[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 77 : Hóa ra chính là nàng
.
“ Vậy ngài nghĩ thứ ta cần là gì?” Ngọc Linh Hương lạnh nhạt nhìn hắn, tay cầm li trà nhẹ nhàng vân vê, nhưng lại không hề cảm nhận được độ ấm.
Huyền vương phá ra cười, tiếng cười trầm thấp mà lạnh lẽo.
“ Nàng cần những gì chẳng phải nàng vẫn biết hay sao? Nguyệt Hương?”
Ngọc Linh Hương thoáng khựng lại. Hắn đã biết được điều gì đây?
“ Cả đời này nàng cũng đừng mong có thể nhìn thấy Cửu đệ, có chết ta cũng không đem nàng ra ngoài.” Huyền vương tà ác nói, khuôn mặt trắng bệch trở nên vặn vẹo.
Cả người Ngọc Linh Hương như bị đẩy vào hố băng, Tứ nhi giật mình ngưng mắt, từng câu từng chữ của hắn vẫn âm u vang tới.
Huyền vương từng bước ép sát, trong mắt Ngọc Linh Hương dần dần tối lại.
“ Ta không biết ngài đang nói gì?” Ngọc Linh Hương bình tĩnh trả lời.
“ Nàng lừa được ai cũng không lừa được ta, chẳng lẽ nàng đã quên rằng 4 năm trước người đã cứu nàng là ai hay sao? Đó là lần duy nhất nàng dùng dung mạo thật để đối nhân xử thế!”
Ngọc Linh Hương không dám ngước mắt nhìn hắn, trong lòng hoang mang rối loạn. Chuyện này là sao, 4 năm trước nàng vẫn còn chưa có xuyên đến, nàng làm sao có thể biết hắn và Lâm Nguyệt Hương từng quen biết.
“ Khuôn mặt đó cùng khuôn mặt này của nàng…” Giọng của hắn đột nhiên mềm nhẹ hơn, tay mơn man trên da mặt nàng.. “ không sai một li.”
Đầu óc Ngọc Linh Hương như muốn nổ tung, nếu hắn đã biết được sự thật rồi thì nàng ở đây làm sao có thể kiềm chế được ai. Tại sao lại như vậy? Nàng những tưởng mình đã nắm trong tay mọi thứ, nhưng cuối cùng người không biết gì lại là nàng.
Khuôn mặt này cũng không phải là khuôn mặt thật của nàng, mặt nạ này vốn đã có ngay từ lúc nàng xuyên không tới, chẳng qua khi gả vào vương phủ nàng làm một khuôn mặt khác mà thôi.
“ Nếu ngươi đã biết ta là ai thì không cần nói thêm lời nào nữa, ta sẽ nhất quyết ngăn cản ngươi. Còn chuyện ngươi đã cứu ta, xin thứ lỗi ta đã không còn nhớ rõ.”
Mắt hắn lộ ra vẻ âm tàn nhìn nàng, bàn tay bóp nàng cũng trở nên mạnh hơn.
“ Ta mang nàng về vốn không phải là để lấy nàng làm lợi thế. Bởi vì sau ngày hôm nay, tất cả mọi thứ sẽ khác.”
“ Còn Huệ phi thì sao, làm bao nhiêu chuyện cho ngươi cuối cùng cũng bị ngươi giết chết mà thôi.”
“ Không phải. Nàng ta không đáng, nhưng nàng thì khác, nàng là người mà ta yêu, chỉ có mình ta mới được phép đụng đến nàng. Tại sao nàng lại thích Vũ Hiên, tại sao?” Huyền vương kích động gào lên, nắm lấy nàng lay lay.
Tứ nhi thấy vậy, vội vàng tiến đến nhưng lại bị hắn đẩy bật văng ra cột, ho ra một ngụm máu.
“ Không được làm hại tiểu thư…”
“ Phải. Ta thích hắn, ta thích hắn vì hắn không âm hiểm và độc ác như ngươi.” Ngọc Linh Hương giãy dụa hét lớn nhưng không thoát khỏi hai cánh tay như gọng kìm của hắn. Đôi mắt nàng dần dần lạnh giá, hắn biết rõ mọi chuyện như vậy, có lẽ người tới ám sát nàng lúc ở nhà trọ không phải là Trữ vương mà thật ra chính là hắn muốn đem nàng về.
Đôi mắt Huyền vương nheo lại đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, Ngọc Linh Hương khiếp sợ. Huyết đồng…
“ Phải, ta vốn không phải là vương gia của Vân Lạc quốc, càng không có quan hệ gì với lão già kia. Nhưng thiên hạ này sẽ là của ta sau ngày hôm nay, kể cả khi họ của ta vốn không phải là Thượng Quan.” Trên mặt Thượng Quan Vũ Huyền ánh lên một niềm vui man dại.
“ Còn nàng? Chẳng phải nàng nói sẽ đợi ta hay sao? Tại sao nàng lại không giữ lời mà gả cho Tĩnh vương. Chính hôm đó ta đã đau đớn bao nhiêu, rồi để lộ ra sơ hở bị lão già Thượng Quan Tịch nhận ra, đuổi khỏi Kinh thành. Nàng nói đi, ta có gì không tốt.” Niềm vui trên mặt hắn vụt tắt, đôi mắt đỏ thẫm tràn đầy điên cuồng.
Ngọc Linh Hương rốt cuộc chịu không nổi cố hết sức đánh một chưởng, mặc dù võ công của Huyền vương cao cường nhưng do quá mức xúc động, bất ngờ bị nàng đánh văng ra. Nàng chật vật đứng dậy, kéo lấy Tứ nhi chạy đi. Mọi thứ hiện giờ đã vượt qua tầm kiểm soát của nàng. Hắn nói sau ngày hôm nay hắn sẽ là đế vương. Vậy thì chẳng phải hôm nay hắn sẽ trừ khử hết tất cả các chướng ngại vật hay sao? Không được, không thể để Hiên gặp chuyện.
Tứ nhi lồng ngực đau nhói, khó khăn nói:
“ Tiểu thư, cứ để mặc Tứ nhi đi, tiểu thư mau đi cứu vương gia.” Chưa nói xong, một ngụm máu đã phun ra, vấy bẩn bạch y tinh khiết của Ngọc Linh Hương.
“ Em đừng nói lung tung nữa.” Ngọc Linh Hương khẽ gắt, nàng trăm tính vạn tính cũng không ngờ Huyền vương lại không phải là hoàng thất, cho nên muốn kiềm chế hắn lại càng khó, chưa kể thế lực của Ngọa Hồng quốc cũng không phải là nhỏ, nếu hắn xui khiến được Hồng Di Liên phù trợ thì Vân Lạc quốc chỉ còn nguy trong sớm tối.
Thượng Quan Vũ Huyền ổn định lại khí tức, khẽ gằn từng tiếng:
“ Ngăn nàng lại.”
Ngay lập tức một đám hắc y nhân hơn 20 người không tiếng động xuất hiện, vây quanh Ngọc Linh Hương thành một vòng tròn không có kẽ hở, Ngọc Linh Hương cười lạnh phất tay.
“ Hừ, bằng các ngươi cũng có thể ngăn cản ta hay sao?”
Đám hắc y nhân không kịp nín thở, ngay lập tức hít phải một chút phấn lập tức toàn thân đau nhói, máu từ thất khướu chảy ra, vẻ mặt dữ tợn tứ chi vặn vẹo ngã xuống. Ngọc Linh Hương lạnh nhạt nhìn, chân khẽ động điểm nhẹ, đem theo Tứ nhi lướt qua xác bọn chúng.
Huyền vương ngược lại không hề nóng vội, từ từ đứng dậy khẽ phất tay một cái. Lập tức một hắc y nhân xuất hiện. Thanh âm trầm trầm lạnh lùng:
“ Lập tức chuẩn bị, phải vây khốn cho được Trữ vương.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, những gì hắn muốn đều phải đạt được, kể cả nàng.
Khuôn mặt trắng bệch dường như có sức sống hơn.
***
Tình thế Vân Lạc quốc loạn lạc nhưng ngũ quốc còn lại không hề có động tĩnh, quả thật là so với mặt trời mặt đằng tây còn khó tin hơn. Cho nên chỉ có thể nói Vân Lạc quốc đứng đầu lục quốc, tuy có lung lay trong phút chốc nhưng các nước cũng không dám quá liều lĩnh tự tiện nuốt miếng bánh to lớn này, mà ngược lại chỉ có thể lặng lẽ cài người vào.
Trong ngũ quốc, chỉ có một mình Hạo Long quốc công khai đứng vị trí trung lập, Hạo Long đế không phải không có dã tâm, nhưng Sở Huy lại ngăn cản. Nói đi nói lại, trong lòng quần thần Sở Huy đã như một vị thần rồi, cho nên hắn nói gì đều trở thành chân lí, không phải bàn cãi.
Nhưng chỉ có một mình Sở Huy biết rõ, khi nghe tin Ngọc cô nương đã tuyển Huyền vương làm phu quân hắn đã biết tất cả.
Ngọc cô nương không ai khác chính là Tĩnh vương phi không một chút tiếng tăm kia. Hắn nở nụ cười tự giễu, chính hắn khi biết cũng kinh hồn táng đảm. Nếu không phải nhờ việc nàng lựa chọn khúc Thủy Yên kia làm đề tài thì hắn có tài đằng trời cũng không thể đoán ra.
Người khác có thể không biết nhưng hắn không thể lầm. Trước giờ hắn đối với âm luật nghiên cứu rất sâu, khúc đàn trong đại thọ của Vân Lạc đế và khúc Thủy Yên kia từng phân âm nặng nhẹ đều là do cùng một người đàn mà ra.
Thảo nào nàng chắc chắn hắn không thể có Vô Âm, bởi vì cây đàn đó vốn là do nàng giữ, hắn còn có cơ hội cầm trong tay hay sao?
Hắn giữ vị trí trung lập để tạo một đường lui cho mình, nếu hắn có tham gia vào tranh đấu ở Vân Lạc quốc thì kinh tế Hạo Long quốc sẽ lập tức bị cắt đứt, bởi vì Ngọc cô nương vốn không phải là một người hiền lành, mà là một người thù dai.
Trong Thư phòng, ánh lửa bập bùng bỗng nhiên phụt tắt, Sở Huy cau mày chưa kịp gọi người thì ngoài cửa đã truyền đến một trận âm thanh lộn xộn.
“ Tứ hoàng tử….” Thanh âm tên thái giám có phần run rẩy.
“ Có chuyện gì?” Sở Huy che giấu tâm tình bình tĩnh nói.
“ Hoàng tử phi lại đến chỗ Linh phi nương nương gây loạn, nghe nói mặt của Linh phi nương nương…. đã bị hủy rồi.”
Nghe đến đây, Sở Huy tức giận mở cửa đi ra ngoài. Thượng Quan Vũ Trinh này càng ngày càng không biết tốt xấu, gần nửa năm nay luôn gây tai họa cho hắn, nếu không phải nàng vẫn còn một chút tác dụng, hắn đã ngay tức khắc giết nàng, còn cần chờ đến ngày hôm nay.
Đến gần một cung điện, một cung nữ thấy bóng dáng hắn vội vàng chạy ra quỳ xuống nức nở:
“ Cầu hoàng tử điện hạ hãy cứu Linh phi nương nương, mặt của nương nương….” Nàng ta còn chưa nói hết câu thì bóng dáng Sở Huy đã biến mất sau cửa. Một trận âm thanh rên rỉ đau đớn vang lên cùng những tiếng lách tách như nước nhỏ giọt. Sở Huy đi vào trong, khóe miệng giận dữ hét lớn:
“ Thượng Quan Vũ Trinh, ngươi càng ngày càng quá phận.”
Ở trong phòng Thượng Quan Vũ Trinh mặc cung trang cao quý nhưng trên tay lại cầm một con dao có dính máu, cách đó không xa, một nữ nhân mặc hoàng y nức nở rên rỉ, hai tay ôm lấy mặt, máu từ kẽ tay nàng vẫn rơi xuống sàn như nước, miệng không ngừng van xin:
“ Linh nhi cầu xin tỷ tỷ tha mạng..”
Vũ Trinh nghe được, dung nhan càng thêm giận dữ nhìn nàng rít lên:
“ Bổn cung là công chúa, không có quan hệ gì với ngươi, tiện nhân nhà ngươi không xứng gọi bổn cung là tỷ tỷ.” Nói rồi định bước đến phía hoàng y nữ nhân, tay giơ đao giương lên.
Đúng lúc đó, Sở Huy dùng tay đập mạnh vào tay nàng, khiến cho Vũ Trinh đau đớn, bất giác thả ra đoản đao, thân mình lảo đảo ngã xuống. Vừa nhìn thấy Sở Huy vẻ mặt giận dữ đứng đó, ngay lập tức cũng mở miệng:
“ Sở Huy, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi lại đến cứu con tiện nhân này.”
Sở Huy tức giận cũng có giới hạn, đưa tay ôm lấy hoàng y nữ nhân, nàng ta cũng ôm lấy hắn khóc đến trời đất đều nghiêng ngả.
“ Hoàng tử, thiếp không hề trêu chọc tỷ tỷ… thiếp…”
Nàng ta chưa kịp nói hết, Sở Huy đã đưa tay vén tóc nàng nên dịu dàng nói:
“ Linh nhi, không cần nói nữa.” Hắn lập tức nhìn thấy trên má nàng máu vẫn chảy không ngừng đến mức ngũ quan không thấy rõ. Nhìn thấy đôi mắt tinh thuần ngập nước kia, hắn không nén nổi tức giận quát.
“ Tại sao thái y còn chưa đến?”
“ Có vi thần.” Lão thái y nhanh chóng chạy vào hành lễ.
“ Nếu có một vết sẹo nào trên mặt nàng thì ngươi đừng hòng sống.”
“ Dạ, dạ vi thần sẽ cố gắng hết sức.” Thái y mồ hôi ròng ròng đến gần, cung nữ đỡ Linh phi ra một góc để xử lí vết thương. Sở Huy đến gần, hai tay như ác quỷ vươn đến bóp chặt lấy cổ Thượng Quan Vũ Trinh gằn từng tiếng:
“ Không phải ta đã nói rồi hay sao, nếu ngươi còn chạm đến cấm kị của ta thì cho dù ngươi có là công chúa ta cũng giết chết ngươi.”
Vũ Trinh mặc dù khó thở nhưng mắt vẫn trừng trừng nhìn hắn:
“ Hừ, nếu là ta không có được thì cũng đừng hòng ai có. Tội nghiệp cho tiện nhân kia cứ tưởng mình được thánh sủng, hóa ra cũng chỉ là thế thân cho người khác. Ha ha ha…” Tiếng cười dữ tợn tràn ra khắp tẩm cung, trong thoáng chốc thân mình Linh phi hơi cứng lại.
Sở Huy ánh mắt càng ngày càng vằn đỏ hơn nữa, bàn tay bóp lấy cổ Vũ Trinh siết chặt khiến cho nàng ta ho lên vì khó thở, đúng lúc đó một thanh y nam nhân chạy tới, vội vàng xông đến kéo tay hắn ra.
“ Hoàng tử, ngài đang làm gì vậy, mau bỏ tay ra. Nếu nàng mà chết thì kế hoạch của chúng ta sẽ đi tong, hóa thành bọt nước.” Hắn âm thầm nói.
Trong nháy mắt Sở Huy bình tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng buông tay, thanh âm lạnh lẽo đến ghê người:
“ Tự biết thân biết phận của mình đi.”
Vũ Trinh được thả ra liền rơi xuống đất, trong người rơi ra một mảnh ngọc bội màu trắng lóe sáng. Sở Huy vốn đã định đi rồi nhưng không ngờ lại nhìn thấy ánh sáng kia, người cứng lại, vội vàng chạy đến nắm lấy nó. Vũ Trinh vốn đưa tay ra nhưng không kịp, đành trơ mắt nhìn nó rơi vào tay Sở Huy.
Tay run run cầm mảnh ngọc, Sở Huy phút chốc như rơi xuống đáy vực, trong mắt là kinh hoàng xen lẫn ngạc nhiên. Ngay tức khắc hắn như dã thú, một lần nữa túm lấy cổ Vũ Trinh, gầm lên khiến người ta khiếp vía:
“ Nói, miếng ngọc này làm sao ngươi có. Mau nói cho ta…”
Vũ Trinh bị dọa sợ đến ngây ngốc, nhưng sau đó lại cười như điên:
“ Sao, sợ ta làm gì tiểu tình nhân của ngươi? Bây giờ ngươi hối hận hả, ngươi hối hận đã thú ta mà không phải tiện nhân kia chứ gì? Ngay cả nữ nhân chỉ có một đôi mắt giống ả cũng phong làm Linh phi, trong mắt ngươi rốt cuộc ta là cái gì, ta là cái gì đây? Ả đẹp hơn ta, hay quyến rũ hơn ta, chỉ bằng một điệu múa mà khiến ngươi điên đảo, hàng đêm nhớ đến ả. Ngươi cũng nói cho ta biết tại sao….” Vũ Trinh càng cười càng điên loạn, từ nhỏ đã là đại công chúa, hàng vạn người quỳ dưới chân, lại được Hoàng đế thương yêu nên nàng đã quen cao ngạo, muốn cái gì nhất quyết phải có cái đó. Lần đầu tiên nhìn thấy Sở Huy, ánh mắt nàng đã bất giác đặt tại hắn, trong lòng chỉ mong có thể ở bên hắn. Nhưng hắn thì sao, lại đi thích tiện nhân hạ tiện kia, ngay cả một cái góc giầy của nàng cũng không bằng. Nàng không cam tâm…
Sở Huy đã không nghe thấy gì nữa, trong đầu hiện ra một bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn.
Có lẽ nào lại như thế..
Tại sao lại là nàng. Tại sao người đó lại là nàng.
Thượng Quan Vũ Linh.
Từng chuỗi thanh âm vang lên khiến hắn nghẹt thở.
***
“ Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở đây?” Một nam hài nhỏ tuổi mặc bạch y nhìn một nữ hài chân tay nhếch nhác đang cố gắng vốc nước trong hồ lên uống.
Nữ hài uống nước xong nhìn thấy hắn không giống người xấu, nên mới thu bớt phòng bị cắn cắn môi.
“ Ta…. phụ thân ta không thương ta nên vứt ta ở đây, nương ta đã mất rồi.”
Nam hài mặc bạch y không khỏi nhìn xung quanh, nơi này là địa phận ở sau Hoàng cung, có lẽ nương của nàng là cung nữ đi. Chuyện cung nữ có thai trong thâm cung là đại kị, nếu không phải là của Hoàng đế thì nhất định bị xử chết, đứa bé này còn sống cũng là may mắn.
Trong lòng nổi lên thương cảm, hắn xoa xoa đầu đứa bé:
“ Nè, từ giờ muội hãy gọi ta là Huy ca ca. Ta đến đây thăm Hoàng cung cùng Phụ thân của ta, đợi đến lúc về ta sẽ xin Phụ thân mang theo muội.”
Nữ hài tử ngước đôi mắt trong suốt không chút tạp chất nhìn hắn, khóe mắt bỗng dưng không nhịn được đỏ lên, oa oa khóc. Từ trước đến giờ, ngoài nương ra không có ai đối xử tốt với nàng như vậy, trong lòng nàng đã sớm nhận định tin tưởng hắn.
Nam hài bị dọa sợ vội vàng dỗ dành nàng.
Buổi tối, hắn mang theo một bộ trang phục khác cho nàng mặc, mấy hôm sau đó đều dẫn theo nàng trốn ra ngoài chơi. Nữ hài tử chưa bao giờ vui như vậy, khuôn mặt thanh tú sáng bừng lên.
“ Huy ca ca, muội muốn ăn mứt quả.”
Nam hài sủng nịch xoa đầu nàng, mua cho nàng hai xâu kẹo, đột nhiên cau mày cúi xuống nhìn nàng.
“ Tên muội là gì vậy, sau này ta gọi muội muội hoài đâu có được.”
Nữ hài mờ mịt lắc đầu, từ lúc sinh ra nương cũng không có đặt tên cho nàng, cho nên lắc đầu:
“ Muội không có tên.”
Nam hài thầm nghĩ, ai, muội muội đúng là khổ sở, ngay cả tên cũng không có. Hắn đảo mắt, sau đó cười tươi:
“ Vậy sau này gọi muội là Tư Du đi. Muội đẹp như ngọc vậy.”
Nữ hài tử nhìn hắn hé miệng cười rực rỡ, nhu thuận gật đầu:
“ Dạ, Tư Du nhớ rồi.” Nhưng rồi đột nhiên nghĩ đến một lúc nào đó nàng ở một mình làm sao có thể tìm được Huy ca ca nữa, vội vàng nói: “ Nếu sau này Tư Du đi lạc thì sao đây, muội làm sao tìm được Huy ca ca.”
Nam hài chau mày suy nghĩ nửa ngày trời, sau đó lấy trong ngực ra một mảnh ngọc bội.
“ Cái này là ngọc bội của Huy ca ca, nếu sau này muội không tìm được ta, cứ đến nha môn giao ra là được.”
Chính hắn cũng không hề nghĩ đến mình sẽ đưa ngọc bội mà mẫu phi đưa cho hắn chọn Hoàng tử phi lại đưa cho Tư Du, nhưng ngẫm lại hắn cũng thực thích đứa trẻ dễ thương này, sau này cho nàng làm Hoàng tử phi cũng không có vấn đề gì hết.
Nữ hài tử thanh thúy cười, ôm thật kĩ mảnh ngọc bội nở nụ cười ngọt ngào động lòng người.
***
Chỉ không ngờ hôm hắn về nước, đến chỗ hồ nước phía sau Hoàng cung để tìm nàng nhưng lại không thấy nàng. Cứ như vậy, hắn phải theo Phụ hoàng đi về nhưng vẫn thủy chung không quên được nữ hài tử mà hắn đặt tên là Tư Du.
Hóa ra, hóa ra chính là nàng. Tư Du mà hắn tìm lại chính là Thượng Quan Vũ Linh.
Hóa ra, người mà hắn lợi dụng lại chính là người mà hắn yêu nhất.
“ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa………..”
Một tiếng thét dài vang vọng trong tẩm cung, trong mắt hắn, một chất lỏng chậm rãi rơi xuống. Thanh y nam nhân nhìn thấy không khỏi sững sờ.
Hoàng tử của hắn khóc ư? Không thể, từ lúc hắn biết Hoàng tử, Hoàng tử đã là người không bao giờ dễ dàng để lộ hỉ nộ ái ố của mình. Mảnh ngọc bội kia giống như là cùng một nửa với mảnh ngọc bội mà Hoàng tử đang đeo, trong đó rốt cuộc chứa đựng cái gì mà khiến một người như Tứ hoàng tử cũng phải rơi lệ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện