[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 58 : Bảo hoàn đan
.
Phía trước lẫn phía sau bọn họ, hoàng thất và quan lại cũng đã nhanh chóng đến dự thọ yến. Thượng Quan Vũ Hiên đưa kim bài vương gia, lập tức được tổng quản nhường đường cho ba người đi vào.
Vào trong, Ngọc Linh Hương âm thầm cảm thán. Thật đúng là Hoàng cung, trang hoàng thực sự là không có điểm gì để chê. Khắp nơi rực sáng như ban ngày, chưa kể nhưng dải lụa trên đầu vẫn phấp phới tuyệt sắc như uốn lượn càng tăng thêm vẻ hoàn mĩ.
Cung nữ cũng ăn mặc một thân hồng y trẻ trung, búi lại bằng trâm bạc, thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu leng keng vui tai, đi thành từng đoàn bê điểm tâm và mĩ thực hướng đến Thiên điện.
Haiz, những dịp như thế này rất hợp cho việc tứ hôn. Nữ nhân nào cũng trang điểm cầu kì, xiêm y lộng lẫy, Ngọc Linh Hương nhìn lại mình, cung trang cũng chọn bộ đơn giản nhất, vì hôm nay là ngày thọ nên nàng không dám mặc màu trắng, đành chọn màu lam nhẹ nhàng, trâm cài cũng tùy tiện lấy lên, xác thực là một trời một vực với Thư Uyển đứng bên cạnh.
Thư Uyển mặc hồng y, kiểu tóc cũng được Liên nhi rất cầu kì tỉ mỉ làm cả canh giờ uốn thành từng lọn búi lên, sau đó kẹp trâm qua, để lại một dòng tóc nho nhỏ rũ xuống, eo thắt một dải lụa màu hồng tiệp với màu áo.
Thực ra thì nàng rất nóng, nhưng do đây là trang phục chúc thọ nên mới miễn cưỡng mặc vào. Cũng đều là do Ngọc Linh Hương chọn và thiết kế.
Trên đường đi, các quan lại nhìn thấy ba người cũng nhanh chóng hành lễ, ánh mắt nhìn vào Thư Uyển dường như lộ ra kinh diễm, nhưng khi nhìn đến Linh Hương thì có một chút ngạc nhiên, nhiều người khinh bỉ, nhưng cũng không kém người sợ hãi.
Ngạc nhiên vì sao? Dĩ nhiên là vì vương phi mà ăn mặc còn đơn giản hơn so với trắc phi. Thường thường là chính thất luôn luôn cố gắng làm mình nổi bật lên, nhưng vị Tĩnh vương phi này lại làm ngược lại.
Khinh bỉ vì sao? Vì nàng rõ ràng không hề biết cách ăn mặc, lễ chúc thọ mà khoác lên mình bộ cung trang kém cỏi kia. Một năm chỉ có một lần, nữ nhân nào không nhân đó làm đẹp, nàng lại không biết tốt xấu.
Sợ hãi vì sao? Vì nàng chính là người được sủng ái nhất Vân Lạc quốc. Hoàng đế, Thái hậu đều yêu thích nàng, đến cả Uẩn Châu công chúa chỉ cần phạm tới nàng cũng bị giam trong phòng tối 10 ngày, huống chi là bọn họ. Ai dám có cái gan khinh thị đó.
Vũ Hiên thấy những ánh mắt kia nhìn nàng thì không được thoải mái, nhẹ nhàng an ủi:
“ Nguyệt Hương, không cần phải tức giận vì họ.”
Linh Hương bật cười thanh thúy:
“ Ta sao có thể tức giận, chỉ cảm thấy khó chịu vì bị người ta nhìn thành chó kiểng trong sở thú mà thôi.”
Vũ Hiên tuy rất muốn hỏi “ sở thú” là gì nhưng thấy sắc mặt nàng cũng không được tốt lắm nên nhất thời câm miệng lại.
Đi thêm được một lúc nữa đến Ngự Hoa viên, Ngọc Linh Hương vừa nhìn thấy Thượng Quan Vũ Linh lập tức vẫy tay gọi nàng. Vũ Linh chạy ra như còn mèo nhỏ ôm lấy nàng:
“ Hương tẩu, Linh nhi chờ tẩu rất lâu nga.”
“ Được rồi, đừng trẻ con, lát nữa có chút sai sót nào, ta nhất định bổ muội thành 2 nửa.” Linh Hương nhẹ cốc đầu Vũ Linh. Nàng trề môi ra, sau đó thấy Lâm Thư Uyển liền trầm trồ khen ngợi:
“ Oa, Uyển tỷ, hôm nay ngươi thật rất mĩ.”
Lâm Thư Uyển nhìn nàng đắc ý vênh mặt lên.
“ Chứ còn sao nữa. Đệ nhị mĩ nhân ta không đẹp chẳng lẽ nhường cho muội.”
“ Thôi, không tranh cãi. Lan nhi, em đến mang công chúa đi thay đồ đi.” Linh Hương quay người nhìn Tứ nhi.
“ Dạ.” Trên tay Tứ nhi là một bộ y phục đỏ, còn có mấy thứ linh tinh khác. Nàng lập tức kéo Vũ Linh đi mặc kệ nàng ta kêu oai oái.
Vũ Hiên bây giờ cũng tạm hiểu là Hương nhi của hắn sẽ đàn, để cho Uyển nhi và Linh nhi múa, nhưng vẫn cảm thấy có điểm khó hiểu, liền không nhịn được hỏi:
“ Hương nhi, nàng đánh đàn, tại sao lại ăn mặc giản đơn như vậy?”
Linh Hương ném cho hắn một cái nhìn khó chịu, chu môi: “ Ai nói với ngươi ta sẽ ra mặt?”
Vũ Hiên ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu tại sao. Trong đầu chợt nhận ra một điều, hình như hắn chưa bao giờ hiểu về vị vương phi này của hắn. Ngoại trừ một lần thấy phong thái cưỡi ngựa tuyệt đẹp của nàng.
***
3 người không đến sớm cũng chẳng đến muộn. Lúc bước vào Thiên điện, cũng đã có một số vương gia và quan lại đã đến. Bên tay phải của vua là Thái tử, tiếp đến nhị vương gia, tam vương gia, cũng với phi tần của mình… còn bên tay trái là từ Tể tướng, Thượng thư, quan nhất phẩm…và một hàng ghế phía sau dành cho gia quyến,
Thượng Quan Vũ Hiên dắt tay Ngọc Linh Hương đi vào rất thầm lặng không muốn gây chú ý, nhưng Lâm Thư Uyển lại quá nổi bật, một số vương tôn công tử không nhịn được vẫn đặt ánh mắt lên nhìn nàng, âm thầm tiếc hận, đồng thời cũng than thở Tĩnh vương gia có phúc, đệ nhị mĩ nhân cũng tự nguyện làm trắc phi.
Tất cả ánh mắt lướt qua Ngọc Linh Hương thì trở thành ngạc nhiên và không ngờ. Nghe nói Tĩnh vương phi chỉ là một nữ nhân bình thường, xuất thân địa vị đều kém xa so với Lâm Thư Uyển, ngay cả dung mạo cũng chỉ được tính là thanh lệ mà lại trở thành vương phi. Còn ngạc nhiên hơn nữa là Thái hậu và Hoàng thượng đều yêu quý nàng bất bình thường.
Chẳng lẽ nàng biết dùng phép thuật và bùa chú? Khiến cho Tĩnh vương mê mẩn nàng như vậy?
Các quan đã trải qua thương trường, dĩ nhiên là ngạc nhiên sao cũng chỉ thoáng qua, vội vàng hành lễ:
“ Vi thần tham kiến Tĩnh vương gia, Tĩnh vương phi, Trắc phi.”
“ Các vị không cần đa lễ.” Vũ Hiên khoát tay, bây giờ mới hiểu cảm giác bị nhìn chòng chọc khó chịu ra sao, hắn cầm lấy tay Ngọc Linh Hương đi về chỗ ngồi gần Trữ vương. “ Hương nhi, đi thôi.”
Linh Hương mặt hơi nhăn lại một chút, nhưng cũng không có biểu hiện gì rõ rệt là đang tức giận. Thư Uyển thì vừa đến chỗ ngồi đã ghé tai nàng khó chịu nói:
“ Đúng là toàn một lũ nam nhân háo sắc, bây giờ muội ước gì có cái lỗ chui xuống, bị nhìn chòng chọc như vậy không chết mới là lạ.”
Đang nhìn ngó xung quanh, lại thấy Uông Thủy Nhu ở bên cạnh Trữ vương, nhưng trong tay hắn là một nữ nhân mặc hồng y đỏ thẫm, thân người mềm mại như không xương tựa vào người hắn trêu ghẹo, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
Nhưng Uông Thủy Nhu không một chút nào phiền lòng, chỉ yên lặng ngồi ở đó, giống như không có ai bên cạnh.
Nữ nhân này chẳng lẽ không yêu Trữ vương, nên mới biểu hiện như vậy? Nhưng mà nàng đã lầm, khi thấy trong một phút chốc, khi Trữ vương hôn nữ nhân kia, ánh mắt nàng lóe lên một tia đau lòng không tưởng được.
Phải chăng nữ nhân cổ đại là như vậy? Nhất định phải lặng lẽ nhìn trượng phu nạp thiếp, còn mình cô quạnh trong phòng? Uông Thủy Nhu chỉ là một số rất ít ỏi trong thế giới này.
Ngọc Linh Hương nhìn sang Thượng Quan Vũ Hiên, mấy ngày nay hắn đối xử rất tốt với nàng, nhưng biết đâu chỉ là mới mẻ trong phút chốc, thị thiếp trong vương phủ cũng đâu ít, 8 nữ nhân kia mặc dù nàng chưa gặp nhưng cũng biết là tuyệt sắc gì đó. Khẽ thở dài một tiếng, nàng bảo vệ hắn qua cơn nguy hiểm của đại chiến Lục quốc thì sao? Sau đó trầm luân trong tình cảm để kết cục cũng như Uông Thủy Nhu ư? Không, nàng là người thế kỉ 21, nếu hắn đã thay lòng thì nàng không cần phải ở lại cầu xin tình yêu.
Nàng nhất định sẽ ra đi. Tuy tổn thương nhưng sẽ không kéo dài.
Đang nghĩ ngợi thì một thanh âm nhờn nhợt đã vang lên:
“ Hoàng thượng, Hoàng hậu, Huệ phi nương nương, Mị phi nương nương, Đức phi nương nương, Nhu phi nương nương, Hiền phi nương nương giá lâm.”
Ngọc Linh Hương thở dài một tiếng quỳ xuống, sao nàng chưa nghe qua có một vị Huệ phi nương nương nhỉ.
Hoàng thượng sóng vai cùng Hoàng hậu đi đến ghế rồng. Phía sau có 5 nữ nhân mỗi người đều là một trang tuyệt sắc khác nhau, hôm nay Thái hậu không đến dự nên ghế bên phải Hoàng thượng để trống, nào ngờ trở thành một lợi thế cho ai đó.
“ Chúng ái khanh bình thân. Hôm nay là lễ mừng thọ của Trẫm, không cần câu nệ quá.”
“ Chúng thần tạ ơn Hoàng thượng.”
Linh Hương vừa ngồi dậy ngước mắt lên đã trông thấy ở trên ghế bên trái là Hoàng hậu, ở bên phải là một nữ nhân mặc cẩm y, thắt đáy lưng ong, khuôn mặt trang điểm cầu kì và còn rất trẻ.
Nếu là bình thường thì nàng đã thầm nói Hoàng thượng háo sắc, một nữ nhân tầm tuổi nàng cũng lấy làm phi được, nhưng khi nhìn đến dung mạo của nữ nhân kia lại thấy có điểm gì đó rất quen thuộc.
Thái tử cười cười đứng lên:
“ Phụ hoàng, hôm nay mừng thọ Phụ hoàng, nhi thần có một chút lễ vật kính dâng Phụ hoàng. Mong Phụ hoàng thượng thọ ngàn năm.”
“ Hảo, Thái tử đúng là có hiếu.” Hoàng thượng tâm tình tốt khen ngợi. Hoàng hậu cũng từ ái cười.
“ Mang lên.”
Vừa dứt lời, một công công bê chiếc khay đựng vật gì đó cẩn thận đi đến, bên trên phủ một tấm vải nhung đỏ trị giá liên thành.
Thái tử bước xuống, một tay cầm lên tấm vải hất ra ngoài.
Ở đó là một chiếc bình lục ngọc nhỏ đính đá quý, dưới ánh đèn tỏa ra hào quang bốn phía. Ngọc Linh Hương không buồn nhấc mắt, mấy thứ đồ đó nàng có đầy đủ, còn chất trong kho vẫn không chứa hết, Thượng Quan Vũ Hiên rất thức thời gắp thức ăn cho nàng, nở nụ cười tươi rói khiến cho Lâm Thư Uyển lạnh người nổi hết cả da gà lên.
Mọi người trầm trồ khen báu vật tinh tế. Thái tử cũng không tỏ ra tự mãn, ôn tồn giới thiệu:
“ Gần đây Phụ hoàng thân thể bất an, nhi thần đã sai người đi tìm tiên đan dược thảo. Quả không phụ lòng người, một ngày kia tình cờ gặp được thần y nên nhi thần liền xin thuốc. Thần y đó chần chờ hồi lâu mới đưa ra một viên Bảo hoàn đan.” Vừa nói vừa mở nắp bình, tỏa ra bốn phía một màu hồng chói mắt.
Ngọc Linh Hương nghe đến đó cũng phải ngước đầu lên. Thái tử làm sao có được Bảo hoàn đan, thứ này ngoài nàng và Độc y, không có ai có thể chế được. Nhưng nàng rất ít khi làm đến, bởi trong đó có một vị thuốc rất quý hiếm, đặc thù sống ở Thiên Sơn. Chỉ có một lần duy nhất may mắn mua được vị thuốc đó nàng mới làm 1 viên, vẫn chưa có đem ra sử dụng.
Lần này Thái tử gặp được Độc y? Số phận chiếu cố hắn quá cao rồi. Trị giá của Bảo Hoàn đan so với cái bình đựng nó lớn hơn gấp cả nghìn lần.
Hoàng thượng nghe được không giấu nổi vui mừng. Ngày thường Thái tử làm việc không thể so với Cẩn vương và Trữ vương, nhưng lần này phải nói là quá xuất sắc. Bảo hoàn đan có tác dụng tăng cường tuổi thọ, giúp người dùng khỏe lên trong phút chốc, hơn nữa còn khỏe hơn bình thường 2 lần. Sở Huy cũng là vì nghe tin ông yếu đi mới tìm đến, lần này có được Bảo hoàn đan không những loại đi một nguy cơ xâm chiếm của Hạo Long quốc, mà còn giúp ông tăng thêm tuổi thọ.
Nhất tiễn song điêu.
Phút chốc tiếng cười của Hoàng thượng đã lan đi khắp cả đại điện. Mọi người đều kính nể nhìn Thái tử, đồng thời hô lên:
“ Hoàng thượng vạn phúc.”
“ Hảo, Thái tử thật sự là hiếu hạnh, ban thưởng vạn lượng.” Hoàng thượng đắc ý cười lớn, cầm Bảo hoàn đan trên tay không biết chán mắt.
“ Nhi thần tạ ơn Phụ hoàng.” Thái tử kính cẩn quỳ xuống, sau đó rút lui về chỗ ngồi, Ngọc vương cười nhẹ nhìn Trữ vương sắc mặt đã có chút âm trầm.
Vũ Hiên không mấy để ý cho lắm, chăm chăm gắp thức ăn cho Ngọc Linh Hương. Tiếp sau đó, các vị vương gia cũng cùng lên tặng quà. Hầu hết đều là ngọc bội, bình cổ, báu vật,… nhưng không thể so với bảo hoàn đan của Thái tử.
Nên không khí có chút nhàm chán. Đúng lúc Linh Hương đang chuẩn bị thiu thiu ngủ, Sở Huy liền đứng dậy:
“ Sở Huy xin thay mặt hoàng triều Hạo Long quốc kính dâng Hoàng thượng một báu vật của chúng ta.” Phía sau hắn một hạ nhân cũng đi ra cầm theo một cái tráp nạm bạc khắc hoa văn chìm. “ Long ngọc.”
Tráp được mở ra, một thứ ánh sáng chói mắt khiến cho tất cả người trong Thiên điện không nhịn được phải nhắm mắt, một lát sau mở mắt ra mới thấy hóa ra ở trong tráp là một con rồng bằng thứ chất liệu gì đó trong suốt một màu, hẳn nhiên là đồ quý giá.
Linh Hương nhìn nhìn một lát, hóa ra là lưu ly được chưng cất. Thứ này có ánh sáng lấp lánh như thủy tinh. Hiển nhiên cũng là báu vật vô giá. Hoàng thượng vui vẻ nói:
“ Trẫm cảm tạ thịnh tình của Tứ hoàng tử, hôm nay ngươi hãy xem đây như nhà của mình. Không cần phải ngại ngùng gì hết.”
“ Tạ ơn Hoàng thượng.” Sở Huy cẩn thận ngồi xuống, phía sau một đám nữ nhân khẽ nhìn trộm hắn tất cả đều không nhịn được đỏ bừng mặt. Nhưng ở phía chếch lên đối diện, đập vào mắt hắn lại là cái nhìn hờ hững của Ngọc Linh Hương khiến cho Sở Huy không thoải mái.
“ A Tường, nữ nhân đó là ai.” A Tường nhìn theo phía ánh mắt của chủ tử liền thấy Ngọc Linh Hương, suy nghĩ một lát liền trả lời:
“ Hoàng tử, đó là Tĩnh vương phi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện