[Dịch]Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam - Sưu tầm
Chương 42 : Chương 42
.
Liễu Tú Nhã né tránh cực nhanh, Âm Huyền Kiếm trong tay linh hoạt biến hóa, nhện nữ vương liền mất đi một cái chân nhện, Liễu Tú Nhã từng bước áp sát. Nhện nữ vương gào thét một tiếng, trên mặt toát ra vài phần quyết tuyệt, tiểu phúc đang phồng lớn bỗng nhiên co rụt lại, cả người nàng ta trở nên lớn thêm một vòng, công kích càng phát ra sắc bén.
Liễu Tú Nhã thần tình bất biến, kiếm trên tay càng lúc càng nhanh, thường thường trong kiếm chiêu còn kèm theo vô số lôi điện của Tống Cảnh Hàn, các loại đại chiêu như Ngự Viêm Chi Hỏa của Lý Ngự, Băng Liệt Tiễn của Lý Tu, Phích Lịch Đạn của Mộc Tuấn Khanh, Địa Long Thiên của Lâm Hạo Trạch cùng Đằng La Võng của Hạ Hầu Nghị điều văng thẳng lên người của nữ nhân vương nhện, bảy cái chân nhện còn lại rất nhanh bị oanh tạc hơn phân nữa.
Nhượng mọi người kinh ngạc là Vương Hổ, hắn đứng gần nữ vương nhện nhất cũng bị oanh tác, mặc dù không nhiều nhưng lấy cấp 2 dị năng của hắn mà nói, cho dù chỉ bị dính ích công kích của các cấp 3 thì cũng đủ đưa hắn vào chỗ chết. Thế nhưng cấp độ dị năng của mặc dù không tăng, nhưng thân thể hắn lại biến dị có thể so ngang với nhện nữ vương, cho dù bị oanh tạc như vậy thì hắn chỉ bị thương da thịt mà không trí mạng.
Vương Hổ biểu tình đã mất đi cảm giác của nhân loại, dù bị băng tiễn của Lý Tu cắt đứt một cánh tay hắn vẫn không có bất luận cái gì sợ hãi hoặc đau đớn, miệng liên tục phụt tơ nhện về phía bọn họ.
Hạ Hầu Nghị chán ghét nhìn Vương Hổ, tên này nếu đã chết thì chết lưu loát đi, còn bị mấy con thú này biến thành con rối gây phiền phức cho bọn họ, thật đúng là phế vật vô dụng.
Ngón trở nhẹ nhàng bắn ra một mầm móng nho nhỏ, viên mầm móng kia chỉ cỡ hạt gạo, toàn thân hắc sắc, Hạ Hầu Nghị hơi cong lên khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Vương Hổ mang vài phần âm lãnh, nếu điều là con rối thì so với làm con rối giúp bọn thú biến dị kia chiến đấu, còn không bằng giúp nhân loại một tay. Đột nhiên Vương Hổ rời khỏi vòng chiến cách ra một khoảng.
"Ô___Ô" trong miệng Vương Hổ kiêu rên mấy tiếng, trên mặt dữ tợn nhạt đi vài phần, hắn nhìn về phía nhóm người quen thuộc trước mặt, môi giật giật, cố gắng nói ra hai chữ: "Cứu....ta"
Hạ Hầu Nghị nhíu mày, đây là còn chưa chết hoàn toàn. Vương Hổ ra sức giật giật thân thể, toàn thân kịch liệt co quắp, giống như đang đấu tranh với cái gì đó.
Hạ Hầu Nghị tùy ý liếc mắt một cái, phát hiện trên lưng Vương Hổ dĩ nhiên có một con nhện hình thù cổ quái đang bám chặt lưng hắn.
Con nhện này cùng cấp thấp biến dị nhện không khác biệt mấy, nhưng có một số điểm bất đồng, đồng dạng là tám chân nhện nhưng chân của cấp thấp nhện biến dị lớn khoảng chừng như cánh tay một đứa bé, thì chân của con nhện này chỉ nhỏ như ngón út.
Tám cái chân lông lá gắt gao giữ sát sau lưng Vương Hổ, đâm thẳng vào da thịt của hắn.
"Cứu....cứu" Vương Hổ trên mặt hiện lên thống khổ, giống như đang cùng con nhện kia tranh đoạt quyền không chế thân thể.
Hạ Hầu Nghị quan sát Vương Hổ cùng nhất cử nhất động của con nhện biến dị kia, trong ánh mắt lóe ra tia sáng, không biết đang suy nghĩ gì.
"Ta....sai rồi.....xin lỗi....cứu ta" Vương Hổ giống như trong cuộc chiến tranh đoạt chiếm thế thượng phong, tốc độ nói chuyện trở nên lưu loát hơn.
"Cầu....Ngươi" Vương Hổ biểu tình vặn vẹo cũng hồi phục vài phần bình thường, hơn nữa thời gian nói câu nói này, lại toát ra vài phần xấu hổ.
Hạ Hầu Nghị đuôi lông mày nhếch lên, lanh giọng hỏi: "Cứu thế nào"
Vương Hổ nhất thời vui mừng không thôi, toàn thăn hắn run lên bần bật, cả người co lại thành một đoàn, co quắp kịch liệt. Con nhện đang bám trên lưng hắn mạnh rút ra hai chân, sau đó hung hăng cắm lên hai bên thái dương của Vương Hổ.
"Ngô....." Vương Hổ trên mặt hiên ra thống khổ, đôi môi bị hắn cắn nát, hắn đem anh mắt nhìn về phía Hạ Hầu Nghị như cầu xin, môi hắn giật giật, phát ra thanh âm nhưng nhỏ quá căn bản là không thể nghe thấy.
Hạ Hầu Nghị do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi đi tới, ở cự ly chỗ Vương Hổ không xa: "Nói đi, ta nghe"
Vương Hổ miễn cưỡng bài trừ một cái chật vật mĩm cười, lập tức khuôn mặt càng thêm thống khổ, bỗng nhiên hắn vươn tay về phía Hạ Hầu Nghị tựa hồ muốn kéo Hạ Hầu Nghị cầu xin.
Hạ Hầu Nghị ánh mắt lóe lên, bàn tay giấu sau lưng hơi biến đổi tư thế. Hạ Hầu Nghị dừng lại phía trước Vương Hổ mấy bước: "Ngươi.... ..."
Lời còn chưa dứt, di biến nổi lên, chỉ thấy Vương Hổ bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười quỷ dị, trên mặt nào có nữa phần thống khổ, ngược lại trong mắt hiện lên đầy oán độc.
Hắn hướng về phía Hạ Hầu Nghị ra tay nhanh như chớp, nắm chặt cổ tay Hạ hầu Nghị, con nhện kia nhảy đến trên đầu Vương Hổ, mắt kép gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Hầu Nghị, thậm chí có thể từ đó thấy vài phần ý tứ thèm nhỏ dãi.
Vương Hổ ác độc cười: "Muốn cứu ta, đã bị con nhện này chiếm được thân thể, không cách nào cứu, đã vậy chúng ta cùng làm bạn đi"
Hắn thần tình oán giận, điên cuồng cười lớn: "Nếu không phải các ngươi tuyển con đường kia, ta như thế sẽ vội vã lựa chọn một con đường khác, nếu không chọn con đường này thì ta như thế nào sẽ gặp phải cái quái vật bùn thịt gớm ghiếc kia, nếu không phải cái quái vật đó như thế nào sẽ bị lũ nhện này chiếm được"
"Ngươi biết lũ nhện này đã làm gì ta không, chúng bắt ta đưa cho vô số lũ nhện đực xấu xí ép ta phải quan hệ với chúng nó, ta là thiên tài, ta là dị năng giả mạnh nhất, dựa vào cái gì phải chịu nỗi nhục nhã như thế"
"Bất quá hoàn hảo...ha hả, tuy rằng rất đau nhưng bị những con nhện này giao phối sau, ta cảm thấy vô cùng cường đại" Hai mắt hắn đột nhiên sáng lên nhìn Hạ Hầu Nghị cười càng thêm ác độc: "Cấp 3, Xuy! Cấp 3 thì nhằm nhò gì, hiện tại chỉ cần giao phối thêm mấy lần ta sẽ trực tiếp đột phá cấp 4"
"Nói xong chưa" Hạ Hầu Nghị lạnh lùng nói, ánh mắt yên tĩnh hoàn toàn không giống như người bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Vương Hổ ngây ngẩn cả người, sau đó oán giận nói: "Ngươi giả bộ cái gì, đợi con nhện này bám vào ta sẽ đem ngươi cho lũ nhện đực xấu xí kia, còn có đứa con gái khốn kiếp kia nữa, các ngươi sẽ......."
Lời còn chưa nói hết thì hai mắt Vương Hổ bỗng nhiên trừng lớn, hắn không dám tin tưởng nhìn Hạ Hầu Nghị vẻ mặt ung dung cầm tay hắn đẩy ra, mà chính hắn căn bảo không cảm thấy hai tay của hắn còn tồn tại.
"Ngươi...người đối với ta làm gì" Vương Hổ kinh hoàng quát.
"Không có gì" Hạ Hầu Nghị cong cong khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh như băng: "Ngươi đã thích làm con rối như thế, vậy ta cho ngươi làm đủ"
Sau đó hắn lại cười tủm tĩm nói: "Cũng đã đến lúc nở hoa rồi"
"Phốc___" Vương Hổ phun ra một ngụm máu đen thùi, sau lưng con nhện kịch liệt lay động, bởi vì con nhện kia tám cái chân dài điều ghim vào người Vương Hổ nên nó lay động kịch liệt như thế nhất thời làm hắn thống khổ không thôi.
"Ngươi...làm sao có thể, ngươi làm sao có thể thao túng cơ thể ta" Vương Hổ điên cuồng kiêu, vẻ mặt là hoàn toàn không thể tin được.
Không phải như thế, không phải như vậy, chuyện phải là cái tên thiên chi kiều tử này bị cường đại của mình dọa sợ, sau đó cũng giống mình trở thành vật dẫn của con nhện.
Vì sao...vì sao hắn có thể không chế thân thể của mình.
"Thật bất ngờ" Hạ Hầu Nghị khóe môi nhướng lên, lộ ra một nụ cười khinh thường: "Bởi vì ta cho đến bây giờ cũng không tin tưởng ngươi, thời điểm người cầu xin cứu vớt ta đã đem mầm mống của Thiên Ti Đằng trồng xuống trong người ngươi, nếu không.... ..." Hắn lạnh lùng nhìn: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngu xuẩn, đơn giản tiếp cận ngươi"
"Không thể nào, không thể nào, các ngươi bất quá là dùng tinh hạch để đổi lấy thăng cấp, làm sao có thể lợi hại như vậy" Vương Hổ không thể tin được kiêu to, có lẽ nói, hắn hiện tại cũng chỉ có thể kiêu to, bở vì cả người của hắn điều không nằm trong sự khống chế của bản thân, thậm chí cũng không phải nằm trong sự không chế của con nhện sau lưng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện