[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 35 : Bắt cóc

Người đăng: 

.
Lan nhi bê thau nước vừa vặn nghe được câu này, thoáng đau lòng nhìn Ngọc Linh Hương trầm mặt lại. Nàng hiểu rõ tiểu thư thật sự không vui vì hắn đa nghi như vậy. “ Vương gia, ngài đừng quên tiểu thư xuất thân y quán, có thể không giải được độc nhưng ít ra vẫn biết trúng độc kỳ thực không hề khó khăn.” Vũ Hiên lặng yên không nói. Không phải hắn không tin nàng, nhưng có một số việc là thân bất do kỉ, khó có thể tránh khỏi nghi ngờ. Hơn nữa, sự việc lần này chẳng hề đơn giản như vậy. Liên quan đến uy nghiêm cùng thể diện của Hoàng thất khiến hắn không thể không tra xét rõ ràng. Còn nha đầu Lan nhi này nhìn đâu cũng không thấy giống nô tì, hôm đó Nguyệt Hương bị thương, nàng liền có một bộ dáng hận không thể tìm ra kẻ đứng sau, sát khí như vậy, chỉ có giang hồ nữ tử có thể có. Linh Hương nhìn hắn thật sâu không chớp mắt, đột nhiên cảm thấy gương mặt nhìn nghiêng kia quen thuộc biết mấy, giống như đã từng đặt hắn ở trong tim mình rất lâu rồi. *** “ Huynh hãy nhớ đừng bỏ rơi Hương nhi. Muội thực sự rất yêu huynh.” Bạch y nữ tử nhìn nam nhân mình đang ôm khẽ nói. Nam nhân tiếu ý nhàn nhạt nhưng ánh mắt ngưng kết lại một đường lạnh băng, khóe miệng ôn nhu: “ Dĩ nhiên, ta luôn yêu Hương nhi nhất.” Nhưng có đôi khi, nhưng lời yêu như vậy lại thành tổn thương trí mạng nhất cuộc đời cả hai người. Khi mà một người tưởng rằng yêu tha thiết lại bi ai phát hiện trước giờ mình chưa hề có tình cảm, còn người lạnh băng vô tình kia, lợi dụng kẻ khác hòng trục lợi cho mình, đến lúc người kia ra đi mới phát hiện tâm mình đã bị đánh cắp lâu thật lâu. *** Đoạn kí ức rời rạc thoáng qua trong đầu Linh Hương rồi biến mất khiến cho nàng có cảm giác dường như nó chưa từng hiện hữu. Nhưng hình bóng nam nhân kia sao lại giống hắn đến như vậy? Giống đến mức khiến nàng đau lòng. Nàng không phải là Lâm Nguyệt Hương, dù có kiếp trước đi nữa cũng là của nàng ta, còn Ngọc Linh Hương nàng chỉ là một cô hồn mượn tạm thân xác, chưa biết đến bao giờ mình phải ra đi thì làm gì có quyền yêu nhớ. Thế gian đôi khi thật nực cười. Những tưởng sẽ đấu với hắn long trời lở đất nhưng mỗi lần ở cùng hắn nàng đều vô thức phản xạ không bài xích, lúc hắn bị tên bắn đến cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất bảo vệ hắn. Bản năng nực cười nhất của thân thể này! Dù không muốn tin là có kiếp trước nhưng nàng cũng không thể phủ nhận việc mượn xác hoàn hồn. Vậy thì có chuyện gì không thể nữa chứ. Nàng thở dài một hơi, ngẩng đầu lên thấy Thượng Quan Vũ Hiên đã đi từ lúc nào, mùi đàn hương lượn lờ vòng quanh trống vắng khó tả. Vậy cũng tốt, không gặp nhau sẽ không cảm thấy khó xử. Lan nhi không nhịn đươc được nói khẽ: “ Tiểu thư, liệu người có nên….” Nhưng chưa kịp nói hết đã bị Linh Hương ngắt lời: “ Lan nhi, hắn không biết gì sẽ tốt hơn.” Lan nhi im lặng ra ngoài. Nàng…… chẳng thể hiểu tiểu thư nghĩ gì, rõ ràng là hữu tình nhưng lại vô tình! *** Vẫn là Nhược vương phủ ẩm ướt, cô tịch một màu đen. Ánh trăng leo lắt hắt từng chút một như trêu ngươi. Thượng Quan Vũ Nhược lặng ngắt nhìn chùm hoa bạch đinh hương. Lát sau hắn vươn tay chạm nhẹ vào cánh hoa, ánh mắt chuyển ôn nhu, ấm áp đến có thể làm tan băng. Hắc y nhân đứng sau hắn không nhịn được cau mày. Vương gia yêu Tĩnh vương phi như vậy mà một chút nàng cũng không biết, lúc thấy nàng bị thương liền đã tức giận đến mức đấm một trưởng vào gốc cây. Huyết chảy ra giống như tơ đỏ trong mắt. Theo vương gia lâu như vậy, hắn chỉ biết vương gia có một bộ dáng vân đạm phong khinh, không màng sự đời, giống như dù trời có sập xuống cũng không hề liên quan đến vương gia. Thế mà, Tĩnh vương phi vừa bị thương, vương gia liền thất thố như vậy khiến hắn một chút cũng không hiểu. “ Vương gia, kì thực ngài không cần phải mạo hiểm như vậy?” Mâu quang ôn nhu liền biến mất, Vũ nhược trầm trầm nói: “ A Khiêm, ta đã nói rồi. Đã tìm được “ nàng”, nhất định ta sẽ không cho phép ai thương tổn đến “ nàng”.” “ Nhưng mà, như vậy, nếu người kia biết được ngài sẽ……….” Vũ Nhược ngắt lời: “ Kể cả biết được thì sao, mạng của ta chính là nàng mang lại, nàng không còn thì ta sống có ý nghĩa?” A Khiêm á khẩu không nói được. Này, thật sự cũng quá to lớn đi, nàng cứu mạng vương gia lúc nào mà hắn không biết. Vũ Nhược quay đi, nếu cuộc đời hắn là bóng tối thì nàng chính là ánh sáng, ánh sáng duy nhất sưởi ấm cuộc đời hắn! *** Trời tối luôn luôn thích hợp cho những âm mưu diễn ra. Vì ban đêm dĩ nhiên là dễ hành động hơn. Chung quy ám vệ cũng đâu phải là có thêm mấy con mắt sáng như mắt mèo để nhìn cho rõ mọi việc. Lúc này, một đám hắc y nhân nhẹ nhàng tiến vào không tiếng động, võ công gần như đã xuất nhập hóa lặng lẽ nhìn vào trong Minh Nguyệt cư. Minh Nguyệt cư là một tòa lâu nhỏ xây bên cạnh Thu Phong các. Nơi này vốn là chỗ ở của Vương phi. Lúc đầu Thượng Quan Vũ Hiên chán ghét nàng không muốn cho nàng dọn vào đây mới đẩy đến Lãnh Đạm cư nhưng bây giờ lại đưa Ngọc Linh Hương đến ở cũng không biết hắn nghĩ gì. Có lẽ thừa nhận nàng? Hắc y nhân cầm đầu hơi trầm mặt, sau đó ghé vào tai ba hắc y nhân khác nói nhỏ. Ba người đồng loạt gật đầu sau đó hướng về phía Thu Phong các chạy tới. Thượng Quan Vũ Hiên ở Thư phòng, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó khác thường, tâm nổi lên một trận bất an, nghĩ đến nàng. Lâm Nguyệt Hương, không biết nàng có chuyện gì không? Sáng nay hắn đột nhiên bỏ đi hẳn là khiến nàng cảm thấy khó chịu. Nhưng hắn sợ, sợ khi tiếp xúc nhiều với nàng rồi sẽ sinh cảm tình. Mà khi cảm tình quá sâu sẽ khiến cho tổn thương càng nặng nề. Cũng có lẽ vì “ nàng” ngày xưa phản bội nên hắn mới không muốn thừa nhận mình yêu, nhưng cảm giác cùng Nguyệt Hương không hề giống như cùng “ nàng”. “ Nàng” ôn nhu, nho nhã nhưng Nguyệt Hương thì bướng bỉnh, trẻ con……….. “ Vương gia, có người xông vào Mật phòng.” Long Phi từ bên ngoài chạy vào hốt hoảng nói. Vũ Hiên lạnh lẽo, mi gian chau lại. Xông vào Mật phòng, không lẽ là muốn lấy bí mật Vân Lạc quốc. Hắn cùng Long Phi chạy đi, nếu để chúng chạy thoát, lấy được bản đồ phòng thủ biên cương thì vận mệnh Vân Lạc quốc sẽ nguy trong sớm tối! Lan nhi tắt đèn, bê chén thuốc không mang ra ngoài. Đột nhiên cảm nhận được sát khí sau lưng, nàng vừa quay người lại liền bị đánh ngất. Chén thuốc rơi xuống đất vỡ tan. Hắc y nhân đẩy cửa đi vào, Ngọc Linh Hương an tĩnh nằm trên giường. Tránh để vết thương hành nên thái y kê đơn có cho thêm một ít thuốc an thần giúp nàng ngủ một mạch tới sáng. Hắn phân phó người đem nàng đi sau đó quay người đi ra, cùng với lúc vào như nhau, không một tiếng động. Nhưng. *** Vũ Hiên vừa đến Mật phòng liền đã thấy ám vệ bắt được ba hắn y nhân, hắn lãnh thanh nói: “ Có để tên nào chạy thoát?” Long Phi lặng yên không nói, từ sâu trong Mật phòng, một lam y nam tử nhẹ nhàng đi ra. “ Chỉ có 3 tên này.” Vũ Hiên nheo mắt lại gật đầu. Ám vệ lập tức lột khăn bịt mặt của ba hắc y nhân. Lam y nam tử còn tận tay lột luôn dịch dung của bọn hắn. Long Phi nhìn kĩ càng, sau đó nói: “ Vương gia, đây hẳn nhiên là người của Ngọa Hồng quốc. Không biết……….” Hắn chưa kịp dứt lời, ba hắc y nhân kia đã máu từ thất khướu chảy ra ngã xuống đất. Lam y không mấy ngạc nhiên, ngược lại còn hơi cười cười. “ Ồ, là tử sĩ. Không biết chủ nhân đằng sau là ai a? Cao minh, quả thật là cao minh.” Vũ Hiên híp mắt lại nhìn lam y: “ Bọn chúng võ công ra sao?” “ Cũng thuộc hàng cao thủ, bất quá…. Ngọa Hồng quốc không ngu đến mức phái cái lũ tép riu này đến chứ?” Long Phi chợt nhìn thấy tất cả ám vệ đều hiện hữu ở đây, hô to một tiếng: “ Tại sao các ngươi lại ở đây? Còn vương phi?” Ba ám vệ bảo vệ Minh Nguyệt cư nhìn nhau sau đó nói: “ Không phải ngài bảo chúng tôi đến hay sao? Còn có lệnh bài của vương gia.” Lam y vỗ vỗ đầu nhìn ba bọn hắn thở dài: “ Hay cho kế điệu hổ ly sơn.” Vũ Hiên nghe đến đó chợt hiểu ra, cước bộ không ngừng đến Minh Nguyệt cư. Sao hắn lại bị trúng kế được. Ba hắc y nhân kia căn bản chỉ là kế dụ dỗ tách hắn khỏi nàng. Chẳng lẽ bọn chúng định……. Thấy Lan nhi nằm một bên, hắn liền biết nàng đã có chuyện. Đáng chết! Lẽ ra hắn nên để nàng ở Thu Phong các, là hắn đa nghi mới để nàng tại Minh Nguyệt cư. Thẳng chân đạp cửa, hắn chạy đến bên giường. Nàng ở đó nhưng vết thương trên ngực đã nứt ra, cùng với trên trán cùng tay chân có những vết cứa như bị dao rạch, máu chảy nhuộm hết hồng y. Tuy có gì đó khác thường nhưng hắn không mảy may nghĩ đến. Hắn đau lòng nhìn nàng tái nhợt, là hắn ngu ngốc mới khiến nàng ra nông nỗi này. Ôm nàng vào trong ngực, hắn quát lớn: “ Gọi thái y.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang