[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 49 : Thủy Yên Hồ

Người đăng: 

.
Quán trọ. Thượng Quan Vũ Hiên tựa người nằm trên ghế, an tĩnh giống như đang ngủ. “ Cạch.” Cửa được mở ra, Long Phi bước vào. Hắn đứng ở đó yên lặng như một pho tượng. Lát sau Vũ Hiên mở mắt, thanh âm trầm nhẹ: “ Sao rồi, có tin tức gì không?” “ Vương gia, thực sự rất bí ẩn, một chút cũng tìm không ra. Vương phi giống như biến mất vậy. Nếu bọn chúng bắt cóc vương phi để đàm phán, thì tại sao một tháng nay không hề có động tĩnh gì?” Thấy Vũ Hiên yên lặng không nói, Long Phi lại tiếp: “ Như vậy, chỉ có 1 khả năng, là vương bị đã bị…..” Hắn còn chưa nói hết, Vũ Hiên đã biến sắc, mặt mày như nổi dông tố, lãnh âm nói: “ Nàng không sao hết.” “ Vương gia……” “ Long Phi, ta đã nói rồi, nàng vẫn hảo hảo sống. Nếu ta còn nghe ngươi nói một câu nào nữa không hay thì đừng trách ta không nể tình.” Long Phi cúi đầu đi ra ngoài. Vương gia, ngài đang tự an ủi mình hay sao? *** Tóm lại không hề biết rằng diễn biến ra sao nhưng cuối cùng người thắng lại là Bạch Diện. Ngọc Linh Hương ngất đi đã tỉnh lại, hiện tại còn đang tức giận đến hộc máu. “ Thương Huỳnh kém cỏi như vậy sao? Tại sao Bạch Diện lại thắng?” Lan nhi thấy nàng đã khỏe lại cũng thở ra một hơi, nhưng lo lắng vẫn quanh quẩn trong lòng nàng. Tiểu thư gần đây giống như có bệnh, nàng lo sợ. Ngọc Linh Hương nhìn Lan nhi, thở nhẹ nói: “ Lan nhi, đừng lo mà, do ảnh hưởng của Tử Tinh Thảo thôi.” “ Tiểu thư, em không lo. Tiểu thư làm sao có bệnh cho được.” Linh Hương không nói. Em chắc chắn nhưng sao nở nụ cười còn hơn khóc như vậy? Nàng không sợ chết. Người đã chết một lần còn sợ gì nữa chứ? Nhưng nàng lại sợ quá khứ của Lâm Nguyệt Hương của Thượng Quan Vũ Hiên. Đột nhiên trong đầu lại nảy ra hình bóng của Vũ Nhược, Ngọc Linh Hương day day hai trán. Lâm Nguyệt Hương a Lâm Nguyệt Hương, rốt cuộc kiếp trước ngươi đã có nghiệt duyên gì vậy? Mà bây giờ ta lại phải trả cho ngươi. Mặc dù hắn không có tình cảm gì với nàng, nhưng hiện tại nàng vẫn phải trở về Tĩnh vương phủ. Ai bảo nàng có trách nhiệm chứ? Lão cha à, đúng là có phước làm khó con. “ Tiểu thư, Trữ vương gia gửi linh chi ngàn năm mong tiểu thư khỏe lại.” Thư Nguyệt ôm một chiếc hộp gấm sang trọng đi vào. “ Điều kiện?” Ngọc Linh Hương nhướng mày. “ Rất lạ lùng rằng lần này là chân thành.” Thư Nguyệt nhún vai, ném chiếc hộp sang một bên. Trữ vương thực sự có lòng, mặc dù Tuyết Diễm các có nhiều thảo dược tốt, nhưng linh chi ngàn năm này cũng rất hiếm. Lan nhi xem xét một hồi, hưng phấn nói: “ Tiểu thư, cái này làm thuốc bổ cũng được, hôm nay em làm món mới cho tiểu thư.” Diên Hồng phá ra cười, có ai như Lan nhi? Người ta điều chế thành thảo dược, nàng ta lại lấy làm thức ăn. Haizzz, nên nói là ngu ngốc hay là thông minh đây. “ Bỏ sang một bên đi. Em đến chỗ Thương Huỳnh, nói với hắn, chiều nay ta hẹn hắn tại Thủy Yên hồ. Lần trước nợ hắn Tử Tinh Thảo, lúc này nên trả thôi. Chúng ta chuẩn bị trở lại kinh thành.” Lan nhi cùng Thư Nguyệt lui ra ngoài, Ngọc Linh Hương nhìn Phượng Diên Hồng: “ Kiếm đâu, làm xong chưa vậy?” “ Xong, đây.” Ngọc Linh Hương bắt lấy thanh kiếm nhìn chăm chú. Đây cũng là một thanh kiếm tốt, xem ra bên kia khó có thể nhận ra được. Mà nhận ra thì sao, cái nàng muốn là bọn chúng xông xáo tìm kiếm nó, ai có thể nghĩ được Hồng Yến bán đứng danh hiệu thần thâu đem đồ giả đến cho chính chủ. Ây da, nàng thật lòng muốn kiếm thêm hoàng kim thôi, đâu trách nàng được chứ. Cũng may mà Lan nhi không nghe được, nếu không sẽ lập tức ngất ngay tại chỗ. Cả Lục quốc này còn ai giàu hơn Ngọc cô nương nữa. Phượng Diên Hồng có hàng vạn dấu hỏi chấm, nghiêng đầu thắc mắc: “ Ngươi tính làm thế nào cho nó thành đồ cổ vậy?” Ngọc Linh Hương chớp mắt nhìn nàng như quái vật. “ Dễ vậy mà cũng cần hỏi ta hay sao? Dĩ nhiên là……..” Ngừng một chút rồi hùng hồn nói như đương nhiên: “ Đem nó đi chặt củi!” Tại một lúc nào đó ở Ngọc viện, có một nữ nhân sốc đến ngất xỉu, sau khi tỉnh lại lập tức làm thịt nữ nhân vừa phát ngôn. Tiếng kêu la không ngừng truyền ra, khiến cho vài con chim đang lim dim ngủ gật cũng phải kinh hãi chạy biến. *** Thủy Yên Hồ là phong cảnh đẹp nhất ở Lạc Thành. Bốn phía được núi non bao quanh. Thác nước từng đợt đổ xuống màu bọt trắng xóa. Vì ngưỡng mộ cảnh đẹp thơ mộng này mà ngày xưa, có một phú thương đã không tiếc tiền xây một cây cầu dẫn ra giữa hồ, làm một bạch đình tại đó, ngày ngày cùng thê tử ra ngắm cảnh. Sau này thê tử của ông ta chết, ông ta đã niêm phong, không cho bất cứ ai ra Thủy Yên hồ. Sau khi ông ta mất đi, đại nữ nhi vì tiếc cảnh đẹp không được ngắm nhìn đã gỡ bỏ lệnh của cha, biến Thủy Yên hồ thành nơi ra vào tự do. Chỉ với một điều kiện, phải qua được khảo nghiệm của nàng. Cũng không biết năm đó nàng đã ra đề như thế nào, nhưng cuối cùng có 4 người đã được thông qua, và từ đó, con cháu của những người đó cũng được phép đến Thủy Yên Hồ du thuyền. Thương Huỳnh là một trong số đó. Còn Ngọc Linh Hương ư? Ồ, sở dĩ nàng được ra vào tự do, chẳng qua là…. tiện miệng làm hai câu thơ phía ngoài lối vào. Thế nên những người nghe được đều nhất trí rằng nàng là một người cực kì xứng đáng du ngoạn Thủy Yên Hồ. Tội lỗi, tội lỗi, thật quá có lỗi, Ngọc Linh Hương thật lòng xin lỗi Đại thi hào Nguyễn Du. Chẳng qua nàng lúc đó nhìn thấy một cành hoa lê lúc đó mới lục lọi trong kiến thức văn học hạn hẹp, mới đọc ra câu hay nhất trong trích đoạn “ Cảnh ngày xuân” : “ Cỏ non xanh tận chân trời. Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.” Ai ngờ lại được xưng tụng như tài nữ hiếm có, thật sự là quá đề cao nàng rồi. Tội lỗi, tội lỗi, a di phò phò……. Túm lại, sự thể thế nào thì nàng và Lan nhi cũng đã đến Thủy Yên Hồ. Vừa bước vào, nàng đã bị cảnh sắc nơi này hấp dẫn, lối đi được lát đá hoa cương, 2 bên là bạch đàn từng hàng thẳng tắp, thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp vài con chim sơn ca. Đến gần hồ, 4 phía liễu rủ phất phơ trong gió, giống như hữu ý, mà lại vô tình. Thác nước hùng vĩ đem theo hoa đào từ trên thượng nguồn càng thêm phong tình, quyến rũ.. Nước gợn sóng lăn tăn một màu xanh ngọc trong vắt. Lan nhi thẫn thờ một lúc lâu mới có thể thốt ra: “ Tiểu thư, thực sự là rất đẹp a!” Ngọc Linh Hương gật đầu. “ Ân, Tuyết Diễm các của chúng ta không có đẹp như vậy, nhưng mà lá phong rơi cũng không tồi.” Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng xuýt xoa. Đi được một lúc cũng đến Bạch đình, ngoài thềm bóng dáng Thương Huỳnh đứng sững ở đó như một pho tượng. Nhưng nếu để ý, sẽ thấy hắn có chút khẩn trương. Hôm qua hắn thấy nàng ngất đi, tâm trí liền bay mất, lúc thi đấu cùng Bạch Diện cũng liên tục tự tạo sơ hở mới thua. Nhưng dù vậy cũng không sao, hắn cũng không có ý muốn tranh chức vị Minh chủ võ lâm. Hôm nay thấy nàng đã có thể đi lại, mối lo lắng của hắn cũng được buông xuống. Nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng thấy nàng. Vì nàng nói muốn trả ơn hắn lần trước đã tặng Tử Tinh Thảo, xong việc nàng sẽ trở về kinh thành. Hắn một chút cũng không thể nói ra tình cảm của mình, vì hắn sợ sẽ phải nghe câu từ chối từ nàng. Cứ vậy đi, được nghe nàng đàn một khúc, hắn cũng đã thỏa mãn. “ Ngọc cô nương.” Ngọc Linh Hương mỉm cười thi lễ: “ Thương trang chủ.” “ Chúng ta vào trong rồi nói.” Hắn làm động tác “ mời”. Ngọc Linh Hương cũng không từ chối, đi vào trong. Trong Bạch đình là một bộ bàn ghế bằng đá, thoạt nhìn cũng đã đoán được chúng đã được chế tác cách đây rất lâu. Lan nhi nhanh chóng pha trà, Ngọc Linh Hương đưa cốc trà lên ngửi, hương vị thơm mát tràn ngập trong khoang mũi. Trước kia ở cùng Hạ Hương Tuyết luôn luôn không có nổi một bữa ăn bình thường, nàng luôn phải uống cà phê, ăn cơm hộp. Đến khi sống ở đây, không có việc gì để làm liền rất chú trọng việc ăn uống. Thưởng trà cũng là một nghệ thuật. Uống trà cũng làm cho tâm tình tốt lên. Thương Huỳnh vừa ngửi thử, liền tán thưởng: “ Quân sơn ngân châm này đúng là thượng hạng.” Ngọc Linh Hương mỉm cười. “ Nhìn không ra Thương trang chủ cũng là một người nghiên cứu về trà đạo.” “ Trước kia nương ta rất thích uống trà nên ta cũng biết một ít.” “ Khi uống trà, có thể làm cho tâm tình tĩnh lặng. Cảm nhận được gió đang thổi bên tai rất nhẹ nhàng. Mọi sự vật đều là nhân quả tất yếu. Hoa rơi cũng có nghĩa là một sinh mệnh đã ra đi, chồi mọc là một sinh mệnh nữa được tạo ra…..” Linh Hương nhắm mắt lại hưởng thụ không khí tinh khôi. Thương Huỳnh cười buồn. Nàng là trong sáng, thánh khiết như tiên tử không nhiễm bụi trần. Hắn chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, sao có thể xứng với nàng? Thật sự chỉ có thể chôn tình cảm ở trong lòng. Linh Hương đột nhiên mở mắt, vẻ mặt xấu hổ: “ Xin lỗi huynh. Là ta thất thố.” Lúc đến Thủy Yên hồ thực sự tâm tình của nàng tốt hơn hẳn, thanh lọc tất cả buồn phiền âu lo. “ Không có gì.” Hắn uống một ngụm trà. Hương vị tươi mát quanh quẩn bên lưỡi. Lan nhi mỉm cười đứng một bên, hiếm khi tiểu thư có thể an nhàn như vậy, khiến nàng cũng vui lây. Ngọc Linh Hương cùng Thương Huỳnh trò chuyện giống như bằng hữu lâu năm, không hề có cách biệt. Thỉnh thoảng tại Bạch đình truyền ra tiếng cười. Đến khi nhắc đến cầm, nàng mới giật mình nói: “ Ta đã suýt quên rằng hôm trước có hứa sẽ tặng huynh một thủ khúc, lần này xin biểu diễn, mong huynh đừng chê cười.” Thương Huỳnh cũng sảng khoái đáp lời: “ Ân, được nghe cô nương đàn ta đã có phúc phần. Làm sao có thể chê cười?” Linh Hương cong cong mi mắt, vươn tay cầm lấy Bạch Ngọc cầm. Thương Huỳnh dù không hiểu biết về cầm nhưng chỉ cần nhìn cũng có thể đoán được nó là một thứ trân bảo vô giá. Nàng đặt tay lên dây đàn khẽ nhắm mắt. Đến khi gió khẽ lướt qua tai, tay mới nhẹ nhàng chuyển động lướt nhẹ như khỏa nước. Thanh âm du dương nhẹ nhàng trầm bổng len lỏi quanh từng cành liễu, giống như vờn nhẹ, khẽ khàng, nâng niu. Thương Huỳnh cũng nhắm mắt, tưởng như mình đang lạc vào một cõi tiên đẹp đẽ, khắp nơi chỉ có phong cảnh hữu tình, không hề có đấu đá, chém giết. Tiếng đàn trầm bổng giống như hàng ngàn cánh hoa bay trong không trung. Đàn chim trên cây cũng lặng yên thưởng thức. Dường như chỉ có tiếng đàn này tồn tại, sóng nước gợn khẽ đến mức không nghe thấy thanh âm, chỉ lăn tăn thành từng vòng, từng vòng.. Ngọc Linh Hương khẽ mở mắt, tiếng đàn cũng dứt, nhưng Thương Huỳnh vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng. Một lát sau, hắn mới choàng tỉnh dậy, mỉm cười nhưng lại váng vất buồn thương. “ Thực sự là tiên âm. Ta được nghe tiếng đàn này, quả thực đời này không hối tiếc.” Giống như được gặp nàng, cũng không hề hối tiếc. Linh Hương khẽ cười: “ Cảm ơn huynh.” Cảm ơn vì mọi chuyện. Hắn quay người ra đi, bóng lưng cao ngạo mà cô độc, tĩnh lặng như nước. Lan nhi thở dài, mặt ưu sầu: “ Hắn cũng rất đáng thương.” “ Là ta có lỗi.” Linh Hương tiếp lời. Nàng sao không nhận thấy tình cảm của hắn. Chỉ là….nàng khẽ đặt tay lên ngực, trái tim này đã không thể điều khiển được nữa rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang