[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 67 : Sao có thể…….?

Người đăng: 

.
Thượng Quan Vũ Hiên nhíu mày, tuổi của Linh nhi nhỏ như vậy, nếu có tứ hôn, cũng là Vũ Trinh, sao lại là nàng? Ngẩng đầu lên thấy ánh mắt Ngọc Linh Hương có chút lo lắng bèn đưa ánh mắt trấn an nàng, thanh âm trầm trầm uy nghiêm vang lên: “ Được, nếu đã là đại hôn của công chúa, bổn vương và vương phi sao có thể vắng mặt? Công công hãy về kinh chuẩn bị đi, bổn vương sắp xếp công chuyện xong sẽ hồi kinh.” Công công cười tươi như hoa nở, cung kính cáo lui. Bóng hắn khuất sau khe cửa, Ngọc Linh Hương mới lên tiếng: “ Chàng nói xem, có phải sóng gió lại đến không?” Nương theo một tiếng thở dài. “ Đừng lo, nàng vẫn còn có ta.” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, từ lúc gả cho hắn chưa lúc nào nàng được yên ổn, nếu lần này có thể thuyết phục được Hoàng đế cho hắn ra đi thì có thể ẩn cư cùng nàng rồi. Chỉ tiếc, điều đó thật xa vời. Ngọc Linh Hương nhắm mắt lại, bên tai nghe được tiếng tim hắn đập, nhịp tim hắn vững vàng trầm ổn, nhưng lại khiến nàng hoang mang. 2 tháng nay được sống an nhàn bên cạnh hắn, nàng đã ích kỉ nghĩ rằng có thể không cần trở về Hoàng cung, làm một đôi bách tính bình thường cũng không hề gì. Nhưng giờ đã có lí do bắt hắn phải trở về rồi. Khóe miệng cười khổ, nàng… cũng không thể bỏ mặc Vũ Linh được. Ngọc cô nương danh tiếng, Lam Nhạn kiêu kì, Bạch tiên tử thoắt ẩn thoắt hiện, cũng chẳng là gì trước sự trói buộc của Hoàng thất. Xem ra, lớp mặt nạ đã để lâu như vậy cũng không còn có cơ hội gỡ ra nữa rồi. *** Vất vả lắm mới có thể tách dân chúng Sa Châu ra để có thể trở về Kinh thành, Dạ đầu tóc rối bù, than thở: “ Ai nói quân đội có thể đàn áp dân chúng? Phải là dân chúng đàn áp quân đội mới phải.” “ Hừ, ngươi bị như vậy là đáng đời.” Tứ nhi nguýt một cái hừ lạnh. Ngọc Linh Hương dường như đã nhận ra được 2 người này cứ nhìn thấy nhau là nhất định đấu khẩu, nhất thời cảm thấy lạ lùng không hiểu. Nhưng nàng cũng chẳng có cơ hội suy nghĩ nhiều, phi ngựa suốt 3 ngày 3 đêm mới về tới Kinh thành. Trước cửa Tĩnh vương phủ, Thư Uyển lo lắng đi đi lại lại, thấy được 4 thân ảnh dần tiến đến, sốt ruột chạy đến: “ Hiên ca, Vương phi tỷ tỷ, không hay rồi.” “ Có chuyện gì?” “ Vũ Linh không hề muốn thành thân, hiện tại đang bị Hoàng thượng giam trong Linh Vũ cung, đến ngày sẽ ép lên kiệu xuất giá.” “ Cái gì?” Ngọc Linh Hương lập tức muốn ngất xỉu cho rồi. Nàng giơ tay chặn lại: “ Khoan đã, nói cho ta biết, tại sao lại là Vũ Linh? Mà không phải Vũ Trinh?” Thư Uyển rối lên vội vàng vuốt ngực ổn định lại: “ Nghe nói chính là do vị trạng nguyên kia tự mình cầu xin Hoàng thượng tứ hôn cho hắn với Vũ Linh. Hoàng thượng cũng vui vẻ đồng ý, còn ban cho Vũ Linh rất nhiều sính lễ xuất giá. Nhưng Vũ Linh nghe được tin không hề vui mừng, thậm chí còn đến Ngự Thư phòng xin Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh. Hoàng thượng quân vô hí ngôn, nói ra sao có thể rút lại, hơn nữa đã chiếu cáo thiên hạ rồi, thế nên mới ra lệnh cấm cung Vũ Linh trong Linh Vũ cung. Hiện tại nàng ai cũng không khuyên được, Thái hậu nói cũng vô dụng mới gọi hai người về.” “ Chung quy cũng là do Vũ Linh không muốn. Chẳng lẽ trạng nguyên kia rất xấu xí?” Vũ Hiên trầm giọng nói. “ Không có, hắn đích xác cũng rất tuấn mĩ, hơn nữa, tài cán lại hơn người.” Thư Uyển lắc đầu. Chẳng lẽ do Linh nhi đã có người thương nên mới như vậy? Ngọc Linh Hương xoa xoa mi tâm. “ Ta phải vào cung một chuyến đã. Hiên, chàng cứ đợi một chút đi, ta sẽ trở về ngay.” Nàng ngẩng đầu kiên định nhìn hắn. “ Cẩn thận một chút.” Hắn lo lắng nhìn nàng, muốn đi nhưng lại không được, chỉ đành thở dài gật đầu. Nhanh chóng thay cung trang vào cung, Tứ nhi cũng chuẩn bị sẵn xe ngựa, tâm trạng nàng càng lúc càng bất an. Xuống xe ngựa đã nhìn thấy Thái tử và một nữ nhân ưu nhã cao quý, có lẽ là Thái tử phi. Nàng cúi người hành lễ: “ Đệ muội tham kiến Thái tử.” “ Đứng lên đi.” Thái tử trầm giọng nói, trong đáy mắt lóe qua chút khổ sở. Hai tháng không thấy nàng, hắn không lúc nào không tưởng nhớ. Giờ thấy nàng tuy có chút phong trần vì đường xa nhưng khí chất trong trẻo không hề mất đi, ngược lại giống như hào quang lấp lóe. “ Đệ muội còn có việc, xin cáo từ trước.” Lời vừa dứt, bóng hình đã quay đi. Thái tử phi nhìn theo bóng nàng, đột nhiên nở nụ cười: “ Đúng là khí chất bất phàm, không hổ danh là tài nữ.” “ Nàng đến có lẽ vì chuyện của Linh nhi.” Tứ nhi đánh rơi khăn tay, bất chợt quay đầu lại nhặt, ngẩng đầu lên thấy được sự khổ sở trong mắt Thái tử, trong lòng không khỏi thở dài. Xem ra, người thích tiểu thư không hề ít a! Ngay cả Thái tử đương triều cũng không thoát. Ngọc Linh Hương nhanh chóng đưa chân đến Từ Ninh cung, cung nữ nhìn thấy nàng đều kính cẩn hành lễ. “ Hoàng tổ mẫu.” “ Tiểu Hỉ tham kiến vương phi, Thái hậu đang nghỉ ngơi.” Tiểu Hỉ hành lễ rồi nhẹ nhàng nói. “ Hảo, đằng nào ta cũng không muốn phiền đến Hoàng tổ mẫu, nếu Hoàng tổ mẫu có hỏi thì cứ nói ta đến Linh Vũ cung.” Xoay người bước đi chếch sang hướng bắc, tâm trạng nàng bất an không ngừng. Cung điện xa hoa ngay trước mắt, đột nhiên nàng bị hai cánh tay ngăn lại: “ Người nào dám xâm phạm Linh Vũ cung?” Một thị vệ lên tiếng. Tứ nhi nghe vậy thị uy: “ Nô tài to gan, Tĩnh vương phi cũng dám cản đường.” Hai thị vệ nghe đến 3 chữ Tĩnh vương phi liền lập tức muốn vả vào miệng mình, ai không biết Tĩnh vương phi chính là trân bảo của Hoàng thượng và Thái hậu, bọn họ lại không biết sống chết dám ngăn nàng. “ Nô tài đáng chết.” Nói rồi lập tức quỳ xuống. “ Tránh ra cho bổn vương phi.” Họ vừa tránh ra, nàng lập tức bước vào trong. Truyền đến tiếng nức nở khe khẽ, Ngọc Linh Hương nhíu mày. Cung nữ run rẩy hành lễ với nàng, mấp máy môi mãi mới nói được một câu: “ Nô tì tham kiến Tĩnh vương phi, vương phi vạn an.” “ Không cần đa lễ, công chúa đâu?” Ngọc Linh Hương không kiên nhẫn ngắt lời. Cung nữ nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía tẩm cung: “ Công chúa ở bên trong, có điều…” Không dám nói ra tiếp, thân mình nàng run rẩy kịch liệt. “ Lui ra.” Phất phất tay, Ngọc Linh Hương đi đến tẩm cung, càng đến gần, tiếng khóc càng rõ hơn. “ Linh nhi.” Nàng cất tiếng gọi. Tiếng khóc dường như hơi ngừng được một chút, ngay sau đó, một thân hình gầy yếu chỉ mặc trung y màu trắng chạy ra ngoài, khóe mắt đỏ hoe sưng lên đáng sợ dừng trước mặt nàng. “ Tẩu tẩu.” Tiếng nói nghẹn ngào với tiếng khóc. Ngọc Linh Hương thương cảm nhìn nàng, đỡ lấy người nàng dìu xuống ghế, mở miệng trách cứ: “ Tại sao lại khóc thành như vậy? Chẳng lẽ muội không thích vị tân trạng nguyên kia?” Vũ Linh không nói mà chỉ gật đầu, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. “ Vậy muội thích ai?” Ngọc Linh Hương đi thẳng vào vấn đề chính, nếu có thể thì nàng sẽ giúp hết sức mình, dù cho có phải quỳ trước Thiên điện cầu xin Hoàng đế. Vũ Linh ngước mắt nhìn nàng cuối cùng không nói gì, lát sau mới lên tiếng: “ Muội không nói được, nếu nói ra hắn sẽ mang họa vào thân. Tẩu tẩu, giúp muội đi, trước giờ Phụ hoàng thương tẩu nhất, chắc chắn sẽ nghe lời tẩu a!” Vừa nói nàng vừa khóc, khuôn mặt tái nhợt như phù dung, lấp lánh sương đêm. “ Nếu muội không chịu nói sao ta có thể giúp muội.” Ngọc Linh Hương than khẽ, cuối cùng vẫn là không đành lòng nói : “ Bây giờ muội hãy ăn chút gì đi, nếu gầy như vậy sẽ không sống được. Người đâu, mang thức ăn vào đây.” Cung nữ nhận lệnh lập tức ra ngoài, Vũ Linh vui mừng lấy tay áo quơ loạn trên mặt, cầm lấy tay nàng luôn miệng nói: “ Cảm ơn tẩu, ơn này Linh nhi nhất định không quên.” Thức ăn vừa đưa vào, mùi thơm bốc lên ngào ngạt, Ngọc Linh Hương lấy đũa gắp một miếng thịt gà cho Vũ Linh: “ Ăn nhiều vào, nếu không ta dù có xin cho muội hối hôn, thì người muội cũng bị quỷ sai bắt đi mất.” Vũ Linh gật đầu, khóe miệng cười gượng lên, đưa miếng thịt gà lên miệng, đột nhiên đũa trên tay rơi xuống, một cơn ngai ngái từ cổ họng bốc lên. “ Ọe…. ọe…….” “ Sao vậy?” Thấy Vũ Linh đột nhiên nôn ra, Ngọc Linh Hương hoảng hồn chạy lại đỡ lấy nàng, tay khẽ chạm vào mạch. Không thể nào…….. Trong nháy mắt, mặt nàng trắng bệch như sáp…. Nhìn Vũ Linh khổ sở nôn ọe… Triệu chứng này….. “ Muội…….” Chỉ nói được một chữ, cuối cùng không nói thêm được câu nào nữa, nàng có thể ngay trước mặt mọi người nói ra điều kia hay sao? Vũ Linh cuối cùng cũng dứt được cảm giác khó chịu, bắt lấy khăn tay cung nữ đưa cho lau miệng, nàng run run đứng dậy, thấy Ngọc Linh Hương dùng ánh mắt không tin được nhìn mình, cảm thấy lạ lùng khôn tả, khó hiểu nói: “ Tẩu tẩu, có chuyện gì hay sao?” Nàng đang định mở miệng thì bên ngoài cung nữ lên tiếng: “ Công chúa, Đại công chúa và Tứ hoàng tử đang ở bên ngoài, mời công chúa ra tiếp kiến.” Vũ Linh hoảng sợ, tận trong đáy lòng lại là bi thương khôn cùng, liếc nhìn Ngọc Linh Hương miễn cưỡng cười: “ Tẩu tẩu, muội ra ngoài một chút.” Ngọc Linh Hương máy móc gật gật, trong đầu chỉ có mỗi một câu nói : “ Sao có thể như vậy?” Rốt cuộc trong vòng 2 tháng nàng đi đã có chuyện gì xảy ra đây? Vũ Linh thay y phục trang điểm qua loa, tuy vậy vẫn không giấu được vẻ tiều tụy đau đớn. Được cung nữ dìu ra, bên ngoài sảnh, Thượng Quan Vũ Trinh và Sở Huy nhàn nhạt nói chuyện, chỉ thấy nàng ta sắc mặt ửng hồng e thẹn, còn Sở Huy thì vẫn ôn nhã trầm ổn. Đáy mắt nàng co rút một trận đau đớn, cuối cùng nén lại, đi đến trước mặt hai người hành lễ: “ Linh nhi thỉnh an tỷ tỷ, Tứ hoàng tử.” Vũ Trinh trong mắt tràn đầy vẻ đắc thắng khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của nàng, nhưng miệng lại cười ôn nhu, đưa tay kéo nàng dậy: “ Muội muội bệnh nặng không cần đa lễ, tỷ tỷ biết được tin đau đớn vô cùng vội vàng đến thăm muội.” “ Cảm tạ tỷ tỷ quan tâm.” Vũ Linh cười gượng tiếp lời. Trà nóng được đưa lên, Vũ Trinh liếc qua khinh thị một cái, nhưng miệng vẫn cười tươi như hoa nở. “ Trà của muội muội đã lâu không được dùng rồi, cư nhiên màu sắc lại nhạt nhẽo như vậy.” Vũ Linh cười khổ không nói, rốt cuộc là đến để khích bác nàng hay chế giễu nàng đây? Nàng không chịu thành thân, bị Phụ hoàng ghét bỏ, hiển nhiên cung nhân cũng khinh thường nàng, đồ vật gửi đến so với phi tử thất sủng so ra còn kém hơn. Dù sao cũng đã sống bao nhiêu năm như vậy, nàng cũng không so đo. Sở Huy nhàn nhạt cười, không hề vướng bận trần gian. Chỉ có điều khi lướt qua Vũ Linh dường như có chút gì đó phức tạp chợt lóe lên. Nén cơn buồn nôn trong ngực đột nhiên trào dâng, Vũ Linh khó khăn nói: “ Tỷ tỷ đến thăm, muội rất cảm ơn nhưng thực sự muội muội rất mệt, không biết tỷ tỷ có thể….” Còn chưa nói hết lời, Vũ Trinh đã lạnh nhạt cắt ngang: “ Muội muội chưa gì đã muốn đuổi tỷ tỷ đi? Chén trà vẫn còn nóng, mà muội muội lại khẩn trương như vậy, xem ra trong tẩm cung muội muội có ai khác? Vì người đó mới không chịu thành thân, trái lệnh phụ hoàng?” Vũ Linh lập tức ngẩng mặt lên chỉ thấy Vũ Trinh cười quyến rũ nhưng đầy oán độc. “ Tỷ tỷ sao có thể nói như vậy?” “ Không có tật thì không cần giật mình.” Vũ Trinh thong thả nhấc người dậy. “ Có lẽ tỷ tỷ nên đi xem tẩm cung của muội rốt cuộc là chứa nhân vật nào đây.” “ Tỷ tỷ…..” Vũ Linh xoay người bắt lấy tay Vũ Trinh. “ Thật sự là tỷ tỷ hiểu lầm rồi.” Vũ Trinh hất tay nàng ra khiến nàng suy yếu ngã xuống đất, càng quyết tâm đi vào, nhưng lúc đó một thanh âm bất chợt vang lên: “ Đại công chúa, bổn vương phi còn ở đây, ngươi có thể làm càn như vậy sao?” Tứ nhi dìu Ngọc Linh Hương đi ra, lúc này nàng mặc cung trang thêu hoa, tóc vấn buông lơi như mây, trâm vàng óng ánh khẽ đung đưa mang theo cao quý không nói lên lời. Sở Huy nhìn thấy nàng có chút ngạc nhiên nhưng cũng chỉ là thoáng qua, không dừng lại lâu lắm. Vũ Trinh nhìn thấy nàng chỉ cười một tiếng trào phúng, khinh thường lướt qua, không thèm đặt lâu trong mắt: “ Ta còn tưởng ai? Hóa ra là Tĩnh vương phi, ngươi vẫn còn chưa chết ư? Dịch bệnh Sa Châu lí nào lại dễ trị khỏi như vậy?” Sở Huy chắp tay thi lễ: “ Tĩnh vương phi.” Ngọc Linh Hương khinh thường nhìn hắn, quân tử ư? Thứ giả bộ như hắn nàng thừa nhận chưa bao giờ gặp qua. Coi như là nàng mắt mù mới từng xem hắn là người hiểu biết đi. “ Nguyệt Hương đâu dám nhận lễ của Tứ hoàng tử. Còn Đại công chúa, ngươi hãy tự nhắc lại thân phận của ngươi, một công chúa không phân rõ trên dưới thì nên chịu phạt đúng không? Xem ra 10 ngày giam giữ trong tẩm cung lần trước là quá nhẹ.” Nàng ưu nhã ngồi xuống ghế, đối phó với Thượng Quan Vũ Trinh không thể nhân nhượng, phải dùng đòn phủ đầu mới xong, nên nàng mới cố ý mặc xiêm y lộng lẫy như vậy. Vũ Trinh tức giận mím môi, nhưng nghĩ lại Sở Huy đang ở đây nên không tiện phát tác, cuối cùng cũng phải nhún người hành lễ: “ Trinh nhi thỉnh an Hoàng tẩu.” Tiếng nói tựa hồ như rít qua kẽ răng. “ Tẩu tẩu….” Vũ Linh được Tứ nhi đỡ dậy ngồi xuống bên cạnh Ngọc Linh Hương nhìn nàng lo lắng nói. “ Muội ngồi yên đó cho ta.” Ngọc Linh Hương uy nghiêm nói, cũng không nhìn qua nàng. Một cung nữ cung kính đi vào, quỳ xuống: “ Vương phi, Trạng nguyên gia cầu kiến.” Ngọc Linh Hương cười nhạt, nàng còn chưa đến tìm hắn đã tự vác xác đến, muốn vào cũng được thôi. “ Cho vào.” Cung nữ cúi đầu lui ra, lát sau trước cửa cung, một thân ảnh mặc lam y bước vào, vẻ mặt bình tĩnh đến trước mặt nàng: “ Thần tham kiến Tĩnh vương phi.” Hắn cúi người thi lễ. Ngọc Linh Hương đã nhận ra hắn chính là hắc y nhân ở Huệ Mai hồ lần trước, mắt trầm hẳn xuống, nhưng vẫn cười nói: “ Trạng nguyên không cần đa lễ. Ban ghế.” Hắn ngẩng lên nhìn thấy nàng, thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không phát tác, yên tĩnh ngồi đó. Vũ Trinh thấy hắn đến, ánh mắt bao trùm nồng đậm vẻ nham hiểm. Ngọc Linh Hương cầm tách trà: “ Trạng nguyên xem ra vẫn có nhã hứng, không phải là mấy ngày nữa là đại hôn, ngươi không được gặp công chúa sao?” “ Tĩnh vương phi đã biết nguyên do hà tất phải nói như vậy, Tử Khiêm chắc không cần giải thích.” “ Được, vậy ta nói thẳng, ngươi tại sao muốn làm phò mã?” Hừ, nếu đã biết trạng nguyên là hắn thì kể cả Vũ Linh có muốn gả cho hắn nàng cũng không đồng ý. “ Dĩ nhiên do vi thần ngưỡng mộ công chúa.” Hắn yên lặng nói. Vũ Linh khẽ cắn môi một cái, lén lút liếc qua Sở Huy. “ Hừ, ngưỡng mộ. Phải rồi, nếu chỉ là ngưỡng mộ thôi thì ngươi hãy đi cầu xin Hoàng thượng thu lại thánh chỉ tứ hôn đi.” Nàng phất ống tay áo hừ lạnh. Sở Huy ngạc nhiên nhìn nàng, ngay cả Tử Khiêm cũng phải ngước mắt lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang