[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 75 : Chiêu phu
.
Mấy nữ nhân vừa đi, ở trên một cây cổ thụ, một nam nhân mặc áo choàng chùm kín người nhảy xuống dưới, chỉ để lộ tròng mắt màu tím yêu nghiệt.
Ngọc Linh Hương mất hơn 1 canh giờ để giải độc cho Lịch Tuyệt Tình, xong xuôi nàng mặc dù mệt mỏi nhưng cũng nhanh chóng điều hòa khí tức trở về vương phủ, sợ rằng đến lúc Hiên trở về sẽ không thấy nàng.
Sắc mặt xanh xao bước xuống xe ngựa, Ngọc Linh Hương đã nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào.
“ Vị thị vệ này, ta thực sự chính là sư huynh của vương gia ngươi. Tại sao ngươi lại không tin ta?” Một nam nhân mặc thanh y, đầu tóc rối bù lên như tổ quạ trợn mắt nói.
“ Nếu ngươi là sư huynh của vương gia thì ta đã là đường đệ của vương gia rồi, đừng ở đây chắn đường chắn lối nữa.” Thị vệ không kiên nhẫn xua đuổi.
“ Phi, nếu không phải là sư phụ ta nói ta xuống giúp hắn thì ta mới quản khỉ gió, bổn công tử đường đường là một nam nhân anh tuấn tiêu sái lại phải lang thang đầu đường xó chợ mới đến được đây, nếu để hồng nhan tri kỉ của bổn công tử biết thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà ta đây cũng không gột rửa hết được vết nhơ.”
Thị vệ liếc nhìn hắn, khinh bỉ một tiếng:
“ Hừ, phỏng chừng ngươi còn là ba năm chưa có tắm giặt, mau đi đi kẻ điên, nếu để vương gia về nhìn thấy khất cái như ngươi tâm tình không tốt sẽ tống ngươi vào nhà giam.”
“ Tức chết ta.” Thanh y vò đầu khiến cho mái tóc hắn càng lúc càng quái dị hơn, khiến thị vệ suýt nữa chết ngất. Nếu như hắn không có nhìn lầm thì tóc tên khất cái này đang dần biến thành màu vàng, pha lẫn đỏ ở phần đuôi tóc.
“ Có chuyện gì?”
Thị vệ bị dọa sợ bởi vì màu tóc hắn đột nhiên biến đổi, nhìn thấy Ngọc Linh Hương mừng như bắt được vàng. Vương phi, ngài thật là cứu tinh của nô tài a.
“ Vương phi, tên kia nói rằng hắn chính là sư huynh của vương gia.”
Ngọc Linh Hương gật đầu xem như đã hiểu. Chẳng lẽ sự vẫn chưa đủ sầu hay sao mà bây giờ còn nhảy ra một cái sư huynh. Nhưng xem ra 8 phần là hắn nói thật.
“ Nếu đã là sư huynh của vương gia thì mời vào trong đi. Mang cho hắn một bộ y phục mới.” Người này kì quái như vậy, nàng vẫn là không nên tiếp xúc nhiều thì hơn. Đợi lát nữa Vũ Hiên trở về sẽ biết.
Thanh y cười cười nhìn nàng không ra một biểu tình gì.
“ Hảo một cái đệ muội, xem ra sư đệ không chọn nhầm nương tử. Thứ này tặng cho ngươi, về sau sẽ có lúc cần dùng đến.” Hắn rút trong ngực ra một cây cỏ có hoa màu trắng, lá sắc nhọn viền răng cưa màu tía.
Thứ này….
Là Vong tình thảo?
Chỉ cần ăn vào sẽ quên đi người mà mình yêu nhất, suốt đời cũng không bao giờ nhớ ra người đó. Tại sao hắn lại đưa cho nàng cái này? Ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn đã sớm biến mất, khúc góc quành vẫn còn vang vọng tiếng cười.
Người này… khiến nàng cảm thấy lo sợ.
Hắn muốn ám chỉ có một ngày nàng sẽ phải rời xa Vũ Hiên ư? Tay không khỏi tự động bóp chặt lại, bị gai của Vong tình thảo đâm vào, Ngọc Linh Hương nhăn mặt lại, lấy khăn tay lau đi vết máu, mà không chú ý đến Vong tình thảo hấp thụ lấy máu của nàng thẩm sâu vào trong thân lấp lóe ánh sáng màu tía.
***
Huệ phi một đường chạy thẳng vào Từ Ninh cung. Sau khi Thái hậu chết, Từ Ninh cung liền bỏ không, nếu không phải Thái hậu biết được chuyện nàng là nội gián thì cũng không đến mức bị ép uống ngũ thạch tán.
Đưa tay nắm xuống phần gờ của nhuyễn tháp, lập tức “ kẽo kẹt” một tiếng, dưới nền nhà xuất hiện một thạch thất. Huệ phi nhấc váy nhảy xuống.
Bên dưới tối đen như mực, Huệ phi một đường nhờ ánh sáng yếu ớt của viên dạ minh châu nhỏ trên trâm cài tóc cẩn thận bước đi. Một lúc lâu sau, phía trước cũng có ánh đèn leo lắt.
Huệ phi kích động chạy đến, may mắn là hắn vẫn đang ở đây. Nhưng chưa kịp mở miệng, một ánh sáng kì dị lướt qua, lúc Huệ phi định thần lại mình đã bị chém một đao. Miệng trào máu, nhưng ánh mắt nàng vẫn cố gằng tìm kiếm thân ảnh một người.
Nam nhân ấy, nam nhân duy nhất của đời nàng. Nam nhân một thân hắc bào…. vĩnh viễn một thần thái lạnh lùng ấy…
Đến khi nhìn thấy hắn ngồi trên ghế, dư quang cũng lướt qua nàng, Huệ phi cố nén đau đớn, nghẹn lời:
“ Tại… sao….?”
Hắc y nam nhân giơ tay nhấc li rượu sóng sánh ngập nước, ngũ quan thành thục tựa tiếu phi tiếu:
“ Làm hư chuyện của ta, kết cục chỉ có một.”
Huệ phi vĩnh viễn cũng không ngờ đến hóa ra cuối cùng nàng vẫn chẳng có một chỗ đứng gì trong lòng hắn. Thế mà suốt 18 năm nay, từ lúc nàng chỉ là một tiểu cô nương 5 tuổi, không lúc nào quên rằng mình là người của hắn.
Nhớ ngày đó, lần đầu tiên hắn ôn nhu với nàng là lúc hắn yêu cầu nàng làm nội gián cho hắn.
Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
“ Ha,. Sinh… sinh… tử… tử, cuối cùng…. ai… có thể….thoát khỏi…. một chữ ….tình?” Máu trào ra ướt đẫm hồng y, Huệ phi đau đớn rặn từng chữ…
“ Chuyện…cuối cùng… thiếp làm…. cho chàng…. đó là… có.. thể….giúp chàng… toại nguyện….Uông Thủy Nhu… nhất… định.. phải… bắt giữ….” Lệ trào ra từ khóe mắt khiến cho bóng hình trước mắt nàng mờ đi..
Cầu kiếp sau, xin đừng gặp hắn. Để nàng hãy cứ là một Tuyên nhi vô sầu vô lo.
“ Đem nàng chôn cất đi.” Hắc y nam nhân phất tay, thuộc hạ bên cạnh hắn lập tức đem Huệ phi ra ngoài, chỉ còn ở đó… vết máu chói mắt.
“ Uông Thủy Nhu? Một trắc phi nho nhỏ, lại có thể kiềm chế Ngũ ca ư? Ha ha, ngươi che giấu thật tốt, nhưng không sao cả, bây giờ ta biết vẫn còn chưa muộn.” Tiếng cười của hắn vang vọng khắp mật thất.
***
Thượng Quan Vũ Hiên trở về cùng Long Phi, Dạ và Ảnh cũng nhanh chóng ẩn thân. Ở phòng khách, thanh y nam nhân lúc trước đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ thanh y khác để lộ dung nhan bất phàm, ngũ quan như ngọc, so ra với Trữ vương và Sở Huy cũng bất phân thắng bại.
Vũ Hiên nhìn thấy hắn kinh ngạc không thôi:
“ Sư huynh.”
“ Lại đây, Tiểu Hiên tử.” Thanh y nhìn thấy hắn híp mắt cười, sảng khoái vô cùng.
“ Sao huynh lại tới đây, sư phụ đâu?” Ngọc Linh Hương khóe miệng co rút. Tiểu Hiên tử? Từ khi nào Thượng Quan Vũ Hiên biến thành kẻ bất nam bất nữ có giọng ca chim vành khuyên? Nhưng nhìn thấy hắn bị thương, Ngọc Linh Hương dâng lên khổ sở.
“ Hiên, chàng có sao không?”
Vũ Hiên cười tươi trấn an, vuốt tóc nàng:
“ Hương nhi, đừng lo. Vết thương này không hề đáng ngại.” Nhưng trong lòng hắn càng lúc càng rối loạn. Tình thế cấp bách, nếu còn không tìm được nội gián thì…
Ngọc Linh Hương lặng ngắm dung nhan tuấn mĩ, bàn tay không khỏi giơ lên vuốt qua mày kiếm vẫn nhíu chặt của hắn. Mắt khẽ chớp cho nước mắt không chảy ra, nàng cố gắng cười.
“ Thiếp không lo lắng, chàng chuyện gì cũng có thể làm được.” Tựa đầu vào vai hắn, ánh mắt nàng từ từ mông lung. Bọn họ vẫn là giấu diếm nhau nhiều điều, nàng không nói cho hắn dung mạo cùng thân phận thật, kể cả võ công cũng giấu kín, còn hắn, những gì nàng biết về thế lực của hắn cũng không phải hắn nói cho nàng, từ đầu đến cuối, hắn một chữ cũng không đề cập.
Chữ “ yêu” này, khiến nàng khó xử biết bao. Sau này hắn biết được nàng đã giấu hắn thì hắn có trách nàng không? Nhưng thời điểm hiện tại nàng không thể nói ra được.
Hai người, mỗi người một tâm sự riêng. Thanh y đảo mắt, mâu quang lóe ra tia sắc lạnh không rõ biểu tình, lát sau biến mất không chút dấu vết, môi bạc cong lên:
“ Hai ngươi muốn thân mật, sư huynh ta cũng không có ý kiến nhưng đừng làm cho bổn công tử thấy buồn nôn.” Hắn làm bộ nôn ọe.
Thượng Quan Vũ Hiên và Ngọc Linh Hương lập tức buông nhau ra, mặt đỏ lên.
“ Sư huynh, ngươi vẫn còn chưa trả lời ta. Hiện tại Vân Lạc quốc không hề an bình, sao huynh lại đến đây?”
Thanh y “ cạch” một tiếng phạch quạt ra quạt lấy quạt để, ánh mắt hoa đào ái muội nhìn Thượng Quan Vũ Hiên.
“ Aiz, sư huynh ta đúng là rất nhớ tiểu Hiên tử ngươi, nhớ lần đó, ngươi đã thông đồng cùng sư phụ làm cho tóc ta….”
Vũ Hiên dựng tóc gáy lên, toát mồ hôi hột, đó đã là chuyện của 7 năm về trước rồi, tại sao trí nhớ sư huynh lại dai như vậy? Ngẩng đầu sang thấy Ngọc Linh Hương mày nhíu chặt nhìn thanh y, hắn mới chợt nhớ ra vẫn còn chưa giới thiệu hai người với nhau.
“ Hương nhi, hắn là sư huynh của ta, Huyền Tử.”
Ngọc Linh Hương cụp mắt, không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy không nên tiếp xúc cùng Huyền Tử quá nhiều, hắn tạo cho nàng một cảm giác bất an khó nói rõ. Ngược lại Vũ Hiên lại cùng sư huynh của hắn quan hệ rất tốt, nàng cũng không muốn Vũ Hiên khó xử, bèn cúi đầu.
“ Hiên, thiếp có chút mệt mỏi, thiếp muốn về Minh Nguyệt cư.”
Vũ Hiên không để ý lắm biểu tình của nàng, chỉ căn dặn Lan nhi mang thêm ấm lô cho nàng. Ra khỏi cửa, Lan nhi thắc mắc hỏi:
“ Tiểu thư, người dường như là không muốn tiếp xúc với thanh y nam nhân kia.”
Ngọc Linh Hương gật đầu.
“ Điều tra hắn một chút, còn có, lần này có lẽ ta phải dụ rắn ra khỏi hang thôi.”
Con rắn này, đã ở trong bóng tối quá lâu rồi. Nàng cũng nên dùng mồi ngon một chút.
***
“ Ngọc cô nương chiêu phu?” Trữ vương đang uống rượu ngay lập tức không nhịn được mà phun ra ngoài. Thẩm Hi Nhược vội vàng ân cần lấy khăn tay lau miệng cho hắn. Uông Thủy Nhu đưa tay ra bị chững lại đành ảm đạm quay về chỗ cũ, sóng mắt lấp lánh đau lòng.
“ Hơn nữa còn tại Phong Vũ lâu.” Nàng cũng xứng đáng là tiền muôn bạc vạn, Vân Lạc quốc đại loạn mà vẫn còn tâm trạng chiêu phu. Cẩn vương xoa xoa mi mắt.
“ Huynh không thấy lạ lùng hay sao? Đường đường là người nắm giữ toàn bộ mạch máu Lục quốc lại muốn chiêu phu đúng vào thời điểm này, tất phải có bí ẩn gì đó.”
“ Có bí ẩn hay không thì Phong Vũ lâu hôm nay chắc chắn bị đạp sập, cho dù nàng có gài bẫy thì cũng có hàng ngàn người muốn chui đầu vào.” Trữ vương ngả ngớn cười, tay xoa nhẹ lên người Thẩm Hi Nhược khiến nàng mặt mày ửng đỏ.
Cẩn vương nhìn thiếp mời trong tay, nét chữ tú lệ ở phía cuối dường như đã thấy qua ở đâu đó.
***
Phong Vũ lâu hôm nay đông đến mức ngay cả nước cũng khó lọt qua được. Những người muốn vào nhưng lại không có thiếp mời chỉ có thể trông mong đứng ngoài, u oán liếc vào trong.
Thượng Quan Vũ Hiên và Huyền Tử cũng được mời đến, hiện tại được Thư Nguyệt dẫn vào ghế ngồi ở lầu hai, cũng là chỗ có thể bao quát tất cả mọi thứ ở phía dưới.
“ Vương gia, ngài cứ tự nhiên đi, tiểu thư ta đã nói phải phục vụ ngài chu đáo.” Thư Nguyệt mỉm cười.
“ Cảm tạ Nguyệt cô nương.” Vũ Hiên gật đầu hữu lễ.
Huyền Tử lướt ánh mắt nhìn xung quanh, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu.
“ Sư đệ, sư huynh tự hỏi đệ đã làm gì mới được đãi ngộ đặc biệt như vậy?”
Vũ Hiên cười trừ, trong lòng nhớ đến Ngọc Linh Hương. Vốn muốn đưa nàng đi cùng nhưng nàng lại ngủ say không tỉnh dậy, hắn cũng không đành lòng đánh thức nàng.
“ Ngày trước đệ đã từng cứu nàng một mạng.”
“ Vậy ứng cử đi, nếu rước được nàng vào vương phủ thì cả đời này đệ không lo đói. Chưa kể nghe nói nàng ta còn là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.” Huyền Tử cợt nhả.
Vũ Hiên lắc đầu.
“ Đệ đã có Hương nhi rồi, không còn cần người khác nữa.” Nghĩ đến nàng, khóe miệng hắn không tự chủ nhếch lên một nụ cười ấm áp, ôn nhu dịu dàng.
“ Vậy còn Lâm Thư Vân?” Huyền Tử đột nhiên nói.
Trong thoáng chốc, người Thượng Quan Vũ Hiên cứng lại.
“ Nàng đã không còn liên quan đến đệ nữa rồi.” Từ lúc nàng nói nàng cần vinh hoa phú quý thì duyên phận hai người cũng đã đứt rồi. Huống hồ, Nguyệt Hương đối với hắn là thật lòng, hắn không còn mong gì hơn.
“ Nếu khi xưa, nàng ra đi là vì đệ thì sao?” Huyền Tử nói nhẹ tựa gió thoảng.
“ Sư huynh, huynh nói như vậy là sao?”
Đúng lúc đó, Vỹ Thủy nhẹ nhàng bước đến, nhìn hết một lượt xung quanh, đến khi tầm mắt dừng lại trên lầu gác. Thì ra là thế. Thật không thể ngờ được người đứng đằng sau gây sóng gió suốt 8 tháng vừa qua lại chính là hắn.
Một vương gia bị cấm phong, suốt đời cũng chỉ được ở tại Phù thành, không được bước chân vào kinh. Nếu không có kế của tiểu thư, chỉ e rằng hắn sẽ không chịu lộ mặt. Với sức hấp dẫn của quyền lực và tiền tài của Ngọc cô nương, cho dù là cái bẫy để dụ hắn ra, hắn nhất định cũng phải thử.
Huyền vương Thượng Quan Vũ Huyền.
Vương gia có mẫu thân nghèo hèn nhất trong cung. Do bị dính dáng trong lần Ngọc Linh Hương trúng tên tại Hội đi săn khi đó nên Hoàng đế đã nhân cơ hội đó ném hắn đến Phù thành.
Không ngờ hắn lại chu tính đầy đủ đến mức như vậy, vì ngại Vũ Hiên biết được liền reo rắc dịch bệnh ở Sa châu để nhân cơ hội đó hạ độc Hoàng đế, nhưng không ngờ ngoài dự tính xảy ra sự việc của Vũ Linh nên nàng đã giữ được mạng ông ta lại, trừ đi Huệ phi. Ngọc Linh Hương chua xót, tại sao ba lão già kia cho nàng tiếp tục sống nhưng phải sống 1 cuộc sống đầy tranh đấu để bảo toàn mình.
Qua rèm châu lay động, nàng lướt mắt nhìn khắp đại sảnh. Tầm mắt đột nhiên dừng lại tại người ngồi ở bàn chính giữa.
Nam nhân ấy….
Mặc bạch y phiêu hốt tựa thiên tiên, tóc đỏ rực lửa ma mị tung bay, trên mi tâm ẩn một đóa tường vi yêu diễm như mờ như ảo, da thịt trắng tựa men sứ.
Hắn rốt cuộc là ai? Tại sao tim nàng lại đau như vậy?
Một giọt mồ hôi khẽ lăn dài trên trán, tay nàng bóp chặt lấy ngực, hai bên tai giống như bị ù đi, hãm sâu vào trong một thế giới khác. Từng đoạn âm thanh vang lên nhẹ nhàng xoay quanh nàng.
***
“ Đinh Hương, hãy theo ta về Diễm quốc đi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã rất yêu nàng rồi.”
“ Xin lỗi, Diễm quốc quân, ta… ta đã có người trong lòng rồi.”
“ Tại sao, tại sao…. Chàng lại đem ta tặng cho hắn, tại sao…….. Dịch Hiên….”
“ Hãy ở Diễm quốc một năm đi, đợi ta bình định xong Dịch quốc sẽ đến đón nàng.”
“ Chẳng lẽ ta mãi mãi cũng không quan trọng bằng dã tâm của chàng hay sao?”
“ Đinh Hương, đừng buồn nữa, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng. Nàng nhìn xem tường vi nở rất đẹp.”
“ Nhưng mà bạch đinh hương không có nở.”
“ Tại sao nàng không hề quan tâm đến ta dù chỉ một chút, Tịch Diễm này không có gì hơn được Dịch Hiên hay sao?”
“ Diễm, vấn đề không phải là hơn hay không hơn, mà nằm tại tâm mỗi người, tâm ta đã trao cho hắn rồi, thì sẽ không thay đổi, thiên trường địa cửu. Chúng ta, tựa như đinh hương và tường vi, một nở một tàn, mãi mãi cũng không thể bên nhau…”
“ Không, ta sẽ làm được, nàng hãy chờ đi, sẽ có một ngày ta khiến cho tường vi và đinh hương cùng nở.”
***
Ngọc Linh Hương choàng mở mắt, hắn…. hắn chính là Tịch Diễm?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện