[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 59 : Thách thức
.
“ Hoàng tử, đó là Tĩnh vương phi.” A Tường kính cẩn đáp.
Tĩnh vương phi? Vương phi duy nhất không thuộc dòng dõi quyền quý? Sở Huy môi nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng. Dù không biết nàng có bản lĩnh gì nhưng đã làm cho cả Hoàng đế và Thái hậu về phe nàng thì đúng là không phải một nữ nhân tầm thường.
Ánh mắt bình tĩnh và thong dong kia cũng ít ai có được, về khoản khí chất đã khiến hắn có chút hứng thú.
Bình sinh bề ngoài của hắn rất giống mẫu hậu, đều khiến cho tất cả nữ nhân đều mê đắm. Hắn đã chán tất cả những nữ nhân háo sắc kia, cứ tưởng đến Vân Lạc quốc sẽ khác, thật không ngờ nữ nhân nơi đây cũng vậy. Ngay cả mấy vị phi tần phẩm hạnh thấp cũng chen chân vào.
Giờ có một người không thèm liếc hắn, thật đáng tiếc lại là của người khác.
Sở Huy nhấc li rượu lên uống cạn, vị cay nhẹ ẩn trên đầu lưỡi.
Ngọc Linh Hương nhàm chán gẩy gẩy vài lọn tóc. Không biết có phải Hoàng đế thấy vậy hay không mà lúc đó liền ghé tai công công.
Ngay sau đó, ca múa liền bắt đầu.
Những vũ công ở Vân Lạc quốc ăn mặc không quá hở hang, nhưng cũng không kín đáo, phần eo không để lộ nhưng vải ở đó cũng trong suốt ẩn hiện, bờ vai trần khẽ lướt qua lụa giống như tinh linh nhẹ nhàng nhảy múa.
Vũ Hiên lấy khăn lau miệng cho nàng, phân phó người đưa trà đến.
“ Thọ yến nhàm chán, không biết mấy cái điệu múa này ta đã xem bao nhiêu lần.”
“ Vương gia ngài phong lưu thành tính, lưu tình nơi nơi, có điệu múa nào mà chưa được xem qua.” Nàng phất ống tay áo che đi chén trà đồng thời “ châm chọc”.
Vũ Hiên thầm mắng mình ngu ngốc, lại lỡ miêng, lập tức kéo lấy tay nàng, điệu bộ cún con vẫy đuôi.
“ Hương nhi, đó là chuyện quá khứ, đừng nhắc lại nữa a! Hiện tại ta thề không có đụng vào nữ nhân nào khác.”
Linh Hương đẩy tay hắn ra không thèm nói lại. Vũ công lui ra, Thượng Quan Vũ Trinh ở bên cạnh Hoàng hậu ưu nhã đứng lên. Hôm nay nàng mặc một bộ cung trang thêu chim tước, vô cùng đặc sắc, tôn lên khuôn mặt khuynh thành. Tóc vấn lên một nửa, còn lại để xõa xuống đeo thêm trang sức cầu kì.
Trong mắt người khác thì nàng giống như thiên tiên, nhưng lọt vào tròng của Ngọc Linh Hương lại thành chim công xù lông.
“ Phụ hoàng, mừng thọ Phụ hoàng Trinh nhi có một khúc cầm mong Phụ hoàng ân chuẩn.”
“ Hảo. Trinh nhi có lòng.” Hoàng thượng cười ha hả.
Thượng Quan Vũ Trinh nhìn xuống thấy một đám vương tôn mắt si mê nhìn mình trong lòng không tránh được đắc ý. Ánh mắt thẹn thùng rơi trên Sở Huy, từ trước chỉ thấy Ngũ ca là tuyệt thế nam nhân, giờ nhìn thấy hắn cũng sánh ngang khiến cho đáy lòng nàng ái mộ không thôi. Nhưng lại ngại một điều nàng là công chúa, không thể tùy tiện nhìn lén như cung nữ, chỉ có thể sai nha hoàn tìm hiểu hắn đi đến đâu mới vờ như đụng mặt.
Hôm nay nàng nhất định phải gây ấn tượng với hắn.
Tình cờ lướt qua Ngọc Linh Hương, đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan, hôm nay nàng sẽ khiến nữ nhân kia phải hối hận vì đã làm nàng chịu nhục nhã! Lâm Nguyệt Hương, tiện nhân đáng chết.
Cung nữ mang theo Hồng Ngọc Phượng cầm đi ra, Thượng Quan Vũ Trinh ngồi xuống, bày ra tư thế quyến rũ nhất có thể. Tay lướt trên dây đàn, từ trong đại điện vẳng ra một chuỗi âm thanh dễ nghe.
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, ngay cả Hoàng thượng cũng nhắm mắt hưởng thụ, chỉ có duy nhất 2 người làm lơ vì lí do riêng.
Thứ nhất, là Thượng Quan Vũ Hiên. Hắn còn lòng dạ nào mà nghe đàn, Hương nhi đang giận hắn, hắn còn đang bận nghĩ ra cách giảng hòa.
Thứ hai, là Ngọc Linh Hương, nàng thậm chí còn muốn bịt tai lại. Vũ Trinh đàn chỉ nghe ra êm tai, nếu người nào hiểu về đàn sẽ biết, nàng ta chẳng hề đàn đúng ca khúc, có những lúc bị chệch âm.
Nàng còn tưởng Uẩn Châu công chúa giỏi như thế nào, hóa ra cũng chỉ như thế mà thôi. Hoàng triều Vân Lạc quốc chẳng lẽ không có nổi một người hiểu rõ về cầm. Mặc dù biến tấu này rất nhỏ nhưng đặt vào tình huống những người am hiểu lập tức nhận ra ngay.
Chán nản liếc xung quanh, đột nhiên thấy Sở Huy mày nhíu lại có vẻ khó chịu. Hắn cũng là người am hiểu về cầm?
Sở Huy khó chịu chau mày, công chúa này hắn mới gặp qua 2 lần lúc đi dạo ở Ngự hoa viên, bộ dạng bề ngoài cũng là một tuyệt thế mĩ nhân, nhưng sao am hiểu về cầm lại kém như vậy? Ánh mắt không tự chủ liếc về phía Ngọc Linh Hương, thấy nàng mặt mày nhăn nheo cố nhắm mắt khiến hắn bật cười.
Thanh âm vừa dứt, lập tức có tiếng vỗ tay vang lên khắp đại điện, lời chúc tụng vào tai Vũ Trinh khiến nàng mặt mày ửng đỏ. Hoàng đế cũng vỗ tay khen ngợi:
“ Trinh nhi không hổ là Đại công chúa Vân Lạc quốc ta. Tứ hoàng tử thấy sao?”
Sở Huy mặt mày cố nén đứng lên cười nói:
“ Công chúa đúng là mỹ mạo tuyệt trần, tiếng đàn cũng là tiên âm.”
Lời này vừa ra khiến cho mọi người hùa nhau khen phải, Vũ Trinh đỏ ửng mặt mày, thẹn thùng liếc hắn. Ngọc Linh Hương thì muốn cười đến phát điên, cái bộ mặt ăn phải ruồi của Sở Huy lúc bị chỉ điểm đúng là đặc sắc hết chỗ nói, nếu Thượng Quan Vũ Trinh biết được phỏng chừng tức đến không ăn ngủ được.
Vũ Hiên bất chợt nhận ra Ngọc Linh Hương từ nãy đến giờ đều liếc qua phía Sở Huy, trong lòng khó chịu khôn tả dâng lên một mùi chua chua, vội vàng kéo mặt nàng quay trở lại nhìn hắn:
“ Hương nhi, không cho nàng nhìn hắn.”
Ngọc Linh Hương sững sờ giây lát rồi bật cười. Vẻ mặt ăn dấm chua của Thượng Quan Vũ Hiên thực sự là dễ thương hết biết, vội vàng kêu lên:
“ Ân, hảo, ta không nhìn.”
Không khí khó chịu bị đánh tan, Vũ Hiên vẫn nhăn mặt:
“ Nàng đừng cười nữa. Nếu nàng thích hắn thật ta nhất định sẽ giết hắn.”
Ngọc Linh Hương có cảm giác nàng chính là bảo mẫu của hắn. Chứ không sao nàng cứ phải đi dỗ đứa trẻ con lớn xác này? Mặc dù câu nói muốn đi giết người có vẻ thật đến 99, 99%.
Nàng nhún vai bất cần:
“ Được. Ai chết cũng không sao miễn không phải ta. Chàng trước kia trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy bây giờ còn cấm ta không được hồng hạnh xuất tường?”
“ Nàng…..” Mặt Vũ Hiên khó coi đến cực điểm. Nàng có thể nói ra câu đó như hỏi xem thời tiết có đẹp hay không, rốt cuộc hắn đã vướng vào thứ nữ nhân gì vậy.
“ Nàng, nàng cái gì……. Ta chưa trách chàng thì thôi, chàng còn dám nói ta.” Ngọc Linh Hương trợn mắt nhìn hắn.
Thoáng chốc, hai người trừng mắt nhìn nhau, chỉ thiếu điều giương cung bạt kiếm quyết một phen sinh tử. Đúng lúc đó, một nữ nhân lộng lẫy e thẹn đứng lên, nhỏ nhẹ yêu cầu:
“ Hoàng thượng, Tinh nhi cũng có một bức họa muốn kính dâng người.”
Hoàng hậu cũng cười nói: “ Tinh nhi đã tốn cả tuần trăng để vẽ tặng người đó.”
Hoàng thượng vui vẻ phất tay: “ Truyền vào.”
4 cung nữ cùng nâng đỡ giá họa ở 4 phía, cẩn thận đi đến. Sau đó cùng nhau hất tung tấm màn đỏ thẫm ra ngoài.
Dưới ánh sáng rực rỡ trong đại điện, trên giá vẽ là một bức họa thiên nhiên kì vĩ, núi sông gấm vóc đều hiển hiện lên trên trang giấy. Xanh lục của núi rừng, đỏ của đào viên, trắng xóa của thác nước tất cả đều hút hồn đến kì dị.
Lưu Như Tinh lướt qua những ánh mắt trong điện âm thầm đắc ý, từng chi tiết trong bức họa đó nàng đã phải tốn rất nhiều thời gian, kì công vất vả mới vẽ được như vậy, chỉ mong có thể khiến ấn tượng của nàng trong hắn tăng thêm một chút. Khẽ mở miệng, tiếng nói thanh thúy cao hơn một bậc so với những âm thanh xuýt xoa.
“ Tinh nhi muốn diễn tả được cảnh sắc Vân Lạc quốc, nhưng nghĩ mãi cũng không có ra. Trùng hợp lần này đến sinh thần của Hoàng thượng mới có ý tưởng dạt dào lập tức nghĩ đến phong thái của Hoàng thượng cũng mạnh mẽ, cao quý trường tồn như giang sơn Vân Lạc quốc ta.”
Hoàng thượng hưởng thụ lời nịnh hót của Lưu Như Tinh, cười to vỗ ghế:
“ Hảo, Tinh nhi đúng là có khí chất.”
Sở Huy không nhìn ra tâm tình nhấp một ngụm trúc diệp thanh. Một người hô một người ứng, đây là muốn thị uy trước mắt hắn hay sao? Mặc dù bức họa kia cũng không tệ lắm.
Ngọc Linh Hương nhíu nhíu mày, sao lâu không gặp, Lưu Như Tinh kia đã trở thành một nịnh thần rồi a? Chậc.
“ Ban thưởng cho Tinh nhi.” Hoàng thượng tuy rằng không có thích bức họa đó, nhưng những lời nói kia của nàng rất hợp ý ông, ông đã nghĩ nếu muốn Sở Huy phải thất bại trở về thì ít nhiều cũng tốn kha khá tâm tư. Chỉ một thọ yến có thể làm cho hắn không dám vọng động thì đúng là thu hoạch lớn.
Công công mang bê hộp gấm có dạ minh châu trị giá liên thành đến cho Lưu Như Tinh, nàng ta vừa cầm sau đó cười nói:
“ Tinh nhi tạ ơn Hoàng thượng. Lần này nghe nói Tĩnh vương phi đã khỏe lại, Tinh nhi lần trước nhìn thấy phong thái cưỡi ngựa của Tĩnh vương phi đã trấn động không thôi.” Ngừng một chút rồi nói tiếp. “ Không biết lần này Tĩnh vương phi có thể biểu hiện tài tình một lần nữa cho Tinh nhi mở rộng tầm mắt?”
Hoàng thượng trong nháy mắt ngưng cười, thận trọng nhìn đến Ngọc Linh Hương không hề biểu lộ một chút ngạc nhiên. Hoàng hậu nháy mắt một cái liền hiểu ra, âm thầm thở dài cũng không nói gì. Ngược lại Thượng Quan Vũ Trinh cao giọng nói:
“ Đúng vậy a! Những cung nhân nhìn thấy đều không nhịn được mà khen ngợi. Chỉ tiếc là bổn công chúa không có được chiêm ngưỡng, Tĩnh vương phi không ngại chứ?”
Thái tử dần cứng ngắc lại, Cẩn vương tuy không để lộ lớn lắm nhưng đáy mắt có một chút sắc lạnh, Trữ vương hoàn toàn một bộ dáng muốn xem kịch vui. Vũ Hiên cau mày lại, Lưu Như Tinh tại sao cứ muốn Hương nhi phải mất mặt. Nàng từ sớm đã mất nương, lại là gia đình bình thường, cầm kì thư họa chưa chắc đã vượt bậc, hoàn toàn là muốn hạ nhục nàng trước mắt mọi người.
Ngọc Linh Hương đặt li trà xuống, nhìn Vũ Hiên trấn an, sau đó mỉm cười nói:
“ Ta có tài đức gì mà Tinh tiểu thư cứ muốn ta phải biểu hiện tài nghệ?” Nữ nhân đối đầu nữ nhân chỉ vì 2 lí do: một, ta xinh đẹp hơn ngươi, hai, phu quân của ngươi là người ta thích. Với nàng chắc chắn là loại thứ 2, Thượng Quan Vũ Hiên rõ ràng là đồ yêu nghiệt, đi đâu cũng kéo theo một đám nữ nhân bám đuôi.
Lưu Như Tinh lần này biểu tình có vẻ tốt hơn, chỉ ân cần nói:
“ Tinh nhi trước giờ ngoài công chúa chưa từng thấy người nào tuyệt vời hơn, chỉ là muốn thỏa tâm nguyện mà thôi.”
Ngọc Linh Hương cười lạnh, liếc mắt lên Thượng Quan Vũ Trinh có chút tức giận. Có vẻ như nàng đã quá xem thường Lưu Như Tinh rồi, nàng ta liên tục châm ngòi giữa nàng và Vũ Trinh để trai cò hại nhau ngư ông đắc lợi? Hừ, rất tiếc là ngươi tính nhầm người rồi. Ngọc Linh Hương nàng dễ bị người ta bắt nạt như vậy.
“ Vậy được, bản vương phi đi chuẩn bị, mong Tinh tiểu thư nghĩ đây là lần cuối ngươi có tâm nguyện.” Linh Hương châm chọc nói, đứng lên hành lễ: “ Phụ hoàng, Hương nhi muốn đi chuẩn bị.”
“ Được rồi, con đi đi.” Hoàng thượng vô lực khoát tay, Tinh nhi không hề biết điểm dừng, nếu để cho Nguyệt Hương mất mặt hôm nay thật thì ông sẽ không tha cho tướng phủ.
Lưu Như Tinh ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt đi, lại nhìn đến người kia, chán ghét nhìn nàng, liền cắn môi để không bật ra tiếng khóc. Nàng đã sai ư? Không, nàng ta không hề xứng với hắn. Chỉ có nàng, nàng mới xứng với hắn.
Bóng dáng thanh lệ khuất đi trong đêm tối, Trữ vương cười một vòng yêu mị, khiêu khích nhìn Vũ Hiên:
“ Cửu đệ, xem ra vương phi của ngươi phải khó xử rồi.”
Vũ Hiên xoay xoay li rượu, ánh mắt cũng đáp trả lại Trữ vương, ngoài mặt cười nhưng trong tâm lại rét lạnh:
“ Ngũ huynh, nếu là nàng……. Chỉ cần là nàng, chuyện gì cũng có thể thành hiện thực.” Nhớ lại ánh mắt khi nãy của nàng, Vũ Hiên chợt mỉm cười. Nếu hắn đã không hiểu nàng, vậy thì từ từ tìm hiểu cũng như vậy thôi.
Ánh mắt giống như phủ sương khi nãy khiến hắn nhìn không ra tâm tình của nàng, nàng không hề giống như bình thường hay đối nghịch với hắn.
Nàng lúc đó, rất xa lạ.
Nhưng cũng rất quen thuộc.
Hắn lựa chọn tin tưởng nàng vô điều kiện bởi vì hắn sợ, khi điều tra ra rồi, kết quả về nàng sẽ khiến hắn đau lòng.
Mục đích đó vĩnh viễn hắn cũng không muốn biết.
Không quan tâm nàng vì cái gì đến bên cạnh hắn, hiện tại chỉ cần có thể ở bên nàng là tốt rồi. Trái tim của hắn mách bảo mình không nên thương tổn nàng dù chỉ một chút.
Nếu không, hắn sẽ phải hối hận cả đời. Giấc mơ đó, hoa đinh hương trắng, nữ nhân tên Bạch Đinh Hương, còn có Dịch Hiên giống hắn … không cần phải phiền toái thêm nữa.
Nghĩ đến sẽ đau, đau đến lồng ngực tan vỡ thành từng mảnh, trước mắt hắn giống như chỉ cần nhắm mắt sẽ hiện ra hình ảnh nữ nhân đó toàn thân đầy máu, ánh mắt phẫn hận, tuyệt vọng đau xót khiến hắn không thể thở nổi.
Trữ vương dường như ngạc nhiên, nhếch miệng lên không nói.
Vì thứ đó.
Đã rất xa xỉ với hắn rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện