[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 48 : Đại hội võ lâm ( Hạ)

Người đăng: 

Sáng tiếp theo là trận chung kết của Đại hội võ lâm. Vỹ Thủy cùng Diên Hồng đã sớm đi đến chỗ rèn kiếm từ lâu để nhanh chóng đúc thanh kiếm kia. Thế nên chỉ có một mình Lan nhi cùng Thư Nguyệt đi theo nàng đến võ đài. An vị tại chỗ ngồi, Lan nhi chăm chú nhìn danh sách, sau đó ngạc nhiên thốt lên: “ Tiểu thư, số người còn lại có Thương Huỳnh và Bạch Diện, thêm hai người nữa, một người là Lạc Tình, đại tiểu thư của Minh Kiếm sơn trang, người còn lại là Diệp Thành, tứ thiếu gia của Diệp gia.” Ngọc Linh Hương gật đầu, Lạc Tình là một tiểu thư hào sảng, cá tính, không hề có phong phạm khuê nữ, suốt ngày giao du nơi đây mai đó nhưng rất khiến nàng thưởng thức. Còn Diệp Thành, Diệp gia trước giờ có nền tảng võ học nhưng vẫn thua kém Thương Ngọc sơn trang, hắn có tham gia cũng đâu có gì lạ. Theo nàng, 1 trong ba người ai lên làm cũng được, chỉ ngoại trừ Bạch Diện, hắn giống như bước ra từ không khí, người như vậy cực kì nguy hiếm. Phía đối diện, Ngọc vương hậm hực nhìn Ngọc Linh Hương, ánh mắt giống như hàng ngàn cây đao muốn xuyên thủng nàng. Vì cái gì? Hắn trước giờ đã ra tay, chưa có nữ nhân nào có thể thoát khỏi mị lực của hắn. Vậy mà nàng có thể dùng ánh mắt như nhìn người đầu óc có vấn đề nhìn hắn? Thực sự tức chết hắn! Đường đường một bộ dáng anh tuấn mị hoặc như vậy mà không lọt nổi vào mắt một nữ nhân hay sao? Hắn không tin. Hắn nhất định phải khiến nàng quỳ dưới chân hắn như bao nữ nhân khác. Trong lúc Ngọc vương đang hoang tưởng nặng nề, Trữ vương lại mang một vẻ mặt thâm sâu khó đoán. Ngọc cô nương này thần bí hết sức. Hắn đã gửi thiệp mời đến cho nàng 7 lần, nàng đều từ chối không gặp. Cao ngạo như vậy, càng khiến hắn có hứng thú! Nữ nhân càng khó thu phục, nếu bắt được nàng, thì sẽ tận tâm đến lúc chết. Hơn nữa, nàng còn là một sự lựa chọn hoàn hảo nhất. Có được nàng, giúp Cẩn vương có thể hoàn thành sự nghiệp. Thái tử chỉ là một kẻ ngu ngốc, có thể thừa kế ngai vàng hay sao? Thật nực cười. Phụ hoàng hắn là kẻ thế nào? Là một người sáng suốt và nghi kị đến nặng nề. Thái tử chỉ có chỗ dựa duy nhất là Hoàng hậu, người được Phụ hoàng lựa chọn phải là một kẻ có tài, có dã tâm. Thái tử không hề có những điều đó, nhưng Cẩn vương có. Chỉ có điều, hắn có một thân phận thấp hèn. Và người Phụ hoàng muốn đưa lên làm Hoàng đế là người khác. Hắn đã hứa với người đó, sẽ giúp Cẩn vương lên làm Hoàng đế. Hắn sẽ làm được. Dù có chết hắn cũng phải làm được. Bất chấp tất cả….. “Một Trữ vương lạnh lùng, độc đoán, tà ác, có thể làm tất cả mọi thứ để đạt được mục đích, nhưng kết cục sau này, lại chỉ là một tâm hồn trống rỗng, mất đi người thương yêu nhất, cái gì cũng không có…… Vậy thì khác gì đã chết? Cuối cùng, lựa chọn sẽ chỉ là một chén rượu độc. Sống không yên tĩnh, nhưng ra đi sẽ thanh thản……” Phía xa, Thẩm Hi Nhược nhìn hắn chăm chú nhìn Ngọc Linh Hương, khuôn mặt xinh đẹp bất giác trở nên dữ tợn dưới khăn che mặt. Ngọc cô nương ư? Tiện nhân, tiện nhân, dám cướp đi vương gia của nàng. Ngươi chỉ có thể chết! Trong tay nàng, khăn tay đã bị dày xéo đến nhàu nát. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã đánh mất tâm. Nàng không ngại hắn phong lưu gì hết, chỉ cần có thể trở thành thê của hắn, nàng nhất định sẽ khiến hắn yêu nàng. Nhưng hắn không cho nàng cơ hội. Hắn nói thê của hắn nhất định chỉ có thể là người không tranh giành, mà nàng không làm được, nên hắn không chọn nàng. Nàng không muốn. Nàng là đệ nhất mĩ nhân Vân Lạc quốc. Nàng tin chỉ cần hắn không tìm được nữ nhân nào đẹp hơn nàng thì sẽ nghĩ đến nàng. Nhưng thật không ngờ, Ngọc cô nương kia mĩ mạo hơn nàng lại xuất hiện. Nàng đố kị. Nữ nhân kia cớ gì phải xuất hiện trước mặt hắn, vì cớ gì lại khiến hắn chú tâm mà quên đi nàng? Nàng hận, hận nữ nhân kia. Nếu hắn đã chú ý nàng ta vì nàng ta xinh đẹp, thì nàng nhất định phá hủy dung nhan kia, để không ai có thể nhận ra nó nữa. Ngọc Linh Hương mắt tưởng như chăm chú nhìn võ đài nhưng thực ra tâm hồn đã bay đi đâu mất. Dù có ngốc cũng nhận ra được, Ngọc vương đang phóng điện muốn giết nàng, nhưng nàng lơ đi . Hôm nay lợn giống lại không có đó. Cứ tưởng sẽ không nghĩ gì đến hắn nữa. Hắn đã không nhận ra nàng, cần gì phải lãng phí tâm sức. Nhưng tim vẫn đau nhói. Khi đến đây vẫn bất giác đưa tầm mắt tìm kiếm bóng dáng hắn đầu tiên. Nàng thực sự không thể điều khiển được cơ thể này nữa. Rốt cuộc là Lâm Nguyệt Hương yêu hắn, hay chính là nàng đã đánh mất trái tim mình rồi. Thật sự là ngu ngốc, hắn có bao nhiêu nữ nhân, tại sao nàng phải nghĩ đến hắn? Nàng là nữ sinh thế kỉ 21 không thể chấp nhận chuyện tam thê tứ thiếp. Nhưng đâu đó trong đầu lại hiện lên một thanh âm suy yếu, đau khổ thốt ra từng chữ. “ Kiếp sau …nếu…. Bạch Đinh Hương …được tái sinh…, cầu xin ….ông trời …. hãy …cho ta ….đến một…. kiếp… không ….có ….tranh quyền… đoạt vị, …không…. có …tam thê…. tứ thiếp…., sống ….làm…. một người …..bình thường,.. không bao giờ…. gặp lại….hắn.” Nàng thống khổ ôm đầu. Thanh âm kia là của ai? Sao lại khiến tim nàng như bị bóp nghẹt? Bạch Đinh Hương là ai chứ? Còn có “ hắn” là ai? Tại sao khi nàng trở về quá khứ này làm lại một kiếp sống luôn luôn gặp những chuyện khó hiểu như vậy? Đau, đầu rất đau. “ Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lan nhi thấy nàng không ngừng đưa tay đánh vào đầu, hoảng sợ thốt lên. Sao lại như vậy, rốt cuộc tiểu thư đang làm gì? Thư Nguyệt cũng bị dọa không kém nhưng trấn tĩnh hơn Lan nhi, ngay lập tức điểm huyệt ngủ của Ngọc Linh Hương, rồi đỡ lấy nàng. Miệng hô to: “ Nhị nhi, Tam nhi, 2 ngươi mau đỡ tiểu thư về Ngọc viện.” Ngay lập tức, giống như là từ thinh không hiện ra, hai nữ nhân mặc bạch y nhanh chóng quỳ xuống. “ Dạ. Nguyệt cô nương.” Hai nàng không xiểm nịnh không kiêu ngạo, tự thân đứng lên, xoay người muốn đỡ lấy Ngọc Linh Hương đã bất tỉnh. Ngay lúc đó, một thanh âm chậm rãi vang lên: “ Nguyệt nhi, để ta đi.” Lan nhi sợ đến phát khóc nhìn Ngọc Linh Hương. Tiểu thư có hay không cũng giống như lão gia và phu nhân. Nàng sống ở Lâm phủ từ nhỏ, lúc phu nhân chết đi, nàng cũng chứng kiến, lúc lão gia chết, nàng cũng có mặt. Lần này nàng không muốn lại mất nốt tiểu thư. Nàng chỉ có một mình, nếu mất tiểu thư, nàng sao có thể sống? Lâm gia đối với nàng có ơn trọng như núi, suốt đời nàng cũng không trả được, nên nàng chỉ có thể ở bên cạnh tiểu thư. Chỉ cần tiểu thư muốn, nàng có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không sao. Tiểu thư trước giờ chưa bao giờ xem nàng như người hầu. Tiểu thư trước kia cũng vậy, sau này cũng thế, đều khiến nàng thật tâm muốn đối tốt. Từ lúc làm Tĩnh vương phi, hết bị ám sát, lại bị bắt cóc, đuổi giết, lần trước ở nhà trọ, tiểu như chỉ vì nhìn thấy một bức tranh họa mình cũng ngất đi, lần này còn tự đánh vào đầu mình nữa. Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra? Lau nước mắt quay người nhìn người vừa mới đến, nàng gật đầu: “ Ân, đưa tiểu thư về viện đi.” Thư Nguyệt cũng gật đầu. “ Phong Dạ, việc đã làm xong?” Người vừa lên tiếng, là một nam nhân vận thanh y, ngũ quan thành thục, giống như phong trần sương gió gì cũng đã trải qua. Hắn tiêu sái đi đến ôm lấy Ngọc Linh Hương, đứng lên đi qua Thư Nguyệt cười cười: “ Đã làm xong.” Nhưng ánh mắt lại thoảng qua đau khổ. Thương Huỳnh đang chuẩn bị lên đài, nhìn thấy nàng ngất đi, ngay cả đấu đá gì cũng bỏ hết ra sau đầu, vội vàng chạy đến. Đúng lúc nhìn thấy Phong Dạ đang ôm nàng, tức giận trong đáy mắt thoáng qua. Nam nhân này là ai? Có quan hệ gì có thể ôm nàng? Hắn ê ẩm trong lòng, tuy hắn biết nàng không có ý gì với hắn nhưng hắn chỉ cần có thể thấy nàng hạnh phúc, sống tốt là được. Nhưng lúc thấy có nam nhân khác bên cạnh nàng, không ngờ lại khó chịu như vậy, miệng chỉ có thể thốt ra một câu: “ Ngọc cô nương không có chuyện gì chứ?” Thư Nguyệt nhìn hắn thầm thở dài, tiểu thư đúng là có mị lực rất lớn, ngay cả Thương Huỳnh mặt lạnh gặp nàng cũng lúng ta lúng túng như trẻ con làm sai chuyện. “ Tiểu thư nhà ta chẳng qua chỉ là có chút mệt mỏi, ngươi cũng biết Tử Tinh Thảo là loại cỏ có dược tính không nhẹ. Tiểu thư mấy ngày nay tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố đến xem. Ngươi cứ tiếp tục thi đấu.” Thương Huỳnh cũng không tiện hỏi thêm gì, ánh mắt thoáng qua bóng lưng Phong Dạ ôm Ngọc Linh Hương, cuối cùng trở về điểm thi đấu. Đám nhân sĩ võ lâm mải quan tâm đến 4 người cuối cùng, nên không ai để ý đến chuyện của Ngọc Linh Hương. Chỉ có điều, Thái tử trầm mặc hồi lâu bất chợt lên tiếng: “ Ngọc cô nương dường như bị bệnh gì đó.” “ Nàng ta có thể bị bệnh sao, hôm qua rõ ràng còn châm chọc đệ.” Ngọc vương hậm hực nói. “ Đệ đừng nói vậy. Lần trước nàng ta cũng đã một lần ngất trước cửa quán trọ, trong vòng 5 đêm lại có hai vụ ám sát.” “ Tính tình kiêu ngạo bị vậy là đáng lắm.” Ngọc vương dường như đang cười trên nỗi đau khổ của người khác. Thái tử trừng mắt nhìn hắn mới khiến hắn ngoan ngoãn câm miệng, tiếp tục câu dang dở. “ Xem ra nàng ta không phải chỉ là mục tiêu của chúng ta, mà còn là mục tiêu chung của Lục quốc. Trước giờ, ta chưa từng thấy ai bị truy đuổi gắt gao, quyết giết tận cùng như vậy. Nhưng có điều, thuộc hạ nàng ta cũng không tồi, ngoại trừ một lần chính nàng tự thân ra tay, còn lại cũng chưa phải đụng tay. Nữ nhân yếu đuối đó có thể là người đã thẳng tay giết 4 sát thủ cấp bậc cao?” Ngọc vương hiển nhiên bị hù dọa, lấy lại vẻ mặt trang nghiêm: “ Những gì chúng ta biết quá ít, Ngọc cô nương không phải kẻ tầm thường để chúng ta dễ bề thao túng, bên Ngũ đệ cũng chỉ có thể ngồi chờ. Nhưng ta biết, hắn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Nghĩ xem, có được nàng gần như chiếm được 1 nửa ngai vàng, nếu Ngũ đệ có hứa cho nàng làm Hoàng hậu cũng không lạ.” Hoàng hậu ư? Thái tử nhắm mắt! Nữ nhân như nàng tiền tài quyền lực còn thiếu hay sao? Hiếm lạ một chức vị Hoàng hậu? Nói không ngoa, nàng cũng chính là nữ hoàng một phương. Hắn tuy không phải người ác độc, địa vị Thái tử cũng không muốn, nhưng vì cuộc sống sau này khiến hắn không thể không tranh giành để tự bảo vệ mình. Hắn cũng biết người Phụ hoàng muốn truyền ngôi không phải là hắn. Nhưng chưa đi đến phút cuối, hắn sẽ không chịu thua. Tại sao hắn không thể giống như Vũ Hiên? Không cần tranh giành, tiêu dao sống qua ngày, còn có nàng bên cạnh. Ước mơ nhỏ nhoi như vậy cũng không được. Chức vị Thái tử bao người muốn tranh đoạt nhưng chính hắn một chút cũng không cần. Thái tử ư? Hoàng đế tương lai ư? Ngay cả một tri kỉ cũng không có. Sống trong nhung lụa, không thiếu thứ gì nhưng thiếu thốn nhất là tình cảm. Từ lúc sinh ra hắn chưa bao giờ được Phụ hoàng ôm vào lòng, tỉ mỉ yêu thương. Phụ hoàng đã từng khóc khi thấy Vũ Nhược sau này không thể đứng dậy, đã từng vì Vũ Ngọc mà dung túng cho hành động buông thả của đệ ấy, đã từng vì Vũ Thanh ( tức Trữ vương) mà tức giận khi đệ ấy làm sai, đã từng vì Vũ Tịnh ( Cẩn vương) mà mỉm cười khi đệ ấy được lão sư khen ngợi, nhưng hắn, cho dù làm bất cứ một việc gì, sai trái, đúng đắn, Phụ hoàng cũng luôn chỉ có một bộ mặt. Không vui cũng không buồn. Hắn đã từng hỏi Mẫu hậu, tại sao Phụ hoàng không quan tâm đến hắn? Mẫu hậu lúc đó chỉ cười buồn an ủi hắn. “ Hoàng nhi, con vẫn còn có Mẫu hậu mà.” Nhưng lúc đó, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai hắn đã bán đứng Mẫu hậu. Hắn chưa từng thấy Phụ hoàng mỉm cười khi gặp mẫu hậu, mà chỉ luôn luôn là vẻ mặt đạm nhiên như nước, tương kính như tân. Cho nên, hắn đã nghĩ, vì Phụ hoàng không thích Mẫu hậu nên cũng không thích hắn. “ Hoàng huynh, hoàng huynh…….” Ngọc vương thấy Thái tử nhắm mắt hồi lâu không có động tĩnh vội vàng vỗ vai hắn. Thái tử giật mình, choàng tỉnh: “ Có chuyện gì?” “ Không có gì. Dạo này huynh rất dễ mệt mỏi.” Ngọc vương lo lắng nhìn Thái tử. “ Ta không sao. Nếu không thuyết phục được Ngọc cô nương cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần nàng không theo Ngũ đệ là được.” Trữ vương có mưu đồ rất lớn. Hắn sợ rằng, nếu đệ ấy lên ngôi, sẽ khiến cho dân chúng phải chịu lầm than. Ngọc vương đan 2 tay vào nhau không nói.. Sức của hắn và Thái tử không thể giết được Ngọc cô nương. Chẳng lẽ phải bỏ qua như vậy? Cẩn vương đạm nhiên ngồi một bên, Trữ vương nhàn nhạt nụ cười hướng đến Ngọc viện. “ Xem ra, chúng ta nên tìm linh chi ngàn năm đến để bái phỏng.” “ Thứ tốt sẽ đi với người có thể lợi dụng. Nàng ta sẽ nhận?” Cẩn vương cúi người, thật sâu nhìn vào khán đài trước mắt. “ Nàng có thể uống rượu mời, cũng có thể uống rượu phạt. Chiều nay nếu chúng ta làm anh hùng thì sao?” “ Đệ quá phong lưu rồi. Đừng làm tổn hại mình nữa.” Trữ vương nhìn Cẩn vương một thoáng, thanh âm trầm xuống: “ Huynh cũng biết mà, cuộc đời của ta đã định sẽ phải giúp huynh. Đó là điều duy nhất ta có thể làm.” Cẩn vương nhắm mắt, nhớ đến 10 năm trước, Trữ vương vẫn chỉ là một tiểu hài đồng chạy theo hắn, nhưng sau một đêm, tất cả liền thay đổi. Hắn trở nên âm trầm, lạnh lẽo, mưu sâu kế hiểm. Hoàng cung rốt cuộc là thiên đường hay địa ngục?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang