[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 46 : La sát trận

Người đăng: 

.
Vạn vật chìm trong bóng tối mịt mù, Thương Ngọc sơn trang là một mảnh cô tịch yên tĩnh. Phượng Diên Hồng một thân hắc y nhanh nhẹn ra khỏi Ngọc viện, một đường hướng thẳng Trung viện. Nhưng muôn đến gần Trung viện trước hết phải qua hoa viên. Mà hoa viên lại có trận pháp kì ảo, chỉ được mở ra khi có người lạ xâm nhập ban đêm. Thân ảnh nhẹ nhàng như chim yến bay đến nấp sau một lùm cây. Lúc này, 2 nam nhân đứng trước Thư phòng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút. Diên Hồng cau mày, cứ 2 canh giờ mới giao ca một lần, lần giao ca sắp tới chính là 1 khắc sau, nếu trong một khắc này, nàng không thể giải trận pháp này thì không thể bước vào mật thất. Nàng chỉ biết mật thất nằm phía dưới Thư phòng của Thương Huỳnh, còn công tắc khởi động ở đâu thì không hề biết. Thương Huỳnh sẽ quay lại trong vòng nửa canh giờ nữa, nên nàng chỉ có 45 phút mò mẫm tìm công tắc và thanh kiếm kia. Thời gian thực sự rất ít ỏi. Nhưng đối với thần thâu như nàng thì chưa chắc. Diên Hồng nhếch môi. Mỗi lần nàng nhận nhiệm vụ không bao giờ lộ mặt. Chính chủ sẽ tự động đem yêu cầu viết trong giấy mang theo 1 vạn lượng để trong một chiếc bát vàng ở Hồng Yến lâu. Hồng Yến lâu giống như một tòa nhà để không, được đặt ngay chính giữa Kim Thành, nhưng điều kì diệu nhất chính là chỗ đó có rất nhiều bồ câu. Những con bồ câu đó đã được nàng huấn luyện, chỉ cần có giấy được thả xuống, chúng sẽ tự động đem đến cho nàng. Nếu nàng trộm được, vật đó sẽ tự động có trong nhà chính chủ sau 1 tháng. Còn nếu nàng không trộm được hay không muốn nhận nhiệm vụ, số tiền chính chủ đã đem đến, nàng sẽ trả lại họ. Cho nên, làm sao có người có thể biết được Hồng Yến. Vì ngay cả dáng vẻ của nàng béo gầy, cao thấp ra sao còn chưa rõ. Nàng không nhận giết người vì nàng không thích nhìn thấy máu và võ công thực sự cũng không được tốt. Chỉ có khinh công trốn chạy là nhất đẳng. Trận pháp cũng là thứ nàng thích nghiên cứu nhất, vì hồi còn ở hiện đại nàng học toán rất giỏi. Nên những kiến thức đó suy luận một chút, vận dụng thêm ngũ hành bát quái liền có thể phá trận. Có lẽ Thương Huỳnh rất tự tin về trận pháp này nên không có một người nào canh giữ ở đây. Thực ra, nó có điểm kì lạ là do tất cả những thứ đồ vật được sắp xếp theo quy tắc hình tam giác. Hai ngày nay, nàng đã phải tốn rất nhiều tinh lực mới có thể mô phỏng lại chính xác hoa viên không sai lệch một li. Đặc biệt nhất chính là, tất cả các đồ vật nối với nhau thành những tam giác có cùng trọng tâm, nếu không may đưa chân bước đúng vào những điểm đó, có lẽ cơ quan ám khí sẽ khởi động. Nhưng đoán cũng chỉ là đoán, nhìn xuống dưới chân có một viên đá, nàng lập tức lấy nó, ném nhẹ vào hoa viên. “ Bộp!” “ Ai?” Hai thị vệ nghe có tiếng động lập tức chạy ra quơ kiếm hô lên. Sau đó mới nhận thấy có một viên đá nhỏ ở hoa viên mới trở lại đứng yên như ban đầu tại cửa Thư phòng. Bọn họ không hề có một chút lo lắng. Diên Hồng mở to mắt, rõ ràng viên đá đó đã lăn qua một vòng hoa viên, tại sao lại không có cơ quan ám khí nào? Chẳng lẽ là nàng quá đa nghi, bài trí như vậy là ngẫu nhiên theo sở thích? Nhưng 2 gã thị vệ kia rõ ràng nhận thấy có tiếng động nhưng lại không hề có điểm lo lắng, cũng không đuổi theo. Chỉ có thể giải thích là bọn họ cực kì tự tin không ai có thể thoát thân. Ai, càng nghĩ càng đau đầu a! Quyết định rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Nàng là ai a? Hồng Yến, đại danh đỉnh đỉnh thần thâu, không gì không trộm được, kể cả có trận pháp thì sao, cứ thử rồi nhanh chân chạy trốn là được. Nghĩ là làm, thân nhẹ nhàng bay lên một trạc cây, nhưng chưa kịp đứng vững, nàng đã bị một cánh tay lạnh ngắt bịt chặt lấy miệng. Diên Hồng hoảng sợ không thôi, chẳng còn nghĩ được điều gì, liều mình dãy dụa cùng chân đấm tay đá, miệng tuôn ra hàng tràng. “ Ưm….. ưm…… ên… ỗn…. ản.. ỏ..a ….a……@#$%^^+&;*%$#^&%&>?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang