[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 60 : Kim đồng ngọc nữ

Người đăng: 

Sở Huy nhàn nhạt cười. Tĩnh vương phi này đúng là một nữ nhân khác người. *** Ngọc Linh Hương thở một hơi, nhìn bầu trời đen kịt không trăng. Ra khỏi được thọ yến khiến cho lòng nàng bình tĩnh hơn rất nhiều. Phía xa, vọng đến một thanh âm da diết, thầm lặng khiến cho tim nàng phút chốc đau đớn khôn tả. Thanh âm này rất quen. Nàng đã nghe thấy ở đâu rồi? Lặng yên tìm phương hướng, dần dần cước bộ nàng trở nên nhanh hơn, lướt qua đám cỏ xanh ngái mùi sương. Trống ngực đập mạnh hơn, đến khi đến gần một hồ nước, hô hấp nàng dường như dừng lại. Hồ nước một màu xanh biếc, thỉnh thoảng gợn sóng nhẹ nhàng như chớp mi. Đối diện nàng, là một nam nhân ngồi xe lăn, thanh y nhẹ nhàng trong suốt không nhiễm bụi trần. Bóng lưng hắn cứng rắn, nhưng lại nhẹ nhàng giống như trong phút chốc sẽ biến đi mất. Khóe mắt nàng ngập nước. Tim đau nhói lên một hồi. Nàng biết rõ hắn chính là Nhược vương. Nhưng trong đầu nàng, lại nhận định hắn chính là một nam nhân bạch y trong suốt, luôn luôn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn nàng, che chở nàng, an ủi nàng. Hắn tên là Dư Nhược. Tách. Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống hồ nước, khẽ lan tỏa hòa nhập thành một màu xanh biếc như gương. Khúc ca vừa dứt, hai tay hắn nhẹ nhàng đẩy xe lăn quay lại, ánh mắt ôn nhu tràn ngập hình bóng nàng. Ngọc Linh Hương run run một hồi, hai tay che miệng, lên tiếng: “ Chúng ta từng quen biết phải không?” Ánh mắt hắn khép lại che giấu đi một chút thất vọng, lát sau thanh âm vang lên nhẹ như gió: “ Phải rồi, đã rất lâu.” Phải nói sao đây, 300 năm có tính là lâu? “ Lâu từ lúc muội vẫn còn gọi huynh là Nhược ca.” Tròng mắt đen tuyền sâu không thấy đáy lại một lần nữa nhìn thẳng nàng. Nhược ca, Nhược ca……. Trong đầu nàng vang lên hàng ngàn hàng vạn thanh âm. “ Nhất định không phụ huynh lần nữa.” “ Muội hứa đấy, hãy chờ muội……..” Khó khăn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, nàng nghèn nghẹn nói: “ Nhược ca……..” Thượng Quan Vũ Nhược mỉm cười nhưng lại đau đớn. Nàng đã nhớ ra hắn, đây là bất hạnh hay hạnh phúc đây? “ Hương nhi……” Ngọc Linh Hương quỳ xuống tựa đầu vào chân hắn nức nở khóc, Vũ Nhược dịu dàng vuốt tóc nàng, khóe mắt dần đỏ lên. Gió ngát. Một ánh mắt sắc lạnh nhìn bóng 2 người, khóe miệng dần dần mỉm cười trào phúng. *** Thư Uyển chốc chốc lại ngóng ra cửa nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngọc Linh Hương đâu, trong lòng có hơi lo lắng. Quay đầu đã thấy Vũ Linh từ cửa sau bước vào không kinh động đến ai. “ Uyển tỷ tỷ, Hương tẩu đâu rồi?” “ Tỷ ấy đi chuẩn bị, nhưng 2 khắc rồi vẫn còn chưa có trở về.” Vừa nói xong thì ngoài cửa sổ, pháo hoa nở rộ rực sáng một bầu trời. Thư Uyển chớp mắt, đến rồi. Nàng đứng dậy ưu nhã mỉm cười: “ Hoàng thượng, Uyển nhi hôm nay muốn dâng tặng người một vũ khúc. Không biết người có đồng ý không?” Nàng chớp mắt hồn nhiên nói. Hoàng thượng gật đầu, hứng thú nói: “ Uyển nhi cũng có quà mừng thọ cho ta hay sao?” Nàng mân môi, giọng có chút ai oán: “ Oan cho Uyển nhi quá, trước giờ có phải con chỉ biết chơi thôi đâu? Uyển nhi đã rất cố công a!” “ Hảo hảo, trẫm xin lỗi Uyển nhi.” “ Dạ.” Nàng nũng nịu lên tiếng, sau đó kéo lấy Vũ Linh ra giữa đài diễn. Ánh mắt mọi người chưa kịp dừng lại trên người Vũ Linh thì tiếng đàn và tiếng nhạc đã vang lên. Vũ Linh không có cơ hội để rụt rè, ánh mắt lén lút lướt qua bạch y nam tử kia dần dần ngưng kết, sau đó hít một hơi sâu đưa tay ra. Hai bóng hồng lồng vào nhau, dải lụa giống như linh xà uốn lượn trong không trung. Vũ Linh không còn trẻ con như quá khứ, hôm nay nàng mặc y phục chính Ngọc Linh Hương thiết kế, để lộ bờ vai một bên, dưới đai áo đính hai dải lụa hồng đỏ, trước ngực xẻ ra hai bên, chính giữa đính một bông hoa màu vàng. Thư Uyển nhẹ nhàng xoay người, eo lắc theo vòng giống như hoa mẫu đơn nở rộ, tươi đẹp mà tinh khiết. Tiếng đàn trầm bổng, ngây ngất, tưởng tượng như nhìn thấy suối róc rách chảy, họa mi hót lên từng hồi, gió luồn qua kẽ lá rung rinh một mảnh hắt ánh trăng xuống quỳnh hoa nở rộ. Lụa hồng phấp phới trên không trung khiến cho bóng dáng hai người mờ ảo như tiên tử lạc phàm trần, dung mạo như hoa, tuyệt đối xứng với “ khuynh thành tuyệt sắc.” Lưu Như Tinh đánh rơi miếng điểm tâm trên tay. Ha ha, trách không được, trách không được, Lâm Thư Uyển tài sắc vẹn toàn, ngay cả vũ cũng rung động lòng người như vậy, nên hắn mới không xem nàng trong mắt. Vậy tại sao? Tại sao Lâm Nguyệt Hương có thể làm vương phi của hắn? Nàng ta không đẹp, không tài sắc gì hết, nói đi chuẩn bị cũng không có trở về, Lâm Thư Uyển còn phải lên thay, tại sao ánh mắt hắn ẩn chứa sủng nịch chỉ có nàng ta. Không, phải là ngoài Lâm Thư Vân chỉ có nàng ta. Trước kia hắn thương yêu Lâm Thư Vân, nàng không có cách nào đành chôn giấu tình cảm. Vì Lâm Thư Vân là Đệ nhất mĩ nhân của Vân Lạc quốc, nhưng Lâm Thư Vân đã phản bội hắn, hắn điên cuồng, hắn uống rượu như nước, từ đó liền trở nên phong lưu, hết thanh lâu kĩ viện. Nàng tưởng mình có hi vọng, như hắn lập Lâm Thư Uyển làm trắc phi, lúc nào cũng dùng ánh mắt ôn nhu đối đãi nàng ta, tim nàng đau như dao cắt. Giờ lại đến Lâm Nguyệt Hương, chẳng lẽ hắn yêu thích đặc biệt nữ nhân họ Lâm? Nàng muốn cười, cười nhạo mình, mãi cuối cùng vẫn chỉ là người đến sau. Trên đài, hồng quang vẫn lấp lánh, Vũ Linh xoay người một cái, mũi chân tiếp xuống sàn. Thượng Quan Vũ Trinh ánh mắt nhìn nàng âm ngoan. Đó không phải là Linh nha đầu hay sao? Trước giờ Phụ hoàng không có thích nàng, thậm chí còn bỏ mặc, nhờ có Hoàng tổ mẫu mới sống đến ngày nay, hôm nay có thể múa được một điệu này quả thực khiến nàng vạn phần bất ngờ. Không ngờ nha đầu đó múa còn đẹp hơn nàng, chưa kể cái vẻ trong sáng vô tội đó càng khiến nàng thêm gai mắt hơn. Lập tức quay đầu nhìn Sở Huy, thoáng thấy ánh mắt hắn dường như để lộ một chút kinh diễm, lòng ghen tị trào dâng. Hừ, nếu hắn đã coi trọng đôi chân đó, nàng nhất định khiến nó biến mất. Tiếng đàn vừa dứt, động tác hai nàng cũng dần ngừng lại, lụa hồng 2 nàng kết thành 4 chữ “ Thượng Thọ Trường Tồn.” Mọi người lặng yên một lúc lâu, sau đó mới giật mình vỗ tay vang dội, so với lúc Vũ Trinh biểu diễn khác nhau một trời một vực. Không biết ai đó đã mở miệng: “ Quả thực là mĩ mạo như nhạn bay trên trời.” Thư Uyển và Vũ Linh quỳ xuống. Hoàng đế trấn định lại, tâm tình sảng khoái khen ngợi: “ Đứng lên, 2 ngươi đúng là cho trẫm kinh diễm. Uyển nha đầu, bên cạnh ngươi là ai?” Vũ Linh trong lòng cứng lại, trào dâng đau đớn, Phụ hoàng còn không có nhớ nàng. Chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế khiến ông lập tức nhận ra, nụ cười cũng dần tắt đi, gượng gạo nói: “ Hai ngươi làm sao có thể viết chữ trên đó?” Thư Uyển giật mình không ngờ Hoàng đế lại hỏi câu đó, phút chốc không biết trả lời ra sao. Có nên nói là do Hương tỷ đã hướng dẫn nàng hay không. “ Việc này….” Đột nhiên Sở Huy lại bâng quơ hỏi: “ Không biết Hoàng thượng có thể cho truyền vị cầm nhân vừa nãy được hay không? Bản hoàng tử thực sự rất bất ngờ về cầm kĩ của nàng.” Phút chốc ánh mắt tất cả người trong đại điện đổ dồn lên hắn. Đúng là tiếng đàn rất hay, nhưng do bọn họ quá chú ý đến vũ khúc nên không có chú ý lắm. Nghe Sở Huy nói vậy cũng âm thầm gật đầu cho là phải. Hoàng đế cũng thấy hứng thú nói: “ Đúng là tiếng đàn đó và vũ khúc là một tuyệt phối. Cho truyền cầm nhân.” Đoàn nhạc công run run không biết nói sao, chỉ về phía rèm che ở góc tường, một người nói: “ Nàng ở đó.” Công công phất cây phất trần, đến trước rèm che, cao giọng nói: “ Cầm nhân nghe tiếng, Hoàng thượng cho truyền.” Không thấy tiếng người trả lời, công công tức giận tự mình vén lấy rèm che ra. “ Ngươi thật là vô phép…..” Nhưng chưa nói hết câu, lập tức ngậm miệng kinh hoảng, dập đầu xuống đất: “ Nô tài đáng chết, xin Tĩnh vương phi tha mạng.” Đại điện lâm vào trầm tĩnh, trên mặt mọi người đều là kinh diễm và ngạc nhiên, riêng Lưu Như Tinh thì hoảng sợ đến mức đánh rơi cả chén trà đang cầm trên tay. Vũ Hiên không có ngạc nhiên lắm, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng bước đến ôm lấy nàng khe khẽ nói: “ Hương nhi, làm mệt mỏi nàng rồi.” “ Không có gì.” Khóe mắt nàng cong lên, ôn nhu cười trong sáng. Ánh sáng vàng hắt lên hai người họ giống như một cặp bích nhân tuyệt đẹp, khiến cho mọi người âm thầm cảm thán, chỉ có thể dùng một từ để hình dung: “ Kim đồng Ngọc nữ.” Tĩnh vương phi không đẹp nhưng khí chất của nàng thì không ai có thể có được, ngữ điệu thong dong, dáng vẻ không nhiễm bụi trần, ánh mắt trong suốt phẳng lặng như nước hồ mùa thu. Thật xứng đáng được ca ngợi là “ mâu khuynh thiên hạ.” Bây giờ bọn họ dường như có thể hiểu được tại sao nàng lại có thể có được tâm của Tĩnh vương, ngay cả Lâm Thư Uyển cũng không thể so sánh với nàng, vị Uẩn Châu công chúa Trượng Quan Vũ Trinh so sánh ra cũng kém nàng một bậc. Tâm tình Thượng Quan Vũ Trinh trong nháy mắt khó coi. Nàng đã rất chú ý khúc cầm lúc nãy, chỉ có người luyện cầm được 30, 40 năm mới có thể đạt đến trình độ như vậy, ả Lâm Nguyệt Hương kia sao có thể làm được. Hay là nàng đã quá xem thường ả rồi. Móng tay nàng cắm vào da thịt, hừ, tài hoa thì sao? Rồi cũng phải chết trên tay nàng, Sở Huy nhìn thấy nàng ngạc nhiên không dứt, tuy vậy cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ ưu nhã đứng dậy, khóe miệng vương cười khiến cho bao trái tim thiếu nữ đập liên hồi. “ Tĩnh vương phi thực sự là phượng hoàng trong bầy hạc, trước giờ bổn hoàng tử chưa bao giờ được nghe thanh âm động lòng người như vậy. Không biết Tĩnh vương phi có thể cho tại hạ một chút thời gian nói về cầm âm?” Im lặng không tiếng động. Thượng Quan Vũ Trinh vò nát khăn tay. Thượng Quan Vũ Hiên trong mắt là địch ý nhìn thẳng hắn. Ngọc Linh Hương nâng mi lên, liếc qua đáy mắt Hoàng thượng dần dần biến hóa, cười nhạt một tiếng: “ Nếu hoàng tử có thể đem được Vô Âm đến đây thì chúng ta bàn tiếp.” Mọi người sững sờ. Nàng đang nói đến “ Vô Âm”? Đó là cây cổ cầm trong truyền thuyết, nghe đồn đã có từ rất lâu rồi, đối với người yêu cầm là một giấc mộng không bao giờ đạt được, với người bình thường thì càng khó hơn lên trời. Thanh âm của Vô Âm không có bất cứ thứ gì sánh bằng, nghe nói tiếng đàn cất lên còn trong veo hơn cả tiếng suối nguồn, khiến người ta chìm đắm trong ảo mông. Muốn có Vô Âm, dường như là điều không thể. Vẻ khó coi thoáng qua trên mặt Sở Huy, tuy vậy hắn càng thêm hứng thú về nàng, Tài đánh đàn của nàng đúng là không thể so sánh, kể cả lão sư của Hạo Long quốc cũng không thể đàn được như vậy. “ Được, bổn hoàng tử nhất định sẽ đem Vô Âm đến.” Ngọc Linh Hương lặng yên không nói, chỉ hơi nhìn nhìn Thư Uyển ý gọi nàng đi xuống. Sau đó mỉm cười nhìn Lưu Như Tinh: “ Tinh tiểu thư đã thỏa nguyện rồi chứ?” Lưu Như Tinh đã sốc đến độ không còn cảm nhận được cái gì nữa, chỉ mờ mịt gật đầu, trong hốc mắt lấp lánh lệ, tuy vậy vẫn cố tươi cười nói: “ Tinh nhi tâm phục khẩu phục.” Nàng thua rồi, thua hoàn toàn rồi. “ Phụ hoàng, Hương nhi có điểm mệt mỏi. Xin Phụ hoàng cho phép.” “ Được rồi, con đi đi.” Hoàng đế phất tay. Vũ Hiên đỡ lấy Linh Hương đi ra khỏi đại điện. Hoàng thượng cũng không còn hứng thú gì nữa, bèn cho tất cả ra về, chính mình đi về Thánh điện. *** Trong xe ngựa, Vũ Hiên muốn nói lại thôi, cuối cùng sau đó vẫn không nhịn được thốt lên: “ Hương nhi, nếu hắn mang Vô Âm đến thật thì nàng sẽ đi gặp hắn?” Trong lòng hắn phi thường khó chịu, cứ nghĩ đến nàng sẽ cùng tên kia nói nói cười cười là tức giận muốn bạo phát.” Linh Hương nhắm mắt dưỡng thần, hừ nhẹ một tiếng: “ Ngươi ăn dấm chua cái gì? Hắn có thể tìm được Vô Âm thì gà biết leo cây.” Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng nàng rất ngọt ngào, ít ra cũng cho hắn hưởng chút cảm giác khó nhịn kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang