[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 54 : Câu đố.

Người đăng: 

.
“ Được thôi.” Nàng gấp quyển sách lại, thong thả nhấc người dậy. Thượng Quan Vũ Hiên chưa kịp mở miệng ngăn lại, Thư Uyển đã cười một cái thật quyến rũ bao hàm sự uy hiếp: “ Hiên ca à, ngồi yên đó.” Nàng quay người ra cửa. “ Liễu nhi, 8 vị phu nhân đã đến chưa?” Ở ngoài cửa, một nha hoàn tầm 15 tuổi, vẻ mặt thanh tú mỉm cười nói: “ Trắc phi, đã đến rồi ạ.” “ Được rồi. Vương phi tỷ tỷ à, đi thôi.” Nàng cười cười khoác tay Ngọc Linh Hương kéo đi. Vừa đi ra khỏi cửa, một đám nữ nhân mà trước giờ Linh Hương chưa bao giờ gặp mặt đang chạy đến với tốc độ tên lửa. “ Khoan đã……..” Nàng cảm nhận rằng đó là từ cuối cùng mà Vũ Hiên có thể thốt ra, bởi sau đó 8 nữ nhân đã vụt đi qua nàng nhanh đến mức nàng chưa kịp nhìn rõ ai đã túm lại vây quanh hắn. “ Vương gia, Ngạc nhi rất lo cho người nga, sao người đi lâu vậy?” “ Còn Nhã nhi nữa, lâu rồi Nhã nhi chưa được hầu hạ vương gia a!….” “ Lam nhi cũng vậy…..” “…………..” Ngọc Linh Hương tức tối kéo Lâm Thư Uyển đi, hừ, đi chết đi đồ lợn giống, vậy mà một khắc trước nàng còn thông cảm cho hắn vì không có ai yêu. Giờ thì hay rồi, không phải là 1 mà những 8 người a! 2 người bỏ đi trong khi Vũ Hiên đang bị 8 nữ nhân kia xâu xé. Giờ đây hắn đã hiểu sâu sắc mình đã ngu ngốc thế nào? Có điều vấn đề đó để cho mai sau thì hơn. *** Ngọc Linh Hương cứ tưởng Lâm Thư Uyển là một tiểu thư tùy hứng, nói đi chơi chỉ là nhất thời, nhưng không ngờ nàng ta chuẩn bị rất kĩ càng từ xe ngựa cho đến khăn che mặt. “ Muội đã có ý định ra ngoài từ trước rồi phải không?” “ Ân, chứ còn. Có bao giờ muội ở trong phủ đâu. Chán lắm.” Câu trả lời này làm cho Linh Hương thấy lao đao. “ Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” “ Hì hì, muội nhất quyết ra ngoài bởi vì hôm nay có lễ hội.” Thư Uyển híp mắt nói. Ngọc Linh Hương một lần nữa thấy choáng váng. “ Được rồi, thì đi xem lễ hội.” 1 canh giờ sau. Ngọc Linh Hương ý thức sâu sắc được chứng đi tàu lượn siêu tốc là như thế nào. Nói không ngoa nhưng tốc độ đi chơi của Lâm Thư Uyển đúng là bậc nhất, kéo nàng xoay như chong chóng. Cuối cùng nàng phải tự cứu lấy mình bằng cách vào quán uống trà. Tứ nhi ngúc ngoắc cử động đầu cũng đau, âm thầm bội phục nha hoàn Liễu nhi. Không hổ danh chủ nào tớ nấy, nàng chỉ sợ nếu đi cùng thêm ngày nữa, chắc đầu mình cũng quay hẳn ra đằng sau mất. Hai người vừa ngồi xuống bàn, lập tức tiểu nhị chạy đến: “ Hai vị tiểu thư muốn dùng gì?” Thư Uyển cười nói: “ Một bình Bích Loa Xuân thượng hạng, cùng một ít điểm tâm.” “ Dạ, mời hai vị chờ chút.” Linh Hương nhìn quanh, đúng là hôm nay có lễ hội có khác, náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều. Nàng nhấp một ngụm trà, sau đó hướng Thư Uyển hỏi: “ Uyển nhi, hôm nay có lễ hội gì vậy?” “ Ngày này hàng năm ở bên Huệ Mai hồ đều có tổ chức lễ hội và câu đố. Nếu muội nhớ không nhầm, thì người tổ chức lễ hội này đầu tiên chính là một vị đệ nhất tài nữ của Lục quốc, nhưng mà sau đó nàng ta đã mất tích rồi.” Thư Uyển chu miệng tiếc nuối. Linh Hướng nhíu mày. Huệ Mai hồ, hình như hồ này ở phía ngoại ô kinh thành, nàng chưa từng ra bao giờ nên không biết. Coi như hôm nay mở rộng tầm mắt vậy. Từ trà quán đến Huệ Mai hồ cũng không xa lắm, nhưng khổ một nỗi Lâm Thư Uyển tiểu thư cứ chốc lát lại đòi dừng để chạy xuống mua đồ. Cho nên bọn họ đến nơi thì tịch dương cũng đã chuyển màu. Ngọc Linh Hương trừng mắt nhìn Thư Uyển khiến nàng xấu hổ cười hề hề: “ Vương phi tỷ tỷ a, đừng sinh khí. Dù gì cũng kịp mà.” Linh Hương “ hứ” một tiếng quay đi, mặc kệ nàng ta, cùng Tứ nhi bước đi. Khắp nơi đều là người nườm nượp qua lại, tiếng “ xèo xèo” của thức ăn, tiếng rao bánh của đầu bếp khiến nàng cũng cảm thấy tâm trạng đang dần tốt lên. Chợt đi qua một hàng bán hoa đăng, nàng hiếu kì dừng lại hỏi đại thẩm ở đó: “ Đại thẩm, hôm nay đâu phải hội hoa đăng?” Đại thẩm đó thấy vậy cười nói: “ Chắc là vị tiểu thư đây lần đầu đến Huệ Mai hồ đúng không? Ở đây hoa đăng các nhà làm đều chỉ được làm một kiểu dáng có 2 cái, hơn nữa phải nhớ kĩ người mua, nếu 1 cái đã được bán cho nữ nhân, thì cái còn lại chỉ có thể được bán cho nam nhân. Người nào thắng trong cuộc thi câu đố vào buổi tối này sẽ được yêu cầu người có hoa đăng giống mình làm một việc và yêu cầu triều đình một điều ước.” “ Thật như vậy?” Linh Hương ngạc nhiên. Chắc chắn vị đệ nhất tài nữ kia cùng triều đình có liên quan gì đó. “ Đúng vậy, tiểu thư mua một cái đi.” Đại thẩm cười híp mắt. Linh Hương nhìn xuống, đúng là hoa đăng ở đây đều có vẻ khác nhau. Nhìn xuống một cái hoa đăng có hình hoa đinh hương màu trắng, nàng đưa bạc cho đại thẩm: “ Đại thẩm, ta muốn lấy cái đó.” Đại thẩm lập tức lấy cho nàng, vẫy tay tạm biệt. “ Tiểu thư đi thong thả.” Tứ nhi thấy nàng cầm hoa đăng thì tò mò không dứt nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ có thể nói: “ Tiểu thư, người muốn tham dự thả hoa đăng?” Ngọc Linh Hương “ ân” một tiếng. Sống ở cổ đại đã 3 năm nàng vẫn chưa có đi thả hoa đăng, đôi khi cho mình tự hưởng thụ cũng đâu có tồi. *** Phía sau nàng, một nam nhân mặc cẩm bào, trên tay cầm quạt có nan ngọc, mỉm cười liếc theo bóng nàng, đại thẩm bán hoa đăng vừa nhìn đã biết là người phú quý, vội vàng cười nói: “ Vị công tử đây, xin mua hoa đăng đi.” “ Ta cần cái mà vị cô nương mặc bạch y vừa nãy đã mua.” Đại thẩm nghe vậy liền hiểu rằng vị công tử này có ý với vị tiểu thư kia, liền nhanh tay đưa cái còn lại cho hắn. Cẩm y nam nhân nhìn hoa đăng trên tay, đột nhiên trên mặt nở nụ cười ưu thương, thanh âm nhẹ như thì thầm. “ Tại sao nàng vẫn nhớ đinh hương, nhớ từng yêu thương hắn, mà không hề nhớ đến ta?” *** Phía xa, Lâm Thư Uyển đã đuổi kịp nàng, trên tay cầm không biết bao nhiêu là thứ, nàng ngán ngẩm hỏi: “ Trên tay muội là cái gì?” “ Kẹo hồ lô, mực rán, bánh bao chiên, thịt dê nướng, cá hấp…….. à, còn có sườn xào chua ngọt, tỷ ăn không?” Lâm Thư Uyển ngước đầu hỏi. Ngọc Linh Hương lần thứ 3 choáng váng và lao đao. Ôi cuộc đời! Bắt Lâm Thư Uyển chút hết mấy thứ đồ đó ra xe ngựa, tiện thể sửa lại khăn che mặt, nàng trừng mắt: “ Nếu muội còn muốn đi chơi thêm chút nữa thì hãy yên tĩnh một chút đi.” “ Dạ.” Thư Uyển rưng rưng mắt. “ Vương phi tỷ tỷ đáng sợ.” “ Hừ, ta còn độc ác hơn mẹ kế của Lọ Lem, đáng sợ đâu đủ để hình dung ta.” Ngọc Linh Hương “ gian ác” thêm vào. Thư Uyển rất biết điều không hề nói thêm câu gì nữa, ngoan ngoãn đi theo Ngọc Linh Hương, thế nhưng cấm khẩu chưa được một khắc, miệng nàng đã kinh hô: “ Đẹp thật a!” Trước mắt 2 người là một tòa nhà được dựng hẳn giữa dòng nước. Trên mái nhà, các sợi dây kim tuyến rủ xuống dưới lấp lánh như đèn nhiều màu. Bốn phía được thắp đuốc sáng trưng như ban ngày nhưng lại nhìn không ra kiến trúc bên trong. Giống như một thủy cung. Ánh trăng vừa lên đắp lên mình tòa nhà một thứ ánh sáng như chiếc áo bạc lấp lánh mờ ảo. Phía xa, một đoàn thuyền hoa kết thành vòng khỏa nước đi về phía bờ. Dòng người nhốn nháo hướng về đoàn thuyền. Thư Uyển nhanh tay kéo Linh Hương đi đến, hưng phấn nói: “ Vương phi tỷ tỷ, nhanh lên a!” Linh Hương bị bất ngờ lôi đi, khó khăn nói trong đám hỗn độn: “ Uyển nhi, muội làm gì vậy?” “ Nhất định muội phải lên được đó.” Ngón tay nàng chỉ về phía ngôi nhà giữa hồ. “ Nếu như không lên được, muội sẽ không về nữa.” “ Ôi trời.” Ngọc Linh Hương chán nản nói. Nàng có cảm tưởng mình sắp thành bảo mẫu trông trẻ rồi. Đoàn thuyền hoa lướt đi nhẹ nhàng, ở trên đầu mỗi thuyền có một 2 tiểu cô nương tầm 13, 14 tuổi mặc phấn y, tóc kết thành búi tóc vô cùng khả ái. Trên thuyền lớn nhất, một nữ nhân cực kì xinh đẹp khẽ khàng nhảy múa, đến lúc thuyền đến gần bờ, nàng xoay người nhẹ như cánh bướm, tiếp đất xuống khoảng trống mà mọi người tự động tản ra. “ Như hàng năm, hôm nay lễ hội hoa đăng và câu đố xin phép được bắt đầu.” Thanh âm kiều mị quyến rũ uốn lượn rót vào tai mỗi người, khiến cho đám đông phút chốc trở nên ồn ào hơn. “ Năm nay, nếu ai có thể giải được câu đố của mình sẽ được bước lên thuyền hoa vào vòng tiếp theo.” Hồng y nữ nhân nhẹ vỗ tay, ngay lập tức có một đoàn thị nữ cầm những mẩu giấy phát cho từng người một. Thư Uyển mạnh mẽ nhét lấy một mẩu vào trong tay Ngọc Linh Hương, đồng thời nhanh chóng mở giấy của mình. Linh Hương ngao ngán phẩy phẩy miếng giấy nhàu nát, lướt qua câu hỏi bên trong. “ Khi nào lông mày mọc ở dưới mắt?” What? Cái gì vậy? Chứ không phải cổ đại đố cũng bằng văn thơ hay sao? Đây rõ ràng là câu đố IQ. Không lẽ người đứng sau tổ chức lễ hội này là người hiện đại. Lần thứ 4 Linh Hương choáng váng. Bên cạnh nàng Lâm Thư Uyển nhăn mặt bực bội: “ Gì chứ? Câu đố này thì ai trả lời được? Việc đầu tiên khi thức dậy là gì? Nếu ta biết thì chắc hẳn rằng người ta sẽ trả lời rằng tại sao heo có thể làm thành sườn nướng mất.” Tứ nhi cũng toát mồ hôi nói: “ Tiểu thư, vấn đề của em là khi nào thì mã có thể ăn tượng? Thực sự là vô cùng khó hiểu. Không phải là mã so với tượng rất nhỏ hay sao?” Oh no, nàng thực sự muốn biết có phải xuyên không dạo này rất thịnh hành hay không nữa. Tóm lại, việc đầu tiên nàng cần làm là đi vào trong đó vậy. “ Uyển nhi, câu của muội, đáp án là mở mắt, còn Tứ… à Lan nhi, câu của em là trên bàn cờ. Được rồi, đi đến đó.” Nàng chỉ tay về phía nữ nhân kia, cũng có một số người đã giải ra được câu đó, hiện tại ở đó chỉ còn có 5 chiếc thuyền. Tứ nhi đem câu trả lời đưa cho hồng y nữ nhân, nàng ta gật đầu sau đó sai người đưa 3 người xuống thuyền. Thư Uyển được thỏa nguyện, phấn khích hò reo, sau đó ôm lấy tay nàng, mắt biến thành một đám trái tim treo lủng lẳng. “ Vương phi tỷ tỷ, tỷ thật là giỏi. Ta yêu tỷ chết mất. Quyết định rồi, sau khi về phủ, ta sẽ chuyển đến Minh Nguyệt viên ở.” “ Ôi trời, làm phước cho ta. Uyển nhi à.” Linh Hương xoa xoa đầu, có vẻ hôm nay nàng choáng váng hơi nhiều thì phải. Đến gần căn nhà trên mặt nước, Linh Hương không khỏi trầm trồ thán phục. Óc sáng tạo của người này thực sự làm nàng kinh ngạc. Đan xen cả kiến trúc cổ và có một chút khuynh hướng hiện đại, ngói lưu ly lấp lánh, đá hoa cương lát thành lối đi, hàng liễu rủ phía ngoài giống như thiếu nữ uyển chuyển khiêu vũ phản chiếu xuống mặt nước một vẻ phong tình hiếm có. Đột nhiên trong đầu nàng chợt hiện lên một đoạn hình ảnh quen thuộc, cũng tòa nhà này, cũng hồ nước này, thật sự rất quen………. “ Phụ thân? Tại sao Hương nhi không được ở đây.” Hình ảnh một đứa bé nằm trong vòng tay của một nam nhân, bên cạnh đó một thiếu phụ cũng lặng lẽ mỉm cười từ ái. “ Tại sao ư? Bảo bối của ta. Con không cảm thấy là ở nhà tốt hơn hả?” Nam nhân khẽ xoa đầu đứa bé. “ Không đâu, ở nhà rất ngột ngạt, mọi người không cho con làm gì hết!” Đứa bé chu môi giận dỗi. “ Được rồi, để phụ thân dạy cho con một câu thần chú nhé….” Giọng nói càng lúc càng xa xôi, khuôn mặt đó dần trở nên mông lung hơn bao giờ hết…… “ Vương phi tỷ tỷ, tỷ sao vậy?” Thư Uyển thấy Linh Hương sắc mặt đột nhiên trắng bệch như sáp, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm người trong lòng dấy lên sợ hãi, kéo lấy tay nàng. Tứ nhi cũng hoảng hốt không kém: “ Tiểu thư, đừng làm em sợ. Tiểu thư……..” Ngọc Linh Hương phút chốc thấy trước mắt, đám hình ảnh kia không còn tồn tại, mà là hình ảnh Thư Uyển và Tứ nhi vẻ mặt lo lắng đột nhiên có dự cảm không lảnh, nhưng vẫn cười nhẹ an ủi: “ Ta không sao, chắc là vết thương gặp lạnh mà thôi.” Thư Uyển thở phào yên lòng, không sao là tốt rồi. Nàng thực sự rất thích vương phi tỷ tỷ, tính tình đơn giản, yêu ghét phân rõ. Không như mấy nữ nhân của Hiên ca ca, lúc cần thì ngọt xớt, sau lưng thì không biết là bao nhiêu mưu mà chước quỷ cho vừa. Tứ nhi không hề bớt bất an, nhưng cũng không dám tỏ ra cho Linh Hương biết. “ Thuyền cập bến, mời 3 vị lên bờ.” 2 tiểu cô nương đứng ở 2 đầu thuyền nhẹ nhàng nói, khuôn mặt bừng sáng như hoa hướng dương. 3 người nhấc chân đi lên cầu thang, ở phía trước một cẩm y nam nhân dường như vô tình quay người lại, Linh Hương ngước mắt lên đã bị hút sâu vào đó. Một đôi đồng tử màu đỏ. Đỏ thẫm như hoa tường vi dại. Gương mặt ấy…… Mái tóc đỏ phi vũ trong gió, chiếc quạt phạch mở, lộ ra một đóa tường vi yêu diễm nhuốm ánh sáng bạc của vầng trăng càng thêm mờ ảo. Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng nhưng nàng có thể nghe rõ mồn một. “ Đinh Hương, mừng là nàng đã trở lại.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang