[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 61 : Ta yêu nàng!

Người đăng: 

Vô Âm là cây đàn nàng may mắn có được, không mấy người nhận ra bởi vì bề ngoài của nó xấu xí, nhưng thanh sắc và âm điệu thì không hề thua đàn dương cầm ở hiện đại. Giờ mới thấy đãi ngộ của nàng xuyên về cũng không đến nỗi nào. Có tiền đi xây dựng cửa hàng, khuôn mặt thì họa thủy miễn chê, tài đánh đàn xuất chúng đáng sợ. Nếu mà ở hiện đại chắc nàng sẽ là một trong những đầu tàu mafia gương mẫu. Tội một nỗi, đánh cờ nàng dở không thể tả, thi họa thì một chữ bẻ đôi cũng miễn cưỡng, may mà có nhiều tiền, chứ nếu không ở cổ đại này chỉ có nước làm nha hoàn. Vũ Hiên tâm rối khó tả, thở dài một tiếng ôm lấy nàng đang suy nghĩ linh tinh. “ Hương nhi, ta rất khó chịu khi nàng nhìn Sở Huy, chính ta cũng không biết từ lúc nào mà mình lại chú ý nhất cử nhất động của nàng như thế. Ta chỉ sợ nàng buồn, nàng không vui, nàng thương tâm, một cái nhăn mày của nàng cũng khiến ta đau lòng. Lần đầu tiên thấy nàng, ta đã cảm nhận được nàng khác biệt. Nàng không ngây thơ nhưng cũng không có tâm kế độc ác. Nàng cũng là người đầu tiên dám mắng ta, đánh ta, ta thừa nhận có đôi chút khó chịu nhưng chưa bao giờ có ý trách cứ nàng. Nhưng lúc đó ta vẫn không thể không đề phòng nàng. Sống ở Hoàng thất, ta không tranh với người nhưng người vẫn cố tình khó dễ ta. Ngôi vị Hoàng đế tuy có nhiều hấp dẫn nhưng đối với ta nó lại giống như một củ khoai lang phỏng tay. Phụ hoàng nghĩ gì ta không thể nói rõ. Nhưng nếu người lên ngôi không phải Tứ ca, nhất định Vân Lạc quốc sẽ có biến loạn lớn. Mũi tên lần đó đâm vào tim nàng cũng xuyên thủng tim ta.” Ngọc Linh Hương chớp mắt để không cho lệ chảy ra. Những lời thâm tình này của hắn khiến cho nàng thật sự xúc động, nhưng nàng biết phải làm sao? Nếu hắn biết mọi chuyện nàng làm đều có mục đích liệu có tha thứ cho nàng hay không. Hai tâm trạng xung đột khiến cho nàng cảm thấy bế tắc, chỉ có thể ôm hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn. Nàng yêu hắn. Rất yêu hắn. Nếu trước đây nàng vẫn cảm thấy tình cảm trong nàng là do thân thể, thì bây giờ nàng đã hiểu được nàng thực sự yêu hắn. Khi thấy hắn cùng nữ nhân khác nàng sẽ bực bội, khó chịu. Những lúc lừa dối hắn nàng cũng đau đớn không thể tả. Nàng có thể bỏ qua tất cả để yêu hắn hay không? Sứ mệnh của nàng, đã gắn liền với cuộc sống không thể bứt ra được. Còn nếu một ngày thân thể này không tiếp nhận linh hồn nàng nữa thì sao? Thượng Quan Vũ Hiên thấy nàng không nói gì liền nghĩ rằng nàng vẫn còn chưa tha thứ cho hắn, trong đầu chợt nhớ đến nơi đó, bèn nhanh chóng nhấc người dậy ôm lấy nàng sau đó cắt đứt dây một con ngựa nhảy lên mình nó, Ngọc Linh Hương hoảng hồn một trận, lo lắng hỏi: “ Chàng định đi đâu.” “ Đến đó nàng sẽ biết.” Vũ Hiên nắm chắc dây cương thúc ngựa phi nhanh hơn. Cảm nhận được gió tạt vào mắt, Linh Hương nhíu mày, Vũ Hiên cười nhẹ nói: “ Hương nhi, hãy nhắm mắt vào. Lát nữa ta sẽ cho nàng một bất ngờ.” Ngọc Linh Hương nghi hoặc nhìn hắn nhưng cũng làm theo. Nhắm mắt lại tựa người vào hắn, khóe miệng nàng chua xót. Giây phút như vậy còn bao lâu nữa đây? Khoảng một khắc sau, hắn đem nàng xuống ngựa. Ngọc Linh Hương hỏi nhỏ: “ Đến rồi ư?” “ Đúng vậy.” Hắn lấy hai tay bịt mắt nàng lại.” Cứ đi theo ta.” Bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy tay nàng chứa đựng ôn nhu và thâm tình sâu sắc. Vũ Hiên cẩn thận dắt theo nàng đi qua một rừng cây thưa, Ngọc Linh Hương cảm nhận không khí dường như trở nên trong mắt hơn, xa xa có thể nghe được tiếng suối róc rách chảy. Đi thêm một đoạn nữa, Vũ Hiên kéo tay nàng lại, ôn nhu nói: “ Mở mắt được rồi.” Ngọc Linh Hương chớp hàng mi cong, trước mắt nàng là bầu trời cao rộng, trên đó có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao to nhỏ lấp lánh ánh sáng, lung linh trong đêm tối đen như mực. “ Rất đẹp.” Nàng ngoái đầu lại nhìn Thượng Quan Vũ Hiên nở một nụ cười. Trong giây phút đó, dường như trong mắt hắn nụ cười đó còn khuynh thành khuynh quốc hơn bất kì nữ nhân nào đẹp hơn nàng. “ Ngồi xuống đi.” Hắn phủi nhẹ đám cỏ đọng sương đêm. Ngọc Linh Hương mỉm cười nhìn hắn. Nàng có thể làm gì khác ngoài mỉm cười đây? Hắn sợ nàng khóc nên nàng chỉ có thể cười. Tựa đầu vào vai hắn nhìn trời đêm, lòng nàng ngọt ngào như được ăn đường. Cảm giác được hắn bao bọc chở che đã chiếm cứ tâm nàng. Ước gì thời gian có thể dừng lại, để giây phút này trở thành vĩnh hằng. Nàng sợ nó sẽ là một giấc mộng, khi tỉnh lại rồi, thì tất cả sẽ tan biến. Vũ Hiên thâm tình gạt nhẹ tóc mai cho nàng, nhẹ giọng nói: “ Từ lúc ta sinh ra, số lần gặp Phụ hoàng ít đến mức khiến ta cảm thấy quên mất được hình dáng ông thế nào. Nhưng ta không buồn phiền, vì ta luôn có mẫu phi. Khi ta được 4 tuổi, không biết mẫu phi đã làm thế nào khiến cho ta được phong vương, danh hào một chữ “ Tĩnh”, sau đó bà liền cùng ta chuyển đến Tĩnh phủ. Hàng đêm ta có thể nghe tiếng bà khóc nhưng lại không biết làm cách nào an ủi bà, chỉ có thể cố gắng hết sức làm theo những gì bà muốn.” Dừng một chút khi nghe thấy nước mắt của nàng đã rơi tí tách trên cỏ, hắn ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng tiếp lời. “ Ban ngày ta học võ cùng Long Phi. Ban đêm lại chong đèn đọc sách, dù chân tay bị trầy xước, mệt mỏi khó chịu hàng đêm, nhưng chỉ cần thấy nụ cười vui sướng của Mẫu phi những thứ đó liền tan biến. Mẫu phi rất thích hoa đinh hương trắng, nhưng khí hậu tại Vân Lạc quốc không thể trồng được nên bà tỉ mỉ học hỏi lai tạo để chờ đến lúc chúng nở hoa màu trắng. Nhưng……” Thanh âm của hắn dần trở nên nghẹn ngào hơn… “ Cuối cùng bà cũng ra đi, không chờ được đến lúc đinh hương nở hoa. Ta hận tại sao chỉ là một thứ bệnh phong hàn, ngự y cũng không chịu đến chữa. Cứ bỏ mặc mẫu phi như vậy, để mặc bà chết dần chết mòn. Lúc đó ta đã có ý nghĩ muốn trả thù biết bao, nhưng câu cuối cùng của mẫu phi lại là “ Đừng hận!”. Ta mới hiểu ra bà xin phong hào chữ “ Tĩnh” cho ta là vì sẽ biết mình ra đi như vậy. Hận thù cũng dần hao mòn theo thời gian, tâm của ta cũng tĩnh lặng như nước, ta tỏ ra mình là người phong lưu, không tranh sự với ai hết để hoàn thành di nguyện cuối cùng của bà. Chỉ là, sao ngày giỗ của mẫu phi, ông ta không chịu đến thắp một nén hương? Thậm chí nếu Hoàng tổ mẫu không triệu kiến, có lẽ ông ta cũng sẽ không nhìn thấy ta. Ông ta lấp đầy thứ hậu cung phân tranh, giờ còn nạp thêm Huệ phi còn kém tuổi nàng, ông ta không thấy có lỗi với mẫu phi một chút nào hay sao? Bà có đáng hay không?” Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt nàng, đây là lần đầu tiên Vũ Hiên trút hết tâm trạng mình ra nói. Kể cả với người kia, hắn cũng chưa từng nói ra những điều như vậy. Nhưng bởi vì Lâm Nguyệt Hương có thể hiểu hắn, bởi vì nàng chính là Hương nhi. Người kia đã chậm rãi tan biến trong lòng hắn, hắn cũng không hận nàng vì địa vị mà phản bội, giờ đây có Nguyệt Hương bên cạnh hắn, đã đủ lắm rồi! Ngọc Linh Hương choàng tay qua vai hắn. Nàng vĩnh viễn không ngờ quá khứ của hắn lại bi thương như vậy. Hoàng đế tâm lạnh như nước, con mình cũng có thể coi như không có. Nàng những tưởng Vũ Linh là đáng thương nhất, không ngờ Vũ Hiên còn đáng thương hơn. Có thể ông ta là một hoàng đế tốt, nhưng lại là một người phụ thân thất bại. “ Hiên, chàng còn có ta mà. Ta nhất định không rời xa chàng, nhất định…….. “ Nước mắt nàng cũng lặng lẽ rơi, khóc cho hắn, khóc cho cả nàng. “ Hương nhi, cảm ơn nàng.” Thượng Quan Vũ Hiên ôm nàng thật chặt, vùi đầu vào trong tóc nàng mà khóc. Đời này hắn chưa từng rơi lệ trước ai ngoài mẫu phi, nhưng hắn có thể không kiêng kị rơi lệ trước mắt nàng. Vì nàng đối với hắn đã là một đặc biệt. Từ từ ngẩng đầu lên, hắn nhìn nàng thật sâu. Ánh mắt nàng phảng phất mông lung một nỗi đau đớn. Nàng đau vì hắn, chứ không phải thương cảm cho hắn. Như vậy, cuộc sống này đã đủ rồi. Hắn còn cần gì hơn nữa. Đột nhiên, hắn áp đôi môi lạnh lẽo vào làn môi mềm mại của nàng. Ánh mắt Ngọc Linh Hương phảng phất ngạc nhiên nhưng không có đẩy hắn ra. Vì nàng cảm nhận được hắn rất lạnh, rất cô đơn, rất cần được an ủi. Thượng Quan Vũ Hiên hôn nàng nhẹ như chuồn chuồn lướt nước vì sợ nàng sẽ kinh sợ, nhưng lại thấy nàng không bài xích, hắn mới buông hai tay ôm lấy mặt nàng, hôn thật sâu, Ngọc Linh Hương cũng ôm lấy cổ hắn xem như đáp trả. Nước mắt mặn chát trong miệng. Ánh sao rọi xuống 2 người một không gian mờ ảo huyễn hoặc khôn cùng. *** Thượng Quan Vũ Hiên và Ngọc Linh Hương nằm dài trên bãi cỏ rộng bao la, Ngọc Linh Hương tựa đầu vào ngực hắn cười khổ. Nàng đã lưu luyến như vậy rồi? Con người đúng là tham lam, không bao giờ biết thỏa mãn. Tựa như nàng, lúc trước chỉ cần có thể ở bên hắn, nay lại muốn hắn có thể yêu nàng một mình nàng đến thiên trường địa cửu. “ Hiên, chàng có yêu ta hay không?” Vũ Hiên không thể thấy vẻ mặt của nàng, cũng ngẩng mặt nhìn trời, nhu hòa nói: “ Ta rất yêu nàng.” Ngọc Linh Hương vui mừng đến bật khóc, nhưng cũng xen lẫn đau đớn. Nàng hít một hơi sâu, thanh âm nghèn nghẹn: “ Nhưng ta rất ích kỉ, với ta tình yêu chỉ có một mà thôi. Không thể phân chia, không thể san sẻ cho người khác. Nếu như nhìn thấy chàng cùng nữ nhân khác ta sẽ không chịu nổi. Ta ghen tị. Nhưng đó là do ta tôn trọng tình yêu. Đó là thứ trong sáng nhất, thiêng liêng nhất. Cho nên……..” “ Suỵt.” Hắn đưa tay chặn lấy môi nàng. “ Với ta, những nữ nhân trong phủ chỉ là che mắt người đời, thực chất ta cũng chưa chạm qua các nàng. Mỗi lần sủng hạnh ta đều cho các nàng uống mê huyễn dược khiến các nàng lầm tưởng mà thôi. Chân chính có thể đi vào lòng ta trước giờ chỉ có mình nàng.” “ Hiên…” Ngọc Linh Hương xoay người lại nhìn hắn, trong mắt lấp lánh lệ. Nàng, đã không thể quay lại nữa rồi. Cho dù, lần này thực sự đi ngược ý trời, nàng vẫn sẽ lựa chọn ở bên hắn. “ Ngày mai ta sẽ cho các nàng rời khỏi phủ. Chỉ để lại một mình Uyển nhi, cho nàng tự tìm lấy người nàng yêu.” Thượng Quan Vũ Hiên ôm vai nàng cười cười. Những lời này hắn đã muốn nói rất lâu, nhưng chỉ sợ nàng nghe đến các nàng liền khó chịu. Giờ có thể nói ra khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn. “ Hiên, ta tin tưởng chàng. Nhưng nếu sau này chàng đã có nữ nhân khác, ta nhất định sẽ ra đi. Vì ta không chấp nhận chung chồng với một ai khác.” “ Đừng nói như vậy. Sẽ không bao giờ ta phụ nàng.” Hắn luôn biết nàng có tư tưởng khác người, nhưng chỉ cần nàng muốn, hắn nhất định sẽ tận lực làm được. Chính hắn cũng không muốn có nhiều nữ nhân, mẫu phi hắn đã chờ mỏi mòn con mắt nhưng không hề thấy Phụ hoàng. Hắn không muốn vô tình như ông ta. Ngọc Linh Hương ngậm nước mắt mỉm cười. Kiếp này có hắn bên cạnh nàng không uổng được trọng sinh lần nữa. Nhưng sự đời luôn khó đoán, cuối cùng hắn vẫn phụ nàng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang