[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 34 : Uống thuốc
.
Thái hậu không khỏi bất mãn khi Ngọc Linh Hương bị thương nặng mà Hoàng đế còn có thời gian chăm lo lập phi tử, hơn nữa thân phận còn là từ nô tì ở Hoán y cục nên liền triệu kiến vị Huệ mĩ nhân hôm qua vinh hạnh được thị tẩm.
Bên cạnh Thái hậu, Hoàng hậu ưu nhã cầm tách trà nhẹ uống một hơi sau đó bỏ xuống. Theo thứ tự trái phải các cung phi cũng ngồi lần lượt.
Thực ra thì Vân Lạc quốc cũng không tính là hậu cung ba nghìn, ngoại trừ Hoàng hậu, thêm 4 vị phi tần cùng 5, 6 vị mĩ nhân cùng tài nhân. Nên nói thẳng ra, Hoàng thất cũng không có tồn tại việc tranh sủng bất chấp tất cả.
Ngoại trừ Hoàng hậu có huynh trưởng là Tể tướng đại nhân, 4 vị phi tần còn lại cũng thuộc hàng gia thế quyền quý. Nhu phi là nữ nhi của Lại Bộ thượng thư đại nhân, tính cách ôn hòa nho nhã, tuy dung mạo không tuyệt thế nhưng vẫn được lòng Hoàng thượng. Mị phi xinh đẹp như hoa, tuyệt sắc chi tư, tính tình có phần cộc cằn cùng khó chịu nhưng chung quy cũng không gây ra chuyện gì lớn. Hiền phi không được xinh đẹp như Mị phi nhưng lại là tài nữ nổi tiếng một thời, thi từ cầm họa tinh thông. Cuối cùng là Đức phi, dung mạo thanh tú nhưng lại đạm nhiên như mai, Hoàng thượng cũng trọng nàng ở điểm này nên mới cất nhắc lên vị trí tứ phi.
Hiện tại bây giờ bốn nàng theo thứ tự vào cung ngồi phía sau Hoàng hậu. Nhu phi quay sang nói chuyện cùng Đức phi, hai người duy trì khoảng cách ổn định, thoạt tưởng như tỷ muội thân thiết trò chuyện nhưng thực ra là chỉ xã giao có lễ.
Hiền phi vẫn còn một bộ dáng khi xưa, ưu nhã cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Chỉ có duy nhất Mị phi sắc mặt phi thường không tốt.
Nghe đến một cung nữ được cất nhắc lên vị trí mĩ nhân lại còn được Hoàng thượng thị tẩm thì máu nóng nàng lại bốc lên.Mặc dù Mị phi không quá mức không biết thời thế, nhưng là nàng đã quen biểu hiện ra mặt.
Hoàng thượng trước giờ không bao giờ chú ý đến thứ cung nữ hạ tiện, nàng phi thường hiểu rõ. Nhưng lần này một phen gây náo loạn hậu cung lập nàng ta làm mĩ nhân, lí do chỉ còn một.
Đó là Hoàng thượng có điểm thích nàng ta. Hoàng thượng là ai sao nàng không biết? Hắn tuyệt nhiên không phải là nam nhân háo sắc, chuyện tình thế nào chung quy có lẽ chỉ có Hoàng hậu hiểu rõ, nhưng nàng cũng không so đo cùng Hoàng hậu.
Vì Hoàng hậu đôi khi còn bị vắng vẻ hơn nàng.
Cung nữ kia có thể hơn nàng? Chuyện này tuy khó nói, nhưng Mị phi mặc dù đã 40 nhưng dung nhan được bảo dưỡng chặt chẽ liền không tìm ra được một nếp nhăn, tuy nói cung nữ kia đáng tuổi cháu nàng, nhưng chưa chắc đã hơn nàng.
Thái hậu nhìn Mị phi thở dài, đứa nhỏ này thật sự vẫn không thể tiết chế. Nhưng bà ẩn ẩn rằng Huệ mĩ nhân này có lẽ liên quan gì đó đến…..Chung quy cũng chỉ là chữ Huệ…….
Chẳng lẽ Hoàng thượng không thể vứt bỏ được?
Nguyệt Hương cũng vì vậy mà mất mẫu thân. Càng nghĩ bà càng cảm thấy có lỗi, chỉ vì một chút tư tâm nhất thời khiến quyết định sai lầm không thể cứu vãn.
Chuyện năm xưa không ai biết, tất cả những người liên quan đều đã chết, không còn người nào có thể vin vào đó gây lên uy hiếp, nhưng Huệ mĩ nhân này vẫn khiến bà phiền lòng, nếu nàng ta là một cung nữ bình thường thì bà sẽ để yên.
Đôi khi Hoàng thượng chìm trong ảo tưởng một chút cũng không phải là việc gì xấu xa.
Nhưng nếu là nhân được sai đến thì bà nhất định không thể để nàng ta còn toàn vẹn ra khỏi Từ Ninh cung!
Cắt đứt dòng suy nghĩ, Tiểu Hỉ khẽ nói:“ Huệ mĩ nhân cũng lâu quá đi, còn dĩ nhiên để Thái hậu chờ.”
Vừa nói nàng vừa đem ghế cùng gối dựa lại cho Thái hậu.
Hoàng hậu nghe vậy hơi nhíu mày, tay giữ tách trà vừa định mở miệng thì thanh âm công công truyền đến.“ Huệ mĩ nhân đến.”
Thái hậu nhìn Tiểu Hỉ nói:
“ Không phải giờ đến rồi sao?”
Dứt lời, một thân ảnh nhỏ nhắn mặc hồng y bước vào, nàng ta cẩn cẩn dực dực cúi đầu, vai hơi run run tỏ ý sợ hãi một chút, đến chính giữa điện vội vàng quỳ xuống:
“ Nô tì thỉnh an Thái hậu, Hoàng hậu nương nương, Tứ phi nương nương, nô tì đến trễ xin nhận trừng phạt.”
Thái hậu nhíu mày một chút, ưu nhã phất tay:“ Huệ mĩ nhân đứng lên đi. Ai gia không có trách tội ngươi. Đúng không Hoàng hậu?”
Nói rồi quay sang Hoàng hậu hỏi.
Hoàng hậu giật mình nhưng cũng nhanh mỉm cười: “ Dạ, thần thiếp không bận lòng.”
Mị phi hiển nhiên biết nàng tại sao đến trễ, còn không phải là hôm qua được Hoàng thượng thị tẩm hay sao? Liền không khách khí nói:“ Huệ mĩ nhân muội muội, ở đây không có ai trách cứ muội, muội không cần phải run rẩy như vậy, bản cung không có ăn thịt muội. Cúi đầu như vậy liền không thấy được dung nhan tuyệt sắc làm Hoàng thượng mê mẩn đâu a!”
Huệ mĩ nhân dường như có hơi cứng nhắc, cũng không thấy Thái hậu có ý trách phạt Mị phi cướp lời liền cắn môi.
“ Dạ, là nô tì không hiểu chuyện.”
Nói rồi ngẩng đầu lên.Hoàng hậu nhìn thấy dung nhan kia sắc mặt tái nhợt, tách trà đang cầm trên tay rơi xuống đất vỡ “ choang ” một tiếng.
Thái hậu không đến mức như vậy, vì bà đã dự liệu trước, cũng có điểm giống nhưng không thể so cùng người đó, về phần khí chất liền thua rồi.
Đức phi thấy Hoàng hậu biến sắc liền quan tâm hỏi:“ Hoàng hậu tỷ tỷ, có chuyện gì hay sao?”
Hoàng hậu biết mình đã thất thố, song cũng không ngăn nổi cảm giác khó chịu. Tuy nữ nhân này kém nàng kia đến mười phần nhưng bằng việc Hoàng thượng sủng ái nàng cũng đủ biết Hoàng thượng đến tận giờ này cũng vẫn không quên nữ nhân kia.
Nàng chờ đợi bao nhiêu năm đến giờ này mới biết hóa ra mình đã hão huyền lâu như vậy.
Lúc nhìn Lâm Nguyệt Hương nàng đã âm thầm thở phào vì may mắn làm sao không có nửa điểm giống nữ nhân kia. Nhưng không ngờ một cung nữ còn giống hơn lại xuất hiện. Cứ chờ mãi, sẽ có biết bao nhiêu Huệ mĩ nhân nữa thay phiên đây?
Thoảng qua vẻ mặt sợ sệt của Huệ mĩ nhân, Hoàng hậu bất lực nhắm mắt nói:“ Đức phi, bản cung không sao, chẳng qua chỉ là cảm thấy khó chịu thôi.”
Thái hậu âm thầm thở dài. Chỉ sợ Hoàng hậu đã không chịu nổi, biết là Huệ mĩ nhân này không phải người thường, chắc chắn có điểm nào đó tương đồng, chung quy lại, 20 năm nay, Hoàng hậu đã buông xuôi rồi.
Bà không ghét Hoàng hậu, ngược lại còn yêu mến, thương cảm hơn. Cuộc đời nữ nhân bi ai biết bao nếu trượng phu chỉ hướng về nữ nhân khác, chưa hề đặt mình vào tim bao giờ.
“ Hoàng hậu về nghỉ ngơi đi. Ai gia sẽ giải quyết.”
Hoàng hậu hành lễ rời khỏi.
Mị phi cảm nhận có điều khác lạ nhưng cũng ngậm miệng, Nhu phi, cầm khăn tay khẽ phất một chút, ôn tồn mở miệng:“ Mẫu hậu, Huệ mĩ nhân quỳ lâu như vậy nên cho đứng lên a, chỉ sợ Hoàng thượng……”
Nàng nói lấp lửng để Thái hậu tự hiểu.
Thái hậu phất tay một chút ra hiệu đứng lên, ban ghế cho Huệ mĩ nhân. Nàng ta càng thêm rụt cổ vào, đi cũng không dám gây ra tiếng động.
Thái hậu chăm chú nhìn nàng ta, cảm thấy không có điều gì khác thường. Chẳng lẽ bà đã quá đa nghi, nhưng một nô tì ở Hoán y cục liền gặp mặt được Hoàng thượng, có trùng hợp quá không?
Không gian trầm lặng, cuối cùng một cung nữ khẽ nói vào tai Tiểu Hỉ một câu, khiến cho Tiểu Hỉ sắc mặt có chút vui sướng, nàng ghé vào tai Thái hậu.“ Thái hậu, Tĩnh vương phi liền đã tỉnh lại a. Vương gia cũng không còn gì đáng ngại.”
Thái hậu nghe vậy vui mừng liền cho tất cả cung phi lui hết, sai Tiểu Hỉ đem nhân sâm ngàn năm đến Tĩnh vương phủ để Ngọc Linh Hương bồi bổ.
***
Thu Phong các.
Ngọc Linh Hương tựa người vào thành giường, mở miệng ăn từng thìa cháo Thượng Quan Vũ Hiên đút cho. Thỉnh thoảng sợ nàng nóng, hắn còn thổi trước mới đưa vào. Cũng không cần như vậy a, chỉ là đỡ giùm một mũi tên thôi, hắn làm vậy khiến nàng có chút thụ sủng nhược kinh, mắt hạnh mở to, trợn lên như cá chết trôi.
Vũ Hiên làm bộ như không thấy vẻ mặt nàng, cứ tiếp tục xúc cháo đưa đến miệng nàng, đến khi đã được nửa bát, Ngọc Linh Hương khẽ đẩy tay, khàn giọng nói:
“ Ta không ăn nổi nữa.”
Hắn máy mắt, cũng không khuyên nàng, cao giọng nói:
“ Đem thuốc cho Vương phi.”
Ngay tức thì, Hoàng y nữ nhân lần trước nàng gặp cầm bát thuốc đen ngòm đi vào. Ngọc Linh Hương rụng rời chân tay ngó ngó, đau lòng than thở ngửi mùi thuốc ngai ngái bốc lên.
“ Đắng lắm a. Ta không uống.”
Vũ Hiên thấy nàng chết cũng không sờn lại sợ uống thuốc, khóe miệng chợt nhếch lên, nhưng sau đó biến mất. Hắn cầm bát thuốc nghiêm giọng.
“ Ngươi không uống thuốc làm sao khỏi bệnh?”
Linh Hương chu môi, đáng yêu hết sức nhìn hắn, mắt chớp chớp. Nhưng mà nàng chớp đến mỏi mắt, sau đó không nhịn nổi cuối cùng không chớp nữa thì hắn buông ra một câu.
“ Không cần chớp, bản vương gặp nữ nhân yếu đuối hơn ngươi nhiều rồi, đừng hòng chốn uống thuốc.”
Nàng tức giận cau mày: “ Ngươi…..” Không ngờ lại làm vết thương rỉ máu ra, Ngọc Linh Hương toát mồ hôi nhăn mặt rên một tiếng.
Hắn thấy vậy, hơi sợ hãi đặt bát thuốc xuống đỡ nàng lại, tức giận mắng:
“ Ngươi rốt cuộc muốn chết hay sống?”
Nàng ngây thơ “ vô số tội” nhìn hắn: “ Dĩ nhiên là sống a, ai lại muốn chết chứ?”
Vũ Hiên bất lực nhìn nàng, dí bát thuốc vào mặt nàng gầm lên:
“ Uống hết cho bổn vương, ngươi còn nói nhiều đừng trách ta cầm bát thuốc này đổ vào miệng ngươi.”
Nàng nhìn bát thuốc đau lòng, rất đắng a, làm sao mà uống được đây. Nhưng mà không uống liền bị hắn đổ vào, thôi, có vẻ tự uống khả thi hơn. Nàng trừng mắt nhìn hắn, vì vết thương nàng mới nhẫn nhịn a, chờ đến lúc nàng khỏe liền trừng trị hắn.
Nhắm mắt nhắm mũi, mặt nhăn lại như khỉ, Ngọc Linh Hương cầm bát thuốc uống hết. Vũ Hiên bật cười nhìn nàng, không ngờ nàng cũng có lúc đáng yêu như vậy.
Đặt bát không xuống, nàng lè lưỡi đau khổ than: “ Đắng a, chết tiệt, thầy thuốc nào lại cho cả Hoàng liên vào chứ, bộ muốn ta chết vì đắng sao?”
Đáy mắt hắn ẩn tia sắc lạnh thoáng qua, tiêu thất ý cười, gọi người vào thu dọn sau đó nghiêm túc nhìn nàng. Ngọc Linh Hương cảm nhận được ánh mắt hắn liền thôi không nói nữa, ngậm miệng chặt chẽ.
Một lát sau hắn mới lên tiếng:
“ Sao ngươi lại biết ta trúng độc?”
Một cơn gió khẽ lướt qua khiến cho mặt nàng giống như nhuốm màu cô quạnh, chung quy hắn vẫn không tin nàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện