Sao nhìn không ra, tiểu thư là kẻ sợ chuột a? Vân Nhi cũng kinh ngạc, nhưng rồi nói: “ Dạ vâng! Nô tì xin cáo lui!” Rồi nhìn Diệu Hinh, nhỏ giọng: “ Đi thôi!” Tiểu thư bị chuột doạ sợ thật sao? Sao không nghe người lên tiếng? Hồ Điệp khóc ròng trong lòng, khi nghe Vân Nhi đi. Vân Nhi tỷ đừng đi! Hoàng thương, con khỉ gì chứ? Hắn nói dối đó! Mình không sợ chuột! Vân Nhi và Diệu Hinh, hai người liền đi về phòng của mình, thì ba người kia ở phòng cạnh bên Hồ Điệp mở cửa đi ra với bộ dạng ngáy ngủ. Yên Nhã dụi dụi mắt, hỏi: “ Có chuyện gì vậy? Tiểu thư các ngươi có bị làm sao không?” Nha đầu này, đang ngủ mà la cái gì chứ? Vân Nhi cúi đầu, trả lời: “ Dạ thưa, công chúa. Tiểu thư, gặp chuột! Nên mới hét lên! Không có gì ạ!” Hoàng thượng, định làm gì tiểu thư đây? Y Lệ và Gia Nhi kinh ngạc: “ Gặp chuột?” Sợ chuột? Tiểu Điệp sợ chuột thật sao? “ Oài! Đúng là..Sợ gì không sợ. Lại đi sợ chuột! Đi ngủ đi.” Yên Nhã nói xong, cùng hai người kia đi vào phòng. Hàn Phong ngồi ở bên mép giường, nhìn nàng không nói gì cả. Bỗng tháo giày nàng ra, bên chân bị cửa ép trúng. Hồ Điệp sửng sốt không thôi, mở to mắt nhìn tên kia. Hắn bắt đầu vén ống quần của nàng lên, sau đó nhìn một cái rồi giải huyệt cho nàng. “ Ngồi im. Nếu đi. Đừng trách!” Hắn lại nói thêm một câu, cho nàng yên tâm: “ Ta, không làm gì nàng đâu!” Hồ Điệp định trèo xuống giường, nhưng nghe hắn nói liền ngồi im. Hàn Phong đi lại hòm thuốc, lấy mấy lo thuốc lên nhìn, rồi ngửi ngửi gì đó. Sau đó, lấy một lọ đi lại giường ngồi xuống. Lấy một chân nàng đặt lên đùi của hắn. “ Ta tự làm được!” Hồ Điệp nhìn Hàn Phong nói, sau đó co chân lại. Hàn Phong nhìn nàng, mặt đầy lạnh lẽo. “ Hơ hơ..Nếu huynh muốn giúp..Thì giúp đi!” Hồ Điệp cười cười, lấy chân đặt lại trên đùi của hắn. Bệnh hoạn thật mà! Hắn càng ngày càng làm mình không hiểu nổi, hắn là loại người gì đây? Lúc đầu thì nói, cái gì mà đầy quy tắc nam nữ thụ thụ bất tương thân, nữ nhân không được lộ da thịt trước nam nhân? Hừ! Chỉ tỏ vẻ ra ngoài như thế! Trong lòng lại khác! Hàn Phong như nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng của nàng từ đầu đến cuối, không nói gì, chỉ lấy thuốc thoa lên chân nàng. " Có đau lắm không?" " Chân gỗ hay sao mà không biết đau? Huynh thử bị như ta đi rồi biết?" Hỏi chuyện thừa! Hàn Phong nhìn Hồ Điệp nói: " Lần sau, đừng hành động như thế nữa! Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như thế! Đừng nghĩ ta, là loại người như thế!" Lúc đầu nghe nàng nói lấy thân đền đáp, hắn tức giận vô cùng. Một phần nghĩ nàng đang muốn đùa hay thử hắn, một phần vì nàng đánh giá hắn và coi hắn chính là nhị quân tử! Mặc dù trong lòng hắn có chút tức giận vì nàng xem hắn là kẻ vô nhân tính, ham mê sắc đẹp. Hắn là loại và kẻ như thế sao? Trong mắt nàng? Nữ nhân nào cũng có thể tới gần, cũng có thể để hắn ngó tới và quan tâm? Đồ con vịt xấu xí, dám khinh thường hắn như thế! " Hả? Huynh nói gì vậy?" “ Ta, không muốn nàng báo đáp ta như thế! Cũng không muốn nàng báo đáp gì cả. Rõ chưa?” Hắn nói gặn từng chữ. Hồ Điệp gật gù, như đã hiểu. “ Hãy nhớ, ta là người cứu nàng đầu tiên. Mạng nàng đã thuộc về ta. Cho dù, có bao nhiêu kẻ có ơn với nàng. Cũng không được, lấy thân mình báo đáp hắn ta. Rõ chưa?” Hắn quay đầu nhìn người nữ nhân kia, gương mặt như ác ma muốn giết nàng. Hồ Điệp mở to mắt nhìn hắn, nàng lồm cồm ngồi dậy. Hắn nghĩ ta là loại người gì? Mà ý hắn, có phải muốn ám chỉ tên ở khu rừng vừa rồi không? Mình đâu có điên, não đâu có ngu tới mức lấy thân ra báo đáp! “ Dĩ nhiên, ta rõ.” Hàn Phong quay mặt đi, miệng nói: “ Về phòng ngủ đi.” Làm như, sợ ta ngủ ở đây chung với hắn vậy? Hồ Điệp đi xuống giường, chân bị kẹt ở cửa lại đau. Vừa bước xuống giường thì đứng không vững, liền nghiêng ngã. “ Đúng là, đi đứng cũng không vững.” Tên đỡ càu nhào với nàng. “ Chân ta, là do ai? Do ai làm hả? Tên nào vậy?” Nàng tức giận lườm hắn, đúng là hắn và nàng không cãi nhau là không được. " Không phải đã trả thù rồi sao?" Đá hắn một cái, còn muốn gì đây? “ Ok. Ta không nói chuyện đó nữa, nhưng có hai câu muốn hỏi. Không biết hoàng thượng, có thể trả lời cho ta biết được không?” Hồ Điệp chợt nhớ tới một chuyện làm nàng tò mò, ngồi lại giường của hắn. Tại sao tim hắn lại đập nhanh như thế? “ Muốn hỏi gì?” Muốn hỏi gì đây? Hồ Điệp thu chân ngồi xếp bằng, tay khoanh trước ngực. Mắt nhìn hắn hỏi: “ Có phải, huynh đã có..có ý gì với ta rồi không?” Hàn Phong cau mày, không hiểu nàng muốn hỏi gì: “ Có ý gì?” Hồ Điệp nghe hắn hỏi, lấy tay vỗ vào cái trán cúi đầu. Sao hắn chậm tiêu quá vậy? Nàng ngẩng đầu, miệng gượng cười: “ Lão ca, ý ta muốn hỏi..Huynh có phải..Có phải thích ta rồi không?” Miệng nàng cười tà. “ Sao? Thích?” Hàn Phong thấy nàng cười cười âm hiểm. Lấy tay chỉ vào trán nàng: “ Suy nghĩ gì thế hả? Tại sao lại nghĩ vậy?” “ Này..Ta lớn rồi nha! Huynh cũng có muội muội rồi! Đừng hành động như thế với ta. Như thể ta nhỏ, như thể huynh là đại ca ca của ta.” Nàng không thích cái kiểu hành động của hắn. Anh nàng thì xoa đầu, hắn thì chỉ vào trán. Trời ơi, hai tên này! Chẳng coi mình ra gì! Mặt đầy tức giận: “ Trả lời đi.” Mặt Hàn Phong lạnh lẽo như cũ, nhìn nàng trả lời một chữ: “ Không.” Hắn không hề nghĩ ngợi gì cả. “ Chẳng có gì để ta thích cả. Yên tâm về ta. Chỉ lo, là nàng sẽ có ý với ta.” Thấy nàng đang phùng mang nhìn hắn, hắn thêm dầu vào lửa. Vì khi thấy nàng như thế, tự dưng hắn lại vui vẻ mới lạ chứ. Nhưng sau đó lại nghĩ một chút, hắn tự hỏi. Có phải vậy không? Hắn có thích người này thì sao đây? Hắn hiện có một mối thù chưa báo! Hắn không thể nghĩ nhiều đến, những chuyện tình cảm được! Nếu hắn thật sự thích người này, tốt nhất nên nghĩ cho người đó. Ở bên hắn trong lúc này, vô cùng nguy hiểm! Lỡ hắn yêu nàng, có thể có kết quả không? Chỉ sợ hắn lưu luyến, sẽ hại nàng chết! Sợ rằng hắn, không thể chú tâm vào việc báo thù! Nếu yêu nàng thật, hắn nên đưa nàng đi. Chứ không phải ở chốn thị phi này! Quan trường khốc liệt, đầy rẫy cạm bẫy này! Hàn Phong ngươi nên biết chừng mực! Biết nào tốt, nào xấu cho người đó! Nhưng..Nên để nàng đi khỏi thế giới này sao? Để nàng rời đi như thế, không luyến tiếc hay buồn gì sao? Hàn Phong càng nghĩ càng rối, lòng hắn không yên. Nghe xong câu trả lời lẫn lời hắn, Hồ Điệp nhìn hắn nói: “ Không có chuyện đó. Đợi tìm được viên ngọc, đường ai nấy đi! Huynh đừng lo, ta không lưu luyến gì với huynh đâu.” Nàng leo xuống giường, mặt đầy giận. Hàn Phong nhìn nàng từ phía sau, hắn cúi đầu cười khổ. Muốn rời đi đến thế sao? Làm hắn thành ra thế này? Rồi bỏ đi? Hồ Điệp định khép cửa lại đi, nhưng trước khi đi. Mặt nghiêm túc nhìn hắn, cũng như muốn cảnh cáo hắn: “ Huynh nhớ câu trả lời của huynh với ta, những lời mà hôm nay nói với ta. Nhớ kĩ!" Rồi khép cửa, đi về phòng của mình. *** Ánh mặt trời chiếu rọi vào căn phòng của Hồ Điệp, nàng ngồi ngây ngốc trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, tay chống lên cằm, thơ thẩn nhìn ra phía ngoài sông. Nàng nghĩ tới chuyện xảy ra vào tối đêm qua ở phòng của Hàn Phong, bỗng lấy tay vỗ vào cái trán mình một cái. Miệng tự lẩm bẩm mấy câu. " Mày uống nhằm thuốc hay sao mà lại hỏi câu đó chứ?" Thân ngã gục lên bàn. Thanh âm trầm thấp, uể oải: “ Mắc gì, phải thế? Hắn trả lời như vậy cũng tốt! Sao mà nghe xong câu trả lời, mình lại thế này? Ui mệt quá! Biết thế đừng hỏi, đá hắn một cái là xong! Cho hắn và thánh nữ gì đó, tác hợp thành một đôi nhưng mà..” Miệng cười tà ác, lẩm bẩm: “ Mà không có con. Để sau này, đốt nhang luôn! Tuyệt tử tuyệt tôn!” Hồ Điệp ngồi bật dậy, lấy tay đập mạnh xuống mặt bàn một cái. Mặt nàng đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Doãn Hàn Phong..Tốt nhất là huynh nên nhớ câu trả lời đó! Sau này, mà muốn lật lọng..Muộn rồi muộn rồi!” Nói xong, cầm hai quả táo lên táp nhai, hung bạo. Thánh nữ..Nếu gặp nhau, Hồ Điệp này không bỏ qua chuyện mà cô đã làm với ta đâu! Ta thề, ta sẽ trả thù gấp đôi! Dù hắn có bảo vệ cô, ta cũng xé xác cô! Doãn Hàn Phong, chuyện này..Hai người chờ đó! Diệu Hinh và Vân Nhi vừa bước vào phòng thấy nàng như vậy, hai người cũng không hiểu vị tiểu thư của nhà mình sao lại nổi cáu lên như thế?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện