[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 41 : Kề cận sinh tử
.
Quyển sách đặt trên bàn đột nhiên bốc cháy thành một ngọn lửa màu xanh, nhanh chóng hóa thành bột phấn, rồi biến mất không tung tích.
Sáng hôm sau, Ngọc Linh Hương bất ngờ thấy Phượng Diên Hồng ngay trước mắt nàng. Nàng không nhanh không chậm ăn bữa sáng, cũng không hỏi gì nàng ta, cuối cùng Phượng Diên Hồng không chịu được bất mãn nói:
“ Ngọc Linh Hương, ngươi thật quá đáng nha, cũng không thèm hỏi ta vì sao đến?” Nàng hậm hực gặm bánh bao.
Linh Hương nghiêng đầu nói:
“ Không phải ta đang chờ ngươi nói hay sao?”
Phượng Diên Hồng triệt để im mồm, không nên nói tiếp, nàng đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, trêu chọc vào Ngọc Linh Hương chỉ có nước cắn răng than trời.
Lan nhi cùng Thư Nguyệt thấy nàng ngạc nhiên nói:
“ Nhị tiểu thư, không phải ngươi đang có phi vụ làm ăn hay sao? Chẳng lẽ đã hoàn thành?”
Ngọc Linh Hương nghe vậy cười bí hiểm nhìn Phượng Diên Hồng khiến nàng lạnh gáy, sau đó không khỏi trừng mắt nhìn Lan nhi. Lan nhi oan uổng khóc thầm. Uy, nàng chỉ nói sự thật cũng sai sao?
“ Hồng nhi, ngươi đừng nói với ta, vật ngươi muốn trộm hiện tại đang ở đây?”
Phượng Diên Hồng mồ hôi ròng ròng, không biết nói sao cho phải. Cuối cùng, nàng hạ quyết tâm, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Ngọc Linh Hương hấp háy mắt tỏ vẻ vô tội:
“ Hương tỷ, ngươi thừa biết tính ta mà, ha ha. Chỉ là hơi khó chút thôi a!”
Ngọc Linh Hương sao không biết nàng muốn gì, trăm phần trăm cái thứ kia rõ ràng là của Thương Ngọc sơn trang nên nàng mới cố sức chạy đến đây, lợi dụng đại hội võ lâm để lẻn vào. Nhưng Thương Ngọc sơn trang nào có đơn giản như vậy? Bề dày lịch sử gần 200 năm, có báu vật cũng là điều hiển nhiên, nhưng nơi cất giấu thì chỉ có thánh tìm a.
“ Ngươi muốn tìm gì?”
Phượng Diên Hồng thu lại vẻ nịnh nọt, vẻ mặt ngưng trọng nói:
“ Ngươi có tin không? Có người đã dùng 10 vạn hoàng kim chỉ để mang về một thanh kiếm của Thương Ngọc sơn trang.”
Ngọc Linh Hương nghiêm túc hẳn lên, 10 vạn hoàng kim xác thực không nhỏ, Thương Ngọc sơn trang nổi tiếng về rèn kiếm, nhưng cũng không có báu vật gì quá mức nổi trội. Đột nhiên nàng nhớ đến trong quyển sách vừa đọc hôm qua có nhắc đến Tuyệt Mệnh đao. Không lẽ báu vật họ muốn lấy là Tuyệt Mệnh đao?
“ Người đó có nói là kiếm gì hay không?”
Diên Hồng vớ lấy cốc trà uống lấy uống để, sau đó nhăn mày suy nghĩ một lát mới lên tiếng.
“ Thực ra thì, họ chỉ nói trong mật thất ở Trung viện có một thanh kiếm màu đỏ, chuôi kiếm chạm khắc hình rồng, chém sắt như chém bùn.”
Ngọc Linh Hương nhớ lại hình dáng bức họa của Tuyệt Mệnh đao trong cuốn sách hôm qua cũng có phần giống nhau so với lời miêu tả của Hồng nhi. Nàng vươn tay tìm lại trong đống sách, nhưng lại không hề tìm thấy cuốn sách hôm qua.
Mọi người thấy nàng tìm kiếm cũng theo đó mà tìm giúp nhưng sau 1 khắc cơ hồ muốn lật tung căn phòng, chỉ là cũng không có thấy cuốn sách kia. Nàng đột nhiên có chút hoang mang, chẳng lẽ những gì nàng đọc hôm qua chỉ là hư ảo, mà quyển sách kia cũng là xuất hiện trong mơ?
“ Được rồi, vậy thì ta sẽ cố gắng làm cho bọn họ lơ là cảnh giác, ngươi nhất định phải nắm chắc, chỉ có một cơ hội duy nhất.”
Diên Hồng gật đầu đồng ý. Chuyện liền gác lại từ đây.
***
Suốt hai ngày liền Ngọc Linh Hương phát huy sức lực để luyện cầm, cho nên thỉnh thoảng ở trong phòng lơ đãng phát ra âm thanh cực kì khó nghe khiến cho mấy người bên ngoài đinh tai nhức óc.
Thực sự có cần tra tấn bọn họ như vậy không?
Tiếng đàn này so với giết heo còn kinh khủng hơn. Rùng mình một cái, mồ hôi cũng theo đó chảy xuống ròng ròng, cũng may các phòng ở đây cách âm rất tốt chứ nếu không….. khách nhân ở quán trọ sẽ xông đến mà giết họ mất!
Chủ tử, người hay tha cho bọn nô tì a! Ngài một điệu vũ mê hoặc chúng sinh, âm luật thông thạo xuất chúng, dụng độc cũng kì ảo khôn lường nhưng tại sao bàn tay kia khi động đến đàn liền kinh khủng như vậy?
Lan nhi, Vỹ Thủy, Diên Hồng đã sớm chuồn đi, chỉ có một mình Thư Nguyệt phải chịu trận. Vẻ mặt nàng hắc tuyến giăng đầy, giống như chỉ cần động đến nàng lúc này sẽ sống không yên! Vỹ Thủy đáng chết, dám bỏ nàng chuồn đi một mình. Hơn nữa, trời đã khuya như vậy còn chưa có trở về.
Ngọc Linh Hương nhìn vẻ mặt Thư Nguyệt giống như phải ăn thứ gì đó rất kinh khủng, lơ đãng “ tưng” một tiếng nói:
“ Nguyệt nhi, có phải rất khó nghe không?”
Thư Nguyệt mồ hôi hột lăn từng giọt sau gáy. Ách, nếu nói dối thì nàng thực sự là kẻ nịnh bợ, còn nói thật lại sợ chủ tử sinh khí, cuối cùng, nàng dốc hết can đảm ra, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nói thật đi.
“ Tiểu thư, rất khó nghe.”
“ Ân!”
Thư Nguyệt vuốt ngực, hoàn hảo chủ tử không sinh khí! Mạng nàng giữ được a! Nhưng không ngờ sau đó, một câu nói bất ngờ bay đến đẩy nàng từ thiên đường xuống địa ngục.
“ Nguyệt nhi, ngày mai ngươi không được ăn cơm.”
Thư Nguyệt mặt mày đen kịt, nhưng không dám phản bác, vì nàng biết, nếu mà còn nói thêm chắc chắn, cả ngày kia cũng hết ăn. Oa, biết vậy nàng nói dối cho rồi.
Ngọc Linh Hương chăm chú nhìn cầm, hồi nàng còn ở hiện đại chỉ tiếp xúc qua có một ít nhưng cũng hiểu rất rõ kết cấu. Hai năm nay nàng học cầm rất chăm chỉ nên muốn đánh ra một khúc nhạc hay hoàn toàn không có gì khó.
Nhưng nàng học cầm chẳng qua là vì trong kho sách của phụ thân đại nhân có một quyển sách nói về ma âm, là loại âm thanh sử dụng cầm, tiêu hoặc sáo, kết hợp với nội lực phát ra có thể đả thương lục phủ ngũ tạng, thất khướu máu chảy.
Mà muốn luyện ma âm, nhất định phải vượt qua trình độ đẳng cấp của cầm. Hai ngày trước nàng đã đột phá “ đẳng cấp”, so sánh ra có thể nói thành lão tiền bối. Ma âm luyện rất khó, tiêu hao thể lực cùng linh khí rất nhiều, mà âm luật cũng biến ảo rối loạn không ngừng khiến cho người nào không hiểu nhìn vào chắc chắn mặt váng mày hoa.
Nàng cũng biết những thanh âm này rất khó nghe, nhưng thực sự, khi mới bước vào sơ cấp của ma âm, nàng kiềm chế đến mức độ này cũng đã là cực hạn. Nếu không phải cơ thể này trước đây đánh đàn là sở trường thì đừng nói 2 năm, ngay cả 30 năm nàng cũng không thể nào vượt qua trình độ “ đẳng cấp.”
Tay vừa rời khỏi dây đàn, lưng cũng đã ướt sũng, nàng mệt mỏi xoay người.
“ Nguyệt nhi, chuẩn bị nước ta muốn đi tắm.”
Thư Nguyệt vâng lệnh, vừa mở cửa đã thấy ba người chạy trốn chường mặt vào. Nàng hừ lạnh cộng thêm trừng mắt nhìn họ sau đó mới rời bước.
Lan nhi uể oải nói:
“ Tiểu thư, Thương Ngọc sơn trang thực lắm chuyện, còn muốn chúng ta phải bày đặt cho sân đấu rộng thêm, rồi yêu cầu tỉ thí có thêm tổ hợp, rồi……..”
“ Ngừng.” Phượng Diên Hồng hai tay xoa thái dương ngắt lời Lan nhi. “ Kệ bọn họ.”
Ngọc Linh Hương cũng gật đầu: “ Ừ, bọn họ muốn sao thì kệ họ, Thủy nhi đưa thêm nhân lực làm nhanh một chút.”
Ba người gật đầu về phòng, ngáp ngắn ngáp dài. Lát sau, Thư Nguyệt đem nước nóng đổ đầy vào thùng gỗ, còn rải thêm một ít cánh hoa mới đi ra phân phó người chỉ cần Ngọc Linh Hương tắm xong sẽ có người vào thu dọn.
Linh Hương cởi y phục ngâm mình, luyện ma âm khiến chân tay nàng hoàn toàn bủn rủn vô lực, nhưng hôm nay đã tiến bộ hơn hôm qua nhiều lắm. Khoan khoái dùng khăn chà nhẹ toàn thân, nàng thỉnh thoảng ngụp lặn xuống phía dưới, giá như hiện đại thì tốt rồi, ngồi bồn tắm sung sướng biết bao!
Đang cảm thán đột nhiên cảm nhận có sát khí, cùng hương thuốc mê, Ngọc Linh Hương biến sắc, vừa nín thở, tay phải nắm lấy một kiện y phục nhanh chóng mặc vào.
“ Bùm.”
Nàng vừa bước ra, thùng gỗ ngay lập tức vỡ tan thành từng mảnh, nước cùng cánh hoa chảy khắp sàn nhà vấy bẩn lên thân váy, mái tóc sũng nước nhỏ trên mặt khiến nhan sắc càng thêm quyến rũ, phong tình vạn chủng.
“ Thật không ngờ, bọn ta lại có diễm phúc ngắm mĩ nhân đang tắm!” Thanh âm cợt nhả vang lên, tiếp sau đó, 6 hắc y nhân bịt mặt bằng vải đen từ phía cửa sổ xông vào.
Nàng thở dài một hơi, cũng may mà nàng nhanh tay, nếu không giờ này chắc chắn lõa thể gặp bọn chúng. Tay với lấy khăn mặt lau khô tóc, dáng vẻ ung dung tự tại, dường như không để ý đến còn có 6 người kia trong phòng.
Đáy mắt hắc y cầm đầu lóe lên tia hứng thú, rất tốt. Nữ nhân này trước mặt bọn hắn vẫn có thể thản nhiên như không, tự do tiêu sái, khác hắn với đám nữ nhân bọn hắn đã từng giết, nếu không kêu la thì cũng là khóc nháo, khiến bọn hắn phiền chán kết liễu luôn cho đỡ điếc tai.
Lát sau, nàng khoác thêm một tầng áo choàng lên trên người, thanh âm lạnh băng.
“ Các hạ muốn lấy mạng ta?”
Hắc y không hề phủ nhận, phóng khoáng nói:
“ Không sai!”
Miệng vừa dứt, kiếm trên tay đã hướng nàng xông đến. Đáy mắt nàng bao phủ một màn sương, thân thể linh mẫn nhẹ nhàng tránh né, tựa tiếu phi tiếu:
“ Cũng quá phí Ảo hương đi, thứ này cũng đâu có rẻ.”
Mùi hương lạ vừa nãy chính là Ảo hương, hiện nay chính là thứ thuốc kinh khủng nhất giang hồ. Nó khiến cho người ta mê man không biết chuyện gì, đưa đến cõi tiên trong giấc mơ, muốn tỉnh lại phải dựa vào ý chí của mình, mà lại không hề có thuốc giải.
Nàng tuy có hít vào một chút nhưng cũng không đáng kể, nhược điểm duy nhất của loại thuốc này chính là có mùi, nhưng lại là mùi hoa nhài rất nhẹ, nếu khứu giác không linh mẫn, chưa chắc đã nhìn ra.
Nhưng hiện nay người chế được thứ này ngoài nàng ra, chỉ có một người là Độc y quái nhân. Chẳng lẽ Độc y quái nhân muốn giết nàng? Cũng vô lí quá đi.
6 hắc y nhân có chút khựng lại, nữ nhân này có thể nhận biết Ảo hương? Ảo hương này không biết chủ tử từ đâu mà có, nhưng trân quý như vậy hiển nhiên là khó kiếm, thế mà lại được đem ra dùng chỉ để bắt nữ nhân này về.
Thảo nào nàng từ nãy giờ cũng không ngất đi.
6 người không dám khinh suất, chiêu thức nào cũng ra tay tàn nhẫn. Ngọc Linh Hương cau mày, đám thích khách này rất khác người, hơn nữa chiêu thức cũng lạ, khiến cho nàng thoáng hoa mắt. Chân phi thân lên 6 mũi kiếm suýt nữa đâm vào thân mình, lụa trên tay phóng ra như vũ bão, so về võ công nàng chỉ có thể đánh được ba người, nhưng nếu lợi dụng được khoảng xa cách mà đả thương thì cơ may thắng vẫn có.
Tiếc rằng độc trong tay không thể dùng, vì bọn hắn phòng thủ rất cao, mà nàng chỉ sợ không bắt được gà lại còn mất nắm gạo, hạ độc linh tinh hiển nhiên chỉ có chết.
Điều động được 6 cao thủ kiểu này hiển nhiên thế lực không nhỏ. Tì nữ bên ngoài chắc chắn bị chuốc hết thuốc mê, 3 người Lan nhi hôm nay mệt mỏi nên khó có thể tỉnh dậy được, Thư Nguyệt hôm nay bị ảnh hưởng bởi ma âm nên thính giác suy yếu. Bọn chúng chọn thời gian thật chuẩn xác a.
Bạch y phất phơ lên xuống, hắc y nhân ra tay càng lúc càng ngoan độc, những mảnh lụa phóng đến bị chém thành vụn nhỏ bay khắp phòng. Nhưng nàng để ý được có những lúc gần như đã có thể đâm nàng, bọn chúng lại dường như nương tay tránh đi, vậy là sao? Không phải là muốn giết nàng hay sao?
Khoan đã, ảo hương, bọn chúng muốn hạ ảo hương. Vậy thì ý định là bắt sống!
Nghĩ vậy, mắt nàng lóe lên một đạo tinh quang, tay cầm ngân châm nhằm hướng hắc y nhân ném đến, hắn nhẹ nhàng tránh né, y như cũ tấn công nàng.
Nhưng.
Thật không ngờ hắn đột nhiên ngã xuống.
Thân hình thẳng tắp đổ xuống sàn nhà.
“ Ngươi!” Một hắc y nhân líu lưỡi.
Ngân châm một lần nữa phóng ra, y như cũ, tên kia cũng tránh né, và cũng ngã xuống. Hắc y nhân cầm đầu tuy ngạc nhiên nhưng cũng không dám khinh suất lần nữa. 4 người dựa vào nhau lùi dần, thấy 2 người đã chết mặt biến thành màu đen, một người trầm giọng nói khẽ:
“ Trúng độc.”
Nhưng tại sao bọn hắn lại trúng độc? Rõ ràng vừa rồi đã tránh né ngân châm nàng phóng đến, ngay cả góc áo nhiễm độc cũng không thể, rốt cuộc là tại sao? 4 người bất giác nhìn về phía Ngọc Linh Hương. Quả nhiên nữ nhân này không hề đơn giản.
Ngọc Linh Hương nén cảm giác đau nhói ở tứ chi, vừa nãy luyện ma âm khiến nàng đã tiêu hao 8 phần thể lực, giờ còn quyết đấu, chỉ sợ nếu không giải quyết nhanh nàng lập tức ngã gục.
Bạch lụa bay đến uốn lượn tựa như xà phía 4 hắc y nhân, nhưng không hề chạm đến dù chỉ là góc áo của họ, tay nàng hơi run run, lúc này trong phòng vương vãi những mảnh lụa nhỏ bị cắt đứt, trong đầu nàng chợt lóe ra một ý tưởng.
Chân chạm nhẹ xuống mặt sàn, 2 mảnh lụa dài trên tay ngay lập tức ngân quang lộng vũ, đập xuống sàn nhà gây một tiếng động lớn. Ánh mắt nàng lóe lên tia sáng nhẹ.
Từng mảnh lụa màu trắng bay lên cao khiến cho tầm nhìn của 4 người thoáng chốc mờ mịt đi, 1 người hoảng hốt nói:
“ Đây rốt cuộc là sao?”
Chưa dứt lời, một thanh kiếm đã xuyên qua thân hắn, đến chết cũng không hiểu nguyên do tại sao. 3 người còn lại hoang mang trong đống hỗn độn này không thể nhìn thấy bóng dáng Ngọc Linh Hương. Đúng là gậy ông đập lưng ông. Chưởng phong dồn dập tiến đến khiến những mảnh lụa nhẹ bay tán loạn tựa như tuyết rơi.
Kiếm trên tay nàng nắm chắc đâm nhát nữa vào một hắc y nhân, lập tức thân thể hắn cũng khuỵu xuống, khóe miệng trào máu tươi.
Chỉ còn lại 2 hắc y nhân lúc này đã hoảng sợ hết hồn, một người nói:
“ Làm sao đây? Cứ ở lại chúng ta sẽ chết.”
Tên còn lại nhìn xác đồng bọn lấp trong vải vụn da đầu run lên, cuối cùng gật đầu, kéo tên kia đi.
“ Đi.”
“ Dễ thoát như vậy?” Ngọc Linh Hương thấy 2 kẻ kia định chạy vội vàng nhún chân ra ngoài, lạnh lùng nói. Không thể để 2 tên kia đi như vậy, nàng còn chưa biết kẻ đứng sau.
Bạch y phiêu phiêu theo gió nâng thân ảnh theo ánh trăng nhảy qua cửa sổ, đột nhiên lồng ngực nàng trào dâng khó thở, một ngụm máu liền phun ra ngoài. Tức tối nhìn theo 2 bóng đen biến mất, tay phải ôm ngực, nàng gằn từng tiếng:
“ Chết tiệt!”
Nếu không phải hôm nay nàng may mắn giải quyết được 2 tên đầu tiên khiến lòng chúng hoang mang thì làm gì có cơ hội sống. Còn phải xuất ra Toãn tâm châm, có tác dụng va đập vào vật rắn có khả năng bắn trở lại, nếu không cũng khó mà giết 2 tên kia.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thoáng qua khiến nàng rùng mình, nhìn lại trên mình áo khoác cũng rơi xuống, chỉ còn nội y đơn bạc, sắc mặt thoáng hồng. Đi ra ngoài như vậy nếu bị bắt gặp chắc ngày mai nàng sẽ trở thành nhân vật trang bìa cho Nhật Nguyệt báo mất. Vẫn nên trở về thì hơn.
Xoay người đi vào trong quán trọ, nàng mới nhận thấy chủ quán cùng tiểu nhị, còn có khách nhân đều nằm mê mệt, tay vung ra một ít bột phấn, sau đó trở về phòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện