[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 37 :  Nghi ngờ

Người đăng: 

.
Khi Lan nhi về đến Tuyết Diễm các, đã thấy Ngọc Linh Hương lười nhác nằm một bên, tay trái gác lên gối, tay phải cầm nho bỏ vào miệng. Nàng thở phào một hơi. Ít nhất là tiểu thư không có bị thương tổn, nhưng mà….. tại sao tiểu thư không trở về? Chẳng lẽ người không muốn lật mặt thế thân kia? Lúng túng hồi lâu mới lên tiếng: “ Tiểu thư, người không sao chứ? Sáng nay em mới tỉnh lại.” Ngọc Linh Hương trầm hẳn xuống, đẩy đĩa nho ra ngoài, lập tức có gia nhân đem đi dọn. Đầu khẽ nằm xuống gối, cầm quyển sách lên lật vài trang. Đến lúc Lan nhi gần như muốn nói lần nữa nàng mới mở miệng. “ Ừ. Em về là tốt rồi. Đã an bài ổn thỏa?” Lan nhi gật đầu. “ Dạ. Tứ nhi có phần tác phong rất giống em, nên giả mạo cũng không có gì khó. Nhưng là……..” Nàng khó xử nhìn Ngọc Linh Hương, muốn mở miệng lại thôi. “ Nhưng là Tĩnh vương không có nhận ra nữ nhân kia là giả?” Nàng lười nhác bổ sung nhưng trong tâm cũng trào dâng chua xót. Nguyên lai nàng trong lòng hắn thật không đáng giá. Nếu có tình thì dù có 1000 người khác trước mặt hắn cũng sẽ nhận ra nàng. Hóa ra làm một kẻ tự đa tình thật không dễ chịu chút nào. Nàng không trách hắn, cũng không trách số phận, chẳng qua là “ hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.” Nếu đã như vậy cứ thuận theo tự nhiên đi. Nàng không phủ nhận từng bị ôn nhu của hắn làm rung động, nhưng tình cảm cũng chưa đến mức yêu. Chỉ là hơn bằng hữu một chút. Nếu hắn đối nàng có tâm, thì sẽ tự tìm đến nàng, còn nếu không, Lâm Nguyệt Hương biến mất cũng không có vấn đề gì lớn lắm. Thế gian này chỉ tồn tại Ngọc Linh Hương! Lan nhi theo tự nhiên cắn cắn môi không nói, mặc dù nàng không muốn tiểu thư đau lòng nhưng thật sự đúng là Tĩnh vương không có nhận ra nữ nhân kia là thế thân! Nhưng nàng vẫn ẩn ẩn không muốn, khó khăn lắm tiểu thư mới động tâm mà lại để trôi qua như vậy. Đáng chết! Không khí trong phòng có chút làm người ta hít thỏ không thông, may mắn Liễu Tử Viên đi vào phá vỡ sự trầm mặc này. “ Hương tỷ, Vỹ Thủy đã an bài xong rồi. Ba ngày sau chúng ta liền xuất phát.” Ngọc Linh Hương gật đầu, mắt chăm chú nhìn quyển sách nhưng thần chí đã phiêu du nơi đâu. Lan nhi hiện lên hàng loại dấu chấm hỏi to tướng, ngượng ngùng hỏi Tử Viên. “ Viên, chúng ta, đi đâu vậy?” Tử Viên nhận ra Lan nhi mới về mới “ ồ” một tiếng sau đó ôn tồn giải thích. “ À, Hương tỷ muốn tham dự đại hội võ lâm một cách quang minh chính đại nên chúng ta trở thành nhà tài trợ.” Nàng lạnh lùng tiếp thêm. “ Mặc dù vậy, tỷ ấy vẫn không quên bản chất thật sự của mình là gian thương nên đề đạt ra chiêu trò khuyến mãi, cùng quay số trúng thưởng trong tất cả các sản nghiệp ở Lạc thành.” Lan nhi toát mồ hôi hột, cảm giác sao Tử Viên nói chuyện như có gai đâm mới tò mò hỏi. “ Viên, không phải là phần chủ trì lần này là ngươi giải quyết đấy chứ?” Lan nhi thật không ngờ nàng lại chạm vào nỗi đau của Tử Viên. Chính xác, Ngọc Linh Hương đúng là quang minh chính đại đi, vị trí cũng cao nhất, nhưng mà tất cả công việc đều vào tay nàng! Bởi vậy mới nói a, chức vụ càng thấp công việc càng nhiều. Nàng oán hận nhìn Ngọc Linh Hương. “ Phải rồi a, nhờ ai đó.” Ngữ khí mang nồng nặc mùi thuốc súng. “ Viên nhi, muội ồn quá đó. Ta làm sao chú tâm đọc sách.” Ngọc Linh Hương phẩy phẩy tay, không chút mất tự nhiên. Lan nhi ho nhẹ, nhìn nhìn Tử Viên đang tức giận đến mức mắt sắp lòi ra, không chút lưu tình lật tẩy Ngọc Linh Hương. “ Tiểu thư, từ thời em sinh ra đến giờ mới biết tiểu thư hóa ra biết đọc sách ngược.” Ngọc Linh Hương giật mình nhìn quyển sách, quả thực đúng là nàng đang cầm sách ngược. Mặt không hề đỏ lên, nàng cao giọng nói. “ Giờ em mới biết sao?” Lan nhi cùng Tử Viên ôm bụng cười, nhưng mà cố nén chạy ra ngoài. Sau một khắc mới có thể đứng thẳng người. Tử Viên cố ra vẻ nghiêm túc nhìn Lan nhi. “ Có đúng là hắn không nhận ra kia là kẻ thế thân?” “ Ừm.” “ Vậy cũng tốt, Hương tỷ ít ra cũng có thể lấy thân phận Ngọc cô nương tham dự đại hội võ lâm một cách quang minh chính đại. Ta đã điều tra, lần này quả thực nhiều người tham dự đến mức hàng trăm người phải đứng ngoài. Hơn nữa, là các nhân vật to lớn của Lục quốc ít nhiều tham dự, cũng không thiếu những kẻ khó tra ra, lai lịch thần bí. Tóm lại, loạn.” Lan nhi trầm tư, hiển nhiên hiểu tại sao Ngọc Linh Hương không trở về, lần này có chút quái dị, lấy thân phận nhà tài trợ, vừa tự nhiên, vừa tránh không cần tham dự tranh đấu. Một làn gió khẽ lướt qua. Hóa ra, thu đã tàn nhanh như vậy? *** Long Phi nhìn Vũ Hiên trầm mặc không nhịn được lên tiếng. “ Vương gia, vương phi đã tỉnh lại, sao ngài…. có vẻ không được vui?” Vũ Hiên trầm ngâm không nói. Lúc nàng tỉnh dậy, dường như đã khác trước rất nhiều. Không ngang bướng, không trí tuệ, lại có một chút gì đó tỉ mỉ ôn nhu như nhi nữ thường tình làm hắn khó chịu. “ Long Phi, ngươi có thấy vương phi có gì khác biệt?” Long Phi gãi đầu gãi tai tựa hồ như rất khó nói, một lúc sau hắn lắp bắp: “ Vương gia, thực ra lúc nãy nô tài có tiếp xúc, cảm giác dường như vương phi khác trước, còn mời nô tài vào uống nước. Nếu là ngày trước, chỉ sợ là bị quăng rổ vào mặt.” Vừa nói, hắn vừa toát mồ hôi. Lúc nãy Lan nhi cũng hừ hừ hắn khiến hắn cũng không được tự nhiên. “ Liệu nàng có đúng là vương phi?” Vũ Hiên lãnh giọng suy đoán. “ Ý vương gia là……..” “ Là trộm loan tráo phụng chứ còn sao nữa.” Thanh âm hào sảng vang lên. Ngay sau đó, thân ảnh lam y nam tử cũng đi vào. Hắn cầm cây quạt ra vẻ phong lưu, quạt đến mức tóc bay tán loạn khiến Long Phi có cảm giác lam y như chó xù lông ( Diễm: ôi, ta chết mất!!!!!! ha ha.) Vũ Hiên không quan tâm vẻ càn rỡ của lam y mở miệng vàng ngọc. “ Ảnh, có biết chó xù lông ra sao không? Hiện tại cực giống ngươi.” Lam y nam tử khóe miệng cười tươi nghe xong liền giật giật, trừng mắt nhìn Vũ Hiên. Sau đó lại nhìn hắn mắt chớp chớp phong tình vạn chủng, tay đưa lên mắt gạt gạt. “ Vương gia, ta thật đau lòng. Trước giờ Ảnh luôn luôn chung tình cùng vương gia. Vậy mà người lại nỡ nói ta là chó xù lông? Hức…… người ta rất buồn a!” Long Phi cố gắng lắm mới không nôn ra, còn Vũ Hiên đã miễn dịch hoàn toàn. Rõ ràng cái cảnh này xảy ra không biết bao nhiêu lần nhưng hắn như cũ vẫn buồn nôn. Chậc, cái tên Ảnh này dường như thề phải làm vương gia tức giận thì hắn mới vui vẻ. Đáng tiếc, vương gia không bao giờ tức giận. Ảnh gạt gạt khóe mắt nhưng không có tí nước nào thầm bực mình vì sao Vũ Hiên không tức giận nhưng cuối cùng đành đầu hàng, đi ra bàn cầm bình rót trà vào chén. Vũ Hiên gõ gõ mặt bàn theo tiết tấu, mắt híp lại như suy nghĩ gì đó. Lát sau mở mắt trầm giọng nói: “ Trộm loan tráo phụng. Rất có khả năng.” Ảnh vừa uống trà vừa giậm chân. Hắn còn tưởng Vũ Hiên đã không hề biết tức giận, nhưng dường như vừa nãy là không có nghe hắn nói. Hừ, đúng là “ trọng sắc khinh bạn.”. Nhưng, vương phi này hắn rất thưởng thức. Trước giờ hắn chưa bao giờ chú ý đến một nữ nhân như vậy. Vì nàng có chút thú vị. “ Nhưng mà nô tì bồi giá của nàng lại khẳng định nàng chính là tiểu thư mình.” Ảnh nhếch môi, vẻ cợt nhả lập tức biến mất. Vũ Hiên hoang mang. Nhưng hắn nhận thấy có điều gì đó không đúng. Thật sự. “ Vậy giải thích làm sao khi hắn y nhân đã tốn công bày kế dụ hết ám vệ đi, thì nàng vẫn còn tại trong phòng. Dù đầu có thêm vết thương nhưng không nặng lắm. Thái y nói nàng có máu tụ nên bị mất trí nhớ. Nếu đã bày kế hoàn hảo như vậy thì giờ nàng hẳn nhiên phải chết.” Ảnh tiếp tục phân tích. Vũ Hiên nhắm mắt. “ Có lẽ. Nhưng chúng ta chưa có cơ sở.” Ảnh gật gù, sau đó xua tay. “ Quan tâm làm gì. Vương gia ngài nên nghĩ xem có nên tham dự đại hội võ lâm hay không?” “ Không đi không được. Cẩn vương, Trữ vương, Huyền vương, Thái tử, đến kẻ không tranh sự như Ngọc vương còn đi nữa là ta?” Long Phi tặc lưỡi. Loạn thế có khác. Các vị vương gia không bao giờ bỏ qua cơ hội củng cố mở rộng thế lực. “ Ngày mai xuất phát.” *** Sâu trong mật thất, Huyền Hoàng quỳ trước một nam nhân vận cẩm bào. Không khí có chút ngưng trọng. Huyền Hoàng nhìn tay hắn toát mồ hôi nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn cẩm y nam nhân. Lát sau cẩm y híp mắt, thanh âm lành lạnh. “ Nàng được cứu thoát bởi một người? Hơn nữa người đó còn biết Tử Mặc.” Huyền Hoàng gật đầu: “ Dạ thưa chủ nhân. Vì vậy nô tài không thể giết nàng.” Cẩm y nam nhân híp mắt. Không ngờ đằng sau nữ nhân này lại có cao nhân phù trợ. Ám sát mấy lần không thành, ít ra cũng cài được người vào. “ Thủ pháp người đó rất ngoan độc, mấy hắc y nhân được sai nán lại đều bị một phiến lá xuyên qua tim mà chết hết.” “ Hừ, một lũ vô dụng. Ra chịu hình cho ta.” Cẩm y hừ một tiếng. Huyền Hoàng cúi đầu ra ngoài. Đáng ra ngay từ đầu nên giết nàng thì sẽ không phiền toái như vậy. Chủ nhân cũng sẽ không vì vậy mà tức giận. Cẩm y nhìn bóng Huyền Hoàng đi ra nhíu mày. Chuyện về Tử Mặc rất ít người biết đến, cao nhân kia chắc chắn thế lực không nhỏ. Có một ngày Tĩnh vương cũng sẽ nhận ra nàng ta là thế thân. Vì vậy hắn phải đi trước một bước. Giang sơn. Hai chữ có sức hút mãnh liệt khiến bao người đổ máu cũng muốn tranh giành. *** Hoàng cung vẫn vậy. Ngoại trừ việc có thêm một Huệ mĩ nhân cũng không ảnh hưởng lớn lắm. Tuy tân sủng này không có tâm cơ, nhưng cũng không thể tránh được sự ghen ghét. Đại hội võ lâm diễn ra ngay cả Hoàng đế cũng quan tâm, phái Thái tử đến dự. Nhưng thực chất cũng vì Ngọc cô nương chính là chủ trì. Tranh đấu giành ngai vàng dĩ nhiên cần có thế lực. Mà tiền bạc tuy họ không thiếu nhưng cần cho nhân sĩ thì vẫn rất cần. Ngọc cô nương chính là lựa chọn tốt nhất. Vừa có tiền tài, vừa có quyền lực, ai lôi kéo được nàng về phía mình, giống như đã chiếm một nửa thế thượng phong. Huống chi, ba năm liền thần long thấy đầu không thấy đuôi, lần này lại xuất hiện, gây được tiếng vang không hề nhỏ. Ngọc cô nương, ba chữ trở thành một truyền kì. Khiến người khác sùng bái, đồng thời cũng làm người ta ghen ghét. Giang hồ đồn. Ngọc cô nương phong hoa tuyệt đại, còn nhỉnh hơn Phiêu Linh, hoa khôi Phong Vũ lâu. Giang hồ đồn. Ngọc cô nương kinh bang tế thế, còn cường thế hơn nam nhân. Giang hồ đồn. Ngọc cô nương rất xấu xí, nên mới không dám lộ diện. Giang hồ đồn. Ngọc cô nương thực ra đã là một lão bà bà. Giang hồ đồn, đồn nhiều đến mức không biết đâu là thực hư. Mỗi ngày có thêm bao nhiêu tin tức về Ngọc cô nương được xào nấu, truyền đi khắp các ngõ ngách của Vân Lạc quốc. Nhiều đến mức đủ để làm thành một quyển sử thi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang