[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 33 : Thương tích
.
Đối với nam nhân bọn họ mà nói, cảnh tượng mưa máu gió tanh này quen thuộc hơn bao giờ hết, nhưng lại chưa bao giờ thê lương, buồn đau như vậy.
Là vì người mang thương tích là nàng?
Thượng Quan Vũ Hiên dường như không hề biết đến độc dược dưới chân từng chút từng chút như kim đâm vào da thịt hắn, không cần biết làm cách nào để tra ra thủ phạm, mà nắm lấy cây trâm bạc rơi ra từ tóc nàng, một tay đâm mạnh vật sắc nhọn ấy vào cổ con vật mà hắn đã tự tay thuần dưỡng.
“ Phịch.” Sau khi lồng lộn tru tréo một hồi, hắc mã cũng ngã xuống. Hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, đau đáu nhìn ba ngàn tóc đen cũng nhuốm máu, phi vũ thê lương.
Dưới chân hắn, máu đen chậm rãi chảy ra, cùng vết thương trên ngực nàng, hồng huyết rơi từng giọt từng giọt, như từng tảng búa đập vào trong lòng người.
Thái hậu không biết đã ngất đi từ lúc nào, Hoàng hậu một bên chăm sóc, bỏ lại một mình Lưu Như Tinh sửng sốt không ngờ.
Hoàng thượng sững người một chút, sau đó hét lên:
“ Thái y, thái y đâu?”
Lão thái y già đứng trên khán đài bị dọa mất mật, chân nam đá chân chiêu vội vàng cầm hộp thuốc chạy xuống đấu trường. Đến nơi chưa kịp hành lễ chỉ nghe tiếng Hoàng thượng rít lên:
“ Còn lễ bái? Nếu Tĩnh vương phi không cứu được, trẫm sẽ cho cả nhà ngươi chôn cùng.”
Vũ Hiên nhìn về phía đám vương gia nhốn nháo, ánh mắt phủ sương, thị huyết mặc dù dần dần giảm nhưng vẫn khiến cho mọi người cảm thấy lạnh người.
Hắn thoảng nhìn qua Trữ vương một chút, nhưng Trữ vương đương nhiên vẫn nhìn thẳng hắn không biểu tình.
Thanh âm lãnh khốc bay đến.
“ Nhi thần không dám. Sau này vương phi có chết thì nhi thần cũng quyết tìm ra phanh thây kẻ gây ra thị huyết ngày hôm nay. Nàng chịu bao đau khổ thì hắn sẽ chịu bấy nhiêu.”
Dứt lời, hắn ôm Ngọc Linh Hương ra đi. Bóng dáng cô tịch cùng ảm đạm, bỏ mặc đằng sau tất cả mọi người ngây ngốc.
Trời vẫn xanh, không một gợn mây.
***
Thượng Quan Vũ Hiên rốt cuộc cũng không nhớ làm thể nào mà hắn cùng Ngọc Linh Hương về được Tĩnh phủ.
Nhưng hạ nhân trong phủ thấy vương gia cùng vương phi huyết nhục mơ hồ liền sợ chết khiếp, có người không chịu nổi còn ngất đi.
Dĩ nhiên hạ nhân họ làm sao biết được vương gia cùng vương phi mới vào cung có 2 ngày liền thương tích trở ra, giống như vừa xông ra từ chiến trường.
Có thắc mắc thế nào cũng bị ánh mắt băng lãnh của vương gia làm cho bọn họ sợ chết rồi còn lòng dạ đâu mà bàn luận.
Hắn ôm Ngọc Linh Hương thẳng đến Thu Phong các.
Mùi đàn hương lượn lờ, Lan nhi lặng lẽ theo sau, nhưng ánh mắt cũng lạnh lẽo đáng sợ. Dám làm cho tiểu thư bị thương, bọn hắn có chết cũng không hết tội. chờ bị tru sát đi là vừa.
Vừa định mở miệng gọi đại phu, thì rèm mi Ngọc Linh Hương khẽ run run, chớp mắt một chút sau đó mở ra. Hắn kinh hỉ kêu lên, tay cứng nhắc ôm nàng.
“ Ngươi tỉnh?”
Linh Hương nhăn mặt, quả thực là rất đau a. Người bắn tên cũng thật cao tay, chỉ chệch bên phải một chút thôi thì nàng đã mất mạng rồi.
Vũ Hiên thấy nàng nhăn mày, hơi xấu hổ ho nhẹ:
“ Xin lỗi, là ta quá khích.”
Linh Hương không ngờ hắn cũng có lúc đáng yêu như vậy, khóe miệng hơi giương lên cong cong. Ít ra, nàng cũng không có uổng công thay hắn đỡ một tên.
Nhìn mũi tên thẳng đứng cắm trên ngực, toàn thân ẩn ẩn đau, hắn lại không dám để nàng nằm xuống vì thân mũi tên cắm sau lưng. Lại nhìn sang Lan nhi mím môi không nói gì, nàng hơi suy yếu nói:
“ Lan nhi, đem nước cùng vải sạch đến.”
Lan nhi một bộ dáng khẩn trương nghiêm túc quay đầu đi ngay, Vũ Hiên nén cơn đau dưới chân lo lắng nhìn nàng:
“ Ngươi định làm gì?”
“ Không cần lo cho ta, ngươi nên lo thân mình đi. Để lâu, độc trên chân lan ra thì chân ngươi sẽ tàn phế.”
“ Sao ngươi……” Hắn đang định hỏi làm sao nàng biết hắn trúng độc thì đột nhiên một đợt hàn khí cùng hỏa khí bắn lên khiến hắn đau đớn, yết hầu ngòn ngọt phun ra 1 ngụm máu.
“ Phốc!”
Lan nhi trở về thấy cảnh này không khỏi cảm thấy ngạc nhiên nhưng nhìn ánh mắt Ngọc Linh Hương nháy qua liền lấy ra từ trong tay áo một viên đan màu đỏ bỏ vào miệng Vũ Hiên. Ngọc Linh Hương nhìn sắc mặt hắn đã bớt đen hơn thở phào, vẫy tay gọi Lan nhi.
Nàng khó khăn nhướng người lên một chút, máu chảy ra càng lúc càng nhiều. Chậc, nàng sắp chết vì mất máu a. Mặt cũng quay vòng vòng luôn rồi.
Lan nhi khác hẳn vẻ lí lắc ngày thường, sắc mặt bây giờ so với khối băng ngàn năm còn kinh khủng hơn khiến cho không khí phút chốc giảm xuống 10 độ. Nàng hiển nhiên hiểu tiểu thư muốn rút tên ngay, tay ước lượng một chút cầm mũi tên mím môi, định rút ra nhưng Vũ Hiên hoảng hồn ngăn lại.
“ Ngươi định làm gì?”
Lan nhi nhìn hắn một chút, sau đó nói dõng dạc:
“ Lan nhi là nô tì của tiểu thư, chỉ có tiểu thư mới có thể sai bảo ta. Tốt nhất ngài hãy lo trị thương đi, chần chờ thì bách độc hoàn cũng không cứu được đâu.”
Bọn nô tì xem trộm ngoài cửa ngây ngốc nhìn nàng không chớp mắt, có nô tì có thể nói với vương gia như vậy sao? Rốt cuộc vương phi đã dạy Lan nhi kia cái gì vậy?
Hơn nữa, một nô tì có thể có bách độc hoàn? Thứ mà cả võ lâm giang hồ đều mong muốn? Tuy chỉ sau Cửu chuyển hoàn hồn đan có một bậc nhưng cũng đủ khiến người ta thèm thuồng rồi a! Ngọc Linh Hương cau mày, Lan nhi giang sơn dễ đổi bản tính khỏ rời, đúng là biểu tình của người khó có thể kiên nhẫn, đương nhiên chỉ phiền phức cho nàng thôi.
Nàng thở dài, nhẹ nhàng nói:
“ Vương gia đừng lo, ngày trước vô tình ta cứu được một lão nhân được ông ấy tặng cho viên hoàn đan này, vốn để phòng thân nhưng cho vương gia dùng cũng không sao, còn nha đầu Lan nhi từ nhỏ là một cô nhi, không tránh khỏi ăn nói có phần thất lễ, nàng cũng chỉ muốn tốt cho ta thôi.”
Lan nhi “ hứ” một tiếng quay đi không nói gì, Ngọc Linh Hương liền trừng mắt nhìn nàng khiến cho hồn vía nàng bay mất vội vàng nhìn nàng cười lấy lòng.
“ Rút đi.”
Nghe tiếng nàng, Lan nhi mở to mắt, cầm mũi tên mạnh tay rút ra. Linh Hương ho một ngụm máu sau đó suy yếu ngất trong tay Vũ Hiên, máu từ vết thương chậm rãi chảy ra thấm xuống đất. Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, tuy thoạt nhìn yếu ớt gió thổi bay nhưng khi rút tên hẳn là đau thấu tâm can nhưng nàng không hề rên một tiếng.
Nàng rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Nhưng hắn sợ, sợ khi điều tra lại không ra kết quả hắn mong muốn, sợ rằng, nàng có mục đích khác mới đến cạnh hắn.
Hắn không phủ nhận lúc đó thấy mũi tên đã có ý nghĩ muốn che chở cho nàng. Mặc dù việc này giống như là bản năng nhưng hắn luôn có một cảm giác đã biết nàng từ rất lâu.
Có thể nàng che cho hắn không xuất phát từ chân tâm nhưng hắn vẫn thật sự mong muốn nàng là thật lòng.
Cơn đau dưới chân hắn lại bộc phát, Lan nhi không nói không rằng đem thuốc mê bỏ vào lò hương. Vũ Hiên lim dim mắt ngất đi cùng với bọn nô tì ngoài cửa cũng nằm chồng chất lên nhau như xác chết.
Nàng hơi vỗ tay một tiếng, lập tức một bạch y nữ nhân từ trên xà nhà nhảy xuống.
Nàng ta quỳ xuống, trầm trầm thanh âm cung kính:
“ Phó các chủ.”
Lan nhi lãnh khốc nhìn thẳng vào lò hương, gằn từng tiếng:
“ Điều tra kẻ đã đụng tay vào lễ săn bắn hôm nay. Tra xong rồi thì theo quy củ mà làm.”
Bạch y nữ nhân “ dạ” một tiếng rồi bay đi. Hiển nhiên là xông ra từ đằng cửa sổ.
Xa xa, Long Phi buồn rầu nhìn Lan nhi. Chỉ mong nàng không nguy hại cho vương gia, còn lại hắn sẽ cố gắng bảo vệ nàng.
***
Lễ hội săn bắn năm nay lập tức hủy bỏ, mặc dù đã cố gắng phong tỏa tin tức nhưng cuối cùng không hiểu sao toàn bộ triều thần quan lại cùng hoàng thất vẫn biết tin tức.
Hiển nhiên Hoàng đế tức giận không thôi, tẩm cung bị đập phá hoàn toàn, hơn cả là cung nữ cùng thái giám chỉ cần ông không vừa mắt lập tức bị mang ra chém đầu.
Trong tẩm cung Hoàng thượng, công công cùng cung nữ đi lại rất chú ý cùng kín kẽ, không dám gây ra một chút tiếng động, thở cũng sợ làm phất ý thánh thượng.
Hoàng đế làm sao có thể không tức giận? Đấu trường Hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, nói thích khách vào là có thể vào sao?
Dĩ nhiên là không thể, chỉ có một khả năng người trong cung lén đưa vào. Hơn nữa người bị thương còn là Tĩnh vương phi, nữ nhân duy nhất còn lại của Vân gia. Mai nhi trước khi chết đã viết một phong thư cầu xin ông nhất định phải bảo toàn mạng sống cho Nguyệt Hương, làm sao ông có thể không làm theo. Chính là ông hại nàng trước.
Ánh mắt Nguyệt Hương cũng giống như nàng, lấp lánh nhưng lại sâu thẳm tựa biển cả nhìn không ra nàng đang nghĩ gì. Chỉ cần nhìn vào cũng khiến ông không thể không nghe theo.
Đột nhiên một tiếng vỡ đồ vang lên, một cung nữ sắc mặt tái nhợt nhìn bình hoa đã tan vỡ thành từng mảnh. Các cung nữ khác cũng thương thay cho nàng, mím môi lo lắng, Kinh động hoàng thượng, nàng ta chỉ có con đường chết.
Hiển nhiên Hoàng đế tức giận mắng.
“ Lôi ra ngoài chém đầu cho trẫm.”
Đức công công sợ hãi, vội vàng đưa tay gọi hai công công khác vào kéo nàng ra.
Cung nữ kia nghe vậy lệ rơi như mưa, khuôn mặt thanh tú hoa lê mang vũ, thanh âm nghẹn ngào:
“ Hoàng thượng tha mạng, nô tì không có cố ý, hoàng thượng….”
Nàng vừa nói vừa bò đến chỗ Hoàng đế, tay nắm lấy chân ông mà lay. Đức công công thấy vậy thầm than, cung nữ này rốt cuộc muốn chết khổ hay sao mà dám kéo Hoàng thượng?
Hoàng đế hất chân ra khiến nàng ngã chỏng gọng, vô tình nhìn thấy gương mặt nàng.
Mắt lấp lóe như nhìn thấy ai đó, ông phất tay.
“ Tha cho nàng.”
Cung nữ kia cảm kích vạn phần, vội vàng quỳ xuống dập đầu đến mức trán suýt chảy máu.
“ Đa tạ Hoàng thượng, nô tì đội ơn người.”
Đức công công ngây người, nhưng câu tiếp theo của Hoàng đế còn khiến ông suýt ngất vì ngạc nhiên.
“ Ngươi tên gì?”
Cung nữ thụ sủng nhược kinh run run nói:
“ Nô tì tên Huệ nhi.”
Trong nháy mắt Hoàng đế dường như nhẹ cười, thanh âm có chút ôn nhu.
“ Phong nàng làm Huệ mĩ nhân, ban cho Huệ Tinh cung.”
Cung nữ kia ngơ ngác hồi lâu, sau đó mới nhận ra mình một bước lên phượng hoàng, kinh hỉ dập đầu tạ ơn:
“ Nô tì tạ ơn Thánh thượng.”
Vậy là Hoàng đế lúc này đã gần 50 vẫn còn lập phi khiến cho quần hào nổi lên bàn tán. Hơn nữa phi tần này còn có 17 tuổi, phỏng chừng Ngọc Linh Hương mà biết chắc chắn đùng đùng tức giận kêu gào đòi bảo vệ trẻ vị thành niên trước thế lực xấu xa hắn ám mà nhất thời quên rằng, ở cổ đại này nữ nhân 15 tuổi đã có thể lấy chồng sinh con.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện