[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 50 : Anh hùng cứu mĩ…….?

Người đăng: 

.
Ngọc Linh Hương đứng dậy cười cười, dường như u sầu ban nãy cũng biến mất. “ Lan nhi, chúng ta về thôi.” “ Dạ, tiểu thư.” Bóng 2 người đổ dài trên con đường nhỏ hẹp. Tịch dương, bầu trời nhuộm đỏ. Thủy Yên Hồ, gió cũng lạnh như vậy? *** Ngồi trong xe ngựa, Lan nhi khẽ nhấc mình, vén rèm che lên. Trời vào đông nên rất nhanh tối. Hiện tại vẫn chưa đến giờ Thân nhưng sắc trời đã chuyển thành đen. “ Tiểu thư, tối như vậy, hay hôm nay chúng ta ở lại quán trọ một đêm. Nếu đi như vậy sẽ nghỉ đêm ở trong rừng.” Ngọc Linh Hương gật đầu: “ Em nói cũng đúng. Chúng ta ở lại một đêm, đằng nào cũng không có muộn.” Đi được một khắc, xe ngựa đến gần bãi đất trống trước giờ thường có thổ phỉ. Lan nhi đột nhiên có dự cảm không lành. Đúng lúc đó, nàng vừa vén rèm che lên, một vật đột nhiên xông vào… *** Xe ngựa đi đến bãi đất trống, ngay lập tức một toán người chạy ra bao vây, tên cầm đầu lớn tiếng nói: “ Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi qua thì phải để lộ phí ở lại.” Ở bên trong xe ngựa, 2 nữ nhân nhìn nhau ngẩn người, sau đó một người nín cười lên tiếng: “ Vậy phải làm sao đây? Chúng ta không có ngân lượng.” Toán thổ phỉ cười rung cả người. “ Không có ngân lượng, chúng ta cướp sắc.” Toán thổ phỉ ngay lập tức giết phu xe, đao kiếm quơ đến rèm che. Đột nhiên lúc đó, một thanh ngả ngớn truyền đến: “ Ban ngày ban mặt muốn cướp của? Thực sự trị an tại Lạc thành rất kém.” Tên cầm đầu khinh bỉ nhìn về phía thanh âm phát ra. Người vừa đến, là một nam nhân có dáng vẻ bạch diện thư sinh, một tiểu bạch kiểm cũng lên mặt với hắn? Thứ yếu ớt gió thổi bay kia thì làm được gì? Ngược lại, hắn có vẻ giàu có, nếu cướp của hắn, sẽ được nhiều hơn. “ Tụi bay, mau đi giải quyết tên nhãi kia.” Nam nhân cười cười, nhưng lại mang sát ý nặng nề, thanh âm đùa cợt không còn thấy rõ nữa, chỉ lãnh hàn một tiếng: “ Sát!” Một hồi đao kiếm, toán thổ phỉ từng tên ngã xuống, thuộc hạ của nam nhân kia trên người không hề dính lấy một giọt máu, tên cầm đầu sợ hãi, vội vã muốn bỏ chạy nhưng chưa kịp ra đi đã bị một đao cắt phăng, đầu lăn lông lốc đi mất dạng. Nam nhân lắc nhẹ đầu, khóe môi cười trào phúng. Nữ nhân kia chỉ làm được có như vậy? Thứ thổ phỉ này thì ai thèm cơ chứ? Sau đó xoay người, đi đến gần xe ngựa, thanh âm tỏ vẻ quan tâm. “ Cô nương không sao chứ?” “ Đa tạ công tử đã cứu giúp.” Một nữ nhân cười cười. Hai nàng còn chưa kịp ra tay đã có người đến giúp rồi a! “ Không có gì. Chỉ là trùng hợp đi qua mà thôi.” Nữ nhân trong xe nghiêng người vén rèm che, nhìn thấy nam nhân, ngạc nhiên tột độ nói: “ Trữ vương gia, trùng hợp vậy?” “ Thủy cô nương.” Trữ vương đang cười, sắc mặt đột nhiên trở nên kì quặc cứng ngắc nói. Hai nữ nhân trong xe chính là Vỹ Thủy và Thư Nguyệt. Vỹ Thủy cười như không cười. “ Trữ vương gia, chẳng lẽ chúng ta lại có duyên như vậy, gặp cướp mà cũng cùng nhau.” Trữ vương mặc dù vẻ ngoài thì cười phụ họa, nhưng trong lòng đã sớm nổi dông tố. Rõ ràng ám vệ đã nói, xe của Ngọc cô nương sẽ đi qua đây, nhưng tại sao lại là Vỹ Thủy? Vậy Ngọc cô nương đang ở đâu? *** Ngọc Linh Hương và Lan nhi đã chuyển qua xe ngựa khác, vừa nãy bắt được bồ câu Vỹ Thủy gửi, nói rằng Trữ vương gia đã mai phục sẵn ở đó để làm một màn “ anh hùng cứu mĩ nhân” cho nên hai nàng đã xuống ngựa đi vòng sang nơi chuẩn bị xe ngựa của Vỹ Thủy. Trữ vương muốn nhân cơ hội chỉ có nàng và Lan nhi để làm màn đó, nhưng tiếc thật, đối tượng lại là Vỹ Thủy. Chậc, Ngọc Linh Hương tưởng tượng đến vẻ mặt ngây ngốc của hắn đã phá ra cười. Có điều, chưa cười được bao lâu, thì đã cảm nhận được sát khí. Lan nhi kinh hãi, chẳng lẽ hôm nay lại xui đến mức gặp 2 toán cướp cùng lúc. Lần này, rất tiếc là toán cướp này không hề nói một lời, mà trực tiếp đâm thẳng xuyên thủng, phu xe bị khoét một lỗ nhỏ giữa tim, ngã phịch xuống đất. Ngọc Linh Hương thở dài. Lan nhi vội vàng cầm kiếm nhảy xuống khỏi xe ngựa. “ Tiểu thư hãy ở yên, em sẽ giải quyết hết bọn chúng.” Ngọc Linh Hương “ ân” một tiếng. Lan nhi sợ nàng mà ra tay sẽ tổn thương nguyên khí, vì nàng vẫn đang trong thời gian dưỡng bệnh. Nhưng nếu tình thế bắt buộc, phải chăng nàng vẫn phải làm như vậy? Khí tức của bọn thích khách này không phải bình thường. Bên Vỹ Thủy là nữ nhân ngu ngốc Thẩm Hi Nhược bày trò, vậy còn lần này, chẳng lẽ là Lăng Thi Huyễn? Lan nhi đảo mắt nhìn xung quanh, thủ thế, lấy tĩnh chế động. Có tất cả 20 tên. Nàng không có cơ hội thắng nhiều lắm. Nhưng chỉ có thể xông lên. Kiếm quét qua, nàng nhanh tay lấy trong người ta bột phấn, ném thắng vào bọn thích khách. Nhưng có vẻ bọn chúng đã có chuẩn bị nên đều có thể tránh đi. Chỉ có 2 tên không may ngã xuống. Lan nhi thầm kêu không ổn. Lúc đó 18 tên thích khách còn lại giống như a tu la địa ngục nhằm nàng xông đến. Lan nhi vội vàng đỡ kiếm, nhưng cũng đồng thời chém thích khách. 1 tên, 2 tên, 4 tên….. ngã xuống, đồng thời, trên người nàng, ở đùi phải và tay trái cũng bị cứa đứt, máu chảy ròng ròng. Mùi tanh lượn lờ trong gió, thoáng chốc khiến bầu không khí ô uế. Ngọc Linh Hương cảm nhận khí tức Lan nhi đã có chút suy yếu, lo lắng nói: “ Lan nhi, em có sao không?” Lan nhi chắn trước xe ngựa, nghe tiếng nàng vội vàng cắn răng: “ Tiểu thư, em không sao.” Bọn thích khách đã xác định người cần giết là người trong xe, vội vàng quay người kiếm đâm vào xe ngựa như vũ bão. Bên trong, Ngọc Linh Hương điên cuồng tránh né, dùng chủy thủ chặt đứt kiếm. Bên ngoài, Lan nhi vừa tránh công kích, vừa tiêu diệt đối thủ. Ngọc Linh Hương tránh né một hồi, cuối cùng cũng không tránh khỏi vai trái bị đâm một nhát, nàng vội vàng uống vào một viên đan hoàn, điều chỉnh khí tức. Lan nhi cắn răng, trên cổ có thêm một vết kiếm sượt qua, thoạt nhìn người toàn là máu. Hai thích khách âm trầm như bóng ma, nhìn nhau hiểu ý, lập tức hai bên cùng đâm vào bốn đỉnh của xe ngựa. Thoáng chốc bốn phía đều tan ra, lộ ra Ngọc Linh Hương đang ôm vai. “ Tiểu thư!.” Lan nhi sợ hãi nhìn Ngọc Linh Hương. Không được. Nàng có chết cũng không thể để tiểu thư có chuyện. 6 thích khách cuối cùng đồng loạt hướng kiếm vào Ngọc Linh Hương. Lan nhi kinh hoàng mặt mày hét lên: “ Không được……” Tưởng như 6 thanh kiếm kia đã cắm vào ngực của nàng, nhưng lúc đó nàng đã khẽ nhún chân nhảy lên, đạp vào 6 thanh kiếm bay lên không trung, thanh âm mang chút lãnh lạc: “ Là các ngươi đã ép ta.” Thân vừa định vận nội công thì lúc đó, ngay lập tức một đạo ánh sáng lóe lên, 6 hắc y nhân đồng loạt ngã xuống, đồng tử mở to. Lan nhi thấy Ngọc Linh Hương vô sự mà thở phào, thân mình cũng nặng nề ngã xuống, rơi vào một vòng tay quen thuộc. Linh Hương tiếp đất an toàn, lo lắng chạy đến chỗ Lan nhi, nhìn thấy thân mình nàng đều vết thương, trong lòng không khỏi tự trách, rút ra trong người một viên Cửu chuyển hoàn hồn đan bỏ vào miệng Lan nhi. Xong xuôi mới xoay người đứng lên: “ Tạ ơn đã giúp đỡ.” “ Cô nương không cần đa lễ. Chỉ là nhấc tay chi lao.” Không khí dường như ngưng đọng lại. Phía đối diện, Thượng Quan Vũ Hiên thân mình đứng thẳng như tùng, tóc dài phi vũ, khuôn mặt anh tuấn vẫn đạm nhiên như lúc nào đó. Đáy mắt nàng dần dần biến hóa. Trùng hợp như vậy sao? Đã định sẽ không nhớ đến, sẽ không yêu, không buồn. Nhưng khi thấy hắn, tim nàng vẫn đập loạn lên. Từ lúc nào chứ? Từ lúc hắn vừa mở miệng. Nàng đã quen thuộc với thanh âm của hắn bao nhiêu. Mà không biết rằng, lúc đó nàng đã khẩn trương lập tức quay đầu lên. Là hắn! Là hắn cứu nàng. Đáng ra không nên có thêm một trói buộc nào nữa. Như vậy lòng nàng sẽ tĩnh lặng như trước. Nàng khó khăn mở miệng: “ Cảm tạ ngươi, Tĩnh vương.” Vũ Hiên cũng nhận ra nữ tử trước mắt là Ngọc cô nương, nhưng thanh âm vừa nãy thật quen thuộc, quen thuộc đến mức mỗi đêm hắn vẫn mong nghe thấy. Vẻ mặt thản nhiên đột nhiên gợn sóng, cước bộ không ngừng về phía nàng, miệng lẩm bẩm: “ Nguyệt Hương.” Giống như bị đánh mạnh một búa vào người, Ngọc Linh Hương sững lại. Vừa nãy nàng đã quên điều chỉnh thanh âm, lộ ra giọng nói thực, nhưng sao hắn có thể nhận ra được chứ? Vũ Hiên giống như người chết đuối vớ được cọc, khuôn mặt ẩn hiện nụ cười, ngay lập tức ôm nàng vào lòng, hưởng thụ mùi thơm thanh nhã trên cơ thể nàng. Đúng rồi, trên cơ thể nàng cũng có mùi đinh hương. Ánh mắt này, lần đầu tiên, hắn đã thấy rất giống. Thanh âm khàn khàn vì vui sướng: “ Nguyệt Hương, nàng vẫn còn sống, ta không có tin lầm.” Hai tay càng ôm nàng chặt hơn, giống như muốn hòa nàng vào trong hắn. Linh Hương ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên trong lòng có chút vui mừng không thể nói rõ. Nhưng hiện tại nói cho hắn ư? Không, nàng sẽ không làm thế. Lãnh đạm đẩy hắn ra, nàng thấp giọng nói: “ Tĩnh vương gia. Ngài dường như có chút hiểu lầm. Ta không phải là Nguyệt Hương….” Vũ Hiên hiển nhiên không tin lời nàng, ngược lại đáy mắt nhìn nàng càng nhu hòa. “ Nguyệt Hương, ta biết nàng đang giận ta. Xin lỗi, ta không nên để nàng ở Minh Nguyệt cư…..” Hắn chưa kịp nói hết, Ngọc Linh Hương đã cố gắng áp chế tình cảm, lạnh lùng nói: “ Vương gia hình như nghe không rõ. Ta không phải là Tĩnh vương phi.” Đáy mắt hắn hiện lên ảm đạm, dùng sức ôm chặt nàng vào lòng. Hắn sẽ không buông tay nữa. Là hắn sai, hắn không nhận rõ lòng mình. Mới có thể tổn thương nàng, khiến nàng không chịu nhìn nhận hắn. Ngọc Linh Hương áp vào lòng hắn, bên tai có thể nghe thấy nhịp tim hắn đập vững vàng nhưng lại có chút khẩn trương. Lòng nàng lại gợn sóng. Nhưng nói nàng tha thứ, nàng thực sự không làm được. Dùng hết sức đẩy hắn ra, nàng cố gắng tỏ ra bình thường hết mức có thể. “ Vương gia. Ta rất cảm kích ơn cứu mạng, nhưng có vẻ ngươi đã đi quá giới hạn rồi. Ngọc cô nương ta không phải thế thân của người khác.” Dứt lời, tự mình tháo khăn che mặt xuống. Hiện lên trước mắt Vũ Hiên là một dung nhan diễm lệ, cao quý, hoa nhường nguyệt thẹn, tuyệt sắc chi tư. Nhưng đối với hắn, lại xa lạ hết mức. Không phải là Nguyệt Hương. Không phải là nữ nhân mà hắn chờ. “ Đúng vậy, không phải….Không phải…..” Hắn lẩm bẩm một mình. Bao nhiêu chờ mong, kinh hỉ phút chốc vỡ vụn. Trong lòng hắn đau đớn đến không thở nổi. Đúng rồi, nàng làm sao có thể là Ngọc cô nương được. Nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, có chút ương bướng, còn người trước mắt, hắn có thể nhìn ra một phong thái cao ngạo, thánh khiết như mẫu đơn. Nhưng tại sao lại có thanh âm giống nàng, hương thơm trên cơ thể cũng y hệt. Có lẽ chỉ là người giống người. Thế gian này, có gì không thể chứ? Ảm đạm xoay người ra đi. Ánh tà dương đổ xuống một mảng, bóng hắn rời đi lẻ loi cô độc. Ngọc Linh Hương cố kiềm chế để cho mình không thể phát ra tiếng nào. Tại sao? Sao hắn phải tỏ ra đau thương như vậy? Cứ sống cho tốt đi, không cần quan tâm đến nàng, như vậy sẽ khiến nàng không thể lún sâu thêm nữa. Thượng Quan Vũ Hiên, ngươi thật ác độc. Ở đâu đó trong tim nàng, có một thứ chậm rãi vỡ vụn. *** Xe ngựa bị phá tan tành, Thượng Quan Vũ Hiên cũng rất khách khí mời nàng vào ngồi trong xe của hắn. Không khí trong xe tĩnh lặng đến không ngờ. Linh Hương cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Vừa nãy Lan nhi đã được Long Phi đưa đi chữa thương, cũng may nàng đã dịch dung cho Lan nhi, nếu không chỉ sợ sẽ bị Thượng Quan Vũ Hiên phát hiện. Trầm mặc được rất lâu. Cuối cùng nàng mới lên tiếng: “ Hôm nay ta chịu ơn của ngươi, ngươi hãy nói đi, ta sẽ giúp ngươi.” “ Cho dù là ai cũng sẽ cứu giúp. Cô nương không cần phải nghĩ mình đang mắc nợ.” Vũ Hiên đạm nhiên nói. Linh Hương khẽ liếc mắt nhìn hắn. “ Nếu ta nói, sẽ giúp ngươi tìm được Tĩnh vương phi?” Vũ Hiên chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với nàng. Gió khẽ sộc thẳng vào lạnh buốt. Lòng hắn đột nhiên dấy lên hi vọng. *** Thượng Quan Vũ Hiên đưa Ngọc Linh Hương về đúng quán trọ Thủy Tịch. Nàng vừa bước xuống đã thấy Vỹ Thủy và Thư Nguyệt lo lắng đi đi lại lại trước cửa. Còn có Trữ vương cũng đứng cạnh. Thư Nguyệt vừa nhìn thấy nàng, nước mắt sụt sùi như vừa xem phim tình cảm hàn quốc, lập tức chạy đến ôm nàng, oa oa khóc: “ Tiểu thư, ngươi có sao không? Có bị thương hay không?” Nàng vừa nói vừa xem xét người Ngọc Linh Hương, xác định không hề có vết thương nào nghiêm trọng. “ Hu hu, thật là may mắn, nếu Ngân Phong và Ngữ Lâm mà biết chúng ta tắc trách nhất định xẻ thịt, lột da, nuốt gan, uống máu ta mất. May quá, ngươi không sao hết.” Ngọc Linh Hương càng nghe càng đen mặt. Trữ vương khóe miệng giật giật. Đây chính là thuộc hạ trung thành hay sao? Vũ Hiên ngẩng đầu lên trời thầm nói, may mà hắn không có thuộc hạ kiểu này. Vỹ Thủy sắc mặt như dông tố, túm lấy áo Thư Nguyệt, thanh âm như a tu la địa ngục: “ Thư Nguyệt, ngươi dám ăn nói như vậy? Đi cọ nhà vệ sinh cho ta! Không cọ xong đừng có ăn cơm.” Thư Nguyệt nghe vậy mặt biến thành tắc kè nhiều máu, sống chết ôm lấy Ngọc Linh Hương: “ Tiểu thư, cứu ta với, Thủy bà già, tha cho ta đi.” “ Ngươi dám nói ta như vậy? Cọ nhà vệ sinh 2 tuần.” Vỹ Thủy không còn nhìn đâu ra mặt mũi nữa, tàn nhẫn kéo Thư Nguyệt lôi đi. Thư Nguyệt khóc lóc than oán như bị chồng bỏ. “ Thủy bà già, ngươi chờ đó, chờ ta hoàn thành xong mị pháp lần này nhất định sẽ khiến ngươi phải quỳ dưới chân ta, oa oa, đau quá.” “ Cái thứ mị pháp đó, bản cô nương luyện xong từ đời tám tầng nào rồi.” “ Không thể thế được, rõ ràng ngươi kém ta.” “ Im ngay….” Bóng dáng 2 người xa dần. Ngọc Linh Hương day day trán. Hai người này không cãi nhau thì không sống yên chắc? Trời ạ. Mất mặt quá đi. Trữ vương vốn lạnh lùng âm hiểm, mà xem xong màn đối thoại vừa nãy, mặt cũng phải biến sắc. Không ngờ Ngọc cô nương có thể dễ dàng dung túng thuộc hạ như vậy. Tĩnh vương thì một bộ dáng thản nhiên như không. Chuyện nhà ai đâu liên quan gì đến hắn. Hiện tại hắn chỉ cần biết Nguyệt Hương ở đâu là được rồi. “ Để 2 vị chê cười.” Nàng mỉm cười hữu lễ, nhưng ánh mắt châm chọc lại hướng đến Trữ vương. Trữ vương cũng hướng nàng phóng mị nhãn, một bộ dáng phong lưu quyến rũ đến tận xương. Hắn làm sao không biết nàng đang cười hắn bày kế hoạch với nàng. Chỉ có điều hắn không ngờ được, Thái tử cùng hắn tốn bao nhiêu công không thể mời nàng được một lần, vậy mà Tĩnh vương lại là kẻ thứ ba ngư ông đắc lợi. Thật là, lần này tính toán không triệt để. Hiện tại đành sử dụng phương án 2: Mĩ nam kế. Chỉ cần thi triển bộ dáng mị hoặc lòng nhân của hắn, dường như trước giờ chưa có nữ nhân nào có thể vượt qua. Đệ nhất mĩ nhân Thẩm Hi Nhược là một ví dụ. Nhưng đáng tiếc khuôn mặt Ngọc Linh Hương lại biểu hiện tỉnh bơ như không nhìn hắn khiến cho khóe môi đang cười cũng trở nên méo mó. Chẳng lẽ mĩ nam kế với nữ nhân này không có tác dụng. Đến lúc hắn không thể cười nổi nữa, Ngọc Linh Hương quay ra nói với Thượng Quan Vũ Hiên: “ Tĩnh vương gia, hình như Trữ vương có vẻ bị động kinh thì phải. Mau tìm thầy thuốc chữa cho hắn đi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang