[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 39 : Lăng Thi Huyễn

Người đăng: 

.
Lạc thành mỗi năm tổ chức võ lâm minh chủ, các quán trọ đều đông nghịt người. Hiển nhiên các vị có gia thế quyền quý không thiếu phòng, vì họ vung tay không biết bao nhiêu bạc cho vừa. Quán trọ Thủy Tịch. Một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ lại. Mọi người nhìn thấy 3 nữ nhân y phục hoa lệ bước ra không khỏi xuýt xoa. Không biết họ lại là thiên kim nhà nào đến du ngoạn đây? Một hồi suy đoán lung tung diễn ra nhưng lại thấy họ vừa đi xuống liền cung kính đứng lại. Một bàn tay trắng ngọc khẽ gạt màn che đặt lên tay của hồng y nữ nhân đứng bên phải. Nàng vừa đi xuống liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Thế nào là không xa hoa mà vẫn tuyệt sắc? Nữ nhân này chỉ mặc hoàng y điểm nhẹ vài bông hoa trên thân váy, dáng người cong cong yểu điệu như liễu. Thế nào là trang nhã mà phiêu dật đến xuất thần? Tóc nàng được vấn nhẹ, buông lơi xuống hai bên vai sóng sánh quyến rũ. Mạng sa màu vàng che đi phương dung chỉ nhìn thấy cặp mắt to tròn, tràn ngập phong tình, nhưng lại lộ ra một vẻ gì đó lạnh lẽo thoáng qua. “ Trời đất, từ lúc sinh ra đến giờ ta mới được gặp một giai nhân động lòng người như vậy?” Một nam nhân hoàn hồn lại ngốc lăng nói. “ Quả thực là mĩ mạo.” “ Còn có phần xuất thần hơn đệ nhất mĩ nhân Thẩm Hi Nhược” “…” Hồng y nữ nhân tuy cũng đeo mạng sa nhưng nhìn ra được là một nữ nhân thanh tú. Thanh âm uyển chuyển vang lên: “ Tiểu thư, chúng ta vào?” Lúc này mọi người mới nhận ra rằng ba nữ nhân kia không phải là thiên kim nhà nào, mà chính là nô tì của Hoàng y nữ nhân liền bàng hoàng. Mĩ nhân như vậy từ trước đến giờ nhân sĩ giang hồ chưa từng gặp qua a. Không lẽ là công chúa nước khác? Cũng có thể. Cử chỉ cùng phong thái của nàng xác thực chính là cốt cách của Hoàng tộc. Hoàng y nữ nhân bàng quan tất cả ánh mắt đổ vào người mình, thanh âm trong trẻo như suối nguồn: “ Vào đi.” Phía trên lầu các đối diện có 5 nam nhân cùng thưởng rượu. Ngọc vương Thượng Quan Vũ Ngọc nhìn thấy Hoàng y nữ nhân nhất thời thất thần một chút sau đó cười nhẹ. “ Thật sự là vưu vật nhân gian.” Cẩn vương Thượng Quan Vũ Tịnh không nói, chỉ lặng lẽ uống rượu. Ánh mắt đảo qua Hoàng y nữ nhân cũng chỉ là chốc lát. Thái tử Thượng Quan Vũ Thanh chợt ẩn hiện bóng dáng một người nhưng sau đó vội lắc đầu. Nàng không hề yểu điệu như nữ nhân kia. Nàng chính là cao ngạo, lạnh lùng. Hắn lắc lắc chén rượu. “ Đúng là có điểm dễ nhìn hơn Thẩm Hi Nhược, phải không Ngũ đệ?” Chuyện đệ nhất mĩ nhân Thẩm Hi Nhược yêu thích Trữ vương gia thì ai cũng biết, nhưng đáng tiếc Trữ vương gia lại là kẻ phong lưu. Có rất nhiều cơ thiếp cùng phi tần nhưng lại trống vị chí chính phi. Thẩm Hi Nhược mong muốn vị trí chính phi kia, cũng không ngại ngần lễ giáo theo đuổi nhưng Trữ vương lại thẳng tay cự tuyệt. Trữ vương nhấc li rượu uống một ngụm tựa tiếu phi tiếu. “ Xác thực là mĩ hơn.” Nhưng mà chưa đủ khiến hắn rung động. “ Nhưng sao nhìn đệ lại bàng quan như vậy?” Thái tử có chút bất ngờ. Tĩnh vương nhấc chén rượu lên, mắt vẫn nhìn Hoàng y. Từ đây chỉ thấy phía sau lưng nàng, nhưng lại có phần rất giống Nguyệt Hương. Hắn cười giễu, nàng sao có thể xuất hiện ở đây? Tuy nữ nhân kia là giả mạo, hắn cũng không dám manh động huy động người đi tìm nàng. Chỉ nghe tin tức báo lại không có người nào chết hắn đã thầm thở phào. Ít nhất nàng không có nguy hiểm. Hẳn là đám người kia muốn giữ nàng lại uy hiếp hắn. Hắn cũng chỉ có thể coi như không biết nữ nhân trong phủ là giả mạo mà từ nàng ta truy ra kẻ đừng đằng sau. Trữ vương ngửa người trên ghế, dáng vẻ hủ bại hết sức. “ Đại ca, mĩ nhân như vậy chiếm được sẽ khiến người ta oán thán. Người khác tưởng đệ ép buộc nàng chắc chắn moi tim đệ. Đệ tuy phong lưu nhưng không muốn thành quỷ dưới hoa mẫu đơn.” “ Khụ, khụ……” Ngọc vương gia bị sặc vì rượu, khẽ ho mấy tiếng. Chậc, may mà ngũ đệ hắn vẫn chưa mắc bệnh hoa liễu a. Nhưng lời đó cũng nói được. Đột nhiên Hoàng y nữ nhân quay người về phía đối diện, giống như vô tình mà lại như cố ý lướt qua tầm mắt 5 người trên tửu lâu. Mâu quang long lanh quyến rũ, tròng mắt khẽ đảo nhẹ như đang cười sau đó đi vào nhà trọ để mặc 5 người với những sắc thái cảm xúc khác nhau. Bất chợt, trong phút quay người đó một bóng áo hồng lại không may va vào người nàng. “ Phịch.” Hồng y nữ nhân nhất thời ngã xuống vẻ mặt cực kì tức giận, hất tay nô tì định đỡ mình mà tự thân đứng dậy, không nói gì trực tiếp vung tay đến. Hoàng y nữ nhân. Nhưng Hoàng y nữ nhân ngay cả chớp mắt cũng không có, gần như để mặc bàn tay của nàng ta đánh vào mình. Cái tát mang theo hung hãn. Thật không ngờ còn chưa chạm được đến mạng sa của Hoàng y nữ nhân liền đã bị giữ lại! Lan nhi nhìn không ra biểu tình gì hết nắm lấy tay của Hồng y nữ nhân. Dám đánh tiểu thư của nàng. Đúng thật là không biết trời cao đất dày là gì! Hồng y nữ nhân tức giận rút tay về sau đó lại vung tay lên lần nữa. Cũng như lần trước lại bị Lan nhi chế trụ. Nàng ta tức giận kinh hô: “ Ngươi là ai mà dám ngăn bổn tiểu thư? Tiện tì đáng chết!” Vỹ Thủy cùng Thư Nguyệt hiển nhiên nhận ra nữ nhân này nhưng chỉ lặng lẽ một bên. Tiểu thư không nói, bọn họ há có thể ra tay. Người qua đường thấy tình thế căng thẳng, không ít người không thích thị phi liền chạy cho nhanh, còn lại đều vây quanh bọn họ trông chờ sự tình tiếp theo. Hồng y nữ nhân ai mà không biết. Hàng năm đại hội võ lâm năm nào nàng cũng tham dự, cũng gây ra không ít chuyện thị phi. Lăng Thi Huyễn. Tiểu thư duy nhất của Lăng gia, tài phú một phương ở Kim thành ngay cạnh Kinh thành đế đô. So về tài lực nào ai dám đấu cùng Lăng gia? Hơn nữa Lăng Thi Huyễn còn là viên minh châu trong tay Lăng lão gia. Đắc tội nàng thì sống không được, chết không xong a! Lăng Thi Huyễn tức giận nói: “ Mau bắt lấy bốn con tiện nhân kia cho ta. Dám đụng ngã bổn tiểu thư?” Thủ vệ của nàng nghe vậy có chút e ngại nhưng tiểu thư đã nói thì nhất định phải làm. Tiểu tổ tông này gây chuyện cuối cùng chỉ có bọn hắn gánh! Bọn hắn vội vàng xông lên bắt 4 nàng. “ Lăng tiểu thư, không ngờ một cô nương như ngươi lại điêu ngoa xảo trá đến như vậy?” Thanh âm hùng hậu vọng đến. Tất cả mọi người quay về nơi phát ra tiếng nói, liền ngay lập tức ngậm miệng lại lui thành 2 bên rõ rệt. Một nam nhân cao lớn, mày kiếm sắc sảo, tuy không có vẻ đẹp của một mĩ nam tử nhưng ánh mắt của hắn lại khiến người ta cảm thấy ôn hòa. Lan nhi nói nhỏ vào tai Ngọc Linh Hương: “ Tiểu thư, là Thương Huỳnh.” Ngọc Linh Hương gật đầu. Nàng chưa từng gặp hắn, nhưng lúc này nhìn thấy liền biết hắn thật sự rất có tiền đồ. Nếu khi xưa hắn lên làm Minh chủ võ lâm cũng sẽ không có một đoạn bi kịch. Tử Lan cũng không cần phải chết! Nàng than nhẹ trong lòng. Điều không ngờ nhất chính là Lăng Thi Huyễn lại khôi phục một bộ dáng ôn nhu, hiếu lễ. Nàng chạy đến chỗ Thương Huỳnh nũng nịu nói: “ Huỳnh, chàng không biết đâu, bốn nữ nhân đó ăn hiếp ta.” Dân Lạc Thành sớm đã quen với bộ mặt giả dối của vị Lăng tiểu thư này. Nàng ta rõ ràng là nữ nhân nhưng không hề biết lễ tiết, luôn luôn động tay động chân, ôm chầm lấy Thương Huỳnh. Tuy rằng nàng là thích hắn, nhưng nếu hắn chấp nhận chỉ e là cả đời không chịu nổi tính tình nàng ta. Thương Huỳnh khẽ đẩy Lăng Thi Huyễn, thấy bốn nữ nhân theo tay nàng chỉ. Nhìn đến Ngọc Linh Hương liền lóe ra một tầng kinh diễm. Lăng Thi Huyễn thấy hắn nhìn Ngọc Linh Hương liền bất mãn. “ Huỳnh, nàng ta đẩy ta ngã a!” “ Lăng tiểu thư, xin cô nương hãy tự trọng một chút.” Hắn thừa biết tính tình nàng ta. Nói người khác bắt nạt nàng thì là chuyện có một không hai a. Hơn nữa, nữ nhân kia cho hắn một cảm giác đạm nhiên như mai. Nàng lạnh lùng đứng đó không để ý đến Lăng Thi Huyễn cũng đủ chứng minh bị nàng ta quấy phá. Lan nhi lạnh lùng mà trào phúng nhìn Lăng Thi Huyễn, khóe môi giương lên: “ Hừ, ta còn chưa trách ngươi đụng tiểu thư ta thì thôi. Ngươi đi đổ lỗi cái gì?” Lăng Thi Huyễn bản tính được nuông chiều nên rất hống hách, hừ lạnh một tiếng: “ Hừ, chẳng lẽ 4 tiện nhân các ngươi chưa nghe đến Lăng gia, ta chỉ cần bảo cha ta, các ngươi liền chết không có chỗ chôn.” Vỹ Thủy không biết từ lúc nào đem từ trong quán trọ ra một chiếc ghế và một tách trà. Ngọc Linh Hương ưu nhã ngồi xuống, cầm tách trà khẽ thổi cho nóng, giống như không hề quan tâm Lăng Thi Huyễn là gì. “ Ồ, quả thực là hoa hồng có gai.” Ngọc vương híp mắt nhìn nàng. Lăng Thi Huyễn chưa bao giờ phải chịu bị người khác khinh rẻ như vậy, nhất thời lửa giận bốc lên quanh đầu, một lần nữa sai thủ vệ đến đánh các nàng nhưng bị Thương Huỳnh trầm mặt ngăn lại. “ Lăng tiểu thư, đây là Lạc thành, Thương Ngọc sơn trang không muốn xảy ra xô xát.” Nhưng ánh mắt hắn lại rơi trên người Ngọc Linh Hương có phần nhu hòa đến khó tin. Nàng từ đâu đến? Nếu có thể hắn rất muốn hướng nàng cầu hôn sự. Trước giờ chưa có một nữ tử nào có thể tác động đến lòng hắn. Lan nhi không hề khách khí nói tiếp: “ Hừ, giết được thì hẵng nói.” Lăng Thi Huyễn bị Thương Huỳnh dọa sợ nhưng sau đó lại nghe Lan nhi chọc tức, lại thét lên: “ Bổn tiểu thư chính là viên minh châu của Lăng gia. Tiện nhân ngươi dám đắc tội ta, ta sẽ khiến tam tộc các ngươi đều phải chết.” Thương Huỳnh càng ngày càng chán ghét tính tình Lăng Thi Huyễn đang định lên tiếng thì đột nhiên thanh âm trong trẻo của người trầm mặc này giờ Ngọc Linh Hương lại vang lên. “ Ân? Tam tộc nhà ta đều phải chết?” “ Đúng vậy.” Lăng Thi Huyễn ngạo mạn gật đầu, vẻ kiêu ngạo hiện rõ trên mặt. Ngọc Linh Hương đặt tách trà xuống, sau đó phất tay gọi Vỹ Thủy, thanh âm tuy nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng truyền đến tai từng người. “ Thủy nhi, ta muốn chiều nay không còn thấy một cửa hàng nào mang danh nghĩa Lăng gia.” Nàng nói bình thản như : “ Hôm nay trời có đẹp không?” khiến cho mọi người càng lúc càng tò mò về thân phận nàng. Hơn nữa…… sản nghiệp của Lăng gia trải rộng khắp Kim thành, nói dẹp là dẹp hay sao? Trừ phi nàng chính là phú khả địch quốc, nắm giữ toàn bộ mạch kinh tế của Vân Lạc quốc. Lăng Thi Huyễn ngửa đầu cười to. Đúng là chuyện đáng cười nhất trong ngày a. Hừ, tiện nhân kia nói cũng không hề biết suy nghĩ. Lăng gia bị hủy chỉ trong một buổi sáng hay sao? Nực cười, nực cười. 5 người ở tửu lâu đối diện hứng thú nhìn nàng. Trữ vương đảo mắt nhìn hoàng y sau đó cười khẽ. Thái tử nhíu mày. “ Hừm, nữ nhân này cũng thật mạnh miệng.” “ Lá gan xác thực rất lớn.” Ngọc vương nhấc li rượu. Vũ Hiên nhìn ánh mắt Trữ vương cũng hiểu ra. Nhưng trong tâm lại thoáng một trận hoảng hốt không hiểu rõ. Dường như đã từng rất quen với đôi mắt trong veo kia. “ Dĩ nhiên gan lớn mới thành đại sự. Chẳng lẽ 2 huynh không nhận ra gì hay sao? Nàng đúng là có thể diệt toàn bộ Lăng gia.” Cẩn vương hơi cứng người lại, song lại tiếp tục uống rượu như không có việc gì xảy ra. Ngọc vương nhìn kĩ lại, sau đó cũng cười nhẹ. “ Đáng tiếc a, mĩ nhân như vậy mà ta lại chẳng thể động vào. Nhưng mà xác thực lọt vào mắt xanh của nàng thì không hề lo đói.” Trữ vương tủm tỉm cười nhưng lại toát ra một tia hàn khí nhìn gương mặt ngây ngốc của Thái tử, cong môi nói: “ Nàng nói được dĩ nhiên làm được. Chỉ là có chút không ngờ Ngọc cô nương lại là một nữ nhân phong hoa tuyệt đại như vậy.” Ngoại trừ thái tử giật mình, 3 người kia tâm cũng chỉ hơi gợn sóng. Nếu nàng đã muốn diễn kịch thì tại sao bọn hắn lại không thể xem?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang