[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 66 : Vất vả rồi
.
“ Tiểu thư.” Tứ nhi xuống ngựa tươi cười nói với nàng.
“ Hảo, Tứ nhi đúng là không làm ta thất vọng a.” Ngọc Linh Hương đưa tay xoa lấy đầu Tứ nhi.
Tứ nhi trề môi né tránh, nàng có phải là tiểu oa nhi đâu a!
“ Chuyện này là sao?” Một lão nhân kinh ngạc lên tiếng khi thấy quân lính dỡ từng bao lương thực xuống chuyển vào kho.
“ Ta đã nghĩ lương thực của triều đình đến cứu tế chưa chắc có thể đến đúng như dự định, và quả thật ta đoán không hề sai. Nên đã lấy danh nghĩa của triều đình mượn lương thực từ các nơi khác gần Sa Châu. Như vậy vừa có thể tránh cường đạo, đồng thời cũng có thể đến sớm hơn lương thực dự định.”
Mọi người nghe xong lời của nàng mới hiểu ra, trong tâm lại càng xấu hổ. Cô nương đã lo lắng chu toàn như thế, bọn họ lại nói ra những lời không phải.
Như đọc được suy nghĩ của họ, Ngọc Linh Hương cũng sảng khoái nói:
“ Ta hiểu được mọi người khi bị dồn đến bước đường cùng, dù là tình nghĩa cũng có thể bỏ qua một bên, ưu tiên mạng sống của mình trước. Nhưng cái ta buồn không phải vì điều đó, mà chính là vì mọi người không tin tưởng chúng ta.” Hít một hơi sâu, quét ánh mắt qua dân chúng, nàng trầm lặng nói: “ Khi phải giải quyết một vấn đề quan trọng như vậy, ta không thể không suy nghĩ đến chiều hướng xấu nhất. Phải xem xét và đưa ra một quyết định vẹn cả đôi bên là điều trước tiên cần phải làm. Mấy ngày nay, ta có bận rộn, có lúc mệt muốn nghỉ ngơi nhưng nghĩ đến mọi người mà khó lòng ngã xuống giường. Mọi người oán triều đình coi thường sinh mạng bách tích, ta không có ý kiến gì hết. Nhưng không phải ai cũng như vậy. Trên triều cũng có người muốn nhưng vì quyền chức không đủ mà chỉ đành thở dài ra đi, ta thân là một vương phi, nhưng trước khi là một vương phi, ta cũng chỉ là một dân chúng bình thường như bao người, không phải thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng nên suy nghĩ của mọi người ta có thể hiểu rõ được. Vua triều nào cũng vậy, chỉ có dân chúng khổ. Nhưng nếu không có vua, mọi người có tốt hơn không? Hay kết cục còn bi thảm hơn rất nhiều, làm thuộc địa của nước khác, sống mà phải cúi thấp đầu không dám ngẩng lên?”
Lời của nàng đã cảnh tỉnh nỗi lòng mỗi người. Họ hiểu ai cũng có cái khó của mình, dù Hoàng đế là minh quân nhưng chẳng thể nào xem xét hết từng quan viên của mình, cũng như chú ý đến từng chỗ trong Vân Lạc quốc như Sa Châu.
Dạ âm thầm thán phục Ngọc Linh Hương. Vương phi chỉ cần nói vài câu đã có thể trấn an lòng dân, nếu đổi lại là hắn, chắc chắn chỉ có thể dùng vũ lực. Vương gia lấy được nàng, đúng là có phúc tu từ kiếp trước.
Đột nhiên dân chúng trong thành không hẹn mà cùng lập tức quỳ xuống, một lão nhân thấm thía nói:
“ Có lẽ vì nghèo khổ đã khiến chúng ta mất đi bản tính vốn có. Cô nương không ngại gian khổ giúp chúng ta chữa bệnh, vậy mà chúng ta lại chỉ trích cô nương, quả thực là rất xấu hổ. Cầu xin cô nương hãy nhận một lạy của chúng tôi.” Nói rồi cúi đầu dập xuống nền đất.
Ngọc Linh Hương mang tư tưởng bình đẳng rõ rệt, nên nhìn thấy cảnh này không thể chấp nhận, vội vàng cùng Tứ nhi đỡ họ dậy:
“ Các vị làm ơn hãy đứng dậy đi, ta không hề trách các vị.”
Khóe mắt lấp lánh nước nhìn nàng, dân chúng âm thầm cảm thấy mình may mắn. Có cô nương toàn tâm toàn lực giúp họ, họ còn mong gì hơn nữa?
Bởi vì cuộc sống ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bệnh tật giày vò khiến cho họ mất đi cái tình ấm áp.
Đã bao lâu Sa Châu này không có chân tình? Họ chỉ nhớ cảnh nhốn nháo của đám người giàu có bước đi rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn của họ, chỉ nhớ cơn ác mộng khi vỡ đê, nước lũ tràn vào cuốn trôi mất người thân…
Đau đớn, sợ hãi và bất lực khi từng người một cứ ra đi.
Nhưng nay, họ đã có nguồn sống để tin tưởng. Cô nương chính là ánh sáng của họ.
Ông trời vẫn còn thương họ phải không?
***
Cử đám quân lính đến đào kênh giúp Thượng Quan Vũ Hiên, nàng cùng dân chúng cải tạo lại đất. Sa Châu liên tiếp mất mùa một phần là do hồng thủy nhưng lí do chính là đất. Đất nơi đây rất cằn cỗi, nên trồng lương thực cho năng suất thấp.
Chuyên ngành của nàng là làm bác sĩ, đâu có phải làm nông dân, Ngọc Linh Hương vò đầu.
Cuối cùng, chỉ có thể dùng một ít kiến thức phổ thông còn sót lại để cải tạo đất. Ngoài lương thực, Tứ nhi còn mang mấy bao hạt giống về. Nhìn hạt giống được gieo xuống, tâm trạng nàng có chút xúc động, nếu thành công thì Sa Châu có thể hồi sinh rồi.
“ Tiểu thư, dường như trời sắp mưa.” Tứ nhi chạy vào y quán, nhìn Ngọc Linh Hương đang viết đơn thuốc cho đứa bé hôm trước được nàng cứu, hiện tại nó có thể đi lại mặc dù vẫn còn suy yếu.
“ Hảo, hạt giống có thể nảy mầm rồi.” Nàng đưa đơn thuốc cho nương đứa bé sau đó đi ra ngoài.
Dân chúng nhìn thấy nàng ai cũng cung kính thật tình gọi một tiếng cô nương. Mặc dù đã biết thân phận của nàng là vương phi cao quý nhưng bọn họ biết nàng là một người không hề câu nệ, nên vẫn gọi nàng là cô nương.
Ngẩng đầu lên, phía đông mây đen ùn ùn kéo đến, thỉnh thoảng chớp lóe lên từng hồi, ánh mắt nàng hơi trầm xuống, lần này dường như là dấu hiệu của một trận hồng thủy.
Không biết kênh đã đào xong hay chưa?
Dân chúng cũng lo sợ không kém, trẻ nhỏ núp lại vào trong người lớn, trong đầu đều hiện lên cảnh hồng thủy tiến vào cuốn đi người thân họ, sợ đến mức cắn chặt răng khiến môi rỉ máu.
Nàng cũng rất sợ, thân mình run lên từng hồi. Hắn, nhất định sẽ không sao đâu.
“ Tứ nhi, lấy ngựa cho ta…”
“ Tiểu thư,…” Tứ nhi chần chờ nói.
“ Ta bảo lấy ngựa, em không nghe lời ta hay sao?” Ngọc Linh Hương quát lên.
Trong dĩ vãng, Tứ nhi chưa bao giờ thấy nàng mất bình tĩnh như vậy, lập tức kinh sợ chạy đi lấy ngựa. Ngọc Linh Hương đang định lên ngựa thì từ phía xa, một đoàn người từ từ tiến vào, dẫn đầu chính là…. hắn.
Hóa ra trong lòng nàng, hắn đã quan trọng như vậy.
Chỉ cần biết hắn gặp nguy hiểm, tim nàng sẽ giống như bị ai bóp nát, đau đớn cùng cực.
Vẻ mặt hắn tuy chật vật nhưng chân mắt lông mày vẫn không mất đi vẻ tiêu sái, kiêu ngạo. Hắn không nói gì chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Hiểu nhau đã đủ, cần chi thiên ngôn vạn ngữ?
Giữa tiếng ồn ã, khóc lóc vui mừng khi được đoàn tụ của mọi người, hắn từ từ đi đến ôm lấy nàng. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên áo hắn, nàng nhắm mắt lại, bên tai nghe được thanh âm thân tình của hắn.
“ Vất vả cho nàng rồi.”
Nếu chỉ có một mình, hắn nhất định không thể cứu được dân chúng, nhưng vì có nàng luôn ở cạnh giúp đỡ hắn. Bảo hắn đi đầu tìm một nương tử tốt như vậy nữa, giờ hắn đã tìm được nàng, nhất định không buông tay.
Ngọc Linh Hương mỉm cười, mặc dù rất muốn nói hắn cũng vất vả nhưng chỉ có thể yên lặng không thể nói gì.
Hắn trong quá khứ là một vương gia kiêu ngạo, mắt luôn cao hơn đầu, nhưng nay có thể vì dân chúng mà đứng trong mưa gió, cầm cuốc đào đường, mặc y phục tồi tàn, không hề có áo gấm lụa là.
Đó là biểu hiện của một minh quân thương dân như con.
Vì cả con dân Vân Lạc quốc này, nàng có thể ích kỉ giữ hắn cho riêng mình hay không?
“ Ầm.” một tiếng thật lớn, từng hạt mưa ào ào rơi xuống. Vũ Hiên cởi áo ngoài ra che cho nàng, 2 người chạy vào dưới mái hiên.
“ Mưa là tốt rồi, đường sá sẽ được gột sạch.” Ngọc Linh Hương nhẹ nhàng nói.
“ Đại nhân, có thật hồng thủy sẽ không tràn vào thành hay không?” Một lão nhân lo lắng lên tiếng.
Thượng Quan Vũ Hiên tươi cười trấn an lão:
“ Đại thúc đừng lo. Ta đã chuẩn bị rất tốt rồi.”
Mưa càng lúc càng to, phía bờ đông từng cơn sóng rít gào lồng lộn như dã thú đập vào bờ đê, đê vừa vỡ lập tức tràn xuống con kênh đã được đào thông đến thung lũng sau núi.
“ Vương gia, thành công rồi.” Dạ phi ngựa đến, vui mừng nhìn hắn.
Mọi người nghe được tin đều rung động không thôi, rốt cuộc không cần phải sợ mỗi khi đến mùa lũ cuốn, rốt cuộc Sa Châu không cần phải diệt vong.
Từng người một đều quỳ xuống, chân thành nói:
“ Cảm tạ đại nhân, cảm tạ đại nhân…………”
Thượng Quan Vũ Hiên đỡ từng người dậy, trong lòng âm thầm cảm thấy được an ủi. Hóa ra, cảm giác có thể cứu sống nhiều người lại khiến con người hạnh phúc như vậy. Hắn đã từng hận triều đình, hận Hoàng thất khiến hắn mất mẫu phi, còn có lúc không muốn đến Sa châu, nhưng thật may hắn đã đến đây, có thể cứu giúp họ. Nếu không sau này hắn sẽ phải hối hận cùng cực.
***
2 tháng sau.
Đường phố Sa Châu đã không còn vẻ hoang vu tiêu điều nữa. Ngược lại nô nức và nhộn nhịp khắp chốn, trẻ nhỏ được đến trường, tiếng mời gọi mua bánh bao, mùi thịt dê nướng thơm nức quanh quẩn khắp ngõ.
Ngoài đồng ruộng, Ngọc Linh Hương đang kiểm tra độ pH của đất, bên cạnh là Thượng Quan Vũ Hiên đang thắc mắc thứ nàng làm.
2 tháng bọn họ ở Sa Châu giúp dân chúng dựng lại nhà cửa, còn làm thêm trường học, trà lâu, hiện tại thì xem xét lương thực. Rau trồng rất tốt, cà chua cũng ngon mắt, chỉ mỗi điều lúa nước lại sinh trưởng rất yếu.
“ Nàng đang làm gì vậy?” Hắn sinh ra trong gia đình đế vương, chân tay không cần chạm đến bùn đất, dĩ nhiên không hiểu nàng muốn làm gì.
“ Chàng yên lặng chút đi. Đã mệt mỏi còn phải giải thích nữa.” Quan trọng nhất là lúa nước, tuy thực phẩm dồi dào lên, nhưng thiếu gạo thì không được a!
“ Nếu ta nhớ ra cách làm phân bón thì tốt rồi, haizzzz….” Nàng thở dài.
“ Uy, chàng làm gì vậy?” Đột nhiên bị xách ngược người, Ngọc Linh Hương la oai oái. Vũ Hiên cười ha hả nhìn nàng.
“ Tiết kiệm sức lực một chút đi, nương tử.” Ngọc Linh Hương đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn bản mặt đáng ghét kia. Sao càng ngày nàng càng thấy hắn có tố chất làm lưu manh hơn là hoàng đế.
Được đặt lên một tấm ván gỗ, nàng xoa xoa đầu nhìn xung quanh, hóa ra nàng đang đứng dưới gốc cây cổ thụ, ngồi lên trên một chiếc xích đu, ngẩng đầu lên nhìn hắn chỉ thấy hắn mỉm cười nhìn nàng, gõ đầu:
“ Cả tháng nay nàng đã mệt mỏi rồi, hãy thưởng cho mình một phút thư giãn đi.”
“ Chàng làm lúc nào thế?” Nàng hiếu kì hỏi.
“ Đã từ tuần trước nhưng hôm qua mới xong. Để ta đẩy giúp nàng, ngồi cho vững.”
Dùng sức đẩy mạnh, chiếc xích đu từ từ dịch chuyển, Ngọc Linh Hương cười tươi hưởng thụ gió mát. Lâu rồi không có hưởng cảm giác này, thực sự rất thỏa mãn.
“ Hiên, mạnh nữa lên a!”
“ Hảo.” Khóe môi mỉm cười yêu thương, có nàng kiếp này, vậy đã đủ rồi.
Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, bạch y phiêu phiêu tựa tiên nữ, cảnh tượng đẹp biết mấy. Nếu có thể vứt bỏ hết tất cả, ở cùng nàng tại đây thì tốt rồi.
***
Lúc hai người trở về, Tứ nhi đã đứng sẵn tại cổng, vẻ mặt có chút lo lắng, nhìn thấy nàng vội vàng nói:
“ Tiểu thư, vương gia, người từ Hoàng cung đến…….”
Ngọc Linh Hương nhìn hắn một cái rồi thở dài vào trong. Cả tháng nay đã như vậy 3 lần, Hoàng đế sao cứ muốn bọn họ trở về vậy?
Bước vào đại sảnh, công công truyền lệnh cung kính hành lễ:
“ Thần tham kiến Tĩnh vương gia, Tĩnh vương phi.”
“ Đứng lên đi. Dâng trà cho công công.” Vũ Hiên ngồi vào ghế chủ vị khẽ phất tay.
“ Vương gia, Hoàng thượng lần này lệnh cho nô tài đến mời vương gia và vương phi về.” Công công từ tốn nói.
“ Nhưng vấn đề Sa Châu còn chưa giải quyết xong, sao có thể phụng mệnh?” Ngọc Linh Hương nhíu mày.
“ Lần này là thực sự có việc lớn, 6 ngày nữa là đại hôn của Minh Châu công chúa và Trạng nguyên của bảng nhãn năm nay.”
“ Cái gì?” Ngọc Linh Hương và Thượng Quan Vũ Hiên cùng lúc thốt lên, kinh ngạc nhìn công công.
“ Công công chắc chắn là Minh Châu công chúa chứ không phải là Uẩn Châu công chúa?” Vũ Hiên trầm giọng hỏi, trong giọng nói mơ hồ có bất an.
Công công chép miệng cười:
“ Nô tài sao dám nói láo, chính là Minh Châu công chúa.”
Ngọc Linh Hương không dám thở mạnh, rốt cuộc chuyện này là sao? Đột nhiên nàng có một dự cảm không lành.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện