[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 38 : Cứu người

Người đăng: 

.
Nhưng mà sử thi thì không thể bát nháo như vậy. Lan nhi thầm nghĩ. Lúc này nàng cùng Tử Viên, tứ sắc và Ngọc Linh Hương nằm trong xe ngựa đến Lạc thành. Tiểu thư của nàng hủ bại đến mức, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn. Ngoài 2 việc đó ra thì không có việc gì để làm. Vết thương trên ngực đã đóng vảy với tốc độ thần kì. Tay cũng trắng nõn không tì vết. Ngọc Linh Hương cầm li nước trái cây ép săm soi tứ sắc. Vỹ Thủy mặc lam y, Ngữ Lâm mặc lục y, Thư Nguyệt mặc hồng y, Ngân Phong mặc thanh y. Dường như quanh năm suốt tháng họ chỉ mặc mỗi màu của mình. Chậc. “ Tứ sắc, sao 4 người các ngươi luôn mặc một màu vậy?” Bốn người nhìn nhau sau đó Ngữ Lâm chớp mắt nói: “ Việc này còn cần phải hỏi hay sao? Chúng ta sinh ra tượng trưng cho 4 màu, dĩ nhiên mặc y phục cũng 4 màu đó.” Ngọc Linh Hương triệt để câm miệng. Có nói cũng vô dụng. “ Các ngươi không sợ giang hồ nhận ra hay sao?” Thư Nguyệt cười khẽ: “ Tiểu thư ngươi đúng là ăn no rửng mỡ. Cái danh Linh đàn tứ nữ là thuộc hạ của Ngọc cô nương bán đầy ngoài tiệm tin tức kia kìa. Vừa nãy, ta còn nghe tin rằng Ngọc cô nương mới mọc một cái mụn ở giữa mũi.” Lan nhi đang ăn liền phun hết vào mặt Ngân Phong cùng Vỹ Thủy khiến hai nàng căm hận oán thán. Nàng chắp tay vái lạy xin tha thứ sau đó ho nhẹ lên tiếng: “ Thế này người ta cũng đủ để vẽ chân dung của tiểu thư rồi.” Tử Viên dường như đã chờ rất lâu rồi, hưng phấn vỗ vào vai Lan nhi. “ Ây, cả ngày nay mới nghe ngươi nói một câu có ý nghĩa.” Sau đó lục tìm trong hành lí một tờ giấy, thần bí nói. “ Chậc, đúng là đã có chân dung của tỷ a. Ta đã sớm mua về nhưng quên mất.” Nói rồi trải rộng ra. Lập tức một thân hình mập ú, mặt đầy tàn nhang, có một cái mụn to đùng chính giữa mũi đập vào mắt 7 người. Trầm mặc. Trầm mặc. Trầm mặc……… Sau đó……… “ Ha ha ha ha ha…………” 6 người ngoại trừ Ngọc Linh Hương lăn ra cười. Nàng đen mặt. Có họa cũng đâu cần quá đáng vậy chứ? Sao nàng thấy bức tranh này vẽ tú bà thì giống hơn. Lan nhi lau nước mắt, miệng không ngừng cười, nói. “ Tiểu thư, âu cũng là chuyện thường tình a. Lần này đúng là thu hoạch không nhỏ.” Vỹ Thủy trước giờ là người lạnh lùng nên chỉ cười một chút sau đó lấy lại bình tĩnh, khụ một tiếng. “ Tiểu thư yên tâm, Thủy nhi nhất định giải quyết triệt để…….” “ Bằng cách in thêm một nghìn bản làm trang bìa cho Nhật Nguyệt báo.” Ngân Phong mặt không đỏ tim không loạn, thần sắc đương nhiên tiếp lời. Lại một tràng cười nổ ra. Ngọc Linh Hương nắm chặt tay, kìm nén xúc động muốn giết 6 nữ nhân này. Bỏ đi, là bọn họ cố tình để cho bức họa này công khai thì có. Nàng cũng lười so đo, họ muốn nghĩ sao thì tùy, vì vậy chỉ nhẹ nhàng bâng quơ. “ Truyền tin cho ta, Ngọc cô nương luôn luôn chỉ mặc hoàng y. ( áo vàng). Đưa vào tin tức chính xác.” Ngữ Lâm “ dạ” một tiếng sau đó tiếp tục cười. Tiếng cười thanh thúy rộn ràng cả góc trời. Ngọc Linh Hương ngẩng mặt nhìn trời. Liệu giây phút này còn bao nhiêu? Gió khẽ lay động mang theo mùi liên hoa nhè nhẹ. *** Từ kinh thành đến Lạc thành mất ba ngày đi đường. Thật ra cũng không phải đường xa, mà là Lạc thành nằm dưới chân núi Thương Ngọc, muốn đến Lạc thành trước hết phải đi qua Thương Ngọc, đường đi trong núi lại rất khó nên mới mất nhiều thời gian. Còn tại sao Lạc thành được chọn làm nơi diễn ra Đại hội võ lâm thì cũng bởi vì năm xưa, Lạc thành là chỗ an nghỉ của sư tổ sáng lập ra Thương Ngọc sơn trang. Thương Ngọc sơn trang có nền tảng lịch sử gần 200 năm, cho ra các thế hệ anh tài kiệt xuất, hầu hết các minh chủ võ lâm đều từ đây trở ra. Nhưng một năm trước chẳng may bị Lưu Quy cùng Lưu Diệp khống chế, những tưởng thất thế nay Lưu Quy chết vội vàng đem người trong dòng tộc ra tranh. Hiện nay con trai trưởng đời thứ 51 là Thương Huỳnh võ nghệ tài giỏi, công thêm có trí thông minh, quản lí rất tốt Thương Ngọc sơn trang. 1 năm ròng bị Lưu Quy bòn rút tiền của nên thế lực Thương Ngọc sơn trang ngày càng đi xuống mới bắt buộc phải giao quyền chủ trì vào tay Ngọc cô nương, nếu không bọn họ cũng muốn tự mình đề đạt. Lạc thành cũng như tên, nhân dân an ổn an cư lạc nghiệp, Thương Ngọc sơn trang cũng không hề cậy quyền lực mà áp bức, ngược lại còn bảo vệ rất nhiều nên cuộc sống nơi đây sung túc hơn kinh thành. Những lời này Ngọc Linh Hương nghe từ miệng Vỹ Thủy. Tử Viên cùng Ngân Phong và Ngữ Lâm không biết tại sao Nam Phong các xảy ra chuyện nên đành trở về. Chỉ còn lại nàng, Lan nhi, Vỹ Thủy và Thư Nguyệt. Ngọc Linh Hương nằm trên đệm hơi khó hiểu. Rốt cuộc là năm xưa Lưu Quy đã dùng cái gì để khống chế Thương Ngọc sơn trang? Chắc chắn cùng việc Tử Lan tử có liên quan. Đầu có điểm đau, Lan nhi vội đem bát thuốc cho nàng uống. Bỏ vào miệng một viên mứt quả cho đỡ đắng, nàng cố nén cảm giác lợm giọng. “ Thủy nhi, điều tra được gì về Tử Mặc?” Vỹ Thủy nghe nàng gọi, xem xét giấy tờ một lát mới lên tiếng. “ Thực ra đây không phải là tên người, mà là một tổ chức. Tổ chức này giống như là từ thiện vậy, chuyên may mặc, phân phát đồ ăn cùng dạy chữ cho trẻ em nghèo không có tiền đi học. Những thứ em biết chỉ có vậy.” Ngọc Linh Hương trầm ngâm giây lát sau đó hỏi tiếp: “ Vậy có tìm được người đứng đằng sau?” “ Dạ, theo Trữ tin các điều tra được, thì chủ nhân là của một thương nhân rất giàu có, trước từng làm quan nhưng lại xin từ quan trở về buôn bán. Hàng tháng phu thê họ đều lên miếu quan âm để cầu phúc, làm việc thiện để cầu xin có một đứa con.” Linh Hương gật đầu. Như vậy cũng không có gì đáng ngờ lắm. Nhưng tại sao Lịch Tuyệt Tình lại nói giống như là làm việc bất lương vậy. “ Tử Mặc ở núi Thương Thúy, cạnh Thương Ngọc, cách một con suối, người dân ở đó rất nghèo. Nhờ thương nhân đó mà cuộc sống cũng sung túc lên.” “ Ừm.” Nàng trầm mặc, nếu có ý định lợi dụng cũng nên chọn nơi đông người. Chỗ đó cách xa kinh thành, có muốn xây dựng cơ sở ngầm hay gì đó cũng rất khó điều động. Hẳn là một cơ sở bình thường. Chắc là nàng đã quá đa tâm. Đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm đao kiếm, nàng nhíu mày. Phu xe cũng khó xử nói: “ Tiểu thư, phía trước có rất nhiều người hỗn tạp. Dường như là xảy ra đánh nhau.” Nàng không lên tiếng, Thư Nguyệt hiểu ý nói: “ Cứ đến xem đi.” Tiếng hỗn loạn càng lúc càng gần, không khí cũng có mùi máu tươi tanh nồng. Lan nhi cùng Vỹ Thủy và Thư Nguyệt vội đeo khăn che mặt sau đó đi ra xem tình hình. Tuy khó nhìn nhưng ba người vẫn nhìn rõ một đám hắc y nhân đang vây khốn một Lam y nam tử. Gần như thuộc hạ của hắn đều không còn mà thân mình cũng có một vết đao chém. Hắc y nhân lạnh giọng giễu cợt: “ Tốt nhất hãy đầu hàng đi. Giao bảo vật ra.” Lam y nam tử nhíu mày một chút sau đó vừa tránh đao kiếm vừa nói: “ Hừ. Nằm mơ.” Một hắc y nhân nhìn thấy xe ngựa của Ngọc Linh Hương đi đến vội vàng kinh hô: “ Có người.” Hắc y nhân cầm đầu nhìn xe ngựa kia rõ ràng thuộc gia thế quyền quý, bọn hắn cũng không muốn dây dưa, bèn truyền âm đến: “ Xe ngựa đằng kia biết thời thế hãy quay đầu lại, chúng ta cũng không muốn lạm sát người vô tội.” Lan nhi nhảy xuống ngựa hừ một tiếng, liếc nhìn hắn: “ Không muốn lạm sát người vô tội, vậy nam tử kia là người có tội?” Nói rồi chỉ tay về phía lam y. Hắc y nhân lạnh mặt: “ Tiểu cô nương, ngươi vắt mũi chưa sạch, nếu thức thời hãy trở về nhà đi. Nếu không chúng ta không khách khí.” Nói rồi kiếm càng lúc càng ngoan độc phóng về phía lam y. Chủ tử đã nói, hắn không chịu giao ra báu vật, cũng có thể bắt sống mang về, từ đầu trở xuống mất phần nào cũng không sao. Vỹ Thủy lạnh nhạt nhìn bọn họ giao chiến, có lẽ, nam tử kia sắp không xong. Đang định mở miệng hỏi Ngọc Linh Hương thì thanh âm nàng đã lười nhác vang lên. “ Lan tỷ tỷ, thật ồn ào nha. Như vậy ta làm sao chuyên tâm đọc sách a?” Hai bên giao chiến nghe tiếng nàng thì quay đầu lại. Thanh âm này tưởng như là lạnh nhạt, nhưng lại mang nặng sát khí, thậm chí có chút cao giả quyền quý. Một thuộc hạ của lam y nam tử khẽ ghé vào tai hắn: “ Thiếu gia, hãy lợi dụng lúc này, bọn nô tài đang kéo chân bọn chúng, ngài hãy nhanh chóng trốn thoát.” Lam y lắc đầu tỏ ý không chịu: “ Không được, A Quý, ta há có thể bỏ lại các ngươi?” Hắc y nhân cầm đầu trầm mặt xuống, không ngờ trên xe lại là một nữ tử, như vậy hắn nên giết để trừ hậu họa. “ Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt? Được giết nữ nhân kia cho ta.” Lam y nam tử nghe vậy vội hướng đến chỗ nàng lên tiếng, thanh âm có phần cảm kích: “ Cảm ơn cô nương có lòng giúp, nhưng bọn chúng rất hung ác, cô nương nên rời đi thì hơn.” Lan nhi cùng Thư Nguyệt tính mở miệng lại bị Vỹ Thủy ngăn lại. Trong xe, Ngọc Linh Hương xoay xoay sợi dây chuyền trong tay ưu nhã nói. “ Thủy nhi, Lan nhi, Nguyệt nhi, xem ra chúng ta chắc sắp chết rồi a. Nhưng mà trước khi chết cũng nên dốc hết sức đúng không nhỉ?” Ba người nghe vậy rất cung kính cúi đầu nói: “ Dạ, tiểu thư.” Sau đó phi thân đến, Vỹ Thủy cười lạnh: “ Hừ, câu “ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt” e rằng phải nhường các ngươi rồi.” Mỗi chiêu đều ra tay ngoan độc khiến cho hơn nửa hắc y nhân đến chết cũng không biết tại sao mình chết. Hắc y nhân cầm đầu sợ hãi, hắn rốt cuộc đã gặp phải cao nhân phương nào vậy. Lam y nam tử cùng A Quý ngạc nhiên đứng một bên nhìn. Sau đó lại không tự chủ liếc về chiếc xe ngựa. Nữ nhân này thuộc hạ còn tài giỏi như vậy không biết võ công nàng sẽ cao như thế nào nữa? Thư Nguyệt cầm đao kề lên cổ hắc y nhân cầm đầu, khiến hắn run sợ mồ hôi chảy ròng ròng, miệng kêu gào: “ Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng.” Vỹ Thủy lạnh nhạt lên tiếng: “ Nói, ngươi là do ai sai đến?” “ Dạ, tiểu nhân thật sự không biết. Tiểu nhân chỉ là được thuê đến để giết vị công tử kia thôi.” Thanh âm Ngọc Linh Hương lại lần nữa truyền đến. “ Thủy nhi, không tra được gì đâu.” Thư Nguyệt nghe vậy liền gật đầu một kiếm đâm chết hắc y nhân. Lan nhi móc từ trong áo ra kim sang dược cùng đan hoàn đưa cho lam y nam tử. “ Công tử, tiểu thư ta có lòng mong nhận lấy.” A Quý cảm ơn sau đó cầm đến băng bó cho lam y nam tử. Lam y thấy vậy, ho khẽ ngượng ngùng nói: “ Cảm tạ cô nương tương trợ. Cho ta gửi lời cảm ơn đến tiểu thư cô nương.” Lan nhi gật đầu, phiêu dật phi thân đi cùng với Thư Nguyệt và Vỹ Thủy vào trong xe ngựa. Vỹ Thủy nói vọng ra: “ Công tử bảo trọng.” “ Cô nương bảo trọng.” Hắn gọi với theo thấy xe ngựa đã nhanh chóng rời đi. Màn che phấp phới bay dường như để lộ ra một dung nhan xuất thần. Lam y ngẩn ngơ nhìn theo cho đến khi A Quý với tay quơ quơ trước mặt hắn. “ Thiếu gia, người không sao chứ?” Hắn đỏ mặt nhẹ giọng trách mắng: “ Dĩ nhiên, ta làm sao?” A Quý cười cười: “ A Quý biết ngài đã mắc bệnh tương tư rồi. Nhưng mà tiểu thư kia thật sự xuất thần. Cũng may có nàng cứu giúp, nếu không thiếu gia đã xảy ra chuyện.” “ Phải. Đường đó là đến Lạc thành, có lẽ nàng tham dự Đại hội võ lâm.” Lam y ngẫm nghĩ. “ Biết đâu công tử lại gặp nàng?” Lam y gật đầu, mong rằng là như vậy. Nếu có thể, hắn rất muốn gặp lại nàng. Một phần là vì muốn cảm tạ ơn cứu mạng, một phần vì….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang