[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 74 : Thi khôi

Người đăng: 

.
“ Hồng nhi, ngươi….” Ngọc Linh Hương phá tung cửa đi vào thì thấy Phượng Diên Hồng đang nước mắt sụt sùi khiến cho nàng hóa đá. Diên Hồng nhìn thấy nàng ánh mắt hiện lên tia sáng như nhìn thấy phao cứu sinh, vội vàng chạy đến kéo nàng: “ Linh Hương, ngươi mau cứu hắn đi, nhanh lên….” Ngọc Linh Hương ngơ ngác nhìn nàng, sau đó nhìn đến phía giường thấy một hắc y nam nhân cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng thở phào, Diên Hồng không có chuyện là tốt rồi. “ Ngươi rốt cuộc là làm gì vậy, chỉ có 8 tháng không gặp ngươi hiện tại biến thành nữ nhân phiền toái, còn dám nói xảy ra chuyện. Nam nhân kia là ai?” Phượng Diên Hồng lau nước mắt, cắn cắn môi: “ Hắn còn không phải là Lịch Tuyệt Tình, ngươi chẳng lẽ không nhận ra?” Lần thứ hai Ngọc Linh Hương hóa đá. “ Trước giờ ta chỉ thấy hắn đeo mặt nạ, bây giờ bỏ ra ta làm sao có thể nhận ra được?” “ Quản nhiều như vậy làm gì. Ngươi rốt cuộc là cứu hắn đi.” Ngọc Linh Hương thần sắc nghiêm túc hắn lên, cũng không vặn hỏi Phượng Diên Hồng nữa, lần trước nàng nợ hắn một phần ân tình cứu mạng, giờ trả cũng là thiên kinh địa nghĩa, nhưng trong lòng nàng đột nhiên nhảy lên một cái, tại sao Hồng nhi lại đi cùng Lịch Tuyệt Tình, không phải là…. Nhắm mắt không nghĩ đến tình huống xấu nhất, Ngọc Linh Hương chăm chú xem mạch cho hắn. Lịch Tuyệt Tình mày kiếm nhăn lại dường như rất đau đớn, khiến cho Phượng Diên Hồng đứng ngồi không yên, lo lắng nói: “ Có thể cứu chữa được chứ?” Ngọc Linh Hương trầm mặc hồi lâu. Tại sao hắn lại trúng Hắc huyết? Hắc huyết là một loại độc chỉ có ở Tử Việt quốc, do Hoàng tộc nắm giữ, người trúng độc sẽ phải chịu đau đớn, sống không bằng chết nếu kháng lệnh người hạ độc. Nói thẳng ra nó giống như một loại hương thôi miên. Nhưng Hắc huyết muốn làm ra cũng không dễ, phải nuôi đến 81 loại trùng cổ hợp lại sau đó đem cho Hắc trùng ăn. Nếu Hắc trùng còn sống thì coi như đã có được Hắc huyết. “ Trước tiên hai ngươi đã đi đâu?” Phượng Diên Hồng nhìn hắn bất đắc dĩ nói: “ Sau vụ làm ăn với thanh kiếm ở Thương Ngọc sơn trang, có người đã ra giá 1 vạn hoàng kim cho ta trộm 12 viên dạ minh châu của Thái tử phi Tử Việt quốc, ta đã rất hiếu kì nên nhận lời, đi đến đó, nhưng khi vào phòng ngủ của nàng ta đã phát hiện một điều.” Vẻ mặt Diên Hồng trầm tư. “ Thực ra vị Thái tử phi kia vẫn còn nhớ thương người tình cũ nên bị Thái tử biếm lãnh cung không cho ra ngoài xuất đầu lộ diện, ta đã đến Lãnh cung để tìm thì được tin Thái tử đã nghe theo một phi tần mới mà trong lúc tức giận đã vứt hưu thư đưa cho nàng, nàng ta liền bỏ đi, còn ta cái gì cũng chưa trộm được họa vô đơn chí lại đụng trúng hắn ngất xỉu, mất hết sức 9 trâu 2 hổ mới kéo hắn về được.” Nói đến đây mặt nàng có phần ửng đỏ khả nghi. Ngọc Linh Hương chắc chắn đến 99% rằng hai người này có gian tình. Nhưng Phượng Diên Hồng không biết quá khứ của hắn, lại càng không biết hắn đã yêu thương Tử Lan đến mức tự chặt lấy cánh tay mình đã đả thương nàng. Nếu Hồng nhi vạn nhất yêu thương hắn chẳng phải là đơn phương, đau khổ cả đời hay sao? Đôi khi nàng thà không biết gì cho nhẹ người, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, giờ biết hết mọi chuyện cũng không nỡ nói ra, đau đầu muốn chết. Nếu nàng xen vào phỏng chừng Hồng nhi còn đau khổ hơn. “ Ngươi tốt nhất đừng nên có ý gì khác với hắn.” Ngọc Linh Hương thở dài một hơi, ngưng trọng duỗi tay, muốn giải Hắc huyết thực ra không khó, chẳng qua là phải tốn hơn nửa thành công lực của nàng. Mà nếu bây giờ mất nửa thành công lực đó, ít cũng phải nửa tháng mới có thể khôi phục lại nếu có thêm linh đan dược liệu trân quý, nhưng không cứu hắn thì ngay cả một phần cái mạng cũng không giữ được. Chẳng lẽ kiếp trước nàng diệt toàn gia hắn hay sao? Phượng Diên Hồng nghe nàng nói không khỏi ngỡ ngàng nhanh chóng quay đi che giấu biểu tình. Nàng bỗng chốc cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn. Chẳng lẽ nàng có tình cảm gì đặc biệt với hắn? Có thật hay sao? Bước chân đi ra ngoài, cũng không để ý Tử Viên nhấp nhổm không yên, Diên Hồng mông lung ngồi xuống bên mép hồ. Dưới làn nước là một khuôn mặt thanh lệ, tuy vẫn còn nét trẻ con nhưng đã ẩn ẩn cảm giác thành thục hơn. Khuôn mặt này là của Phượng Diên Hồng, cũng là khuôn mặt của nàng, tuy nàng đã xuyên không nhưng cũng không có gì thay đổi cả, nhưng giờ phút này tại sao nàng lại cảm thấy nó xa lạ, giống như chưa từng thuộc về nàng. Còn tình cảm với Lịch Tuyệt Tình là gì? Nàng cũng không biết. Vươn tay nắm lấy vài viên đá ném ra giữa hồ khiến cho mặt nước xao động, bọt tung trắng xóa. Trước đây tâm tình nàng cũng phẳng lặng, vì sao từ khi gặp hắn lại dao động không ngớt? Lần đầu tiên gặp hắn là ở Thương Ngọc sơn trang, nàng đã nghĩ hắn người cũng như tên, sẽ bỏ mặc nàng tại ma trận đó mà một mình bỏ chạy, nhưng thật không ngờ hắn lại lựa chọn ở lại cứu nàng. Lúc đó nàng đã nghĩ cùng sinh cùng tử. Thực ra có những chuyện không nói với Ngọc Linh Hương chẳng qua vì không muốn làm nàng lo lắng, có trời mới biết lúc thấy hắn đau đớn, tim nàng cũng co rút từng hồi. Đó là gì đây? Cầu trời rằng đó không phải là yêu. *** Trong rừng, Thượng Quan Vũ Hiên vất vả chống đỡ sát thủ, kì lạ hết sức là cho dù có chém bao nhiêu thì những sát thủ này cũng không mảy may lộ ra một chút đau đớn, đồng tử vẫn trống rỗng vô hồn hướng bọn họ chém giết. Long Phi rốt cuộc cũng nhận ra, che lấy cánh tay bị thương. “ Vương gia, dường như bọn chúng không hề có linh hồn.” Dạ và Ảnh cũng không khá hơn, trên người cũng có nhiều vết chém. Bên kia, 4 người tứ sắc khá hơn đôi chút, mặc dù Ngân Phong nói chỉ sợ đã muộn nhưng may mắn bọn họ cũng đến kịp. Thư Nguyệt võ công yếu nhất, vì sở trường của nàng là sử dụng hồng lụa, vì ở trong rừng khó có thể phát huy hết uy lực nên lúc này thương thế của nàng nặng nhất, Ngữ Lâm không đành lòng nói. “ Thư Nguyệt, dừng lại đi, ba chúng ta cũng đối phó được.” Thư Nguyệt đáp trả nàng bằng một nụ cười chua xót, biết được sự hi sinh của phu nhân là vô nghĩa, nàng so với ai cũng đau đớn hơn cả, chỉ có thể liều mạng bảo vệ vương gia. Ngân Phong điềm tĩnh nhất, lam y thanh thoát xoay một vòng, mặc dù dính máu nhưng vẫn không hề có chút chật vật, cau mày lên tiếng: “ Có lẽ đây chính là thi khôi.” Lời vừa xuất khiến cho 7 người còn lại sững sờ. “ Là thi khôi?” Vũ Hiên phút chốc hiểu ra tất cả. Bạch y nhuốm máu nhưng vẫn thanh nhã, không hề vấy bẩn khí chất trời sinh của hắn. Đột nhiên trong đầu hắn chợt nhớ đến khi trước sư phụ đã từng nói. “ Hiên nhi, con hãy nhớ, thứ đáng sợ không phải là người còn sống, mà chính là người đã chết. Có một thứ võ công tà ma có thể điều khiển được xác chết, khi đó chúng sẽ trở thành thi khôi.” Vị lão giả tóc trắng từ ái nhìn hắn. “ Vậy không có cách gì ngăn chúng hay sao?” Vũ Hiên 5 tuổi ngước đầu nói, hai mắt long lanh khả ái. “ Có chứ, thi khôi mặc dù có đâm chém thế nào cũng không mảy may khiến chúng dao động mà ngừng lại, nhưng điều đáng không ngờ đến nhất, tiếng tiêu lại có thể khiến tâm trí chúng rối loạn, bởi thực ra những thi khôi này hoạt động theo một loại tiêu không phát ra tiếng do người sử dụng điều khiển, nếu có một tiếng tiêu khác xen vào sẽ khiến tiếng tiêu kia bị rối loạn.” Lão giả vuốt râu cười ha hả. “ Nga, xem ra cũng khó lắm. Vì con không có biết thổi tiêu.” Vũ Hiên mím môi. “ Đứa nhóc này….” Lão giả cốc đầu hắn. Vũ Hiên âm thầm cảm ơn sư phụ, mặc dù từ trước đến giờ việc làm có ý nghĩa nhất của ông chính là đã không biến tóc hắn thành màu quái dị như của sư huynh, còn tồi tệ nhất, thực ra cũng là chỉ khiến hắn 1 tháng không được bước chân vào phòng tắm trong khi việc hắn sợ nhất là người bị bẩn. Không có thời gian tưởng niệm quá trình đau khổ khi còn ở trên Linh sơn, Vũ Hiên đã nhanh chóng rút tiêu ra phân phó. “ Dừng lại, tránh xa bọn chúng. Sau đó bịt tai lại.” Mọi người dùng không biết vì sao hắn lại nói như vậy nhưng cũng tuân theo, thu đao lại vận khinh công bay về phía hắn, hai tay cũng tự giác che tai lại. Vũ Hiên đợi Ngữ Lâm đã kéo Thư Nguyệt về phía hắn, những thi khôi kia vẫn đâm đến khiến góc áo nàng bị xẻ một mảng lớn, Ảnh chỉ cảm thấy mặt mũi tê rần, trong lòng âm thầm tưởng niệm: “ Ta không nhìn thấy gì hết, ta không nhìn thấy gì hết…..” Thư Nguyệt xấu hổ không thôi trốn sau lưng Vỹ Thủy, tim đập thình thịch, trong lòng thầm mắng tên kia hỗn đản, tại sao lại dám nhìn lén nàng. Vừa đặt tiêu lên miệng, một chuỗi âm thanh phát ra, dường như va chạm vào gì đó khiến trong chốc lát, nơi thâm sơn cùng cốc như có thứ gì đó đang gào rú khiến cho tai bọn họ đau đớn đến không chịu nổi, Vũ Hiên định lực tốt hơn một chút cũng phải rất cố gắng mới duy trì được tiếng tiêu. Thi khôi như người máy bị đoản mạch cứng ngắc làm thành những động tác kì quái, sau đó tự chém giết lẫn nhau, hỗn loạn không thể tưởng tượng. Vỹ Thủy ngưng mắt đột nhiên cảm nhận được hơi thở ở một thân cây kế bên đó, theo bản năng chưa suy nghĩ liền ngay lập tức phóng phi tiêu vào kẻ đó. Tên kia không ngờ mình bị ám toán, đến lúc chết cũng không biết là ai đã ra tay, rơi từ trên cây xuống. Thi khôi mất đi sự dẫn dắt đồng loạt ngã xuống. Ngân Phong đem tay băng bó cẩn thận, sau đó đi đến chỗ tên kia lục soát trên người hắn. Vô tình tìm được một tấm lệnh bài, nàng cầm lên lật qua lật lại. Làm hoàn toàn bằng vàng ròng thì nàng không hề hiếm lạ, nhưng kí hiệu ở trên đó nàng dường như đã thấy ở đâu đó. Là biểu tượng của một con hạc màu vàng. Nàng lục soát lại một lần cũng không thấy gì ngoài lệnh bài, liền đứng dậy đưa đến trước mặt Vũ Hiên đưa cho hắn. “ Vương gia, ngài đã từng thấy qua lệnh bài này chứ?” Vũ Hiên cầm lên nhìn, vừa lướt qua hình ảnh con hạc màu vàng, đáy mắt hắn gợn sóng. Biểu tượng này chẳng phải là…. “ Ta cũng không chắc chắn lắm. Lần này cảm ơn bốn vị cô nương đã giúp đỡ.” Ngữ Lâm nghe vậy đột nhiên giật mình, Vỹ Thủy nhanh chóng nói: “ Lần trước ngài đã cứu Ngọc cô nương, lần này nàng phái chúng ta đến tương trợ cũng là thiên kinh địa nghĩa.” Vũ Hiên nghe vậy cũng không có nghi ngờ gì. Tâm trạng hắn còn đang mải nghĩ đến kí hiệu trên lệnh bài, nếu quả thực chính là bọn họ, thì lần này Vân Lạc quốc tất sẽ loạn. “ Vỹ Thủy, ngươi tự tiện bỏ công tác hình phạt không nhẹ đâu a.” Tử Viên thong thả đi đến, nhưng thực chất trong lòng nàng rất khẩn trương lo lắng. Lúc nhìn thấy bọn họ bình an nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước làm việc với Hương tỷ chẳng qua nàng chỉ muốn tìm kẻ đã vu oan cho gia đình nàng, nhưng không biết đã từ lúc nào, nàng đối với từng người trong Tuyết Diễm các đã giống như thân thích ruột thịt, cho dù là với tứ sắc, hay Lan nhi, đều thủy chung lo sợ bọn họ xảy ra chuyện. Mặc dù chưa tìm được kẻ thù nhưng kiếp này gặp được họ nàng đã cảm thấy không hối tiếc. Đi theo sau nàng Tứ nhi bất mãn dắt ngựa, ai, thôi đi, ai bảo nàng là cấp dưới, với vị cấp trên không biết sử dụng võ công này, mỗi lần cưỡi ngựa đều ôm đến muốn xiết đứt eo nàng. “ Phó các chủ, người là đang ngược đãi lao động.” Tử Viên quay ra sau trừng mắt nhìn Tứ nhi khiến nàng không tự chủ đổ mồ hôi lạnh, sau đó một đạo âm thanh vang dội cả núi rừng thoát ra: “ Em đừng có lúc nào cũng kêu ca nữa, nếu không có ta ngày đêm làm việc, em nghĩ em có thể có cơm ăn hay sao? Sự việc toàn các một tay ta lo liệu bận đến tối mắt bù đầu, còn vị đại tiểu thư của em lúc nào cũng ăn no rồi ngủ như heo, ngoại trừ vài tháng họa hoằn có được vài bức thiết kế thì ngay cả một phong thư cũng không gửi đến cho ta.” Tứ nhi trề môi oán thầm, làm như Tuyết Diễm các nghèo lắm vậy, kể cả phó các chủ ngươi có không làm việc, dù nuôi toàn dân chúng ta đến già cũng không có hết của cải. Thư Nguyệt túm lấy Tứ nhi thông cảm nhìn nàng: “ Ôi, Tứ nhi đáng thương của ta, cứ để mặc nàng tự kỉ đi, nếu sau này nàng đuổi em đi thì cứ đến chỗ ta, em không có lo đói.” “ Ngươi đang dụ dỗ người của ta đó hả? Để xem, ta sẽ cắt chi tiêu tháng này của 4 người.” Tử Viên trừng mắt. Ngữ Lâm nhíu nhíu mày đang băng bó chân cho Vỹ Thủy cũng phải ngước lên: “ Có phải vừa nãy Tử Viên ngươi lại biến Tứ nhi thành yên ngựa hay không?” Tử Viên bị ba nam nhân nhìn với ánh mắt kì quái, không khỏi đỏ mặt ho nhẹ: “ Làm gì có chứ.” “ Ngươi là một nỗi sỉ nhục cho chúng ta. Nói ngươi học võ công thì không học, giờ thì hay rồi, nếu xương Tứ nhi gãy hết thì tiểu thư lột da ngươi.” Thư Nguyệt đổ thêm dầu vào lửa. Tứ nhi bị hai người kéo qua kéo lại đầu óc muốn nổ tung lên, cuối cùng không nhịn được hét lớn: “ Đủ rồi, cho dù em là cấp dưới nhưng vẫn có chủ quyền, các quy của chúng ta ghi rõ điều thứ 31: Không được ngược đãi lao động, một ngày làm việc không quá 8 tiếng cơ mà.” Tử Viên khóe miệng giật giật, 8 tiếng đó cho người ngoài xem thôi, nàng làm 24/24 còn chưa dám kêu nữa là. Ngân Phong điều hòa khí tức, trầm giọng nói: “ Đủ rồi, các ngươi không thấy mất mặt hay sao? Trước mặt vương gia lôi lôi kéo kéo, vừa khéo Phong Vũ lâu đang thiếu nhân tuyển, lên đó làm cô nương đi.” Lập tức Thư Nguyệt và Tứ nhi đã không còn thấy bóng dáng, Tử Viên sốc đến sùi bọt mép ra ngoài. Ảnh âm thầm bội phục, một câu đã khiến cho ba nữ nhân lắm mồm 2 người chạy mất, 1 người chết đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn bóng hồng càng thêm sâu xa, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy của Thư Nguyệt, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng. Long Phi mắt chữ a mồm chữ o, hắn thề, từ lúc hắn sinh ra chưa bao giờ thấy Ảnh đỏ mặt. Chẳng lẽ hôm nay trời có bão. Tay hắn giật giật Dạ chỉ thấy Dạ đang ngơ ngác nhìn chỗ Tứ nhi biến mất, tại sao bóng dáng đó lại có vẻ giống như là nha hoàn của Vương phi lúc còn ở Sa Châu như vậy? Long Phi gãi gãi tai, rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà 2 tên này lại lạ lùng như vậy? Vũ Hiên cuối cùng cũng thôi nghĩ về lệnh bài, lo lắng đến Ngọc Linh Hương ở vương phủ một mình sẽ có chuyện, mấy hôm nay đã làm khổ cho nàng không được sống yên. “ Phiền các vị về chuyển lời với Ngọc cô nương ân cứu giúp hôm nay sau này ta tất sẽ hồi báo, chỉ cần là nàng muốn làm gì, ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ. Hiện nay vương phủ nguy trong sớm tối, ta cần phải trở về. Xin cáo từ.” “ Vương gia đi cẩn thận.” Ngân Phong hữu lễ gật đầu. Đến khi thân ảnh hắn đã biến mất, nàng mới ngưng trọng hỏi Tử Viên: “ Sao rồi, có chuyện gì?” “ Hồng tỷ đem Lịch Tuyệt Tình trúng độc về cầu Hương tỷ cứu chữa hắn, ta còn chưa kịp nói chuyện thì nàng đã đóng sập cửa vào rồi. Cũng may mà vương gia không có sao, nếu hắn có chuyện thì Hương tỷ không lột da ta mới là lạ.” “ Sao trùng hợp Lịch Tuyệt Tình lại trúng độc như vậy, những chuyện này một chút cũng không liên quan nhưng ta vẫn cảm thấy dường như chúng đặc biệt liên kết với nhau. Tựa như muốn phân tán sự chú ý của tiểu thư vào vương gia, những lúc hắn bị ám sát, tiểu thư đều bất ngờ bị triệu vào cung, rồi chữa bệnh… Chẳng lẽ có ai đó cố tình sắp xếp?” Vỹ Thủy trầm tư. “ Ngọa Hồng quốc nữ vương đúng là có sang Vân Lạc quốc nhưng không hề có ý muốn thừa nước đục thả câu, ngược lại nàng giống như đang tìm một người nào đó. Hạo Long quốc tạm thời không có hành động vì Sở Huy bên trong kiềm chế, Tiền Nguyệt quốc lại càng không có hành động. Duy nhất chỉ có Ngữ Tịch quốc có một đoàn người bí mật lẻn vào, chấn động nhất thì phải nói là Thái tử Tử Việt quốc đưa hưu thư cho Thái tử phi rồi.” Tử Viên nhún vai tóm lược. “ Vậy tóm lại là đáng nghi ngờ nhất là Ngữ Tịch quốc. Nhưng quốc gia bọn họ nổi tiếng là chiêm tinh, xem xét dị tượng, đâu có liên quan gì đến thi khôi?” Thư Nguyệt ngoắc ngoắc cây cỏ gà. “ Hừ, vậy Thái tử mới hưu Thái tử phi thì đáng nghi lắm sao?” “ Tại sao không xem màu mắt của bọn thi khôi đó?” “ Đủ các loại màu, bọn họ là cố tình nhặt những người của Lục quốc để chúng ta không nhận ra là ai. Nhưng ít ra lệnh bài đó cũng là một manh mối cho chúng ta. Cứ điều tra xem tổ chức nào có biểu tượng là một con hạc màu vàng.” Ngân Phong híp mắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang