[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 29 : Tường vi đỏ

Người đăng: 

.
Ngọc Linh Hương không thể dừng cười. Điều này càng khiến mặt Thượng Quan Vũ Hiên giống như đèn nháy nhiều màu. Hết xanh lại trắng, hết đỏ rồi đen. Lan nhi một bên cảm thấy lạnh gáy, mồ hôi túa ra như tắm. Sự việc hôm qua hiện rõ lên trong đầu. Nàng một tay kéo Ngọc Linh Hương, nhẹ giọng nói: “ Tiểu thư, thực ra hôm qua………” Nàng chưa kịp nói xong, Linh Hương đã đưa tay lên dụi mắt, vì cười đến chảy nước mắt: “ Ha ha, vương gia ngài, ha ha…. ôi ta chết mất……. không biết là ai làm, ta sẽ bái người đó làm sư phụ. Ha ha…..” Hắn mở miệng quát lớn: “ Vậy nữ nhân ngươi tự bái mình làm sư phụ đi.” Nàng ôm bụng cười, sau đó tự chỉ tay vào mình: “ Ta ư? Bái mình làm sư phụ, chẳng lẽ ta là người đánh vương gia sao?” Nói xong, cuối cùng mới nhận thức mình vừa nói gì, khóe miệng nàng co giật. “ Ta ư?” Lan nhi quay người ra đằng sau đập tay vào đầu. Ôi trời tiểu thư của nàng thông minh như vậy mà sao bây giờ lại còn ngốc hơn nàng. Ngọc Linh Hương hét lớn: “ Cái gì? Làm sao có chuyện đó được chứ. Rõ ràng hôm qua ta nhớ là………..” Nhớ là, nàng ngẫm nghĩ lại, ủa, hình như là không có nhớ gì hết. Mất mặt. Đại mất mặt. Hu hu, làm sao nàng lại đánh hắn chứ? Nhìn vẻ mặt sét đánh đùng đoàng thế kia kiểu gì hắn cũng xắt nàng ra làm bánh bao nhân thịt. Thượng Quan Vũ Hiên nhìn nàng muốn tóe lửa, nghiến răng ken két: “ Nữ nhân ngươi nhớ gì chứ, nhớ hôm qua ngươi dám cùng các ca ca bổn vương uống rượu, nhớ ngươi thoát y phục trước mặt bọn hắn, nhớ ngươi nôn vào người bổn vương, nhớ ngươi thẳng tay đấm bổn vương…….. ngươi nhớ rồi chứ?” Lan nhi nhanh chân chạy ra ngoài. Ở bên trong đảm bảo chỉ có chết a! Ngọc Linh Hương mếu máo: “ Cái gì? Thoát y phục? Ngươi không nhớ nhầm đấy chứ?” Nàng, nàng…. Hắn vừa nói gì vậy? Thoát y phục…. Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Lại là còn trước mặt đám vương gia kia nữa. 2 chữ “Oh no” to tổ chảng đập thẳng người nàng. Vũ Hiên hừ lạnh nhìn nàng, tay sờ vào vết thương một chút, nhẹ nhàng vận công làm tan vết bầm. Viền đen trên mắt từ từ biến mất. Nhưng khi hắn sờ vào vẫn có điểm đau. “ Hừ, bổn vương chưa bao giờ nhớ lầm.” Hơn nữa hắn còn là “ khắc cốt ghi tâm”! Ngọc Linh Hương đau khổ nhìn chằm chằm đôi giày. Quả thực, ngay bây giờ mà có dây để treo cổ nàng sẽ không do dự đặt đầu vào đó. Nhưng mà, rất tiếc lại không có dây, nên nàng quyết định sống tiếp. Mặc dù mặt mũi quan trọng nhưng tính mạng càng quan trọng hơn. Nàng không thể lãng phí cơ thể Lâm Nguyệt Hương một cách lãng nhách được. Có chết cũng phải chết thật oai hùng a! Nhưng. Mải suy nghĩ nàng không để ý đến. Thượng Quan Vũ Hiên đã đến gần nàng. Tức là khi đôi giày hắn đập vào mắt nàng, thì chưa kịp la hét gì hết, nàng đã bị hắn túm cả người lên. Hắn lãnh thanh nói: “ Hôm nay bổn vương nhất định phải trừng phạt ngươi.” Uy, hắn nói gì vậy, trừng phạt nàng? “ Ngươi muốn làm gì vậy?” Ngọc Linh Hương la lên oai oái, tay không ngừng đánh vào người hắn. Vũ Hiên xem nhẹ những cú đánh của nàng, lập tức ném vào vào giường. Bàn tay trắng nõn giơ lên. Nàng nuốt ngụm nước bọt nhìn hắn, trong lòng thì nghiến răng ken két. Dám làm chuyện xấu xa với nàng, nàng nhất định chặt gẫy hai tay hai chân hắn, sau đó rắc nước đường vào người,…..cho kiến bò lên người hắn, cắn từng miếng từng miếng….. “ Bốp!” Từng tiếng “ bốp” vang lên, kèm theo đó là tiếng Linh Hương kêu la, Vũ Hiên mặt mày không đổi, tay không ngừng đánh vào mông nàng. “ Oa oa, ngươi tên hỗn đản, uy, sao lại đánh đau như vậy?” Hắn dùng hết lực mà đánh khiến nàng đau gần chết a. Đồ đểu. Nhưng mà. Trường hợp xấu nhất cũng không có xảy ra. *** Ngọc Linh Hương trừng mắt nhìn Lan nhi. Nhưng Lan nhi thì không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào, mà nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện. Cuối cùng, nàng lên tiếng mang theo tức giận tột cùng: “ Lan nhi ngươi thật giỏi a, dám bỏ tiểu thư mà chạy một mình.” Lan nhi không đổi sắc nhìn nàng, thanh âm trơn tuột: “ Tiểu thư, người đã dạy, lúc cần thiết thì phải bỏ của chạy lấy người, con người chỉ cần biết mình là đủ.” Linh Hương lắc đầu. Quả thực là gậy ông đập lưng ông. Dạy các nàng những điều này để bảo vệ mình cho tốt, cuối cùng lại tự lấy đá đập vào chân mình. Nàng thật khổ a. “ Thôi bỏ đi.” Ngọc Linh Hương xua tay. Nàng xoa xoa mông, ách, vẫn còn rất đau, lợn giống chết tiệt, ra tay nặng như vậy a. Mặc dù nàng có là thần y nhưng mà vết thương kiểu này đành chờ thời gian. Nếu là vết thương hở còn dễ, bôi thuốc là xong nhưng hắn lại mượn lực đánh nàng ảnh hưởng đến xương cốt luôn. Đời là thế. Đen thật là đen. Lan nhi liếc mắt thấy có chim bồ câu bay đến, ánh mắt lóe sáng, nhìn xung quanh sau đó đem bắt lại. Loại bồ câu này rất bình thường, nhưng là trong Hoàng cung cũng có loại bồ câu này hay sao? Nàng lập tức mang đến cho Ngọc Linh Hương xem. “ Tiểu thư.” Linh Hương nhìn thấy, mắt hơi trầm xuống, đem mảnh giấy buộc trên chân chim bỏ ra. “ Giấy trắng ư?” Lan nhi ngạc nhiên vấn. Ngọc Linh Hương không mấy tin tưởng đem mảnh giấy hơi vò vò. Không có phản ứng. Nàng trầm mặc một lát, sau đó đem ngửi qua. Có một mùi chua chua thoảng qua. Nhãn tình nàng sáng lên, kinh hỉ nói: “ Lan nhi, đem nến đến đây.” Lan nhi ngay lập tức mang nến đến. Linh Hương đem mảnh giấy hơ nhẹ qua lửa một lát. Dần dần, một dòng chữ từ từ hiện lên. Lan nhi vui vẻ nói: “ Tiểu thư, đúng là có chữ.” Khóe miệng Ngọc Linh Hương hiện lên một nụ cười thoảng qua, nhưng ngay sau đó liền đanh lại khi nhìn thấy dòng chữ kia. “ Giết Nhược vương.” Phía dưới mảnh giấy còn có một bông hoa tường vi đỏ. Sẫm như màu máu! Ngọc Linh Hương phát ra một thứ khí chất khiến người ta cảm thấy run sợ. Giết Nhược vương? Mặc dù nàng không tiếp xúc với hắn nhưng cũng biết hắn là một người tốt. Có lẽ cũng là do những kí ức lần trước khiến nàng có hảo cảm. Nhưng nàng không ngu đến mức mà không biết hắn bị què là do có người cố tình hạ độc! Hơn nữa, người này còn cẩn thận đến mức lấy que tăm nhỏ nhúng vào giấm viết lên giấy, để khi chỉ hơ nhẹ qua lửa mới hiện lên chữ. Rốt cuộc, là ra lệnh cho ai? Hơn nữa còn kí hiệu một bông tường vi đỏ. Loài hoa này dường như phảng phất mùi máu tanh, nhưng lại quen thuộc đến lạ kì. Quen đến mức. Khiến tim nàng đau nhói. Nàng ôm ngực nhăn mặt lại, Lan nhi vội vàng chạy đến vỗ lưng nhuận khí lo lắng nói: “ Tiểu thư, giấy có độc ư?” Linh Hương lắc đầu trầm mặc, một lát sau mới lên tiếng: “ Đem giấy bút ra đây.” Lan nhi đem giấy đến, nhanh nhẹn mài mực cho nàng. Linh Hương nhìn kĩ nét chữ của bức thư kia, sau đó hít một hơi nhẹ nhàng, lộng bút viết một dòng chữ. Đợi ráo mực, nàng đưa cho Lan nhi đem trả lại bức thư vào chân bồ câu, ném bay đi. Nhìn cánh bồ câu chao liệng, nàng mở miệng: “ Tường vi a tường vi, rốt cuộc ngươi sẽ là phúc hay họa?” *** Tại một biệt uyển. Có một nữ nhân cung trang sặc sỡ lặng lẽ đi vào. Nàng nhìn xung quanh một lát, chắc chắn là không có ai mới đến gần cây đào ở trong góc phía sau. Với tay bắt lấy con chim bồ câu một cách nhẹ nhàng như ngắt hoa, nàng cầm mẩu giấy buộc dưới chân chim, hơ qua lửa. Một dòng chữ từ từ hiện lên. Ánh mắt pha chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lại là kiên định, tay nắm chặt mẩu giấy bóp mạnh thành bột phấn. Chúa thượng muốn làm gì, nàng không biết. Nhưng ngài đã ra lệnh, chỉ có thể làm. Đó là.. “ Giết Tĩnh vương.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang