[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 78 : Đau lòng.

Người đăng: 

.
Sở Huy đau đớn đến chết lặng, trong đầu chỉ nghĩ đến những lúc khi gần nàng. Tại sao hắn lại ngu ngốc như vậy? Đã từng rất nhiều lần nàng dẫn hắn đến hồ nước đó một lúc lâu nhưng hắn lại không nhận ra. Linh nhi, tại sao? Tại sao nàng lại không nói thẳng cho hắn biết. Đột nhiên trong đầu hắn “ ầm” một tiếng. Nếu miếng ngọc này ở đây, vậy nàng sao rồi. Hắn quay qua túm lấy Thượng Quan Vũ Trinh gầm lên như dã thú: “ Nói, tiện nhân này, ngươi đã làm gì nàng rồi. Nói cho ta!!!!!!!!!” Vũ Trinh cào hắn, miệng vẫn điên cuồng cười. “ Ha ha, nếu ta đã không có thì ai có thể có chứ? Ngươi tìm ả? Ả đã chết rồi, hấp hối vào ngày ta làm Tứ hoàng tử phi của Hạo Long quốc. À, ta quên mất, ả còn mang thai con của ngươi. Ha ha, ngươi nghĩ một nữ nhân mang hoang thai, còn là công chúa đương triều sẽ được sống yên ổn hay sao? Ả chết chính là vì ngươi, vì chất độc trong Thiên cung mà ngươi mang vào. Ả chết đáng lắm, ả dành người của ta….” Càng nói càng khó thở, Vũ Trinh sắc mặt tím tái nhắm mắt. Giờ phút này Sở Huy như chết lặng. Hắn đã làm gì, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch cùng người kia mà hắn lợi dụng nàng đem độc vào Thiên cung. Mà chính tay hắn đã tự tay giết nàng, hắn đã làm gì, còn cả con của hắn.….. Không, tất cả là tại ả, tiện nhân này, Sở Huy căm phẫn xiết cổ Thượng Quan Vũ Trinh khiến mặt nàng tím tái yếu ớt muốn nói cũng không được. Thanh y nam nhân sợ hãi kéo tay hắn: “ Hoàng tử, mau dừng lại.” Sở Huy nâng đôi mắt vằn đỏ đáng sợ thất hồn lạc phách buông tay ra, gằn từng tiếng: “ Đúng, tiện nhân này không thể chết, ta phải khiến ả sống không bằng chết. Người đâu, đem ả vào thủy lao cho ta.” Thanh y nam nhân trợn mắt. Thủy lao là nơi khủng khiếp nhất của địa lao, chỉ dùng để tra hỏi tử sĩ. Còn Hoàng tử phi là nữ nhân, chỉ sợ đến lúc đó muốn sống cũng không được, mà chết cũng chẳng xong. Sở Huy ngửa mặt cười trong khi Vũ Trinh bị lôi đi. Linh phi kinh hoàng nhìn hắn, trong lòng vừa sợ hãi vừa ghen tị. Rốt cuộc là nữ nhân nào có thể khiến hắn điên cuồng như vậy. Hắn không tin nàng đã chết, nàng nhất định còn sống. “ Đi, đi Vân Lạc quốc.” Nàng không thể chết, hắn vẫn còn chưa chuộc tội, chưa hoàn thành lời hứa năm đó. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! *** Lúc Ngọc Linh Hương tỉnh lại thì cảm thấy xương cốt như bị rã ra. Tiếng “ lộc cộc” vang lên đều đặn khiến nàng phút chốc thanh tỉnh hẳn. Hình như lúc đó nàng kéo theo Tứ nhi đi ra khỏi viện đã bị một đám hắc y ngăn lại. Tứ nhi đã đẩy nàng ra, liều mạng dùng thuốc nổ. Nghĩ đến đó, 2 hàng nước mắt không tự chủ rơi xuống. Ở hiện đại cha không thương nàng, nhưng khi đến đây nàng mới hiểu được tình thương ấm áp. Nàng không thể yếu đuối như vậy, có thể Tứ nhi vẫn còn sống, trước hết nàng phải cứu Vũ Hiên. Chạy mãi nàng mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa sau đình viện vội vàng nấp xuống sàn xe, không ngờ lại ngủ quên mất. Giờ tỉnh lại toàn thân đau nhức. Gian nan kéo tay hít thở thật sâu, tay phải nàng đã bị tổn thương nghiêm trọng, độc trong người lại đã dùng hết. Hiện tại nếu lại gặp phải người của Thượng Quan Vũ Huyền thì đúng là không còn đường trốn. Xe ngựa từ từ dừng lại. Một nam nhân lên tiếng: “ Nhanh lên, mang nàng ta xuống xe.” Sàn xe rung chuyển một hồi rồi mới yên tĩnh lại. Ngọc Linh Hương nín thở nghe ngóng xung quanh, sau đó mới lật ván gỗ lên đi ra ngoài. Nơi này rừng núi rậm rạp, hoang tàn, không có biểu hiện của sự sống. Ngọc Linh Hương âm thầm phán đoán. Nữ nhân được nhắc đến có lẽ là con tin của Thượng Quan Vũ Huyền được mang đến. Đảo mắt nhìn trong xe, không ngờ lại có một cây đàn. Tuy không tính là quý nhưng cũng là đàn tốt, nàng nhấc tay cầm theo. Phía góc đàn, khắc hai chữ Thủy Nhu, Ngọc Linh Hương cau mày, cái tên này dường như đã gặp ở đâu rồi. “ Uỳnh.” Ngọc Linh Hương lập tức xoay người về phía tiếng nổ, hoảng hốt đánh rơi đàn. Tiếng nổ đó dường như là… Trên đỉnh núi, Thượng Quan Vũ Hiên gian nan cầm kiếm, Huyền vương cười âm hiểm: “ Thượng Quan Vũ Hiên, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi.” Long Phi chắn cho chủ tử, từng kiếm chém hắc y nhân. Nhất thời máu tanh vương vãi khắp nơi. Ảnh chật vật nhìn Dạ, gằn từng tiếng: “ Ta sẽ mở đường máu, ngươi nhất định phải đem vương gia ra ngoài.” Dạ dù bình thường có ngu ngốc đến đâu nhưng trong phút chốc vẫn có thể phán đoán. Hiện tại ở đây có hơn 50 tử sĩ, mà họ chỉ có 4 người, rõ ràng là muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết. Cho dù Ảnh có liều mình đến đâu cũng vẫn không thể thoát ra ngoài. Vũ Hiên bạch y bị xé nát, trên người vết thương chồng chất, thoạt nhìn chật vật hết sức. Hắn đã biết đây là một cái bẫy nhưng lại không thể không xông vào. Chỉ mong lúc này Nguyệt Hương chưa về kịp, nếu không ở vương phủ nhất định bị hạ sát. Trữ vương đứng một bên không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “ Thượng Quan Vũ Huyền, ngươi tốt nhất nên thu tay đi.” Hắn cũng không phải là lừa Huyền vương, chỉ trong vòng nửa canh giờ nữa, nếu may mắn thì Cẩn vương sẽ dẹp hết 3 vạn đại quân tấn công Kinh thành. Hắn cũng không thể phủ nhận Huyền vương quả thực đã chu tính rất kĩ. Đem tất cả bọn họ lôi vào trong một rọ, để Kinh thành thênh thang cho bọn chúng chiếm đóng. Tiếng nổ vừa rồi khiến cho mặt đất rung chuyển một hồi, mặc dù hắn không biết đó là gì nhưng chắc chắn hôm nay bọn họ khó thoát. Huyền vương híp mắt nhìn Trữ vương, khóe miệng giương lên: “ Đừng lo, Trữ vương, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi. Nhưng nếu ngươi giao ra binh phù, trẫm sẽ cho ngươi chết toàn thây.” “ Nực cười.” Trữ vương đanh giọng “ Ngai vàng ngươi còn chưa ngồi lên nổi đã tự xưng mình là trẫm ư?” “ Đó cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.” Huyền vương không hề để ý mà cười lớn. Sau ngày hôm nay tất cả sẽ thay đổi, hắn sẽ là quân vương đứng trên vạn người. “ Ngươi….” Trữ vương tím tái mặt mày, ai cũng có thể làm Hoàng đế nhưng riêng Huyền vương là không thể. Một hắc y nhân nói nhỏ vào tai Huyền vương, sắc mặt hắn càng cuồng vọng, quay đầu nói với Trữ vương: “ Ngươi yên tâm, nếu ngươi không giao ra binh phù, sẽ có kẻ khác đi thay ngươi.” Hắn vừa dứt lời, 3 hắc y nhân đem theo một thanh y nữ nhân đi đến, tóc nàng rối tung nhưng khuôn mặt vẫn kiên nghị, khóe mắt lấp lánh nước. Tốt quá, nếu có thể nhìn hắn lần cuối, thì nàng có chết cũng cam lòng. Sắc mặt Trữ vương không đổi, nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng, chỉ hận không thể giết chết Huyền vương, tay gắt gao nắm chặt nổi rõ gân xanh. “ Bổn vương không hiểu ý ngươi.” Huyền vương nắm lấy Uông Thủy Nhu, sắc mặt dịu dàng: “ Không sao, trẫm sẽ giải thích cho ngươi. Nếu ngươi không giao ra binh phù…” Tay phải hắn giơ lên một đoản đao khẽ cứa vào mặt Uông Thủy Nhu khiến sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng không hề kêu lên một tiếng, dòng máu đỏ tươi chảy xuống đất. “ Thì ngươi sẽ tận mắt được thấy Uông Thủy Nhu bị trẫm đâm từng đao cho đến chết.” Trữ vương lộ ra sát khí, hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Nếu có thể, hắn thà không làm vương gia, không làm con cháu Hoàng thất. Nay đến cả nữ nhân hắn yêu cũng không giữ được. Nhưng nếu giao ra binh phù, sẽ khiến Huyền vương lạm sát người vô tội, kể cả Thủy Nhu cũng chưa chắc được sống sót. Uông Thủy Nhu ngẩng mặt nhìn hắn: “ Thanh, đừng giao ra. Cho dù chàng đưa cho hắn, hắn cũng sẽ không tha cho thiếp.” Huyền vương sa sầm mặt, tay nâng đoản đao lên cứa thêm vào tay Uông Thủy Nhu: “ Ngươi còn có thời gian lo cho hắn? Hãy lo cho ngươi trước đi.” Vừa nói, tay hắn ngoan độc cứa lên gân chân của nàng. Uông Thủy Nhu trước giờ chưa phải chịu đau đớn như vậy, mặc dù đã cố gắng chịu đựng nhưng vẫn không thể khống chế mà hét lên đau đớn. Trữ vương cảm thấy tim như bị xé nát, môi run run mím chặt đến mức cảm thấy trong miệng tràn ngập đầy mùi máu. “ Trữ vương đúng là rất kiên định.” Huyền vương tà tà cười. “ Sao cũng được, nghe nói Trắc phi nương nương có tài đánh đàn rất cao siêu, chỉ tiếc bây giờ, ngươi sẽ không thể đánh đàn nữa.” Mắt thấy đoản đao đã cứa vào tay phải của nàng, Trữ vương rốt cục không chịu nổi nữa hét lớn: “ Dừng lại. Ta sẽ cho ngươi.” Uông Thủy Nhu lệ rơi như mưa, nàng đã nghĩ bảy năm nay không được hắn quan tâm, hắn đã không còn cần nàng nữa, nhưng hiện tại biết được hắn vẫn còn yêu nàng, dù chỉ một chút thôi nàng đã mãn nguyện lắm rồi. Tuy nàng không biết Hổ phù kia quan trọng cỡ nào nhưng Huyền vương muốn nó hiển nhiên là không tầm thường. Thanh lại có thể vì nàng mà giao ra. Trữ vương rút trong tay ra một lệnh bài bằng gỗ. “ Trao đổi công bằng, ngươi phải đem nàng sang đây ta mới đưa cho ngươi Hổ phù.” “ Được, người ta nói anh hùng khó qua ải mĩ nhân quả không sai chút nào. Trữ vương có thể vì một nữ nhân mà giao ra Hổ phù, quả thực khiến trẫm mở rộng tầm mắt.” Huyền vương thẳng tay ném Uông Thủy Nhu cho Trữ vương, vươn tay ra đón lấy Hổ phù. Nhưng không ngờ… Đến giữa đường, một bóng người lướt qua bắt lấy Hổ phù. Huyền vương tức giận bộc phát, nhưng nhìn kĩ lại biết đó chính là Ngọc Linh Hương thì chỉ có thể quát lớn: “ Nàng đang làm gì vậy?” Ngọc Linh Hương cố gắng hết sức mới không kiềm chế phun nước bọt vào mặt hắn. Loại người quỷ kế đa đoan như vậy, nói yêu nàng mà tin được hay sao? Nếu không phải vì Hổ phù thì lúc hắn cứa vào chân Uông Thủy Nhu nàng đã chạy ra ngăn cản rồi. Y phục trên người nàng sớm đã bị bùn đất vấy bẩn nhưng ánh mắt vẫn tỏa sáng kiên định như sao: “ Không cần nhiều lời, ta đến là để giết ngươi.” Huyền vương bị hãm sâu vào đôi mắt đó, lòng càng yêu lại càng hận. Rõ ràng hắn mới chính là người gặp nàng trước, cớ gì nàng lại thích Thượng Quan Vũ Hiên. “ Hương nhi, trở lại đây bên ta, ta lên làm Hoàng đế sẽ lập tức lập nàng làm Hoàng hậu.” Ngọc Linh Hương không phải không nghe được tiếng đao kiếm bên cạnh, tim cũng như bị ai xé nát. Hiên của nàng đang ở đó, nếu hắn có mệnh hệ gì nàng sẽ bắt Thượng Quan Vũ Huyền phải chết ngàn lần. Nhưng hiện tại chưa đến lúc. Nàng đang bị thương rất nặng, tay phải đã không thể dùng, chỉ có thể rót nội lực từ tay trái vào đàn, dùng ma âm giết sạch đám tử sĩ kia. Nhưng nếu dao động quá lớn sẽ kích thích số thuốc nổ đó. Nàng cắn răng nói: “ Ngươi đừng nằm mơ nữa, dù có Hồng Di Liên chống lưng thì số quân đội đó không thể nào vào được Hoàng cung.” “ Chuyện ta không nắm chắc sẽ không bao giờ thực thi. Bắt sống nàng cho ta.” Huyền vương hô lên, ngay lập tức một đám tử sĩ từ thinh không hiện ra nhằm hướng Ngọc Linh Hương tiến đến. Nàng khép hờ mắt, lông mi khẽ run run. Đánh cũng chết, không đánh cũng chết, chẳng lẽ nàng phải vùi thân ở đây? Tay trái khẽ điểm nhẹ lên đây đàn, tiết tấu nhanh như chớp bắn về phía đám hắc y. Lập tức, từ thất khướu, máu tuôn ra như suối, đám tử sĩ đến chết cũng không biết mình đã chết như thế nào. Bên này Thượng Quan Vũ Hiên nhìn thấy nàng đã sớm không còn kinh ngạc. Lần trước nàng chọn Huyền vương làm lang quân đã khiến hắn không khỏi nghi ngờ, giờ phút này lại càng thêm khẳng định. Ngọc cô nương không ngốc, mà nàng còn cực kì thông minh. Ảnh ho ra một ngụm máu, thận trọng nói: “ Vương gia, chỉ còn hơn 10 người thôi, ngài hãy cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa.” Không còn là lam y nam nhân ngọc thụ lâm phong trong quá khứ, mà hiện tại trên người hắn tỏa ra một thứ khí thế khiến người khác run sợ. Ảnh hít một hơi thật sâu, nâng đôi mắt dày đặc tơ máu nhìn 3 hắc y nhân ảo diệu đánh đến. Kiếm quang chợt lóe, ngay tức khắc một luồng khí bổ nhào gây lên áp lực cực lớn, ba hắc y nhân thẳng tắp ngã xuống. Cảm nhận được mặt đất dường như rung chuyển mạnh hơn, Ngọc Linh Hương run sợ khẽ quát một tiếng: “ Không được dùng ngoại lực.” Đùa hay sao, nếu cứ dùng cách của tên Ảnh kia thì dãy núi này sẽ nổ tung trước khi giải quyết xong đám hắc y. Đám người Vũ Hiên nghe được có chút khó hiểu nhưng vẫn chọn cách tuân theo. Dạ nheo mắt, tại sao dáng người của Ngọc cô nương kia lại quen như vậy? Trữ vương đỡ được Uông Thủy Nhu nhìn xuống chân nàng đau đớn không thôi. “ Nhu nhi, cố chịu đựng một chút.” Uông Thủy Nhu cố gắng nở một nụ cười nhưng còn khó coi hơn khóc. Chân đau đớn, nhưng lúc này nàng thật sự rất mãn nguyện. Bảy năm rồi, hắn mới lại ôm nàng vào lòng. “ Thanh, thiếp… chờ ngày này lâu lắm rồi.” Trữ vương lắc đầu, tay càng ôm chặt nàng hơn. “ Nhu nhi, chớ lo, ta sẽ cầu được Bạch tiên tử chữa chân cho nàng.” “ Thiếp thật sự không sao….” Uông Thủy Nhu an ủi hắn, nhưng ngực bên trái đột nhiên nhảy lên như muốn vỡ tung ra. “ A…aa…” “ Nhu nhi…” Trữ vương sợ đến mất hồn, vội vàng lay nàng, đột nhiên nhớ đến một điều gì đó, trong mắt cháy lên một ngọn lửa không cam lòng, đặt nàng xuống rồi tránh sang một bên. Uông Thủy Nhu đau đớn ôm ngực, đến khi hắn đã cách nàng một thước, cơn đau mới chấm dứt. “ Thanh, tại sao lại như vậy…” Nàng rốt cuộc không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn ôm nàng thì tim nàng giống như bị ai đục khoét, đau đớn không chịu nổi. Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng còn chưa kịp nói câu tiếp theo, ngực đau nhói, một lưỡi đao cứ thế xuyên qua người nàng. Trữ vương không kịp làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngã xuống, đến khi hoàn hồn lại, Uông Thủy Nhu đã một thân đầy máu, nằm trong ngực hắn. Nàng rất đau, đau vì vết thương bên ngực, toàn thân lại như bị kim châm. Cố gắng hết sức giơ bàn tay nhuốm máu tươi xoa lên mặt hắn, khóe môi mỉm cười an lòng. “ Thanh… thiếp… thật sự… rất yêu… chàng.” Từng chữ một giống như cây đao nhọn đâm sâu vào lòng hắn, Trữ vương khổ sở nhìn khuôn mặt nàng. Vết máu loang lổ khắp sườn mặt, tóc tán loạn, nhưng lúc này trong mắt hắn nàng là người đẹp nhất, là người hắn muốn nắm tay đi hết suốt cuộc đời này. “ Nhu nhi, nàng đừng nói nữa, hãy giữ sức, ta sẽ đem nàng đi.” Vừa nói thân hắn đã chuyển động mặc kệ đao kiếm cắt qua người, cứ lẳng lặng vút qua, trong đầu chỉ có một mong muốn: Cứu sống nàng. Uông Thủy Nhu cảm nhận được nước đang rơi trên mặt nàng, trong lòng chua xót: “ Thanh…, trời mưa…. rồi ….kìa.” “ Phải rồi, trời mưa… rồi.” Trữ vương mỉm cười đau đớn, hắn có thể nói sao đây, nói nước rơi trên mặt nàng là lệ của hắn ư? Bình sinh hắn chưa bao giờ khóc, nhưng lần này hắn sợ hãi, hắn sợ đây là lần cuối cùng có thể thấy nàng. Uông Thủy Nhu cố gắng mở mắt nhìn hắn, bởi vì nàng biết, đây là lần cuối cùng nàng có thể nhìn thấy hắn. Từ bao giờ nhỉ, từ lúc nào, mà nàng đã nhận định thương hắn. Có phải là lúc hắn hứa sẽ bảo vệ nàng hay không? Không, có lẽ sớm hơn nữa, là lúc hắn với khuôn mặt đỏ đến tận mang tai đem kẹo hồ lô cho nàng. Hay là lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Hắn lúc đó tuyệt mĩ biết bao, hoàn hảo như một vị thần, khiến cho trái tim nhỏ bé của nàng đập liên hồi. Nhưng từ lúc nào mà hắn dần dần rời xa nàng? Nàng đã nghĩ hắn chán ghét nàng rồi, bởi vì nàng không xinh đẹp như Thẩm Hi Nhược. Mà hắn thì lại tuấn mĩ như vậy… Nhưng giờ phút này tất cả đã không còn quan trọng nữa, nàng có thể chết trong vòng tay của hắn, âu cũng là ông trời thương tiếc nàng. Uông Thủy Nhu đưa tay vào trong ngực, lấy ra một hai mảnh ngọc của một chiếc trâm cài. “ Thanh… chàng… hãy nhìn… xem… trâm…chàng tặng…. thiếp… đã vỡ.. mất…rồi…. Có lẽ… phải sửa…lại.” “ Được rồi, ta sẽ sai thợ làm ngọc tốt nhất gắn lại cho nàng.” Trữ vương khàn khàn nói. Tự lúc nào hắn đã dừng lại. Dù hắn có không thừa nhận bao nhiêu, kết quả vẫn là vậy, giờ phút này chỉ có thể ôm nàng thật chặt để nàng không biến mất. “ Thanh…thiếp buồn…ngủ.. rồi…thiếp…rất…mệt…” “ Nhu nhi, đừng ngủ, ngủ nhiều nàng sẽ béo lên, ta sẽ không thích nàng nữa.” “ Nhu nhi, chờ đã, nàng vẫn chưa nghe ta nói mà…Để ta nói cho nàng nghe, ta thực sự rất…” Nhưng nàng không chờ được, ánh mắt nhìn hắn dần dần khép lại, hai nửa trâm cài cũng theo tay buông thõng rớt xuống đất, thanh thúy “ keng” 2 tiếng. Trữ vương lẳng lặng nhìn đó, lại nhìn Uông Thủy Nhu, trong mắt lệ cũng ngưng lại. Hắn kéo người nàng ôm thật chặt, miệng lẩm bẩm: “ Nhu nhi, sao nàng lại ham ngủ như vậy? Không phải ta đã nói nàng phải chờ ta mà.” “ Ta muốn nói ta rất yêu nàng, chưa bao giờ ta hết yêu nàng.” “ Chờ nàng tỉnh dậy ta sẽ nói cho nàng nghe, một ngàn lần, không, một vạn lần. Cũng tại ta, không bảo vệ nàng cho tốt.” “ Nhớ năm đó, nàng gả cho ta chưa được 10 ngày đã bị người ta hạ cổ độc rồi. Bọn họ thực đáng chết đúng không? Nhưng ta giết họ cũng vô nghĩa, phải có ôn tuyền chỉ có Hoàng đế biết mới cứu được nàng.” “ Nhu nhi, nàng có biết không, lúc ta nhìn thấy nàng, có bao nhiêu muốn ôm nàng vào lòng, nhưng nếu ta đến gần nàng, nàng sẽ đau đớn đến chết đi sống lại.” “ Ta phải làm sao, ta chỉ có thể hằng đêm trộm ngắm nàng, nhìn nàng rơi lệ. Nhưng mà nàng yên tâm, chờ ta giúp Tứ ca lên ngôi, huynh ấy sẽ giúp ta đưa nàng đến ôn tuyền đó chữa bệnh. Nàng khỏi rồi, ta sẽ đưa nàng đi vân du tứ hải, chúng ta sẽ trở thành đôi thần tiên quyến lữ hạnh phúc nhất.” “ Cây trâm kia ta sẽ cho người gắn lại, mỗi buổi sáng ta sẽ cài trâm vấn tóc, kẻ lông mày cho nàng, bù lại bảy năm qua, nàng có vui không?” Trữ vương khẽ lay người nàng, rồi lại nhíu mày. “ Nhu nhi, không phải mọi lần ta lay nàng sẽ tỉnh dậy hay sao, hôm nay nàng lại có thể ngủ say như vậy?” “ Aaaa………………..” Một tiếng thét dài vang vọng cả trời đất. Ngọc Linh Hương nhìn rõ tất cả, cũng không nhịn được rơi lệ, tất cả tử sĩ đã bị giết chết, Huyền vương đã sớm trốn đi, nhưng nàng cũng không quản hắn đi đâu. Thượng Quan Vũ Hiên nhìn Trữ vương phức tạp, hiển nhiên những lời lẽ lẩm bẩm kia đã nghe thấy toàn bộ. Một tấm chân tình… Cuối cùng lại kết thúc như vậy. Chỉ thấy Trữ vương ôm lấy thân mình Uông Thủy Nhu gào khóc đến tê tâm liệt phế. Ngọc Linh Hương ngước mắt, tịch dương đỏ rực, phải chăng là ông trời đố kị bọn họ. Trữ vương đáng thương, Uông Thủy Nhu cũng vậy, đáng lẽ họ được bên nhau, nhưng chỉ vì một thứ ngai vàng, mà cuối cùng dẫn đến kết cục nhân duyên chia lìa. Nàng có tư cách đi thương cảm hay sao? Chính nàng cũng đang bị bủa vây trong cái vòng lẩn quẩn đó. Đột nhiên trong mắt, một tia bạch quang lóe lên, Ngọc Linh chỉ kịp hô lên một tiếng: “ Cẩn thận.” Mũi tên xé gió lao đến, cứ thế bắn thẳng vào người Thượng Quan Vũ Hiên. Không gì ngăn cản nổi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang